Từ Thanh Phàm thống khổ rên rỉ một tiếng, từ từ mở đôi mắt sưng tấy ra, lại phát hiện mình đang nằm trong căn nhà gỗ của mình.
Từ đầu giường ngồi dậy, cảm giác đầu còn choáng váng, đau như muốn nứt ra. Cẩn thận nhơ lại hình ảnh trước khi đi ngủ, lại chỉ nhớ lại hình ảnh khi mình lôi kéo sư huynh và Kim Thanh Hàn uống rượu nói chuyện. về sau đó mình làm thế nào để trở về phòng, Kim Thanh Hàn về lúc nào, đã hoàn toàn không nhớ rõ, không khỏi cười khổ một tiếng, biết là bản thân hôm qua uống qua nhiều rượu rồi.
Mình đã bao nhiêu lâu rồi không có uống rượu sảng khoải như thế này? Hình như lần trước còn là bản thân còn đang ở Từ gia trại. lần đó bởi vì các trai tráng trong sơn trại hợp lực bắt giết được một con thú lớn ở nam hoang, làm cho tộc nhân của Từ gia trại trong vòng nửa tháng khồng cần vì thức ăn mà lo lắng nữa. bất tri bất giác mười năm đã qua đi rồi.
Thời gian nắm không được, nhìn không thấy, vô hình vô chất lại không đứng yên một chỗ. Có lúc dài dằng dặc, có lúc lại ngắn ngủi. lúc vui vẻ sẽ làm cho bạn thêm vui vẻ, lúc cuồng vọng nó cũng sẽ làm cho bạn thêm cuồn vọng, nhưng khi bạn thật sự nhìn thấu rồi, hiểu rõ rồi, nó thừa lại đã không còn nhiều nữa.
Thật là một thứ đáng sợ.
Khi Từ Thanh Phàm đẩy cửa ra khỏi căn nhà gỗ, lại phát hiện mặt trời đã ngả về tây, thì ra thời gian đã là chập tối của ngày hôm sau rồi. Từ Thanh Phàm biết mình lần này thật sự uống qua nhiều rượu rồi, nên ngủ lâu như vậy. từ sau khi hắn bái Lục Hoa Nghiêm làm thầy, lấy ngồi luyện công thay nằm ngủ, tình huống nằm ngủ đã là rất lâu rồi chưa có xuất hiện, càng huống chi còn ngủ như chết vậy.
Nhưng nói thật, hắn vẫn luôn nhớ đến việc nằm ngủ này. nhưng lần nằm ngủ này quả thật rất thoải mái.
Dùng dòng nước trong xanh mát lạnh rửa sạch mặt mũi, nhưng đầu choáng váng và đau nhức muốn nứt ra không có giảm được bao nhiêu, bất đắc dĩ đành phải trở về căn phòng của mình ngồi xuống giường vận hành Khô Vinh Quyết một lần, dưới sự vận chuyện của hai đạo linh khí một xanh một xám, thân thể không khỏe mới giảm nhẹ rất nhiều.
Sau khi thân thể dễ chịu một chút, Từ Thanh Phàm đột nhiên nhớ đến quyết định của mình ngày hôm qua, liền ra khỏi phòng đi đến phòng của Nhạc Thanh Nho.
So sánh với phòng của Từ Thanh Phàm, phòng của Nhạc Thanh Nho rộng hơn rất nhiều. điều này quả thật không phải là Nhạc Thanh Nho ích kỷ khi xây dựng phòng, mà bởi vì sách của Nhạc Thanh Nho quả thật quá nhiều, nếu phòng hơi bé thì không có chỗ để đặt.
Cửa phòng của Nhạc Thanh Nho không đóng, Từ Thanh Phàm trực tiếp đi vào. Không ngoài ý liệu của Từ Thanh Phàm, Nhạc Thanh Nho đang hứng thú cầm xem một quyển sách. Cũng chỉ có đắm chìm vào sách vở, Nhạc Thanh Nho mới có thể tạm thời quên đi đau buồn những ngày qua.
“Sư huynh.” Từ Thanh Phàm nhè nhẹ gọi.
“Thanh Phàm sư đệ đấy à, đệ tỉnh rượu rồi sao?” Nhạc Thanh Nho từ trong quyển sách ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến làn Từ Thanh Phàm liền cười nói.
“Vâng, làm cho sư huynh chê cười rồi.” Nghĩ đến bộ dáng uống nhiều rượu ngày hôm qua của mình, sắc mặt của Từ Thanh Phàm hơi đỏ lên, vội vàng đáp.
“Sư đệ này, không phải là ta nói gì đệ đâu, nhưng mà rượu là độc dược hại dạ dày, không nên uống nhiều. hơn nữa uống nhiều rượu rất dễ nghiện. cho nên sau này vẫn ít uống tốt hơn.” Nhạc Thanh Nho cái gì cũng tốt, chỉ có thường xuyên thích lên lớp người khác, giống như một thầy giáo vậy, sau khi Lục Hoa Nghiêm mất đi, sở thích này lại không còn kìm nén nữa thường xuyên bùng phát, mà làm sư đệ duy nhất của hắn, Từ Thanh Phàm bất đắc dĩ trở thành mục tiêu để hắn thường xuyên dạy bảo.
“Vâng, sư đệ nhớ kỹ rồi.” Từ Thanh Phàm cam đoan.
Khi nói những lời này Từ Thanh Phàm cũng không có ý tứ xem nhẹ, bởi vì hắn cũng biết, uống rượu hành động loại này thật ra là một loại kinh nghiệm lắng đọng, là một biểu hiện của đau thương, là một người cả đời gập gềnh mỗi lần nào đó bỗng nhiên nhớ lại. mà bản thân hắn bây giờ rõ ràng còn chưa có tư cách thường xuyên uống rượu. hôm qua hắn uống rượu cũng chỉ vì tâm trạng kìm nén lâu rồi, cần phát tiết mà thôi, về phần những hành vi vì thèm rượu mà uống rượu đó, Từ Thanh Phàm thấy chỉ là hành vi của tửu quỷ mà thôi, hoàn toàn khi thường hành vi như thế.
“Nhưng nhìn không ra, tửu lượng của sư đệ rất cao nha, hôm qua hai bình rượu phần lớn đều bị sư đệ uống hết.” Nhạc Thanh Nho đột nhiên cười nói.
“Sư đệ sinh ra ở Nam hoang, chỗ đó khí hậu ẩm ướt, nhiều chướng khí, cho nên rượu là thứ cần thiết, xua đi sự ẩm ướt làm nóng cơ thể.” Từ Thanh Phàm xấu hổ giải thích.
“Vậy sao.” Nhạc Thanh Nho sau khi nghe được lời của Từ Thanh Phàm, gật đầu vẻ đã hiểu, lại hỏi : “Ừ, không nói điều này nữa, sư đệ tìm ta có việc gì không?”
“Là như thế này, đệ đã tiến vào Tích cốc kỳ, muốn học ít đạo thuật với sư huynh.” Nhạc Thanh Phàm nói.
“Ồ, thế này sao, chính xác, đệ đã tiến vào cảnh giới tích cốc kỳ, thân thể bất cứ lúc nào cũng không ngừng hấp thu linh khí của thiên địa luyện hóa mộc ất chi khí trong cơ thể của bản thân, trừ khi là bế quan, nếu không tốc độ tu luyện bình thường và ngồi xếp bằng tu luyện không khác biệt nhau. Cũng là lúc nên dạy đệ một số đạo pháp thực dụng rồi.” Nhạc Thanh Nho nói.
Khi người tu tiên tiến vào Tích Cốc kỳ, thâ thể không cần chú ý đi ngồi xếp bằng luyện công để hấp thu linh khí của thiên địa nữa, thậm chí tốc độ so với khi ngồi luyện công hấp thu linh khí của thiên địa cũng không hơn kém nhau. Lúc này người tu tiên thường luyện tập một số đạo pháp, gia tăng thần thông của bản thân. Điều này cũng là vì sao Từ Thanh Phàm mỗi lần nhìn thấy Kim Thanh Hàn hắn luôn ở trong trạng thái tu luyện đạo pháp.
“Cảm ơn sư huynh.” Từ Thanh Phàm nghe được câu trả lời thuyết phục của Nhạc Thanh Nho trong lòng rất vui mừng, lập tức cảm ở Nhạc Thanh Nho.
Theo hệ thống đạo pháp được công nhận hiện giờ của giới tu tiên, đạo pháp theo tính chất mà nói, tổng cộng chia làm đạo pháp ngũ hành và đạo pháp trung lập, đạo pháp ngũ hành cần ngũ hành linh khí trong cơ thể của người tu tiên để phối hợp tu luyện, mà đạo pháp trung lập lại chỉ cần cảnh giới công lực đạt đến một trình độ nào đó người tu tiên đều có thể tu luyện, theo uy lực mà nói, đạo pháp lại chi làm cao, trung, thấp ba giai phân biệt cần phải tu vi linh tịch kỳ, Tích Cốc kỳ, Luyện khí kỳ mới có thể thi triển. mỗi giai theo số lượng linh khí yêu cầu bao nhiêu đó lại chia làm cao, trung, thấp ba cấp. về phần những đại cao thủ đạt đến kết đan kỳ kia, đều sớm đã dựa vào tình huống khác nhau của bản thân sáng lập ra đạo pháp đặc biệt thuộc về bản thân mình, những đạo pháp này đã không thuộc trong hệ thống đạo pháp của tu tiên giới.
Trong những ngày sau đó, Từ Thanh Phàm bắt đầu những ngày học tập đạo pháp với Nhạc Thanh Nho.
Vốn dĩ, đạo pháp chỉ có uy lực một nửa so với người tu tiên bình thường là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng của Từ Thanh Phàm, nhưng từ ngày nọ nhìn thấy Nhạc Thanh Nho sử dụng mộc hệ đạo pháp xây dựng phòng ốc, Từ Thanh Phàm quyết định bất luận như thế nào chỉ cần luyện tập thật tốt đạo pháp một chút, mặc dù chỉ có uy lực bằng một nửa người khác, nhưng cũng tốt hơn là không có gì.
Nhưng kết quả khi luyện tập đạo pháp lần này của Từ Thanh Phàm, lại làm cho hai người Từ Thanh Phàm và Nhạc Thanh Nho đều kinh ngạc. Thì ra, Từ Thanh Phàm đối với mộc hệ đạo pháp vẫn giống trước đây, uy lực chỉ bằng nửa so với người tu tiên bình thường. nhưng làm cho người ta kinh ngạc là, Từ Thanh Phàm ngoài thi triển mộc hệ đạo pháp còn những đạo pháp trung lập khác uy lực không kém hơn so với người tu tiên bình thường, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
Kết quả này làm cho hai sư huynh đệ cười khổ không thôi, mộc hệ đạo pháp mà bản thân tu luyện, kết quả lại thi triển ra uy lực kém nhất, “Khô Vinh Quyết” này quả thật là vô dụng vô cùng.
Trải qua sư nghiên cứu tỉ mỉ và lặp đi lặp lại nhiều lần của hai sư huynh đệ, cuối cùng cũng biết nguyên nhân.
Thì ra, linh khí trong cơ thể của Từ Thanh Phàm trên số lượng cũng không kém hơn những người tu tiên khác, nhưng vì mộc ất linh khí và tử tịch linh khí màu xám trong cơ thể hắn hai loại này, mỗi thứ số lượng chiếm một nửa. mà thi triển mộc hệ đạo pháp lại yêu cầu chỉ có thể sử dụng mộc ất linh khí, cứ như vậy mộc hệ đạo pháp của Từ Thanh Phàm tất nhiên chỉ có uy lực bằng một nửa so với người khác.
Đối với kết quả này, Từ Thanh Phàm mặc dù bất đắc dĩ, nhưng cũng không biết làm sao cả, đạo linh khí tử tịch màu xám đo cũng không phải là hắn có thể luyện hóa mất được, chỉ có thể tự trách mình xui xẻo. hơn nữa trong tiềm thức, hắn luôn cảm thấy Khô Vinh Quyết này không phải đơn giản như vậy. vả lại lúc Lục Hoa Nghiêm còn sống có nói, Khô Vinh Quyết này hơn ngàn năm trước cùng ngang hàng với “Trường Xuân Đại Pháp” mà Lục Hoa Nghiêm tu luyện, chỉ là theo tuyệt diệt của Lao Sơn Phái, mới dần dần không còn ai biết đến.
Sau khi biết rõ nguyên nhân, Từ Thanh Phàm theo bản năng đem tinh lực chủ yếu đặt trên những đạo pháp trung lập ngoài hệ mộc, mà mộc hệ đạo pháp mặc dù cũng học, nhưng không chuyên tâm như thế nữa.
Mặc dù Từ Thanh Phàm thiên phú căn cốt không tốt, trong cơ thể không cách nào lưu được linh khí của thiên địa để bản thân sử dụng, nhưng lấy ngộ tính và sự siêng năng của hắn học đạo pháp lại rất nhanh chóng. Trong một năm này, Từ Thanh Phàm họ được rất nhiều đạo pháp.
“Tụ lý càn khôn” dùng linh khí ở trong tay áo tạo một không gian, dùng để chứa các loại đồ vật, theo cảnh giới tăng lên có thể chứa được càng nhiều đồ vật hơn. Nghe nói tu vi đạt tới sau Kết Đan kỳ còn có thể dùng đạo thuật này để chứa sinh vật sống.
“Thiên Nhãn Thuật”, một loại đạo thuật tập trung linh khí vào đôi mắt, dùng để dò xét linh khí của thiên địa và đạo pháp ảo thuật.
Còn có “Ẩn Thân Thuật”, sau khi sử dụng có thể tạm thời ẩn đi thân mình của mình, nhưng sẽ bị người tu tiên có công lực cao hơn dùng “Thiên Nhãn Thuật” nhìn ra.
“Thần Hành Thuật” có thể gia tăng tốc độ di chuyển của mình.
“Ảo Thuật”, có thể ở trong phạm vi nhất định tạo ra một hoàn cảnh do mình khống chế, nhưng chỉ có thể đối với người có công lực thấp hơn mình rất xa, lấy tu vi hiện giờ của Từ Thanh Phàm, thi triển ảo thuật vẻn vẹn có thể có hiệu quả đối với người thường mà thôi.
“Định Thần Thuật” cùng với “Định Thân Thuật”, phân biệt có thể dùng linh khí cầm trụ thân thể và nguyên thần của người khác, nhưng cũng chỉ có hiệu quả đối với người có công lực thua xa mình.
“Thanh Lương Quyết”, đạo pháp dùng để ổn định và bình phục tâm trạng, đầu óc của mình và người khác.
“Truyền Âm Thuật”, có thể dùng để nói chuyện với khoảng cách xa hoặc là truyền âm bí mật với một người nào đó.
Không thể không nói, Nhạc Thanh Nho mặc dù cảnh giới công lực trong thế giới tu tiên còn lâu mới được xem là đứng đầu, nhưng nhiều năm đắm chìm trong sách vở tri thức chân thực của hắn quả thật rất uyên bác, Từ Thanh Phàm đi theo Nhạc Thanh Nho cũng học được không ít tri thức về trận pháp, luyện đan, luyện khí, chế phù, bây giờ hắn cũng đã có thể tự mình bố trí một số trận pháp cấp thấp hoặc một số đạo phù cấp thấp rồi. chỉ là đồi với luyện đan và luyện khí, là vì trong tay không có nguyên liệu, cho nên chỉ có thể làm trong đầu mà thôi.
Nhưng làm cho Từ Thanh Phàm rất buồn bực là, những đạo pháp mà hắn học đều chỉ là có tính chất phụ trợ. Về phần đạo pháp công kích và phòng ngự mặc dù cũng học qua mấy cái, nhưng đều thuộc về đạo pháp của hệ mộc, uy lực của nó nhỏ không đáng được nhắc đến.
Đến một ngày, Từ Thanh Phàm quyết định tu luyện một đạo thuật còn được xem là hoàn chỉnh duy nhất trong Khô Vinh Quyết kia đó chính là Khô Vinh Chỉ. Mà quyết định này cũng rốt cuộc làm cho hắn trong lúc vô ý tìm được một góc băng sơn diệu dụng của Khô Vinh Quyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...