Nơi trước đây thường gặp mặt Kim Thanh Hàn, các chỗ ở mới của Từ Thanh Phàm không xa lắm, Từ Thanh Phàm chỉ cần đi không đến thời gian một chén trà thì đến rồi. Từ xa nhìn lại chỗ đó đang kim quang chớp động, khóe miệng của Từ Thanh Phàm cười lên một chút, bởi vì hắn biết rằng, đó là kim quang do Kim Thanh Hàn tu luyện đạo pháp gây nên.
"Lần sau! Lần sau ta nhất định sẽ không thua hắn nữa." Từ Thanh Phàm bất giác nhớ đến lời nói kiên định cùng vẻ mặt không phục của Kim Thanh Hàn khi thua cho Phượng Thanh Thiên.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Từ Thanh Phàm càng cười lên.
Hắn tin nếu Kim Thanh Hàn vẫn nỗ lực như vậy, không có người nào có thể chiến thắng hắn được.
Nhẹ nhàng đi đến cách chỗ Kim Thanh Hàn không xa, Từ Thanh Phàm thấy hắn đang tập trung tinh thần tu luyện đạo pháp, bộ dáng giống như thường ngày.
Nhưng hôm nay phương thức tu luyện của hắn rất đặc biệt, vẫn là linh khí toàn thân tập trung lại trên đầu ngón tay. Phải biết rằng, muốn linh khí toàn thân tập trung vào một điểm là một điều không dễ làm chút nầ, hơn nữa tập trung linh khí lại nếu quá dày đặc, một khi khống chế không được sẽ rất dễ làm cho ngón tay nứt vỡ ra. Mà Kim Thanh Hàn không chỉ làm được, mà còn kim linh khí tập trung đầu ngón tay thậm chí còn dần dần hóa thành một hình dáng của cây kim màu vàng chớp chớp.
Kim Đinh Mài!!! Là đạo pháp trung cấp Kim Đinh Mài!!! Từ Thanh Phàm mặc dù cũng biết Kim Thanh Hàn là một thiên tài trăm năm khó gặp, nhưng không ngờ hắn đã có thể bắt đầu chủ động tu luyện đạo pháp trung giai cao cấp rồi.
Sau khi phát giác ra Từ Thanh Phàm đã đến, Kim Thanh hàn từ từ giải tán linh khí tập trung trên tay, sau đó gật đầu với Từ Thanh Phàm, thần sắc luôn bình thản lạnh lùng, chỉ có trong ánh mắt chớp lên mà kim quang phản chiếu trong lòng hắn có lẽ cũng không bình tĩnh như vẻ mặt, sau đó thản nhiên nói : "Huynh đến rồi à."
Từ Thanh Phàm sau khi cười với Kim Thanh Hàn liền nói : "Lâu rồi không gặp!"
Kim Thanh Hàn cũng không hỏi vì sao liên tục bốn tháng nay không thấy xuất hiện hơn nữa ngay cả thông báo một tiếng cũng không có, bởi vì hắn biết Từ Thanh Phàm nhất định có nguyên nhân của bản thân, cũng tin Từ Thanh Phàm sẽ cho hắn một câu trả lời rõ ràng. Mà Từ Thanh Phàm cũng không vội vàng giải thích vì sao những ngày qua vẫn không đến, bởi vì hắn biết lấy tư cách của Kim Thanh Hàn nhất định không vì điều này mà trách mình.
Đây là tình bạn, có lẽ bọn họ sở thích không giống nhau, tính cách không giống nhau, những gì trải qua không giống nhau, nhưng bọn họ nhất định đều có một điểm chung, đó là tin tưởng vào tình bạn của nhau.
Giữa tình bạn chân chính cũng không nhất định phải cùng chung hoạn nạn, càng không cần ở cùng một chỗ trong thời gian dài, tình bạn chính thức chỉ là hai người tin tưởng nhau, tâm tính tương thông, đối đãi chân thành với nhau, trong lúc nguy hiểm nhất có thể đứng sau lưng người đó.
Không thể nghi ngờ, mặc dù tính tình cô độc của Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm ưu nhã, nhưng hai người này chính là đôi bạn chân chính.
Có nhiều người quen biết nhau rất lâu vẫn chỉ là quen biết, mà có những người chỉ là nói qua mấy câu, đã trở thành bạn rồi. Kim Thanh Hàn và Từ Thanh Phàm chính là như vậy, một câu "Đến rồi à" là có thể bỏ qua tất cả.
Sau đó, hai người lại giống như chưa có gì xảy ra ai làm việc của người ấy, Từ Thanh Phàm tiếp tục ngồi xuống luyện công, mà Kim Thanh Hàn cũng tiếp tục tu luyện đạo pháp bên cạnh, so với hình ảnh của bốn tháng trước đây đến như vậy, dường như từ trước tới nay chưa có thời gian gián đoạn vậy.
Thời gian luyện công trôi qua rất nhanh, cũng không biết sau bao lâu, mặt trăng đã ngả về đông, Từ Thanh Phàm rốt cuộc từ trong luyện công tỉnh lại. từ từ mở mặt, lại nhìn thấy Kim Thanh Hàn không biết khi nào đã tu luyện xong đang đứng yên lặng một bên đợi Từ Thanh Phàm, hắn hình như biết rằng, Từ Thanh Phàm có gì muốn nói với mình.
Thấy hình dáng như vậy của Kim Thanh Hàn , Từ Thanh Phàm trong lòng ước muốn thổ lộ càng thêm mạnh liệt. những ngày qua cảm xúc kìm nén trong lòng hắn, đã quá nhiều rồi.
Lúc này, không phải là lúc cần đến tình bạn sao?
Từ Thanh Phàm bây giờ trong cả Cửu Hoa Sơn, chỉ quen hai người Kim Thanh Hàn và Nhạc Thanh Nho, nhưng cùng với Kim Thanh Hàn không giống vậy, Nhạc Thanh Nho cho hắn cảm giác được một người trưởng bối, hiền lành, từ ái, không thích hợp để thổ lộ.
"Gần đây đệ sống thế nào?" Từ Thanh Phàm đứng dậy phủi đất bụi trên người, ngẩng đầu hỏi.
"Nói chung là, tiến độ tu luyện không lớn." Kim Thanh Hàn thản nhiên nói.
Nghe được Kim Thanh Hàn nói như vậy, Từ Thanh Phàm nhất thời không có gì để nói. Vừa rồi Kim Thanh Hàn luyện tập "Kim Đinh Mài" kia quả thật là đạo pháp cao cấp trung giai, là ty vi phải đạt đến tích cốc hậu kỳ mới thi triển được thuận lợi. mặc dù nhìn thấy hắn hồi nãy thi triển bộ dáng rất khó khăn, nhưng Kim Thanh Hàn không nghi ngờ gì nữa đã có tu vi Tích Cốc trung kỳ rồi. nghĩ mới nửa năm trước Kim Thanh Hàn còn chỉ là Tích Cốc sơ kỳ, Từ Thanh Phàm đối với câu nói "Tiến độ tu luyện không lớn" có chút không lời nào có thể nói được rồi. trong lòng chỉ có thể hiểu rằng, tiêu chuẩn của thiên tài là khác với người thường.
"Còn huynh thì sao?" Kim Thanh Hàn hỏi ngược lại.
Sau khi nghe Kim Thanh Hàn hỏi, Từ Thanh Phàm mặc dù mang đầy những điều muốn thổ lộ, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu. Do dự một lát, cười nói với Kim Thanh Hàn : "Nhà mới của ta cách đây không xa, còn có hai bình rượu nhạt, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện, như thế nào?"
Từ Thanh Phàm đột nhiên phát hiện hào khí lúc uống rượu có thể giúp hắn nói rõ chuyện của mình.
"Nhà mới sao, được thôi." Kim Thanh Hàn gật đầu.
Khi Kim Thanh Hàn thấy nhà mới của Từ Thanh Phàm, lộ ra một chút kinh ngạc, bởi vì nhà mới của Từ Thanh Phàm rất đơn sơ, cũng bởi vì Từ Thanh Phàm lại có thể tự mình mở động phủ. Nhưng hắn không hỏi gì cả, bởi vì hắn biết Từ Thanh Phàm sẽ cho hắn câu trả lời
Khi Từ Thanh Phàm giới thiệu sư huynh Nhạc Thanh Nho cho Kim Thanh Hàn, Nhạc Thanh Nho rất vui khi sư đệ của mình có thể quen được một người bạn tốt, nhiệt tình chiêu đãi Kim Thanh Hàn, mà Kim Thanh Hàn cũng rất lễ phép chào hỏi Nhạc Thanh Nho, đối với Nhạc Thanh Nho có khí chất tiên sinh đọc sách lại già cả, rất khó có ai có ác cảm với hắn, dù là một người cô độc going như Kim Thanh Hàn cũng vậy.
Sao sáng lấp lánh trên trời, màu xanh một mảnh xung quang, hai vò rượu, ba cái chén, một mảnh trăng tàn, cùng bồi tiếp ba người tụ tập lại. Rượu là sau khi tế mộ Lục Hoa Nghiêm còn thừa lại, chén lại là đồ sưu tập của Nhạc Thanh Nho.
Yên lặng cạn một chén rượu với Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm trong lòng cuối cùng cũng sắp xếp xong những lời cần nói, từ từ bắt đầu kể lại những trải nghiệm của mình trong những ngày qua, vừa nói, vừa uống, một câu nói, một chén rượu. hình như muốn đem tất cả tâm tình của mình trong đoạn thời gian này toàn bộ phát tiết ra trên những chén rượu vậy.
Nói đến lúc Lục Hoa Nghiêm ban cho mình pháp khí, Từ Thanh Phàm uống rượu, cười mà rơi lệ, Nhạc Thanh Nho cũng than thở một bên. Nói đến lúc Lục Hoa Nghiêm mất đi, Từ Thanh Phàm uống rượu khóc không ra tiếng, Nhạc Thanh Nho vẻ mặt đau thương. Nói đến tất cả việc làm của chưởng môn Trương Hoa Lăng, Từ Thanh Phàm uống rượu, vừa chửi mắng, vừa rơi lệ, Nhạc Thanh Nho bên cạnh an ủi, sau đó rất nhanh trầm mặc không nói.
Những cảm xúc kìm nén trong lòng Từ Thanh Phàm những ngày qua, vui mừng có, đau thương có, oán hận có, rốt cuộc toàn bộ đều phát tiết ở trong lần uống rượu này.
Mà Kim Thanh Hàn, từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng lắng nghe Từ Thanh Phàm kể lại, cuối cùng chỉ dùng tay vỗ mạnh lên vai Từ Thanh Phàm biểu thị sư thông cảm, lại không nói bất cứ điều gì, bởi vì hắn biết bản thân lúc này việc phải làm đó là yên lặng lắng nghe mà thôi, cũng bởi vì hắn biết rằng bản thân bây giờ còn không có cách gì để giúp đỡ Từ Thanh Phàm.
Về phần Nhạc Thanh Nho sau khi nghe Từ Thanh Phàm đem những gì đã trải qua những ngày quan nói lại một lần cà thêm đau buồn, than thở không thôi, không biết lúc nào những giọt nước mắt già nua đã lăn xuống.
"Ta không phải là rất vô dụng hay sao? Trơ mắt nhìn bọn họ lấy mất di vật của sư phụ, chỗ ở cũ, thậm chí ngay cả độ đệ cũng cướp đi. Nhưng ta lại một chút biện pháp cũng không có." Từ Thanh Phàm sau khi kể xong, uống hết một chén rượu, hỏi, không biết hắn hỏi câu này là đang nói với Nhạc Thanh Nho và Kim Thanh Hàn hay là đang tự hỏi chính mình. Hoặc đang hỏi thứ được gọi là "Trời xanh" kia.
"Sư đệ, điều này không thể trách đệ được."Nhạc Thanh Nho vẻ mặt bi thương than thở.
"Huynh đã tận hết sức rồi." Kim Thanh Hàn sau khi cạn một chén với Từ Thanh Phàm cũng nói.
"Tu tiên giới thật sự khác với tưởng tượng của ta. Ngay cả khi ta còn gọi người tu tiên là thần tiên, ta từ trong cách chỉ nghe nói mà biết được rằng trên thế giới có người tu tiên tồn tại. lúc đó trong tưởng tượng của ta, người tu tiên hẳn là vô dục vô cầu, tiêu dao tự tại. nhưng sau khi chính thức gia nhập vào thế giới của tu tiên, mới phát hiện ra suy nghĩ trước đây của ta đều sai lầm, không chỉ sai lầm, hơn nữa còn hoàn toàn sai lầm." Từ Thanh Phàm vừa uống một chén rượu nói tiếp : "Thì ra người tu tiên cũng không được tiêu dao, cả ngày vì sự trường xinh mà vất vả, người tu tiên cũng có ham muốn tham lam, thậm chí còn mãnh liệt hơn người bình thường, người tu tiên cũng có sự tuyệt tình, tất cả hành động thậm chí còn tuyệt tình hơn người bình thường."
Âm thanh tram thấp khàn khàn, cũng không biết là do uống quá nhiều rượu, hay là trong lòng quá kích động.
Nhạc Thanh Nho nghe được Từ Thanh Phàm nói như vậy, thở dài một tiếng, lại không biết nên nói gì nữa.
"Người tu tiên cũng là người, đã là người sẽ có ham muốn tham lam. Huynh nếu không thể thay đổi, chỉ có thể thích nghi." Kim Thanh Hàn nói.
...............
Cứ như vậy, ba người vừa uống rượu vừa nói chuyện, không biết từ lúc nào, trời đã sáng tỏ. mà trải qua sự thổ lộ lần này, rất nhiều cảm xúc kìm nén những ngày qua của Từ Thanh Phàm, cuối cùng lặng lẽ tiêu biến trong những chén rượu nhạt của hắn.
Theo ánh mặt trời từ chân trời lên cao, một ngày mới, cuối cùng sắp bắt đầu rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...