Tiên Đạo Cầu Tác

- Aaaaaaa…….

Theo tiếng rống kinh khủng vang lên là từng cơn bão cát bay mù mịt, dường như cả thiên địa đều vì tiếng gầm gừ này mà biến sắc.

Đông đảo tu sĩ trên Hoàn Đảo, vô luận ở địa phương nào, đang tìm kiếm Thất Sắc Lộc hay đang chiến đấu, Linh Tịch kỳ hay Tích Cốc kì, nghe thấy âm thanh kinh khủng này mặt mày đều biến sắc, ít hay nhiều đều chịu nội thương. Thậm chí có tu sĩ công lực thấp sắc mặt trắng bệch, miệng phun máu tươi, đứng không vững, suýt nữa té ngã xuống đất.

Tiếng gầm rống vang lên suốt thời một tuần trà rồi mới chậm rãi biến mất.

Sau khi âm thanh kinh khủng biến mất, tất cả chúng tu sĩ trên Hoàn Đảo đều nhìn nhau, trong lòng kinh hãi, không biết tiếng gầm này do ai phát ra. Chỉ riêng uy thế đã lớn như vây, nếu hướng chính mình trực tiếp công tới, liệu rằng mình có khả năng chống cự lại không?

Trong lòng mọi người đều đang tự phân vân liệu có chống cự được hay không?

Nhưng sau khi thanh âm biến mất, trên Hoàn Đảo cũng không có gì dị thường xảy ra, các tu sĩ không thể không dẹp đi nghi vấn trong lòng, tiếp tục tìm bắt Thất Sắc Lộc, dù sao đây mới là mục đích chính của lần tỉ thí này.

Sau khi tiếng rống biến mất, tại một địa phương trên Hoàn Đảo.

Trong gió biển lồng lộng, một tu sĩ vóc dáng như hài đồng đang lẳng lặng nhìn phong cảnh trước mặt, y phục trước ngực rách nát, trên mặt dơ bẩn, chân tay treo đầy kim hoàn, chính là cái người thần bí kia đại biểu cho Bát Hoang Điện.


Chỉ là lúc này, thần sắc của hắn có chút tái nhợt, tựa hồ vừa mới tiêu hao rất nhiều linh khí, tuy nhiên ánh mắt vẫn như trước lạnh lùng mà âm trầm.

Ở phía sau người này, bốn gã đệ tử khác của Bát Hoang Điện đang ngồi khoanh chân dưới đất, sắc mặt tái nhợt, phong bế lục thức, dùng chân khí bảo vệ tâm mạch. Hiển nhiên bọn họ bị tiếng rống vừa rồi đả thương.

Mà trên mặt đất trước mặt người nọ là thi thể của bốn con Thất Sắc Lộc.

Trong bốn thi thể Thất Sắc Lộc có một con thân thể cực lớn, mặc dù lúc này thất khiếu chảy máu, không còn sinh cơ, nhưng cũng có thể thấy được phong thái hùng dũng khi còn sống của nó.

Con Thất Sắc Lộc này ngoại trừ việc lớn hơn rất nhiều so với những con Thất Sắc Lộc bình thường khác thì bộ da của nó lại càng đặc biệt.

Thất Sắc Lộc sở dĩ có tên Thất Sắc là bởi vị loại hươu này trên bộ da của chúng có bảy màu, mỗi màu sắc đều chỉ có ở từng phần thân thể.

Mà con Thất Sắc Lộc trước mặt, da của nó mặc dù cũng có bảy màu, nhưng cả bảy màu sắc lại trải rộng trên toàn thân. Bảy màu sắc trên người nó hòa quyện với nhau cực kỳ huyễn lệ, so với Thất Sắc Lộc bình thường khác biệt rất nhiều.

Nếu như có người đã đọc qua “Sơn Hải Dị Đàm -Yêu Thú Thiên” mà nhìn thấy con Thất Sắc Lộc này, nhất định sẽ kinh hãi không thôi, bởi vì nó chính là yêu thú mà trước khi đến Hoàn Đảo mọi người đều cực kỳ cố kị, Thất Sắc Lộc vương giả. Thực lực của nó đã gần đến địa giai yêu thú.

Nó cũng chính là sự uy hiếp lớn nhất trong lần Tân nhân tỉ thí này, thực lực đã gần đến Kết Đan kỳ yêu thú, vậy mà trong ngày đầu tiên lại bị đánh chết?


Nhưng chính xác là nó đã chết, thất khiếu chảy máu, hai mắt lồi ra, hoàn toàn không còn sinh cơ. Trong mắt nó dường như vẫn còn lưu lại sự kinh khủng, xem tình trạng tựa hồ như bị trực tiếp đánh chết. Ba con Thất Sắc Lộc bên cạnh tình trạng cũng giống y như vậy.

Ước chừng sau một tuần trà, bốn gã đệ tử kia của Bát Hoang Điện rốt cuộc cũng đã tỉnh lại. Bọn họ nhìn thần bí nhân trước mặt cùng thi thể bốn con Thất Sắc Lộc dưới đất mà trên mặt lại không chút nào kinh ngạc, giống như họ đã biết với thực lực của tên kia, việc giết chết con Thất Sắc Lộc có thực lực cường đại nọ là hoàn toàn bình thường.

Bốn gã đệ tử đi tới sau lưng thân bí nhân, một gã cực kỳ cẩn thận nhẹ giọng hỏi hắn:

- Hoang Tà sư huynh, hiện tại Thất Sắc Lộc Vương đã chết. Nhưng chiếu theo lời nói của Khổ Tu Cốc Huyền Giản, con Thất Sắc Lộc Vương này tương đương với bẩy con Thất Sắc Lộc bình thường khác. Lại thêm ba con Thất Sắc Lộc kia nữa, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của vòng thứ nhất, hiện tại có nên phản hồi Chiêm Bàn hay không?

Nghe nói xong, Hoang Tà lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, chứng kiến vẻ mặt kinh hoảng của tên sư đệ, Hoàng Tà không chút nào che dấu sự khinh miệt, lạnh lùng nói :

- Mới chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, vẫn còn xa mới đủ. Ta muốn bắt tất cả Thất Sắc Lộc trên Hoàn Đảo, làm cho đệ tử các môn phái khác mất cơ hội thăng cấp. Loại tỉ thí nhàm chán này tiến hành một vòng là đủ rồi.

Thanh âm của hắn trầm thấp, khàn khàn, mang theo một loại ngữ điệu quỷ dị.

Nghe Hoang Tà nói xong, một tên sư đệ khác cẩn thận nói :

- Nhưng ta sợ có một ít Thất Sắc Lộc đã bị đệ tử các môn phái khác bắt mất rồi.


- Nếu vậy, chúng ta sẽ cướp từ trên tay bọn họ.

Nói xong câu nói đầy khí phách này, Hoang Tà cũng không thèm nhìn phản ứng của bốn gã sư đệ, trực tiếp huớng một phía khác của Hoàn Đảo đi tới, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, hoặc là Thất Sắc Lộc hoặc là tu sĩ của môn phái khác.

Nghe lời nói của Hoang Tà, bốn gã tu sĩ còn lại hơi sửng sốt, đến lúc Hoang Tà đi rất xa mới có chút phản ứng, vội vàng dùng “Tụ Lý Càn Khôn” thu lấy bốn con Thất Sắc Lộc trên mặt đất rồi vội vàng đuổi theo hắn.

Thành công hoặc thất bại, tính kế hoặc bị tính kế, đây chính là vấn đề đầu tiên của ngày thứ nhất Tân nhân tỉ thí.

Lần tỉ thí này, tu tiên giả tham gia chừng có hơn hai trăm người, đại biểu cho gần ba mươi môn phái, không ai không phải là tinh anh. Nhưng tại ngày thứ nhất đã có hơn trăm tu sĩ của hai mươi môn phái không thành công trong việc vây bắt Thất Sắc Lộc, hơn nữa còn bị Thất Sắc Lộc đánh bại. Mặc dù được những trưởng lão âm thầm thủ hộ của Khổ Tu Cốc ra tay giải cứu cho nên cũng không có phát sinh thương vong, nhưng lại mất đi tư cách tiếp tục tham gia tỉ thí. Qua sự việc này, có thể thấy được sự kinh khủng của Hoàn Đảo.

Còn lại gần trăm danh đệ tử đều có thực lực mạnh mẽ, không chỉ công lực cao cường, pháp khí tinh diệu, hơn nữa không ít người còn có tuyệt kỹ ẩn dấu bản thân. Cho nên có thể nói, đến ngày thứ hai, cuộc tỉ thí mới chính thức bắt đầu.

Chỉ có tìm kiếm và chiến đấu, thời gian bất giác trôi qua rất nhanh. Ngày thứ nhất nháy mắt qua đi, nguyên lai bầu trời trong xanh bỗng chốc trở nên âm u không ánh sáng.

Gần một trăm danh tu sĩ chứng kiến bầu trời chuyển tối, cũng đình chỉ vây bắt Thất Sắc Lộc, tìm kiếm địa phương bí ẩn ngồi xuống tĩnh tọa, khôi phục lại phần linh khí tiêu hao trong chiến đấu.

Sở dĩ mọi người thống nhất đình chỉ hành động cũng đều có nguyên nhân, thứ nhất bởi vì Thất Sắc Lộc là loại yêu thú thích ánh sáng mặt trời, ghét bóng tối, cho nên ban đêm chúng sẽ trở về nơi ẩn nấp, rất khó tìm kiếm. Thứ hai là do Thanh Long Mãng, một loại yêu thú khác trên Hoàn Đảo. So với Thất Sắc Lộc, Thanh Long Mãng đối với tu sĩ tạo thành sự uy hiếp lớn hơn rất nhiều. Chúng có thói quen hoạt động vào ban đêm, cho nên nếu tu sĩ định ban đêm đi tìm kiếm Thất Sắc Lộc, thành công hay không chưa nói đến, nếu gặp phải Thanh Long Mãng thì sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Hơn nữa mặc dù ban ngày chúng tu sĩ bắt được không ít Thất Sắc Lộc, nhưng Thất Sắc Lộc dù sao cũng là nhân giai cao cấp yêu thú, trải qua một ngày chiến đấu mệt mỏi, linh khí trong cơ thể tiêu hao nghiêm trọng. Cho nên mặc dù biết thời gian gấp gáp, nhưng buổi tối họ vẫn ngồi xuống tu dưỡng, khôi phục linh khí. Đám người Từ Thanh Phàm đương nhiên cũng không ngoại lệ.


Đông Hải có rất nhiều triều khí (hơi nước), nên buổi tối mây đen dày đặc, căn bản không thấy được ánh sáng của mặt trăng. Hoàn Đảo ở trong Đông Hải tự nhiên cũng tương tự.

Thấy trước mắt là một mảnh không gian tối tăm, nếu không phải bên tai liên tục nghe thấy tiếng sóng biển rì rầm, Từ Thanh Phàm còn đang tưởng rằng mình đã trở về Nam Hoang.

Nơi đám người Từ Thanh Phàm chọn lựa để nghỉ ngơi là ở sau một đống toái thạch, phía đông nam Hoàn Đảo. Mặc dù xung quanh là một mảng đồng bằng hoang dã, cũng không có nhiều địa hình hiểm trở, những lại vô cùng bí ẩn, u tĩnh.

Trong ngày thứ nhất tại Hoàn Đảo, đám người Cửu Hoa Môn bắt được bẩy con Thất Sắc Lộc, thành tích đúng là không tồi, làm cho tâm trạng Từ Thanh Phàm rất tốt. Cho nên đối với lần này tỉ thí hắn cảm thấy rất khả quan.

Không thể không nói, với chút thời gian ban ngày như vậy mà năm người thu hoạch lại được nhiều như vậy, công lao của Từ Thanh Phàm không phải là nhỏ.

Phiêu Nhứ Hoa của Từ Thanh Phàm giúp mọi người tìm kiếm Thất Sắc Lộc nhanh hơn các môn phái khác rất nhiều. Hơn nữa, dưới sự chỉ huy của Từ Thanh Phàm, hắn phối hợp cùng Lữ Thanh Thượng am hiểu phù chú, trận pháp phụ trách giam cầm Thất Sắc Lộc. Kim Thanh Hàn, Phượng Thanh Thiên có lực công kích cường đại phụ trách tấn công, Vương Thanh Tuấn tùy thời ứng phó tình huống ngoài ý muốn phát sinh. Dưới sự vây công chặt chẽ như vậy, cho dù Thất Sắc Lộc có thực lực mạnh mẽ, nhưng làm sao có thể chống đỡ được? Cho nên đám người Từ Thanh Phàm bắt Thất Sắc Lộc so với các môn phái khác dễ dàng hơn rất nhiều.

Trải qua ngày thứ nhất hành động hành động cùng nhau, ngay cả người tâm cao khí ngạo như Phượng Thanh Thiên cũng bắt đầu tích cực nghe theo sự chỉ huy của Từ Thanh Phàm.

Năm người bắt Thất Sắc Lộc tuy rằng cực kỳ thuận lợi, nhưng lúc này khi đang ngồi sau đống toái thạch, ai cũng nhíu mày, không hề thấy sự vui vẻ nào.

Nhìn vẻ mặt bốn người bên cạnh, Từ Thanh Phàm biết hiện tại bọn họ đang nghĩ cái gì, bởi vì sự kiện này chính hắn cũng đã suy nghĩ suốt nửa ngày. Cho nên Từ Thanh Phàm chậm rãi mở miệng nói:

- Hẳn là mọi người đang nghĩ đến tiếng rống lúc ban ngày chăng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui