- Xin các vị tôn giả thành toàn cho vãn bối.
Từ Thanh Phàm quỳ xuống hướng về phía đám người Huyền Tiên, thành khẩn nói.
Khi Từ Thanh Phàm đáp ứng Từ Lâm nuôi dưỡng Đình Nhi, nhưng lại không nghĩ tới cô bé lại chính là chủ nhân trước của Ma Châu. Hơn nữa, Từ Thanh Phàm đã cô độc rất lâu, trong lòng cũng mong muốn có một người thân làm bạn. Đối với việc có một thân nhân bên người, đem nàng nuôi dưỡng nên người, trong lòng tự nhiên vô cùng nguyện ý. Cho nên, đối với thỉnh cầu của Từ Lâm, Từ Thanh Phàm không chút do dự mà đáp ứng.
Nhưng sau đó Từ Thanh Phàm mới biết được, Đình Nhi lại chính là chủ nhân trước của Ma Châu, từ lúc mười tuổi thân thể đã được Ma Châu cải tạo qua. Mà ở Tu Tiên giới, bất cứ chuyện tình gì dính dáng đến Ma Châu thì lại khác. Nhất là khi mọi người vừa mới chứng kiến qua uy lực của Ma Châu.
Lấy thân thể phàm nhân của Na Hưu, sau khi có được Ma Châu liền dễ dàng đánh bại hai gã tu tiên giả có tu vi Kết Đan kỳ. Nếu như không phải tu sĩ Khổ Tu Cốc đánh lén đem giam cầm Ma Châu, muốn đánh bại hắn tuyệt đối không có đơn giản như vậy. Ít nhất nếu Na Hưu muốn chạy trốn thì mọi người căn bản là không có biện pháp ngăn cản. Hơn nữa, Na Hưu còn chưa nắm giữ hết lực lượng của Ma Châu. Nếu không, thực lực của hắn ít nhất cũng có thể tăng gấp đôi. Uy lực của Ma Châu không phải là chuyện đùa.
Cho nên sau khi tu sĩ Khổ Tu Cốc chạy tới chỗ này, liền không chút do dự thi triển đạo pháp trên quy mô lớn đem đám Ma binh cùng đê cấp Yêu thú biến dị đồng loạt giết sạch. Cho dù là Na Hưu nọ hoàn toàn mất đi lực chống cự thì mọi người cũng quyết định tiệt sát để từ hậu hoạn. Bởi vì trong lòng mọi tu tiên giả, bất kỳ thứ gì dính dáng đến Ma Châu đều cực kỳ nguy hiểm đối với Tu Tiên giới.
Từ Thanh Phàm biết, lúc Đình Nhi xuất hiện, tu sĩ Khổ Tu Cốc khẳng định đã phát hiện điểu dị thường của nàng. Mới vừa rồi Từ Lâm giảng thuật chuyện cũ của Đình Nhi, thanh âm mặc dù nhỏ nhưng ở trước mặt đạo pháp thông huyền của đám tu sĩ cũng không thể giấu được. Cho nên chuyện Đình Nhi từng là chủ nhân của Ma Châu nhất định không thể gạt được chúng tu sĩ Khổ Tu Cố. Hiện tại, đừng nói là cho dù Từ Thanh Phàm nuôi dưỡng Đình Nhi, mà hiện tại giữ an toàn cho tính mạng của cô bé cũng khó mà cam đoan được. Cho nên sau khi Từ Lâm giảng giải, Từ Thanh Phàm bất chấp bi thương cùng an ủi Đình Nhi, mà gấp gáp Tiên quỳ lạy thỉnh cầu đám người Huyền.
Từ Thanh Phàm bất ngờ nói ra, đám người tu sĩ Khổ Tu Cốc hiện tại đều bị rơi thế lưỡng lự.
Bọn họ không chút do dự mà giết chết Na Hưu cùng đám thủ hạ ma binh này là bởi vì trước đó cũng biết được đám người này tại Nam Hoang đã làm không biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, cho nên việc giết chết đám người đó còn có thể nói thay trời hành đạo. Nhưng Đình Nhi này chỉ là tiểu cô nương nương ba tuổi, cũng chưa từng làm bất cứ việc gì sai trái, trên người cũng không có một chút lực lượng nào. Chúng tu sĩ cũng khó có khả năng lấy cớ “Nàng có thể đã bị Ma Châu thay đổi tâm tính, tương lai có khả năng làm việc ác” mà đem Đình Nhi, một tiểu cô nương không có chút lực chống cự mà đem giết. Đừng nói bọn họ không đành lòng làm như vậy, cho dù thật sự làm như vậy, sau khi truyền ra sẽ hủy đi danh dự nhiều năm của Khổ Tu Cốc.
Đem Đình Nhi giam cầm lại? Vậy lại càng không thể. Tất cả mọi người ở Khổ Tu Cốc đều là tu tiên giả, hấp thu thiên địa linh khí, tự nhiên không cần cân nhắc vấn đề ăn uống, nhưng Đình Nhi lại chỉ là người phàm, không ăn uống tất sẽ chết đói. Nhưng đau đầu ở chỗ, mọi người trong khổ tu cốc đều là tu vi cao cao tại đỉnh, muốn bọn họ nấu cơm cho phàm nhân, thật đúng là khó có thể làm. Trọng yếu nhất, tu sĩ Khổ Tu Cốc đều nhất tâm hướng tới Trường Sinh chi đạo, thời gian đều dùng để tu luyện, làm gì còn thời gian đến trông nom đến một tiểu cô nương.
Cứ như vậy, tu sĩ Khổ Tu Cốc đối mặt với Đình Nhi này giết cũng giết không xong, mà trông cũng trông không được, trong lòng không khỏi rầu rĩ.
Nghe được lời Từ Thanh Phàm nói, chúng tu sĩ Khổ Tu Cốc trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc một thanh âm già nua chợt lên tiếng hỏi:
- Tiểu đạo hữu muốn nuôi dưỡng cô bé này chăng?
- Đúng vậy.
Từ Thanh Phàm gật đầu trầm giọng nói.
- Tiểu đạo hữu ngươi cũng biết, nàng trước đây từng bị Ma Châu nhận làm chủ nhân, tâm tình sợ rằng đã thay đổi. Tiểu đạo hữu thu dưỡng nàng, trong tương lai có thể sẽ bị nàng làm hại đấy.
Huyền Tiên cũng trầm giọng hỏi.
- Vãn bối biết. Mặc dù cô bé đã từng bị Ma Châu nhận làm chủ, nhưng nó cũng chính là tộc nhân duy nhất còn lại trên đời của tại hạ.
Từ Thanh Phàm đầu tiên là trầm giọng cho thấy quyết tâm chính mình, tiếp theo thanh âm Từ Thanh Phàm trở nên cao giọng hơn:
- Không nói trước đây Đình Nhi có hay không bị Ma Châu thay đổi tâm tính, cho dù là có, vãn bối cũng tự tin đem tâm tính của nàng thay đổi lại. Ma Châu mặc dù quỷ diệu, nhưng dù sao vẫn là do người luyện chế ra, chỉ là một kiện pháp khí được người ta sử dụng thôi, vãn bối chẳng lẽ còn không bằng nó hay sao?
Hiện tại vì thuyết phục đông đảo tu sĩ Khổ Tu Cốc cho hắn thu dưỡng Đình Nhi, Từ Thanh Phàm cũng bất chấp chuyện có lễ phép hay không lễ phép.
Mà nghe được lời này của Từ Thanh Phàm, các tu sĩ Khổ Tu Cốc lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
- Kỳ thật các vị đạo hữu không cần lo lắng.
Trong lúc đang trầm mặc, thanh âm của một thanh niên nhân đột nhiên truyền đến. Thanh âm phiêu hốt bất định, làm cho người ta không cách nào xác định được vị trí. Hơn nữa thanh âm của người này mặc dù nghe còn rất trẻ, nhưng Từ Thanh Phàm lại dường như nghe thấy một chút năm tháng từng trải trầm lắng trong đó.
- Chẳng lẽ là người này đã đạt tới nghịch chuyển thời gian, khải lão hoàng đồng?
Sau khi nghe thấy, Từ Thanh Phàm không khỏi hoảng sợ mà âm thầm suy đoán.
Quả nhiên, sau khi thanh âm hạ xuống, gần trăm tên tu sĩ khổ tu cốc lần lượt cúi đầu, cùng kêu lên:
- Xin mời Huyền Ma Đạt đạo hữu cứ nói.
- Theo ta được biết, Ma Châu cũng không thể tự dưng thay đổi tâm tính con người, chỉ khi nó gặp một người ở tận đáy lòng có một tia tà niệm, nó mới có thể sử dụng lược lượng của mình đem tia tà niệm này không ngừng mở rộng. Cho nên lịch đại các chủ nhân Ma Châu đều là người tà ác vô cùng, bởi vì phàm là người có linh trí, sâu trong đáy lòng đều tồn tại à niệm. Nhưng trước mắt tình huống của Đình Nhi có điều bất đồng, theo như lời của tên nọ nói, cô bé này bị Ma Châu nhận chủ khi vừa mới được mười tuổi, đang là tuổi ngây thơ, trong trắng. Thân là một đứa bé, làm sao có thể xuất hiện tà niệm được? Cho nên Ma Châu hẳn cũng không có đem thay đổi tâm tính của cô bé được.
- Nói như vậy là tiền bối ngài đáp ứng ta thu dưỡng Đình Nhi?
Nghe một đoạn lời thoại như thế, Từ Thanh Phàm trong lòng mừng rỡ, không khỏi lớn tiếng hỏi.
- Đương nhiên, người tu tiên chúng ta, vốn chính là nghịch thiên mà đi, đoạt tinh hoa trời đất làm lợi thân mình, phạm vào tội nghiệp lớn. Như thế nào còn dám ngăn trở tiểu đạo hữu thu dưỡng người, tái tạo nghiệt chướng?
Khi nói nhứng lời này, trong thanh âm Huyền Ma Đạt mơ hồ lộ ra một tia trêu chọc.
Nhưng lúc này trong lòng Từ Thanh Phàm cảm thấy vô cùng may mắn, không chút nào để ý, chỉ là vội vàng bái tạ. Đột nhiên lại nhớ tới chúng tu sĩ, Từ Thanh Phàm lại gấp gáp quay ra hỏi bọn họ:
- Không biết các tiền bối nghĩ như thế nào?
- Nếu Huyền Ma Đạt đạo hữu đã nói như thế, ta cũng không có gì dị nghị.
- Lời của Huyền Ma Đạt đạo hữu tự nhiên là không sai, ta cũng không dị nghị gì.
Đông đảo tu sĩ trên bầu trời vang lên một mảnh âm thanh hô ứng, hiển nhiên Huyền Ma Đạt tôn giả tại trong Khổ Tu Cốc có danh vọng rất cao.
- Đa tạ Huyền Ma Đạt tôn giả, đa tạ các vị tôn giả.
Nghe được chúng tu sĩ đồng ý cho mình thu dưỡng Đình Nhi, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi mừng rỡ, đối với tu sĩ trên bầu trời không ngừng nói lời cảm tạ.
- Chỉ còn một chuyện nhỏ, tiểu đạo hữu không thể không phòng ngừa.
Thanh âm Huyền Ma Đạt đột nhiên lần nữa vang lên, bất quả lần này rất nhỏ, tựa hồ chỉ vang bên tai Từ Thanh Phàm, hiển nhiên là Huyền Ma Đạt dùng Truyền Âm thuật cùng hắn nói chuyện.
- Mời Tôn giả nói.
Từ Thanh Phàm cung kính.
- Đình Nhi này mặc dù không có bị Ma Châu thay đổi tính tình mà trở nên tà ác, nhưng năng lượng Ma Châu dù sao cũng quỷ dị. Ta xem thần sắc Đình Nhi này, sợ rằng Ma Châu đối với nàng vẫn có chút ảnh hưỡng, sau này tính cách không chừng trở nên cực đoan lạnh lùng. Hơn nữa cha cô bé dù sao cũng chính là ngươi giết, Đình Nhi này đã tận mắt thấy. Mặc dù hiện tại không tỏ vẻ gì, nhưng trong nội tâm chưa chắc là có tâm báo thù. Cho nên tiểu đạo hữu sau này nên hết sức cẩn thận, tốt nhất là không nên dạy nàng bất cứ tu tiên thuật gì, dù sao với loại tính cách này cũng dễ dàng lâm vào tà đạo. Năng lực càng lớn, hại người cũng càng lớn. Ta chỉ nói như thế, tiểu đạo hữu nên tự thu xếp.
Nghe được lời nói của Huyền Ma Đạt, Từ Thanh Phàm trong lòng đột nhiên chấn động. Mới vừa rồi hắn từ thương tâm như muốn chết đi, sau lại lo lắng chúng tu sĩ đối với Đình Nhi gây điều bất lợi, bây giờ lại trải qua nhắc nhở của Huyền Ma Đạt, Từ Thanh Phàm mới chợt phản ứng lại. Lúc nãy trước mặt Đình Nhi chính mình đã giết chết phụ thân cô bé. Điều này đối với tâm linh của đứa trẻ này sẽ gây ra bao nhiêu tổn thương? Từ Thanh Phàm không dám tưởng tượng.
Mang theo tâm tình lo lắng, Từ Thanh Phàm không khỏi quay đầu nhìn lại Đình Nhi, nhưng lại thấy trước mặt cô bé vẫn như trước mà lẳng lặng đứng cạnh thi thể Từ Lâm. Chỉ có điều khuôn mặt không giống như vừa rồi nhìn chằm chằm Từ Lâm, mà quay đầu yên lặng nhìn chăm chú vào Từ Thanh Phàm, ánh mắt cùng vẻ mặt đều trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống, đồ án hỏa diễm trên mặt Đình Nhi càng lộ thêm vẻ tà dị.
Chứng kiến vẻ mặt lạnh lùng của Đình Nhi, Từ Thanh Phàm không biết vì sao, trong lòng lại không khỏi có chút phát lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...