- Nói như vậy, hẳn là một tộc nhân nào đó của Man tộc trong lúc vô ý mà có được "Cửu Ma Châu⬙. Rồi hắn dùng nó để ma hóa tộc nhân của mình, gây tai họa cho Nam Hoang?
Nghe Từ Thanh Phàm giới thiệu về Man tộc, Lữ Tử Thanh suy đoán.
- Từ tính huống hiện nay mà nói, hẳn là như thế.
Bảo Uy lão giả chậm rãi gật đầu.
- Như vậy, hiện tại chúng ta có nên quay về sư môn bẩm báo hay không?
Lữ Tử Thanh lại hỏi.
Bảo Uy lão giả nghe xong, cau mày suy nghĩ một chút. Lát sau, lão nói:
- Không. Chúng ta cần phải lẻn vào trong mấy cái sơn trại của Man tộc này mà cẩn thận dò xét một chút mới là thỏa đáng. Dù sao, mọi kết luận bây giờ đều là do chúng ta suy đoán, chưa chắc đã đúng.
- Nhưng cái man trại này canh phòng nghiêm ngặt, chúng ta muốn trà trộn để đi vào cũng không hề dễ dàng. Thậm chí, ngay cả bên trên không trung cũng có sự phòng bị. Nếu chẳng may bị bọn chúng phát hiện, lấy thực lực của chúng ta mà nói, muốn thoát thân trở ra là vô cùng khó.
Từ Thanh Phàm cau mày nói, lại chỉ lên bên trên của sơn trại. Đến lúc này, mọi người mới phát hiện ra trên không trung của sơn trại có mấy trăm Man tộc bị ma hóa, đang cưỡi phi cầm dị biến bay xung quanh canh phòng.
Thấy được sự lo lắng của Từ Thanh Phàm, Bảo Uy lão giả nói với vẻ hờ hững:
- Về điểm ấy, lão phu tự có đối sách.
Vừa nói, trên tay áo lão xuất hiện một lớp màu xám, trong suốt, rộng thùng thình, dài khoảng vài trượng. Cũng không biết Bảo Uy lão giả lấy vật này ra muốn làm cái gì.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của đám người Từ Thanh Phàm, lão mỉm cười:
- Hai trăm năm trước, trong lúc vô ý, ta đã có được một kiện địa giai cao cấp pháp khí, tên là "Dung Thiên Trướng". Ngoại trừ khả năng phi hành, nó còn có thể che ẩn khí tức, che dấu thân hình vô cùng hiệu dụng.
- Nó là pháp khí??
Mọi người kinh ngạc hỏi.
Phải biết rằng, tất cả pháp khí trên đời đều do các tu tiên giả thu thập thiên tài địa bảo, sau đó dùng linh khí của bản thân kết hợp với thiên địa chi hỏa mà tế luyện thành. Cho nên, vô luận loại pháp khí nào dù nhiều hay ít đều phát ra các tia linh khí. Mà việc phát ra linh khí mạnh hay yếu trên cơ bản cũng là một trong những dấu hiệu dùng để phán đoán uy lực mạnh yếu của pháp khí. Mà cái "Dung Thiên Trướng" này, đám người Từ Thanh Phàm dĩ nhiên lại không thể cảm thấy chút linh khí ba động nào, quả nhiên là địa giai cao cấp pháp khí, huyền diệu vô cùng.
Chứng kiến vẻ mặt giật mình của mọi người, Bảo Uy lão giả nói:
- Trong lúc vô ý có được, ta cũng không biết người đó dùng loại tài liệu nào để chế tạo cái pháp khí này mà không hề có một tia linh khí. Bất quá, công dụng chính của nó là che thân thể, khí tức nên có thể nào chứa linh khí được? Các ngươi thấy kì quái là phải.
- Có cái này che đậy, chúng ta sẽ an toàn hơn nhiều.
Nhìn pháp khí kì dị đó, Từ Thanh Phàm yên tâm nói.
Nghe Từ Thanh Phàm nói, Bảo Uy lão giả chỉ mỉm cười, không nói thêm cái gì, đưa một ngón tay chỉ "Dung Thiên Trướng", quát khẽ:
- Khởi.
Dưới sự khống chế của Bảo Uy lão giả, "Dung Thiên Trướng" đột nhiên phình to ra, đem hết thảy đám người Từ Thanh Phàm, Lữ Tử Thanh nâng lên, sau đó hướng về phía sơn trại Man tộc bay nhanh đi, so với "Tam Trượng Thanh Lăng" của Từ Thanh Phàm còn có tốc độ nhanh hơn.
Do "Dung Thiên Trướng" trong suốt cho nên đám người Từ Thanh Phàm mặc dù bị nó bao lại quanh mình, vẫn có khả năng nhìn rõ tình hình bên ngoài. Dưới sự giúp đỡ của "Dung Thiên Trướng", sáu người rất nhanh hướng về sơn trại Man tộc bay đi. Dọc đường dù gặp không ít phi cầm biến dị bị ma hóa cùng với Man nhân, nhưng sáu người bọn họ bay qua lại không hề bị phát hiện. Cho dù là khứu giác nhạy bén của phi cầm biến dị cũng không phát giác chút dị thường nào.
Rất nhanh, mọi người bay đến giữa không trung của Man tộc sơn trại. Chỉ tại đây mới có thể chính thức cảm nhận được tột cùng về cái Man trại này. Diện tích của nó dĩ nhiên lại không dưới một tòa thành thị bình thường ở trung thổ. Bên trong, đi tới đi lui đều là những Man nhân, quần áo bằng da thú thô sơ, nhưng số lượng lại trên vạn người. Có thể thấy được sự hùng mạnh của Man tộc này. Thỉnh thoảng, có có Man nhân bị ma hóa cùng với đê cấp yêu thú đi vào trong đó. Nhưng, những Man nhân khác lại không thấy kì quái, tự hồ như chuyện này bình thường vẫn xảy ra.
Sơn trại này tất cả đều do một loại hắc mộc không biết tên tạo thành, mỗi căn nhà đều có hình thức giống nhau như đúc. Mặc dù sơn trại có khí thế khổng lồ, tuy nhiên thoạt nhìn lại có chút cũ kĩ, rồi có một chút tà dị.
Không biết tại sao, Từ Thanh Phàm luôn cảm giác thấy sơn trại dưới chân mình hơi quen thuộc. Nhưng đến tột cùng, quen thuộc như thế nào chính hắn cũng không nói được.
- Quá tĩnh lặng
Lữ Tử Thanh đột nhiên cau mày nói.
Nghe hắn nói thế, người khác mới để ý. Sơn trại này dân cư cũng không tính là ít, nhưng quỉ dị thay lại chẳng có một âm thanh nào. Mỗi người đều chỉ yên lặng bước đi, không một ai nói cười. Kể cả những đê cấp yêu thú bị ma hóa cũng đi trong im lặng.
- Hình như toàn bộ bọn họ đều đi tới chỗ bãi đất trống giữa sơn trại thì phải?
Hứa Tú Dung cẩn thận quan sát một lúc rồi nhẹ giọng nói.
Nghe Hứa Tú Dung nói, mọi người nhìn thì thấy quả nhiên là vậy. Từng man nhân đều yên lặng mà đi tới bãi đất trống rộng rãi ở giữa sơn trại. Dòng người như tạo thành một dòng lũ màu đen vô thanh, chậm rãi tiến về bãi đất nọ.
Chứng kiến thấy dị trạng trước mặt, Bảo Uy lão giả không chần chừ mà ngự sử "Dung Thiên Trướng" mang theo mọi người bay về phía bãi đất, trong giây lát đã ở trên không trung nơi đó. Rồi lão khống chế nó hạ xuống một góc vắng lặng. Tại đây, Bảo Uy lão giả không hề thu hồi lại "Dung Thiên Trướng", vẫn dùng nó để che đậy mọi người, tránh cho người khác có thể phát hiện ra tung tích.
Ở dưới, mọi người cẩn thận quan sát bãi đất trống kia, chỉ thấy nó chiếm một diện tích cực lớn, ước chừng một phần ba diện tích cả sơn trại. Nhưng nó lại vô cùng trống trải, trừ bỏ một đàn tế ở trên đài, ngoài ra không có bất cứ đồ vật gì khác. Đứng trên đàn tế là một gã có thân hình cực kì lớn, đang quỳ trước một cây mộc trụ đồ đằng mà thì thào lẩm bẩm giống như cầu khấn. Khác với các man nhân lấy da thú làm áo, người này mặc một bộ trường bào màu đen, trên đầu mang theo một một cái mũ màu vàng. Đồ án hỏa diễm màu xanh tím hiện lên đầy mặt, khiến cho người khác không thấy rõ khuôn mặt hắn.
Bên cạnh gã là một tiểu cô nương hơn mười tuổi, giống với người nọ cũng mặc một bộ trường bào mầu đen, đang lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn. Thần sắc cô bé lãnh đạm, không hề tương xứng với tuổi tác.
Kì quái chính là, Từ Thanh Phàm xác định mình không nhận ra được người trên tế đàn nọ, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc.
Mà mỗi khi một gã man tộc đi tới bãi đất trống này, cũng chỉ yên lặng quỳ xuống, đầu chạm tới đất, cùng với gã trên tế đàn lầm rầm cầu khấn. Man tộc đi tới bãi đất trống càng ngày càng nhiều làm nơi đó chật ních người. Nhưng quỉ dị thay, lại không có một thanh âm nào được phát ra.
- Đó là "Ma Châu".
Bảo Uy lão giả đột nhiên nói ra, nhung trong giọng nói lại lộ ra một chút sự buông lỏng, hưng phấn.
Theo phương hướng mà ngón tay lão chỉ tới, đám người Từ Thanh Phàm mới phát hiện ra trên mộc trụ đồ đằng nọ có đặt một hạt châu mầu đen. Từ những cây đuốc xung quanh làm cho ánh sáng màu xanh quỉ dị của nó được phản xạ khiến cho người ta có cảm giác ghê rợn.
- Hắn lại đem "Ma Châu" đặt ở nơi đó ư?
Lữ Tử Thanh kinh ngạc nói.
- Hiện tại có thể hắn còn chưa nắm giữ được hoàn toàn "Ma Châu".
Tương truyền, thời cổ xưa, vô luận là bảy nghìn năm trước lúc tên tiểu quốc vương kia vô ý có được "Ma Châu" hay ba nghìn năm sau đó, người nào chính thức nắm giữ được "Ma Châu", nó sẽ dung nhập vào thân thể bọn họ, bám vào trán và hóa thành con mắt thứ ba. Lúc đó, họ sẽ có được tu vi Kim Đan hậu kì, "Ma Châu" ở trên trán còn có thể thôn phệ lòng người, lợi hại phi thường. Nhưng hiện tại, người nọ thân thể đã dị hóa, e rằng mới có được "Ma Châu" không lâu.
Bảo Uy lão giả cau mày nói, trong mắt lộ vẻ đăm chiêu, tựa như đang đấu tranh lựa chọn cái gì đó.
Thấy bộ dạng đó của lão, Lữ Tử Thanh cũng đã đoán được Bảo Uy lão giả đang suy nghĩ cái gì, vì vậy dè dặt hỏi:
- Sư bá, chúng ta có nên thừa dịp khi người nọ còn chưa nắm giữ hoàn toàn "Ma Châu" mà đoạt về đem phong ấn. Nếu không, chờ sau này khó có thể chế phục được.
Ngay lúc Bảo Uy lão giả đang muốn nói cái gì đấy, người nọ trên đàn tế tự nhiên đứng dậy, xoay người lại nhìn vô số man nhân đang quỳ lạy dưới chân.
Tiếp theo, một thanh âm hùng vĩ vang lên giữa bãi đất trống. Nhưng lại kì dị thay, người kia căn bản là không hề há mồm.
- Các con dân của ta. Mười năm trước, Ma thần vĩ đại đã đem Ma nhãn thần kì này ban cho chúng ta. Từ đó về sau, dưới sự trợ giúp của Ma nhãn, chứng ta trở nên vô cùng cường đại. Mà các tộc quần thù địch đã đem tộc nhân ta đuổi tít vào sâu trong Nam Hoang, trở thành người xa quê, dưới lực lượng vô cùng cường đại đó đã bị tộc ta hủy diệt. Hơn nữa, tộc Cửu Lê của chúng ta cũng không bao giờ vì đói mà phải khóc, lại càng không vì dã thú xâm nhập mà khủng hoảng.
Âm thanh hùng vĩ vang lên, dưới đất man nhân đang nhìn người nọ trên tế đàn mà kính phục. Mặc dù vẫn như trước quỉ dị không có phát ra một tiếng nào, nhưng đôi mắt lại vô cùng trung thành, tràn đầy sự cuồng nhiệt.
Nhưng hiện tại, có ngoại nhân muốn cướp đi Ma nhãn mà Ma Thần ban cho chúng ta, một lần nữa đem tộc ta đuổi về chỗ đáng sợ sâu trong Nam Hoang nọ. Chúng ta có khả năng đáp ứng sao?
Nghe lời nói tràn ngập sự đầu độc của người này, man nhân phía dưới sôi sục phát ra nhưng tiếng hí rống vô thanh, ánh mắt càng thêm vẻ cuồng nhiệt.
- Ngoại nhân kia, tới rồi sao các ngươi còn không hiện thân hình? Ẩn núp, đánh nén, đều chỉ là những hành vi ti bỉ mà thôi.
Đột nhiên, người nọ xoay về phía đám người Từ Thanh Phàm đang đứng mà nói.
- Chẳng lẽ với hiệu dụng thần kì của "Dung Thiên Trướng", hành vi của đám người mình lại bị phát hiện sao?
Nghe người đó nói xong, đám người Từ Thanh Phàm thấy thất kinh trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...