Chứng kiến các tu sĩ Khổ Tu Cốc vừa hạ xuống đã triển khai thế trận ngầm bao vây môn hạ Cửu Hoa Môn, dường như sợ bọn họ chạy trốn làm mọi người đều có phần sửng sốt. Dưới tình hình như vậy, có một số người dường như đã nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt cảnh giác nhìn về đám người Cửu Hoa Môn.
Về phần các đệ tử Cửu Hoa Môn, khi nhìn thấy hành động của đám người Khổ Tu Cốc mang theo địch ý thì thần sắc hết sức giận dữ, dần dần tập hợp linh khí trong cơ thể, đề phòng có bất trắc
- Huyền Tiên đạo hữu, ý của ngươi là gì?
- Huyền Tiên đạo hữu, tại sao lại bao vây chúng ta? Việc này sẽ gây hiểu lầm giữa hai phái chúng ta.
Sau khi Huyền Tiên và Huyền Linh mang theo năm đệ tử tu tiên giả tuổi còn rất trẻ dần dần đáp xuống, Huyền Giản cùng Trương Hoa Lăng đều cất tiếng hỏi. Trong thanh âm của Huyền Giản ngoại trừ nghi vấn còn mang theo vài phần bất mãn, còn của Trương Hoa Lăng lại bao hàm sự phẫn nộ và đề phòng.
Từ Thanh Phàm đột nhiên có một loại dự cảm bất tường, bởi vì hắn phát hiện ra năm đệ tử trẻ tuổi đang nhìn về phía mình cùng Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, ánh nhìn đầy cừu hận, giống như ánh nhìn của đám người Cung Thanh Nhã.
Cùng lúc đó, Chưởng môn và hộ pháp của Cửu đại môn phái – những người vừa mới chất vấn Huyền Hiên nơi hạ lạc của đệ tử bản phái, nhìn thấy năm đệ tử trẻ tuổi đứng sau lưng Huyền Tiên và Huyền Linh tu sĩ vội vàng lên tiếng hỏi.
- Thiên nhi, ngươi không có việc gì là tốt rồi.
- Lê Hổ, các sư đệ khác của ngươi đâu rồi? Tại sao lại chỉ có một mình ngươi?
- Khải Hoàn, sư đệ của người đâu? Những ngày vừa qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Năm đệ tử tu tiên trẻ tuổi này chính là những đệ tử bị tập kích trọng thương của các phái.
Chưởng môn các phái nhìn thấy ái đồ của mình xuất hiện, đều lên tiếng hỏi, tràng cảnh trong nhất thời có chút hỗn loạn.
Lúc này, chúng tu tiên giả có mặt tại hiện trường đều sốt ruột muốn làm rõ những nghi vấn, Huyền Tiên và Huyền Linh đưa mắt nhìn nhau nhưng không lập tức trả lời mà trước tiên lại không nhanh không chậm khom người hành lễ với các tu tiên giả tại đây:
- Các vị đạo hữu, Huyền Linh (Huyền Tiên) đến chậm, xin thứ lỗi.
Thấy Huyền Tiên, Huyền Linh hành lễ, chúng tu tiên giả cũng vội vàng khom người hoàn lễ. Duy chỉ có nhóm người Cửu Hoa Môn là không một chút biểu tình, vẫn ngạo nghễ đứng thẳng như bình thường. Bởi vì lúc này các tu sĩ khác của Khổ Tu cốc vẫn đang bao vây bọn họ, dường như không hề vì những chất vấn của Trương Hoa Lăng mà buông lỏng một chút cảnh giác, thậm chí có vài Khổ Tu Cốc tu sĩ còn cừu hận nhìn đám người Cửu Hoa Môn.
Đối với nhóm người Cửu Hoa Môn mà nói, hành vi của Khổ Tu Cốc đã làm tổn hại đến danh dự của môn phái Cửu Hoa Môn mấy ngàn năm nay, tự nhiên sẽ không hoàn lễ đối với tu sĩ Khổ Tu Cốc.
Nhìn thấy được sự bất mãn của nhóm người Cửu Hoa Môn, cũng như thần tình cấp thiết của các môn phái có môn hạ bị mất tích, Huyền Tiên thở dài một tiếng, giải thích:
- Về những nghi hoặc của các vị đạo hữu, đích xác là có vấn đề . Những ngày này rốt cuộc trên Hoàn Đảo này đã phát sinh chuyện gì? Bần đạo xin đem tất cả những gì đã quan sát được, cũng như dự đoán đều tường thuật lại cho các vị đạo hữu. Kết quả như thế nào thì tùy thuộc vào phán quyết của các vị đạo hữu.
Huyền Tiên đem sự việc phát sinh trên đảo trong ba ngày qua tường thuật lại, từ ngày thứ nhất sóng yên gió lặng, đến buổi tối ngày thứ nhất thì xảy ra dị biến, phần lớn các tu sĩ Khổ Tu Cốc đang âm thầm bảo vệ đệ tử các môn phái đều trúng kế điệu hổ li sơn, còn đệ tử các phái lại trong thời gian ngắ ngủi này đều bị phục kích dẫn đến tử vong hoặc thụ thương.
Ngày thứ hai, một số các tu sĩ Khổ Tu Cốc bảo hộ các đệ tử bị thương tới Truyền Tống trận để quay về Chiêm Bàn thì phát hiện Truyền Tống trận đã bị người ta phá hủy. Không những vậy, nhóm người này đã rơi vào mai phục của kẻ gian. Mãi một khoảng thời gian sau Huyền Tiên cùng các vị khổ tu sĩ mới phát giác điểm bất thường, vội vàng chạy tới, cứu thoát đám người bị rơi vào ổ mai phục, nhưng vẫn có 3 đệ tử của các phái bị trọng thương do bị ảnh hưởng nên không cứu chưa được.
Tiếp theo đó, ngữ khí của Huyền Tiên trở nên trầm trọng, bắt đầu kể về buổi tối ngày thứ hai, khi mà chúng tu sĩ Khổ Tu Cốc đột nhiên cảm giác được một trận linh khí ba động mãnh liệt tại một địa phương trên Hoàn Đảo. Mà khi các Khổ tu sĩ chạy tới thì phát hiện ra nhóm người Từ Thanh Phàm, trong đó Phượng Thanh Thiên đã bị trọng thương. Còn người thủ hộ của nhóm người Cửu Hoa Môn và Tố Nữ Cung là Huyền Tu và Huyền Khổ cũng đã hoàn toàn không tìm thấy tung tích.
Nghe Huyền Tiên tường thuật lại. Thần tình chúng tu tiên giả tại đây đều hết sức ngưng trọng, chăm chú lắng nghe.
Các tu tiên giả tại đây đều không nghĩ tới, chỉ trong thời gian 3 ngày ngắn ngủi, trên Hoàn Đảo đã phát sinh nhiều sự việc như vậy. Càng quan trọng hơn là, những dị biến này lại phát sinh dưới sự quan sát của các tu sĩ Khổ Tu Cốc, lại khiến các họ không phát giác được người chủ mưu, rõ ràng là những người này không những thực lực cao cường mà tâm cơ cũng hết sức cẩn mật, đã bày mưu tính kế kỹ càng từ trước. Thậm chí còn tìm hiểu rõ về các đệ tử tham gia “Tân nhân tỉ thí” lần này của Lục đại môn phái.
Một số người suy nghĩ sâu sắc, lúc này lại càng liên tưởng sâu xa hơn. Nội dung tham gia thi đấu của các lần Tân nhân tỉ thí đều do chưởng môn của Lục đại môn phái cùng bàn bạc, quyết định, có thể biết được nội dung thi đấu cũng chỉ có một số ít người của Lục đại thánh địa, thậm chí là chưởng môn và hộ pháp trưởng lão của các môn phái khác đến khi nghe Huyền Giản tuyên bố mới biết. Còn những người chủ mưu lần này dường như đã biết rõ tất cả, chẳng lẽ là do người của Lục đại thánh địa tiết lộ? Hoặc là, những kẻ chủ mưu chính là người của Lục đại thánh địa.
Các đệ tử tham gia Tân nhân tỉ thí lần này nghe vậy đều cảm thấy hết sức kinh hãi, không nghĩ tới trong thời gian thi đấu cùng đệ tử các phái, trên Hoàn Đảo lại xảy ra biến cố lớn như vậy, vậy mà bản thân mình lại không hay biết gì.
Sau khi nghe Huyền Tiên thuật lại, đã có một số tu tiên giả gấp gáp hỏi:
- Huyền Tiên tôn giả, rốt cuộc là do kẻ nào đã tập kích đệ tử các phái?
Huyền Tiên liếc nhìn về đám người Cửu Hoa Môn, sau đó khe khẽ thở dài, hướng về năm tên đệ tử ở phía sau khẽ gật đầu.
Được sự cho phép của Huyền Tiên, Khải Hoàn của Dược Vương Cốc bước lên trước, vẻ mặt đầy hận thù, chỉ vào Từ Thanh Phàm, lớn tiếng nói:
- Chính là Từ Thanh Phàm, là hắn dẫn theo bốn đệ tử khác của Cửu Hoa Môn yêu cầu chúng ta giao nộp Thất Sắc lộc, vì chúng ta không đồng ý nên đã tấn công.
Sau khi nghe Khải Hoàn lên tiếng, các đệ tử trẻ tuổi của các phái khác cũng đồng thời gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tất cả đều hận thù nhìn đám người Từ Thanh Phàm.
Một lời xuất ra, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc.
Đặc biệt là nhóm người Cửu Hoa Môn, hoàn toàn không nghĩ tới kết quả như vậy. Hai bên nhìn nhau nhưng không biết nên phản ứng như thế nào. Những người có mặt, hoặc là đợi Chưởng môn Trương Hoa Lăng quyết định, hoặc là hận thù nhìn vào đám 4 người Từ Thanh Phàm, chờ đợi lời giải thích.
Thái thượng hộ pháp của Cửu Hoa Môn là Chu Hoa Hải, bình thường luôn là người nóng nảy nhưng kỳ quái là hôm nay lại không nói một lời, mà lúc này đây lại cúi đầu trầm mặc, tựa hồ như đang suy nghĩ tìm đối sách.
Chưởng môn và hộ pháp trưởng lão của các phái có các đệ tử bị tử thương lúc này càng tỏ ra căm tức nhóm người Từ Thanh Phàm, nếu không phải úy kị thân phận đệ tử của Thánh địa thì đã sớm ra tay giết chết.
Lê Thiên Anh-Cung chủ Tố Nữ Cung sau một hồi lâu trầm mặc không nói thì lúc này đây cũng đã lên tiếng. Bà nhìn Trương Hoa Lăng lạnh lùng:
- Nói như vậy, đích thật là do đệ tử của môn phái ngươi tấn công đệ tử bổn cung? Lúc trước, giết chết hai đệ tử của chúng ta cũng là do đệ tử của môn phái ngươi làm?
Trương Hoa Lăng lại không lập tức trả lời nghi vấn của Lê Thiên Anh, mà lặng lẽ quan sát biểu tình của mọi người xung quanh, đặc biệt là các vị trưởng lão hộ pháp của Cửu Hoa Môn. Tựa hồ như muốn tìm ra điều gì. Nhưng cuối cùng lại đưa mắt nhìn Từ Thanh Phàm, dường như đang chờ đợi lời giải thích.
Lữ Thanh Thượng liên tiếp bị người khác hãm hại, trong lòng hết sức phẫn nộ, đã bất chấp đẻ ý đến các trưởng bối có mặt, lớn tiếng quát Khải Hoàn:
- Chúng ta không có làm!! Buổi tối các ngươi bị tập kích chúng ta đều đang đả tọa khôi phục linh khí. Làm gì có thời gian đến tập kích các ngươi.
Kim Thanh Hàn lúc này cũng không thể duy trì được biểu tình lạnh lùng nữa mà lạnh giọng nói:
- Nếu như không vì phát sinh dị biến thì với thực lực của năm người chúng ta vào ngày đầu tiên đã bắt đủ 10 con Thất sắc lộc, cần gì phải cướp đoạt số Thất sắc lộc ít ỏi trong tay các ngươi.
- Vậy các ngươi có chứng cứ không phải do các ngươi làm không?
Cung Thanh Nhã rõ ràng cực kỳ hận mấy người Cửu Hoa Môn, vừa thấy Lữ Thượng Thanh và Kim Thanh Hàn giải thích đã lập tức hỏi ngược lại.
Từ Thanh Phàm mặc dù bị chúng tu tiên giả chăm chú quan sát nhưng lúc này đây lại không có gấp rút giải thích, bởi vì hắn biết, lúc này càng cần phải tỉnh táo, giải thích một cách mù quáng sẽ không có tác dụng.
Nếu như trước đây chỉ là nghi ngờ, căn cứ vào tình hình hiện tại thì không thể nghi ngờ, mọi việc phát sinh trên Hoàn Đảo làm âm mưu nhắm vào Cửu Hoa Môn, còn mục đích cuối cùng là gì thì vẫn chưa rõ. Nhưng Từ Thanh Phàm cảm giác được việc làm cho mọi người phẫn nộ đối với Cửu Hoa Môn chính là một mục đích trong đó.
Chỉ cần là âm mưu, nhất định sẽ có sơ hở. Chỉ là người trong cuộc có thể tìm ra được sở hở đó hay không? Là mấu chốt để âm mưu đó có thành công hay không.
Đây là kết luận của Từ Thanh Phàm sau khi nghiên cứu sách sử đạt được.
Đối với dị biến trên Hoàn Đảo, Cửu Hoa Môn không thể nghi ngờ là người trong cuộc, có thể tìm ra sơ hở, chính là mấu chốt để phá vỡ cục diện hiện tại.
Cẩn thận phân tích những gì Huyền Tiên vừa kể và những sự tình phát sinh trong ba ngày qua, Từ Thanh Phàm cuối cùng cũng hướng tới mọi người chậm rãi nói:
- Vãn bối bất tài, xin nói ra ba điểm để các vị tiền bối tham khảo
Không thể nghi ngờ là câu nói nhẹ nhàng này của Từ Thanh Phàm có hiệu quả tốt hơn nhiều những giải thích của Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng. Sau đó, ánh mắt toàn trường đều tập trung trên người Từ Thanh Phàm.
Trương Lăng Hoa vốn dĩ đã định nói gì đó, nhưng lúc này lại nhìn về phía Từ Thanh Phàm, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.
Thấy ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung vào mình, Từ Thanh Phàm vẫn bình tĩnh nói:
- Thứ nhất, theo lời của Huyền Tiên tôn giả, thời gian đệ tử tám phái bị tập kích đều xảy ra từ khi bắt đầu đến khi kết thúc chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến 1 canh giờ. Kính hỏi các vị trưởng bối, thử hỏi với tu vi Linh Tịch kỳ của vãn bối, không kể đến vấn đề linh khí có đủ để duy trì chiến đấu liên tục hay không, liệu có thể trong một khoảng thời gian ngắn ngủi liên tiếp sát thương tinh anh đệ tử của tám phái không?
Nghe lời Từ Thanh Phàm, tất cả đều sửng sốt, xuất hiện một tràng bàn luận rì rầm. Nhiều người có tâm tư cẩn mật ắt hẳn đã nghĩ đến vấn đề này từ trước, lúc này nhìn thấy thần sắc tỉnh táo của Từ Thanh Phàm thì đều lộ vẻ tán thưởng.
Nhìn thấy lời nói của mình đã khơi dậy sự bàn luận của chúng tu sĩ, mà rất nhiều người trên mặt đã lộ vẻ nghi ngờ, Từ Thanh Phàm trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Tiếp theo, Hoàn Đảo mặc dù không lớn, nhưng cũng gần ngàn khoảnh(*) . Ban đêm lại không hề có chút ánh sáng, nếu chúng ta muốn ra tay tập kích thì làm thế nào để biết chuẩn xác vị trí của đệ tử các phái đây? Thậm chí là vì tập kích các phái mà nhanh chóng chạy đi thì cũng phải cần đến nửa canh giờ.
Điểm thứ hai mà Từ Thanh Phàm chỉ ra lạ càng khiến mọi người lớn tiếng nghị luận, thậm chí có rất nhiều tu tiên giả còn nghi ngờ nhìn về phía năm đệ tử trẻ tuổi.
- Ta tin tưởng là năm vị sư huynh này không nói dối, có lẽ tại tối thứ hai trên Hoàn Đảo đích thực đã nhìn thấy ta tập kích bọn họ.
Nghe những lời này, mọi người đều sửng sốt, Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng lại càng khẩn trương, không hiểu tại sao Từ Thanh Phàm lại nói như vậy, nhưng Từ Thanh Phàm lại không hề để ý đến phản ứng của họ mà tiếp tục nói:
- Nhưng xin thứ cho vãn bối nói thẳng, công lực cao nhất của năm vị sư huynh cũng chĩ là tu vi Linh Tịch sơ kỳ, không kể đến việc lúc ấy trên Hoàn Đảo trời đêm không có chút ánh sáng, cũng không quản đến việc họ có sử dụng Thiên Nhãn Thuật hay không, mà cứ giả sử là vào ban ngày, thi triển cả Thiên Nhãn Thuật đi nữa. Nhưng chỉ cần một tu tiên giả Linh Tịch hậu kỳ dùng một chút thủ đoạn đem diện mạo của mình biến thành hình dáng của đám vãn bối thì thử hỏi năm vị sư huynh đây có thể nhận ra được hay không? Đây chính là điểm thứ ba mà vãn mối muốn nói.
Từ Thanh Phàm vừa nói vừa nhìn về phía năm tên đệ tử còn may mắn sống sót của các phái.
Theo như ba điểm mà Từ Thanh Phàm vừa chỉ ra, cho dù là năm tên đệ tử còn may mắn sống sót cũng cảm thấy nửa tin nửa ngờ tình cảnh mà bản thân tận mắt chứng kiến. Nhất là Khải Hoàn, ấn tượng về Từ Thanh Phàm là rất tốt, đến cả sư phụ của hắn cũng rất khen ngợi Từ Thanh Phàm, nên khi nhìn thấy Từ Thanh Phàm nhìn về phía mình cũng không tự chủ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi Từ Thành Phàm đem quan điểm của chính mình nói ra, rốt cuộc mọi người ở đây cuối cùng cũng không thể áp chế được những nghi hoặc trong lòng, bắt đầu to tiếng nghị luận.
Từ ba điểm mà Từ Thanh Phàm chỉ ra, Cửu Hoa Môn quả thật khó mà có thể tập kích đệ tử các phái, khả năng họ bị người khác hãm hại càng lớn. Hơn nữa, với những gì mà Kim Thanh Hàn vừa nói, với thực lực của năm người đệ tử Cửu Hoa Môn, quả thật có thể hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng, không cần phải cướp đoạt của người khác.
Còn các trưởng lão Cửu Hoa Môn lại tán thưởng nhìn Từ Thanh Phàm, hiển nhiên là rất hài lòng vì biểu hiện giúp thoát vây cho Cửu Hoa Môn vừa rồi của Từ Thanh Phàm.
Nhưng kỳ quái là mặc dù Từ Thanh Phàm đã đưa ra nhiều điểm nghi vấn, nhưng các tu sĩ của Khổ Tu Cốc lại thần sắc bất động như trước, vẫn đem nhóm người Cửu Hoa Môn bao vây, thần sắc đề phòng.
Chứng kiến biểu hiện của các tu sĩ Khổ Tu Cốc, Từ Thanh Phàm trong lòng sửng sốt, cảm giác bất an trong lòng không những mất đi mà lại càng tăng lên.
Chẳng lẽ, sự tình có điểm biến hóa? Hay là, kẻ bày mưu còn có hậu chước?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt vốn đã buông lỏng một chút của Từ Thanh Phàm lại trở trên ngưng trọng.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ra, nếu đúng như những gì mình đã suy tính từ trước, thì chẳng phải kẻ bày mưu đã hao phí tinh lực vô ích vì bố cục như vậy quá dễ phá giải. Như vậy hoàn toàn không hợp với thủ đoạn cẩn mật cùng với thực lực cường đại của hắn.
Ngoài Từ Thanh Phàm, thần sắc chưởng môn Trương Hoa Lăng cũng hết sức ngưng trọng.
Quả nhiên, sự tình không đơn giản như suy nghĩ của Từ Thanh Phàm.
Hoa Tiên nhìn thấy mọi người sau khi nghe Từ Thanh Phàm nói đã lộ vẻ nghi ngờ, đã thở dài một tiếng, đột nhiên mở miệng nói:
- Ta trước cũng nghĩ đến điểm này nên đã không cho rằng là do nhóm người Từ đạo hữu làm,.
Nghe Hoa Tiên nói, một trưởng lão của Cửu Hoa Môn hừ lạnh:
- Nếu đã như vậy, tại sao vừa tới các ngươi lại bao vây chúng ta? Dường như sợ chúng ta bỏ trốn vậy?
Huyền Linh vốn vẫn trầm mặc, lúc này đột nhiên cười lạnh:
- Bởi vì chúng ra đã phát hiện hai chứng cớ khác
- Là chứng cớ gì?
Trương Hoa Lăng không bất mãn đối với ngữ khí của Huyền Linh mà tỉnh táo hỏi.
Huyền Linh hừ lạnh một tiếng, ống tay áo vung lên, hai cỗ thi thể xuất hiện trước mắt mọi người.
- Mã sư huynh!
- Huyền Khổ đạo hữu!
- Là Mã Hoa Quang của Cửu Hoa Môn cùng Huyền Khổ tôn giả của Khổ Tu Cốc
Hai cỗ thi thể vừa xuất hiện, lập tức gây nên sóng gió. Những người quen của hai cỗ thi thể này lên tiếng kinh hô, mà thần sắc của nhóm người Cửu Hoa Môn cùng Khổ Tu Cốc lại càng trở nên kích động.
Vị trưởng lão vừa lên tiếng của Cửu Hoa Môn lại càng chất vấn:
- Các ngươi đã làm gì Mã sư huynh? Mã sư huynh vẫn bế quan trong núi hàng năm. Lần này vốn dĩ không có tới Chiêm Bàn, trước khi đi huynh ấy vẫn còn rất tốt, tại sao lại có thể chết đi, là các ngươi ra tay?
Vừa nói, vị trưởng lão này vừa tiến gần đến Huyền Linh, nhưng lại bị hai vị tu sĩ Khổ Tu Cốc chặn lại.
Các tu sĩ Khổ Tu Cốc khi nhìn thấy thi thể của Huyền Khổ, sắc mặt bi thương, tụ tập xung quanh cỗ thi thể để điều tra nguyên nhân tử vong.
Dự cảm bất an trong lòng Từ Thanh Phàm ngày càng tăng lên.
Huyền Tiên chậm rãi nói:
- Trong khi nhóm người Huyền Linh đạo hữu bị vây khốn trong “Thất Cảnh Huyễn Sát Trận”, ta cùng một số vị đạo hữu khác cũng đã phát hiện ra điểm dị thường nên vội vã đi tiếp cứu, cuối cùng phối hợp với nhóm người Huyền Linh đạo hữu để phá trận pháp. Ba tên khống chế trận pháp muốn chạy trốn, chúng ta đã hợp lực để bắt sống bọn chúng. Nhưng thực lực bọn người đó quả thật rất cao cường, cuối cùng chỉ có thể chặn lại một người. Mà người này do chúng ta ra tay sai lầm giết chết, chính là Mã Hoa Quang đạo hữu của Cửu Hoa Môn.
Nói tới đây, Huyền Tiên dừng lại một chút:
- Ba người chạy trốn, mặc dù vẫn ẩn tàng đạo pháp của bản thân, các đạo pháp thi triển cơ hồ đều là các đạo pháp thông thường mà bất kỳ môn phái nào cũng có, nhưng tại thời điểm nguy cấp nhất thì đạo pháp mà bọn họ thi triển đều là của Cửu Hoa Môn.
Huyền Tiên nói tới đây, ý tứ đã cực kỳ rõ ràng. Đó chính là, bày trận tập kích tu sĩ Khổ Tu Cốc, thậm chí phá hủy Truyền Tống Trận chính là người của Cửu Hoa Môn.
Khi âm thanh của Huyền Tiên vừa dứt, các môn phái tại trường đều dùng ánh mắt bao hàm địch ý nhìn về phía nhóm người Cửu Hoa Môn.
Tiếp theo, Huyền Tiên xuất hiện vẻ mặt bi thống, chỉ vào cỗ thi thể của Huyền Khổ:
- Còn thi thể của Huyền Khổ đạo hữu là do chúng ta tìm thấy trong một địa huyệt khi cẩn mật tra tìm trên Hoàn Đảo.
Nghe lời của Huyền Tiên, chúng tu sĩ đều mơ hồ đoán được điều gì, tất cả đều nhìn về phía nhóm người Khổ Tu Cốc đang tìm nguyên nhân gây ra cái chết của Huyền Tiên.
Mà bên này cũng đã tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của Huyền Khổ, liền đứng dậy, vẻ mặt hết sức ngưng trọng.
- Nguyên nhân dẫn đến cái chết của Huyền Khổ đạo hữu đã tra ra. Huyết mạch trong cơ thể chảy ngược, kinh mạch bị bạo liệt, đan điền bị tổn hại nghiêm trọng, hẳn là bị trúng một loại đạo pháp khiến hắn không cách nào khống chế được linh khí trong nội thể, cuối cùng bị chính linh khí của mình trùng kích mà chết. Nếu như ta đoán không nhầm, đây chính là di chứng của đạo pháp độc môn từ Cửu Hoa Môn “Hoa Lăng Chỉ”.
Huyền Giản chậm rãi đứng dậy, sau đó nhìn chằm chằm vào chưởng môn Trương Hoa Lăng, chậm rãi nói.
Sắc mặt của Trương Hoa Lăng lúc này hết sức nghiêm trọng, sau khi nghe Huyền Giản nói không lập tức trả lời mà tiến về phía thi thể của Mã Hoa Quang và Huyền Khổ.
Có hai tu sĩ Khổ tu cốc đang chuẩn bị ra tay ngăn cản thì bị Huyền Giản ngăn lại.
Sau khi Trương Hoa Lăng đi tới cạnh hai cỗ thi thể, liền cẩn thận kiểm tra thi thể của Mã Quang Hoa trước, sắc mặt càng thêm trầm trọng.
Sau đó, lại cẩn thận kiểm tra lại thi thể của Huyền Khổ.
Cuối cùng, trước mặt tất cả mọi người, Trương Hoa Lăng chậm rãi đứng lên, mặt không chút biểu tình nói:
- Cỗ thi thể này đích thực chính là Mã Hoa Quang sư đệ, còn Huyền Khổ tôn giả cũng chính là bị “Hoa Lăng Chỉ” giết chết.
Nghe chính Trương Lăng Hoa thừa nhận, chúng tu sĩ lại xôn xao bàn luận.
Nhóm người Cửu Hoa Môn đều hết sức kinh hãi, bọn họ tự biết việc này không phải do Cửu Hoa Môn gây ra. Ít nhất thì chính nhóm người mình cũng không rõ tình hình như thế nào. Nhưng đến tột cùng tại sao thi thể của Mã Hoa Quang lại xuất hiện trên Hoàn Đảo được?
Mà “Hoa Lăng Chỉ” lại càng là bí kỹ bất truyền. Cho dù là đệ tử cao thủ hàng chữ Hoa cũng rất ít người biết, nhưng Huyền Khổ như thế nào lại bị “Hoa Lăng Chỉ” giết chết đây? Chẳng lẽ lại có người khác học được tuyệt kỹ của Cửu Hoa Môn.
Thậm chí có người còn nghi ngờ trong Cửu Hoa Môn có người lén tự mình hành động.
Còn một số các trưởng lão Cửu Hoa Môn nghĩ đến Mã Hoa Quang trước nay một mực bế quan tại Cửu Hoa Môn, vậy mà thi thể lại xuất hiện tại Hoàn Đảo, như thế chẳng lẽ trên đảo đã xảy ra sự tình hết sức nghiêm trọng nào đó?
Mỗi người một ý nghĩ, mọi người đều hoang mang lo sợ.
Lúc này, Từ Thanh Phàm rốt cuộc cũng đã biết được ý đồ của kẻ chủ mưu.
Vu hãm nhóm người Từ Thanh Phàm sát hại đệ tử các phái chỉ là ngòi dẫn, nên không cần quá mức cẩn thận, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận là có thể phá giải. Điều này rõ ràng là kẻ chủ mưu cũng đã nghĩ đến, hơn nữa còn dựa vào sơ hở này mà bày ra một cái bẫy còn lớn hơn.
Tình huống hiện tại đã chứng minh đệ tử các phái không phải do nhóm người Từ Thanh Phàm giết chết, nhưng một vị Khổ Tu Cốc tu sĩ lại do các trưởng lão của Cửu Hoa Môn giết chết, ngoài ra còn có Huyền Tiên tu sĩ hiện đang mất tích.
Theo lời của Huyền Tiên thì trong ba ngày qua, có ít nhất bốn trưởng lão Cửu Hoa Môn đã âm thầm hành động.
Nếu quả thật như vậy thì những lý do mà Từ Thanh Phàm đã chỉ ra lại trở thành chứng cớ bất lợi đối với Cửu Hoa Môn.
Dựa vào tu vi các trưởng lão Cửu Hoa Môn, hoàn toàn có thể giết chết đệ tử tám môn phái trong vòng một canh giờ, dựa vào thần thức cường đại có thể xác định được vị trí của các đệ tử này, đồng thời có thể huyễn hóa thành hình dáng của nhóm đệ tử Cửu Hoa Môn mà không bị phát hiện.
Bốn vị trưởng lão cùng ra tay hoàn toàn khác với việc năm tên đệ tử tinh anh cùng tấn công.
Nếu như là do đám người Từ Thanh Phàm ra tay thì còn có thể giải thích là do cầu thắng lợi mà bất chấp thủ đoạn, không được sự đồng ý của sư môn đã âm thầm ra tay.
Nhưng nếu là do bốn trưởng lão xuất thủ?
Cửu Hoa Môn có bao nhiêu vị trưởng lão đạt tới tu vi Kết Đan kỳ đây?
Bốn vị trưởng lão đồng thời xuất thủ một mình ra tay mà không có sự đồng ý của sư môn thì điều này ai có thể tin tưởng được đây?
Trên thực tế, tại tu tiên giới, một vị trưởng lão hoàn toàn có thể tự mình đại diện cho môn phái để cùng đàm phán với môn phái khác.
Nếu như là do bốn vị trưởng lão cùng phối hợp với nhau thì có thể đoán định đây chính là âm mưu của Cửu Hoa Môn.
Mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn đám người Cửu Hoa Môn, rõ ràng là họ đều có ý nghĩ như vậy.
Đây chính là ý đồ của kẻ chủ mưu, làm cho các đại môn phái nghĩ rằng các dị biến phát sinh trên Hoàn Đảo đều là do Cửu Hoa Môn làm ra. Từ đó khiến cho Cửu Hoa Môn trở thành thù địch của tất cả các môn phái tại tu tiên giới.
Giết chết tinh anh đệ tử của nhiều đại môn phái như vậy, mà các đệ tử này đều là tương lai của các môn phái, sau đó lại giết chết hai vị tu sĩ đức cao vọng trọng, lại là chủ mưu phá hủy Tân nhân tỉ thí đã truyền thừa hơn vạn năm, điều này rõ ràng đã khiêu khích toàn bộ tu tiên giới.
Với những lý do đó đã đủ để các đại môn phái liên hợp áp chế Cửu Hoa Môn rồi.
Vậy là bất tri bất giác, Cửu Hoa Môn đã rơi vào thế cục nguy hiểm khó mà xoay chuyển được.
Chỉ là lần này, Từ Thanh Phàm không thể tìm ra được một chút sơ hở, thật sự thì đầu mối quá ít ỏi.
Từ Thanh Phàm bất đắc dĩ nhìn về phía Trương Hoa Lăng, thầm hy vọng lão hồ ly này sẽ có biện pháp.
Nhưng Từ Thanh Phàm lại phát hiện sắc mặt Trương Hoa Lăng hết sức mệt mỏi, uể oải. Ánh tà dương khiến bóng ảnh ông đổ dài trên mặt đất, tựa như sợi dây đen dài, gắt gao trói buộc toàn bộ Cửu Hoa Môn, cho dù giãy dụa cách nào cũng không thoát ra được.
Thật sự không có cách nào phá mở khốn cục này ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...