Đi về phía đông của Trung thổ, nơi Cực Bắc có một ngọn núi cao ngàn trượng vô cùng tráng lệ tên là "Võ Lăng". Mặc dù ngọn núi này tại Thần Châu hạo thổ cũng không phải là cao nhất, lại càng không phải đồ sộ nhất, nhưng lại tuyệt đối làm cho người ta khó quên nhất.
"Xuân sơn đạm dã nhi như tiếu, hạ sơn thương thúy nhi dục tích, thu sơn minh tịnh nhi như trang, đông sơn thảm đạm nhi như thụy." (*)
Đây là câu miêu tả của "Sơn hải dị đàm - Sơn Hải thiên" nói bốn mùa tại núi Võ Lăng.
"Bách xuyên phí đằng, sơn trủng toái bằng, cao cốc vi ngạn, thâm cốc vi lăng" (*)
Còn đây lại là tác phẩm nổi tiếng của thi sĩ Du Du tại nhân gian miêu tả khung cảnh hữu tình của núi Võ Lăng, những câu này được viết lại trong Kinh Thi.
Từ Thanh Phàm từ lâu đã muốn đi núi Võ Lăng Sơn thăm thú cảnh sắc ở đây, nhưng vẫn chưa có dịp.
Hai năm trước trong lúc xuống núi, cũng bởi vì thời gian gấp gáp mà chưa thể đến đây. Mà tại lần Tân nhân tỉ thí đại hội này, lại có thể giúp cho Từ Thanh Phàm thỏa mãn ước nguyện bấy lâu của mình.
Mà ở trong nhân gian, có một truyền thuyết, nói rằng đỉnh núi Võ Lăng là nơi ở của thần tiên, cũng chỉ có thần tiên mới có thể ở tại nơi tráng lệ mà thần bí như vậy. Chỉ cần người nào có khả năng leo được lên tới đỉnh núi thì sẽ có thể được thần tiên nhận làm đệ tử. Đáng tiếc nghìn vạn năm qua cũng chưa có ai có khả năng leo được lên tới đỉnh của Võ Lăng sơn, mặc dù Võ Lăng sơn cũng không phải là dốc đứng mà không thể leo được.
Vạn năm trước đây, thế gian có vô số phàm nhân, thân mang tuyệt kỹ, cơ thể cường tráng, dã tâm bừng bừng thề sẽ phải leo được lên nhìn toàn cảnh đỉnh núi Võ Lăng, và sẽ được thần tiên thu làm đệ tử. Nhưng tất cả đều không ngoại lệ, vừa mới leo được lên sườn núi đều bị mất phương hướng, cuối cùng cũng không hiểu tại sao lại đã đi xuống tới chân núi. Vì vậy ai cũng tin rằng đỉnh núi Võ Lăng là nơi cư trú của thần tiên.
Ngàn năm trước, có vị quân vương của một quốc gia hùng mạnh muốn lên được đỉnh núi Võ Lăng để tận mắt chứng kiến thần tiên trong truyền thuyết, vì vậy đã triệu tập vô số tráng đinh trong nước đi tới chân núi Võ Lăng phá núi mở đường. Nhưng không nghĩ tới rằng đất đá tại núi Võ Lăng vô cùng cứng rắn. Hao phí mười năm công sức với vô số nhân lực tài lực, cũng chỉ khai phá được hơn mười dặm sơn đạo. Mà nguyên nhân vì mải tìm đường lên núi, quốc gia kia lâm vào cảnh dân chúng lầm than, thực lực giảm sút, cuối cùng bị nước láng giềng tiêu diệt, từ đó không còn một ai nhắc tới việc phá núi mở đường lên núi Võ Lăng nữa.
Trên thực tế, đỉnh núi Võ Lăng cũng không phải nơi ở của người tu tiên, nhưng cũng có tu tiên giả bố trí trận pháp giam cầm, phàm nhận tự nhiên không thể qua được.
Đỉnh núi Võ Lăng sơn là một thung lũng lớn, mặt đất bằng phẳng, dài khoảng mười dặm. Bởi vì là một vị trí bằng phẳng trên đỉnh núi cho nên mặc dù độ cao so với mặt nước biển cao hơn ngàn trượng nhưng bốn mùa luôn ấm áp, khí hậu ôn hòa, không giống chút nào với các đỉnh núi khác tuyết đóng vạn năm, gió lạnh thấu xương. Mà chỗ đất bằng phẳng được tu tiên giả gọi là "Chiêm Bàn".
Để cho tân nhân đại hội được diễn ra công bằng, Lục đại thánh địa đem địa điểm thi đấu tân nhân đại hội đặt tại Chiêm Bàn, cứ qua 60 năm cử hành một lần. Tân nhân đại hội được tổ chức được coi như sẽ thúc đẩy sự tiến bộ của tân nhân, làm tăng sâu sắc tình cảm giữa các môn phái. Nhưng trên thực tế các phái đều muốn thông qua tân nhân đại hội sẽ nắm rõ được tình hình thực lực của các môn phái khác.
Mặc dù từ khi Lục đại thánh địa thành lập tới nay, Chiêm Bàn luôn là nơi tổ chức tân nhân đại hội, nhưng đối với tu tiên giới mà nói, Chiêm Bàn còn có ý nghĩa không chỉ đơn giản như vậy.
Mấy vạn năm trước, đất thần châu có vô số chủng tộc cường đại sinh sống, mà loài người chỉ là một chủng tộc yếu ớt nhất, chịu đủ mọi áp bách. Lúc ấy các vị cường giả trong nhân loại, vì sinh tồn của loài người, mà tại chính Chiêm Bàn này tập trung, thương nghị làm như nào để trục xuất các tộc khác và làm cho loài người trở nên cường thịnh.
Vạn năm trước, tu ma giả hoành hành trên đất thần châu. Tu tiên giả cùng phàm nhân chết vô số. Các tu tiên giả không chịu được nữa, cũng là tại Chiêm Bàn một lần nữa tổ chức tu tiên đại hội, thề lập chí sẽ phải tiêu diệt tu ma giả.
Bốn nghìn năm trước, ma quân ngang trời xuất thế, khiến cho tu tiên giới xuất hiện một hồi hạo kiếp. Lục đại thánh địa liên hợp các đại môn phái thương nghị đối sách. Địa điểm thương nghị cũng chính là tại Chiêm Bàn.
Chính vì thế, Chiêm Bàn không chỉ là địa điểm cứ 60 năm sẽ tổ chức tân nhân đại hội một lần mà còn là địa điểm đầu tiên được nhắc tới để các đại môn phái tổ chức thương nghị mỗi khi tu tiên giới gặp phải hạo kiếp. Tại một phương diện nào đó, Chiêm Bàn có thể xem như là tượng trưng của tu tiên giới.
Cũng bởi vì Chiêm Bàn có ý nghĩa to lớn như vậy, cho nên mặc dù ở đây linh khí sung túc, dị thú linh thảo rất nhiều, nhưng cũng không có một môn phái nào trong thiên hạ dám mạo hiểm mưu toan độc chiếm Chiêm Bàn làm của riêng.
Trong đầu yên lặng nghĩ đến miêu ta về núi Võ Lăng sơn mà Chiêm Bàn, Từ Thanh Phàm có chút vội vã mong muốn được ngắm nhìn toàn cảnh nơi đó.
Võ Lăng Sơn có khoảng cách tới Cửu Hoa Sơn ước chừng khoảng sáu vạn chín nghìn dặm, nhưng lúc này Từ Thanh Phàm đang đứng trên đám bạch vân, là do mấy vị trưởng lão Cửu Hoa Môn hợp lực thi triển. Mặc dù lúc này đang chở Từ Thanh Phàm cùng mấy trăm đệ tử Cửu Hoa Môn khác, nhưng tốc độ vẫn hơn xa pháp khí Vạn Dặm Vân của Từ Thanh Phàm, cho nên không tới ba ngày sau, hình dáng của Võ Lăng sơn đã xuất hiện phía xa trong tầm mắt của Từ Thanh Phàm.
Chỉ thấy tại biên giới phía đông của trung thổ phồn hoa, vô số ngọn núi lớn nhỏ mọc lên sừng sững, nhìn như sóng lượn, núi non trùng điệp tầng tầng lớp lớp, trong đó có một ngọn núi cao vút đồ sộ, chọc thẳng lên trời xanh. Thế núi cao và dốc cũng không làm mất đi vẻ thanh tú đẹp đẽ của nó, làm cho mọi người khi thấy được thì không thể quên. Quả nhiên là vùng đất nổi danh của đất thần châu.
Đứng xa xa nhìn sơn cảnh của Võ Lăng sơn, Từ Thanh Phàm mới hiểu rõ cổ nhân nói không hề sai, nơi đây tráng lệ vô cùng. Sơn cảnh trước mắt đã rất gần, chỉ trong chốc lát đám bạch vân dưới chân đã chở mọi người tới bên sườn núi Võ Lăng. Đến gần nơi đó hơn, cảnh quan lại càng thêm vẻ kì ảo. Nhưng đám người Từ Thanh Phàm còn chưa kịp quan sát kĩ đã bị mấy vị trưởng lão Cửu Hoa Môn rất nhanh khống chế đám bạch vân bay về phía đỉnh núi.
Sau khi bay lên trên hơn trăm trượng, một ánh sáng mờ ảo chợt lóe trên đầu, tựa như khung cảnh thần tiên. Những đám mây vốn đang vờn quanh Võ Lăng sơn chậm rãi rời đi tạo thành một lỗ hổng, làm cho đám người Cửu Hoa Môn có thể tiếp tục bay lên.
Ở bên trên, tình cảnh này tiếp tục lặp đi lặp lại ba lần nữa thì đinh của Võ Lăng Sơn mới xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
Đỉnh núi Võ Lăng Sơn là thung lũng lớn, đất đai bằng phẳng, giữa nó là tầng tầng lớp lớp các cây cổ thụ, có vô vàn các kì hoa dị thảo, linh khí sung túc, giống như phong cảnh của một thế ngoại đào viên.
Tại mảnh đất bằng phẳng đó, tại phía nam xuất hiện một cái đài cao, trên đó mấy trăm người có khí thế của tu tiên giả đang ngồi ngay ngắn, hoặc là tóc bạc, hoặc sắc mặt uy phong, cũng có người đạo cốt tiên phong.. Nhưng bất luận hình tượng như thế nào, hai mắt của bọn họ linh quang ẩn chứa, trên người linh khí ba động nhẹ nhưng lại vô cùng cường đại. Hiển nhiên lần này tới đây tham dự Tân nhân tỉ thí đại hội đều là chưởng môn hoặc trưởng lão của cái đại môn phái.
Trên đài có bốn đến năm nghìn tu tiên đang lặng lặng đứng đó. So sánh với tu tiên giả trên bên trên cao kia tuy trẻ hơn nhưng thực lực lại thấp hơn rất nhiều, chỉ từ Luyện Khí kì đến Linh Tịch kì.
Nhìn những tu tiên giả trước mắt, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi có chút cảm thán, trước đây hắn chưa từng gặp nhiều tu tiên giả như vậy lại cùng tập trung một chỗ, huống chi thực lực của bọn họ hoàn toàn không kém.
Những tu tiên giả này sau trăm năm chắc hẳn sẽ là tinh anh của tu tiên giới, mặc dù khí chất khác nhau, nhưng trên người đều ẩn chứa sự tự tin cường đại, hiển nhiên đều vì thiên tư cùng thực lực của chính mình mà kiêu ngạo.
"Tuy nhiên, trong bốn đến năm nghìn tu tiên giả này, mặc dù còn trẻ và đều là những tinh anh của các phái, nhưng sau này sẽ có bao nhiêu người đạt tới Kết Đan kì đây?" Từ Thanh Phàm chợt nghĩ đến.
Lại nghĩ tới bốn trăm năm trước, như đám người Trương Hoa Lăng cùng Chu Hoa Hải lúc này đang đứng trên đài cao của các vị trưởng lão kia chỉ sợ cũng đang lẳng lặng đứng dưới, chờ đến khi đại hội bắt đầu sao? Khi đó xung quanh bọn họ hẳn cũng có mấy nghìn người thực lực cũng tương đồng sư huynh họ, nhưng hiện tại có được bao nhiêu người tiến vào Kết Đan kì được? Chỉ cần nhìn một chút vào mấy trăm cao thủ Kết Đan kì trên đài cao trước mắt là có thể biết được.
Trong khi Từ Thanh Phàm còn đang cảm thán, đám bạch vân dưới chân không hề dừng lại, chậm rãi hướng về phía đài cao bay đến. Đồng thời, mấy trăm cao thủ Kết Đan kì cũng lần lượt đứng đậy, hướng về phía bạch vân nghênh đón đám người Cửu Hoa Môn.
- Xấu hổ a. Ta không nghĩ tới Cửu Hoa Sơn chúng ta gần Võ Lăng Sơn nhất lại nhưng lại là đến muộn nhất. Muốn hổ thẹn với các vị đạo hữu a.
Khi sắp đến gần đám Kết Đan kì đang nghênh đón, Trương Hoa Lăng đột nhiên chắp tay cười ha hả nói.
- Trương chưởng môn đã khách khí rồi. Chúng ta cũng mới đến không lâu mà thôi. Huống chi, hạn định vẫn còn nhiều thời gian, Trương chưởng môn ngài không có đến trễ, mà tại chúng ta đến sớm a.
Một trung niên nhân có vẻ mặt quý phái chắp tay về phía trước cười đáp lại.
(*) honey: Về khoản thơ thẩn tại hạ không giỏi lắm, vì vậy sẽ nhờ vả các cao thủ làm giúp cho rồi sẽ sửa lại. Mọi người thông cảm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...