- Từ sư huynh, huynh làm thế nào mà thi triển được Phượng Hoàng linh hỏa?
Phượng Thanh Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Phàm, chậm rãi hỏi.
Sau khi phát hiện được Từ Thanh Phàm có thể thi triển Phượng Hoàng linh hỏa, Phượng Thanh Thiên vẫn luôn nghĩ mãi đến vấn đề này, cùng với việc phát hiện ra năng lượng Phượng Hoàng linh hỏa lưu lại trên thi thể đệ tử "Hoàng Linh Sơn" và "Hiên Thiên Môn" lúc trước càng làm cho lòng hắn thêm kinh hãi.
Nhận thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt của Phượng Thanh Thiên, dường như có thêm vẻ địch ý, trong lòng Từ Thanh Phàm hơi sửng sốt, nhưng trong nháy mắt như đã hiểu được ngay ý nghĩ trong lòng Phượng Thanh Thiên.
Đối với Phượng Thanh Thiên mà nói, "Phượng Hoàng linh hỏa" là thần kỹ đặc trưng dành cho truyền nhân Phượng gia, bản thân hắn càng coi đây là niềm tự hào của riêng mình, không chấp nhận người khác có phần. Nhưng lúc này lại liên tiếp phát hiện nhiều người có thể thi triển được tuyệt học mà chỉ Phượng gia mới có thì mặc dù biết rõ Từ Thanh Phàm là đồng môn sư huynh đệ, và mặc dù hiểu điều này không hẳn là đúng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi sinh ra một tia địch ý.
Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận về tính cách của Phượng Thanh Thiên, Từ Thanh Phàm mặc dù có chút khó chịu nhưng vẫn yên tâm, bởi vì hắn biết với sự kiêu ngạo của bản thân, Phượng Thanh Thiên sẽ tuyệt đối vì những sự tình như thế này mà có hành vi đối địch với mình.
Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Thanh Phàm thoải mái đi rất nhiều, từ trên đầu mình rút ra cành Ngô Đồng mang hình dạng nhỏ như những cây bình thường, mỉm cười nói với Phượng Thanh Thiên:
- Bản thân ta căn bản không thể nào thi triển được Phượng Hoàng linh hỏa, sở dĩ trước đây có thể làm được, đều là nhờ đến sự trợ giúp của nhánh Ngô Đồng này.
Nghe Từ Thanh Phàm và Phượng Thanh Thiên nói chuyện với nhau, tinh thần ba người Cửu Hoa Môn còn lại liền chấn động. Trước đây khi giao chiến cùng với Khâu Hiên, Đặng Thiên Nhai trong "Quỳ Vũ Kết Giới" của Lục Hợp Môn, bọn họ đã thấy qua Liệt diễm Phượng Hoàng đại phát thần uy, nhưng bọn họ vẫn cứ tưởng đó là do Phượng Thanh Thiên thi triển, chứ không hề nghĩ là do Từ Thanh Phàm biến hóa ra.
Ấn tượng từ trước tới giờ về Từ Thanh Phàm trong lòng bọn họ là một người có thể biến hóa ra vạn loại kì hoa dị thảo trong thiên hạ, tuy có phần khó đối phó, nhưng bọn họ vẫn tin tưởng với thực lực của mình sẽ chiến thắng nếu như so tài.
Nhưng mới vừa rồi, sau khi Từ Thanh Phàm đã nói ra việc mình bỏ hoa phấn "Cự linh hoa" trên người Đặng Thiên Nhai, bọn họ mới biết rằng trước đây trong cuộc đấu Nội môn tỷ thí, Từ Thanh Phàm vẫn chưa tung ra hết các tuyệt học của mình, hoặc là trong thời gian xuống núi ba năm lúc trước, Từ Thanh Phàm đã góp nhặt được nhiều mầm mống kì hoa dị thảo có uy lực cực đại, nhờ vậy mà thực lực tăng nhanh. Nếu giờ tỉ thí với nhau, hẳn là khó quyết định được thắng bại.
Nhưng vào lúc này, bọn họ càng thêm kinh hãi khi biết được ngoại trừ việc biến hóa xuất ra vô số kì hoa dị thảo có uy lực cực đại, Từ Thanh Phàm còn có thể thi triển hỏa pháp. Nói cách khác, Từ Thanh Phàm hiện giờ đã đạt được trình độ mộc hỏa song tu, nhưng việc này thường chỉ có các đại cao thủ Kết đan kì mới làm được, Từ Thanh Phàm sao mà thần thông vậy?
Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng ánh mắt mọi người nhìn Từ Thanh Phàm thay đổi rất nhiều. Nếu là lúc trước, bọn họ có thái độ thân mật chỉ vì Từ Thanh Phàm là người chỉ huy thích hợp, thì hiện tại, trong mắt bọn họ Từ Thanh Phàm đã trở thành một vị cường giả tôn kính nhiều hơn ba phần.
Nhất là Kim Thanh Hàn, càng nhìn vào Từ Thanh Phàm, ánh mắt hắn càng trở nên phức tạp. Đã hơn mười năm quen biết nhau, thực lực ban đầu của hắn vượt trội hơn Từ Thanh Phàm rất nhiều. Nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên phát hiện ra thực lực Từ Thanh Phàm bất tri bất giác đã ngang sức ngang tài với mình. Lúc đầu, trong lòng hắn vẫn nhớ phải chiếu cố tới vị huynh đệ này, nhưng lúc này người đó đã có thể cùng mình tác chiến, trong nhất thời tâm trạng không biết nên vui hay buồn.
"Cành Ngô Đồng", loại thiên tài dị bảo này Phượng Thanh Thiên đương nhiên biết, trên thực tế pháp khí "Phượng linh trượng" của hắn là do cành Ngô Đồng và một vài loại vật liệu khác chế thành. Ngay khi nghe Từ Thanh Phàm nói ra việc thi triển Phượng Hoàng linh hỏa đều nhờ vào cành Ngô Đồng, hắn lập tức khẳng định cành Ngô Đồng này còn có những chỗ vi diệu khác, vô cùng trân quý.
Bây giờ lại thấy Từ Thanh Phàm không chút cảnh giác nào đưa cành Ngô Đồng ra cho mình xem, với bộ dáng vô cùng tín nhiệm, trong lòng hắn không khỏi phải xấu hổ bởi những tia địch ý vừa mới nảy sinh. Nhưng vốn bản tính đã cao ngạo từ lâu, hắn cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng cầm nó lên mà cảm nhận, nhắm đôi mắt lại, cẩn thận dò xét.
Ngay khi cành Ngô Đồng tiếp xúc với bàn tay, Phượng Thanh Thiên liền cảm nhận được một cỗ mộc ất linh khí nồng đậm tràn ngập bên trong, kèm theo linh khí Phượng Hoàng cường đại, độ tinh thuần dĩ nhiên là không hề kém so với huyết mạch Phượng Hoàng trong cơ thể mình. Trong lòng không khỏi khiếp sợ, tiếp tục dò xét một hồi lâu, hắn vẫn không cách nào biết được hai loại linh khí mộc hỏa này như thế nào lại cùng tồn tại trong một cành Ngô Đồng. Vì vậy, liền giương mắt lên, vội vã hỏi:
- Từ sư huynh, cành Ngô Đồng này cuối cùng là có điểm đặc biệt gì mà hai loại linh khí mộc hỏa có thể cùng tồn tại được?
Vừa nói, Phượng Thanh Thiên vừa đưa lại cành Ngô Đồng cho Từ Thanh Phàm, đồng thời trong ánh mắt hiện lên một vẻ không đành lòng. Nếu như cành Ngô Đồng này là của hắn, thì không chỉ khiến uy lực của Phượng Hoàng linh hỏa sẽ đại tăng mà thời gian đột phá Kết đan kì cũng sẽ được rút ngắn lại hơn một nửa.
Chỉ là dù không muốn, nhưng Phượng Thanh Thiên vẫn không chút do dự đem cành Ngô Đồng trả lại cho Từ Thanh Phàm. Bởi vì hắn luôn có lòng tin cho dù không có cành Ngô Đồng, tiến độ tu vi của hắn vẫn như cũ, sẽ không thấp hơn bất cứ kẻ nào khác.
Sau khi thấu hiểu nghi vấn của Phượng Thanh Thiên, Từ Thanh Phàm không giải đáp ngay, mà chậm rãi nói:
- Hữu phượng lai nghi, Do đông hải nhi lai, phi Ngô Đồng nhi bất chỉ. (Chim phượng từ Đông hải đến, không phải cây Ngô Đồng thì không đậu)
- Từ sư huynh, ý của huynh là....?
- Đã từng xảy ra việc Phượng Hoàng ở trên cây Ngô Đồng tiến hành quá trình trọng sinh, và tại cành Ngô Đồng đó một lượng lớn linh khí Phượng Hoàng cường đại được lưu lại. Sau khi ta đoạt lấy, cũng vừa lúc chiếm được tuyệt học Hoa Linh Quyết của mấy ngàn năm trước trong lúc xuống núi trước đây, liền đem nó luyện chế thành Ngự linh vật của mình, cho nên mới có khả năng mượn lực thi triển Phượng Hoàng linh hỏa.
Từ Thanh Phàm không nhanh không chậm từ từ giải thích.
-Từ sư đệ, nói như vậy ngươi hiện tại đã có thể song tu mộc hỏa?
Sau khi nghe Từ Thanh Phàm và Phượng Thanh Thiên đối thoại một hồi, Lữ Thanh Thượng đã không kiềm chế nổi, liền xen ngang hỏi.
Từ Thanh Phàm cười khổ nói:
-Mộc hỏa song tu? Điều này không có đơn giản vậy đâu, hiện tại ta vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa cành Ngô Đồng này, chưa thể nào cùng nó hợp thể được. Mỗi một lần muốn sử dụng lực lượng của nó, phải toàn lực thi triển, càng phải dùng tinh huyết trong cơ thể làm vật dẫn. Đại giới vốn dĩ to lớn, căn bản là không có lực dư thừa để có thể đồng thời thi triển mộc pháp; khả năng mộc hỏa song tu còn cách xa lắm, càng không nói đến việc có thi triển được đạo pháp mộc hỏa hỗn hợp hay không.
-Cho dù vậy, Từ sư đệ trước sau đều tìm được cành Ngô Đồng có phượng hoàng linh khí cùng với tuyệt học Hoa Linh Quyết, cơ duyên này đúng là khiến người khác ghen tị.
Vương Tuấn Tú cười nói.
Kim Thanh Hàn hiện giờ đã thu lại những suy nghĩ phức tạp, lúc này hướng về Từ Thanh Phàm nói:
-Từ sư huynh, đây chính là cơ hội của chúng ta đấy. Huynh vẫn thường cảm thán tiên đạo mờ mịt, trường sinh vô vọng, nhưng lúc này đã có linh vật là cành Ngô Đồng, thì Kết đan kì coi như là đã chạm tay vào được rồi.
Nhưng Từ Thanh Phàm lại lắc đầu nói:
-Tư chất của ta thấp kém, thân thể hoàn toàn không khống chế được việc tự động hấp thu linh khí thiên địa, sở dĩ những năm gần đây tu vi có tiến độ không kém so với các mọi người là do mượn linh đan bồi dưỡng cùng với Mộc ất chi khí đã phong ấn trong cơ thể. Lúc này, tuy đã có cành Ngô Đồng, nhưng cho dù có thể đem nó luyện hóa đến mức dung hợp vào cơ thể, thì hi vọng Kết đan vẫn chỉ là mơ tưởng xa vời mà thôi. Thực lực chính thức vẫn là một tu sĩ Linh tịch kì , có thể sẽ không dưới tu sĩ Kết đan kì, nhưng khả năng trường sinh thì không thể tiến xa được.
Nói tới đây, Từ Thanh Phàm dừng lại một chút, chợt cảm khái về con đường tu tiên rộng lớn, ngữ khí có chút ảm đạm:
-Huống chi, một khi bước chân vào Kết đan kì, tu tiên giả sẽ không thể nào dùng ngoại lực trơ giúp đề thăng cảnh giới tu vi được, hoàn toàn phải dựa vào bản thân, tự hấp thu lấy linh khí của thiên địa. Đến khi đó, cho dù ta may mắn tiến vào hàng ngũ tu sĩ Kết đan kì, thì làm thế nào để tu vi tăng tiến nữa?
Thấy vẻ trầm lặng của Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn liền vội vàng an ủi:
-Từ sư huynh không nên thất vọng, với trình độ tu vi của chúng ta mà nói, trong cuộc sống này thời gian vẫn rất dài, cơ duyên của người còn rất nhiều. Nói không chừng sau này sẽ gặp được cơ hội thỏa lòng mong đợi.
Đối với lời nói của Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Hàn cũng không dễ dàng chấp nhận. Mặc dù thời gian trong đời mình còn rất dài, nhưng trên con đường tu tiên gặp rất nhiều gian nan, thực lực càng về sau càng khó tăng lên. Về phần cơ duyên, thì các loại vật phẩm trân quý không phải cứ nói là gặp được. Huống chi, Từ Thanh Phàm cũng không muốn gặp được cái cơ duyên có thể trợ giúp thăng cấp lên Kết đan kì
Nhưng vì không để cho Kim Thanh Hàn lo lắng, Từ Thanh Phàm bèn mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó cau mày nói:
-Nói về Phượng Hoàng linh hỏa, ta còn có một việc muốn nhờ mọi người giúp đỡ. Hai người đệ tử Hiên Thiên Môn và Hoàng Linh Sơn đã bị giết, đều do người dùng hỏa pháp gây nên. Trên người họ có lưu lại khí tức Phượng Hoàng linh hỏa, dường như là bị giết bởi Phượng Hoàng linh hỏa.
-Cái gì?
Từng câu từng chữ của Từ Thanh Phàm làm mọi người vô cùng kinh hãi. Phượng Thanh Thiên có sẵn huyết mạch Phượng Hoàng, Từ Thanh Phàm có cành Ngô Đồng làm linh vật, những điều này xét cho cùng đều là cơ duyên không thể cầu. Nhưng kẻ giết chết đệ tử hai phái Hoàng Linh Sơn và Hiên Thiên Môn sao lại có khả năng thi triển Phượng Hoàng linh hỏa?
Mơ hồ đúng lúc này, trong lòng mọi người đều sinh ra một cảm giác bất an.
Từ Thanh Phàm nhìn vào vẻ mặt kinh hãi của mọi người, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, chậm rãi nói tiếp:
-Nếu ta đoán không lầm, hết thảy mọi việc phát sinh trên Hoàn Đảo này, sợ rằng có liên hệ rất lớn đến Cửu Hoa Môn chúng ta, cho nên trước khi trưởng bối sư môn đến, mọi người nhất định phải cẩn thận, tránh kẻ khác thừa dịp ám toán.
Phượng Thanh Thiên sắc mặt ngưng trọng, nói:
-Hiện tại việc những người đó bị Phượng Hoàng linh hỏa giết chết vẫn là chuyện chỉ có năm người chúng ta biết được, đó là do người lục môn không đủ thần thức, hơn nữa đối với khí tức của phượng hoàn linh hỏa cũng không hiểu biết nhiều. Điều ta lo lắng chính là, các việc đã xảy ra trên Hoàn Đảo, chưởng môn trưởng lão các phái sẽ nhanh chóng trong khoảng thời gian ngắn đi tới Hoàn Đảo, đến lúc đó nhất định sẽ điều tra kĩ tình huống thi thể đệ tử nọ. Một khi trong bọn họ có người đã thấy qua Phượng Hoàng linh hỏa, đối với khí tức của Phượng Hoàng linh hỏa tương đối hiểu rõ, chúng ta chắc chắn sẽ không thoát khỏi hiềm nghi.
Sau khi Phượng Thanh Thiên nói xong, sắc mặt mọi người nhất thời càng trở nên ngưng trọng, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ lo lắng.
Nhưng Từ Thanh Phàm lại có ý nghĩ khác, hắn nhớ tới những lời Lưu Tường đã giới thiệu về cành Ngô Đồng. Theo lời Lưu Tường, lúc trước đoạt lấy cành Ngô Đồng không chỉ có một mình lão, còn có vài vị tu sĩ đi chung với lão đoạt được. Đối mặt với sự cố lần này, không khỏi khiến hắn nghĩ tới mối liên hệ giữa kẻ ra tay với các vị tu sĩ đó, không biết thật sự có quan hệ đó không?
Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm liền trầm ngâm một lúc.
Cứ như vậy, trong lúc này năm người nhất thời rơi vào trầm mặc, mỗi người đều có tâm tư riêng, sắc mặt rất ngưng trọng.
Đột nhiên, cả thân thể năm người Từ Thanh Phàm đều chấn động, ngay tức khắc liền cảnh giác, hướng tầm nhìn về xung quanh.
Chỉ thấy xung quanh mọi người, vốn là bóng tối đen ngòm đến cả ngón tay còn không thấy đột nhiên xuất hiện mấy trăm điểm lục quang quỷ dị. Dần dần, đám lục quang đó trở nên rõ ràng hơn, đồng thời tỏa ra một mùi máu tươi nồng đặc vô cùng khủng khiếp.
Sau khi dùng Thiên Nhãn Thuật nhìn rõ tình cảnh xung quanh, Từ Thanh Phàm bất ngờ thấp giọng quát lên:
-Mọi người cẩn thận, đó là Thanh Long Mãng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...