Tiết Nhiễm Nhiễm mặc dù tuổi nhỏ nhưng trước kia luôn bị cha mẹ giữ lại trong nhà nên sinh ra sở thích ghé đầu vào tường yên tĩnh nhìn người bên ngoài đi tới đi lui. Chỉ là sư phụ không phải loại người dễ dàng để nàng nhìn thấu.
Hắn cao thâm khó dò khiến người ta khó lòng phòng bị, rõ ràng lần này chính hắn đã lợi dụng thời điểm linh quả rơi xuống để tỉ mỉ bện lên một tấm lưới giăng. Tô Dịch Thủy là con nhện đi săn, còn Ngụy Củ giống như con sâu mập mạp chui đầu vào lưới.
Khó trách năm đó Mộc Thanh Ca lại rơi vào kết cục bi thảm, nếu như Tô Dịch Thủy đã tính kế người nào thì sẽ giống như dấu vết trên con đường rắn đã bò qua, lúc nó đã ở khoảng cách xa cả ngàn dặm nhìn lại chỉ để lại một dấu vết mơ hồ, hoàn toàn không còn một dấu chân.
Nghĩ rõ ràng xong xuôi trong ngực Tiết Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên thấy ngực khó chịu yếu ớt thở dài, vừa cảm thán xong đã bắt gặp ngay sư phụ đang lạnh lùng nhìn xuống:
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Nhiễm Nhiễm chần chừ nói:
"Con cảm thấy sư phụ thật sự là quá... thông minh ạ!"
Nói xong nàng cảm thấy ngữ khí vẫn chưa đủ chân thành, chuẩn bị trưng ra bộ mặt tươi cười nịnh nọt. Thế nhưng dáng vẻ của sư phụ hình như không cao hứng lắm, phất tay áo dài quay người bay vào rừng cây.
Nhiễm Nhiễm sờ búi tóc chính mình âm thầm nghi hoặc không biết sư phụ có tức giận hay không, nàng cũng lo lắng nghĩ đến việc những hạt giống mình gieo xuống có thể sẽ làm hại những người dân thường vô tình đi ngang chỗ ấy.
Sau khi sư phụ nguôi giận quay trở lại, giải thích:
"Mạng sống của nó rất ngắn, một khi khô héo sẽ không thể sống lại. Hạt giống đó cũng rất khó hình thành, ba trăm năm mới có thể sinh ra một hạt."
Nhiễm Nhiễm thở dài một hơi, buồn bực nói:
"Vì sao sư phụ để con gieo chúng xuống vậy ạ?"
Tô Dịch Thủy đưa nước rễ cây đến bên miệng nàng, thản nhiên nói:
"Mệnh của người rất vượng cây cối, hoa trong viện ngươi chẳng phải nở rất tốt sao?"
Nhiễm Nhiễm ngoan ngoãn uống nước, thầm cảm thấy lời sư phụ cũng có lý, từ nhỏ đến lớn những loại hoa cỏ rau xanh mà nàng trồng ra đều lớn lên xanh tốt vô cùng.
Tô Dịch Thủy lấy ra khăn tay lau nước thuốc màu nâu còn vương trên khóe miệng Nhiễm Nhiễm. Thấy nàng ngượng ngùng trốn về phía sau, hắn bèn cứng nhắc nói:
"Làm con gái mà lôi thôi lếch thếch chẳng ra gì, đừng nhúc nhích."
Nhiễm Nhiễm đành ngồi im để sư phụ lau miệng. Ánh mắt nàng không có chỗ đặt ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú của sư phụ, dung nhan như họa ở ngay sát trước mặt mình khiến tâm tình người ta không nén được sung sướng trong lòng. Tô Dịch Thủy ngược lại không có ý kiến, chỉ để đồ đệ nhìn hắn đến ngẩn người, đôi mắt hắn khẽ rũ xuống ẩn chứa một cái gì đó không thấy rõ.
Khâu Hỉ Nhi nhìn bóng lưng của hai sư đồ hòa hợp ngồi trên một tảng đá lớn từ xa, cảm thấy có chút là lạ. Sư phụ là người lạnh nhạt, có đôi khi lên lớp người chỉ tiện tay trỏ vào một quyển sách cổ cho bọn họ nhìn mà một chữ cũng không nói, thế nhưng đối với tiểu sư muội sẽ nói thêm một vài lời.
Nhưng mà nói sư phụ chỉ thương một mình tiểu sư muội cũng không đúng, bởi có đôi khi sư phụ lại đối với sư muội quá mức khắc nghiệt. Rõ ràng sư muội từ dạo đó đến giờ vẫn chưa được chạm tới lò luyện đan, so với kẻ đã sắp cao thêm một bậc tu hành như nàng hoàn toàn không giống.
Sau khi giáng một đòn phục kích vào ma tu Ngụy Củ thì con đường sau đó trở nên nhẹ nhõm và thuận lợi hơn rất nhiều. Tuy vậy Bạch Bách Sơn vẫn lo lắng Ngụy Củ sẽ đi khắp nơi lan truyền việc sư phụ từng sử dụng dây ma, thế nên trong lúc lấy nước ở bờ sông bèn đề cập cùng mấy sư huynh muội.
Nhiễm Nhiễm nghe xong lại cười:
"Muội cảm thấy Ngụy Củ mới là người phải lo."
Hỉ Nhi không hiểu hỏi:
"Gã lo cái gì?"
"Lo rằng sư phụ sẽ đi thông cáo việc gã đã mất một nửa tu vi!" – Nhiễm Nhiễm vừa múc nước vào túi, vừa nghiêng đầu trả lời.
Bạch Bách Sơn nghe sư muội nói cũng có chút giật mình. Ngụy Củ không từ thủ đoạn gây thù hằn ở khắp nơi, hiện giờ vốn liếng tu chân bị móc rỗng đương nhiên gã đến ị cũng phải ôm chặt ổ chăn, tuyệt đối sẽ không chủ động đem tình trạng thảm hại của chính mình mà nói đến.
Lúc trở lại Tây Sơn Tiết Nhiễm Nhiễm rốt cục cũng có thể tắm rửa thay quần áo lên giường đi ngủ, nằm chưa ấm chỗ thì Khâu Hỉ Nhi sợ lạnh đã xốc rèm gõ cửa phòng nàng, cùng nàng chen vào trong một cái chăn. Nhiễm Nhiễm từ nhỏ không có chị em gái làm bạn nên đối với việc chị em cùng đắp chăn chong đèn trò chuyện đêm khuya cũng cảm thấy vô cùng mới lạ, bèn lộ ra biểu tình háo hức.
Hai ngày nay Khâu Hỉ Nhi trong lòng vẫn không yên, không nhịn được muốn cùng Nhiễm Nhiễm trải lòng. Tuy nàng ở Tây sơn còn chưa tới nửa tháng nhưng đối với sư môn và sư phụ cũng có những hiểu biết nhất định, nhất là hôm đó ở Tuyệt sơn thấy được cảnh sư tôn Mộc Thanh Ca sống lại, Khâu Hỉ Nhi có thể diễn ra một vở kịch ân oán nhi nữ tình trường rõ ràng đầu đuôi.
Ước chừng chính là ma tôn nhập ma thèm nhỏ dãi đệ tử anh tuấn, cho dù là chuyển thế sống lại cũng chưa hết hi vọng, mà Mộc Thanh Ca mỹ mạo như vậy ngược lại cũng khiến cho nam nhân khó mà nắm bắt. Lại không biết sư phụ Tô Dịch Thủy trời sinh lãnh khốc hay vì tu luyện mà đánh mất đi dụ.c vọng, cho dù đứng trước mỹ nhân khuynh thế vẫn có thể làm vẻ mặt lạnh nhạt, có thể thấy chính là đệ nhất vô tình.
Nghĩ đến ánh mắt sư phụ liếc mình lúc ăn cơm trên thị trấn, Khâu Hỉ Nhi nằm trong ổ chăn ấm cũng không nén được rùng mình. Nghe Nhiễm Nhiễm tò mò, nàng bèn dùng sức miêu tả:
"Giống như... giống như là mãnh thú... Không, so với việc bị mãnh thú nhìn chằm chằm còn kinh khủng hơn, giống như sau một khắc sư phụ có thể đem tỷ nghiền thành tro vậy!"
Nói xong lại nghĩ đến thủ đoạn thiết huyết sư phụ dùng với Ngụy Củ ở rừng cây, Khâu Hỉ Nhi còn sợ quá hóa khóc. Nhiễm Nhiễm mặc dù không bị lây xúc động của sư tỷ nhưng vẫn ôm chặt cơ thể bụ bẫm của nàng dịu dàng trấn an, cùng lúc đó nàng bỗng nhớ tới những lần sư phụ ngẩn người, ánh mắt nhìn nàng cũng có chút sâu xa khó hiểu.
Có thể thấy sư phụ rất chú ý đến việc người khác thèm rõ dãi nhan sắc của mình, nghĩ thế nàng bèn dâng lên cảm giác hoảng sợ, âm thầm nhắc nhở chính mình không thể lại làm cái việc nhìn chằm chằm vô lễ kia.
Tô Dịch Thủy sau khi trở về Tây sơn lại tiếp tục bế quan một tháng trên đỉnh núi, chắc là muốn tiêu hóa hết linh lực của Ngụy Củ cũng phải hao tổn không ít công phu. Trong khi đó người của ba đại môn phái mấy lần đến tìm chợt nhiên phát hiện ra kết giới yếu ớt tùy tiện là có thể phá giải trước đây lại đột nhiên mạnh đến mức không thể tiến vào được.
Vệ Phóng phái Cửu Hoa kể từ sau chuyến đi Tuyệt sơn thì rất xem thường Tô Dịch Thủy, hiện thời mấy lần không thể xâm nhập núi Tây khiến hắn buồn bực không thôi. Tô Dịch Thủy này rõ ràng yếu đến mức không dám cùng Ngụy Củ đánh một trận thì cớ gì kết giới này lại càng ngày càng mạnh?
Mặc dù đám người dưới núi vẫn ồn ào khăng khăng chờ Tô Dịch Thủy xuất quan không chịu rời đi thế nhưng trên Tây sơn lại thanh tĩnh cực kỳ. Chỉ duy mỗi việc từ khi ra khỏi rừng cây thì con bạch hổ lại biến trở về thành mèo nhỏ đói khát, nó thường chui tọt vào trong rừng không thấy mặt mũi, sau đó sẽ mang mấy con gà rừng quẳng vào phòng bếp rồi nhìn Nhiễm Nhiễm kêu "meo meo".
Về sau Nhiễm Nhiễm mới hiểu ra là con hổ nhỏ này muốn nàng giúp nó nhổ lông gà.
Ban đầu nàng có hơi sợ hãi, thế nhưng từ khi phát hiện đây cũng là một đồng đạo trong lĩnh vực ăn uống thì lập tức nảy sinh ra hảo cảm đối với nó, lông gà nhổ sạch sẽ còn cẩn thận cắt thành khối để nó có thể vừa nằm phơi nắng ở hàng lang vừa nhâm nhi.
Nhiễm Nhiễm cũng học bộ dạng của nó mang cái xích đu bị vứt trong khố phòng dời ra đình viện rồi ôm một chậu hạnh nhân hạch đào xốp giòn ngồi tắm nắng.
Khác với ba vị đồng môn bài tập đầy đầu sớm chiều khổ luyện thì Nhiễm Nhiễm lại lấy cớ ngày nấu ba bữa cơm để làm con sâu lười. Phần lớn thời gian trong ngày nàng sẽ đầu tư cho việc cải thiện tay nghề nấu cơm, sau đó ở trong đình viện tưới nước cho hoa cỏ, rảnh rỗi thì lại ăn bánh xốp giết thời gian.
Kể từ sau khi nàng chăm sóc cái cây nhỏ mà sư phụ giao cho thì dường như nó đã phát triển thần tốc, cành cây mọc ra chi chít xum xuê, từ xa nhìn lại trông giống như một chiếc ô xanh bằng nhung nho nhỏ. Nhiễm Nhiễm mỗi lần nằm ngủ trưa dưới gốc cây đều có thể ngửi được mùi hương thơm ngọt thoang thoảng quấn quanh.
Trước khi sư phụ bế quan đã phân phó đám đệ tử tự vào thư phòng tìm sách tu luyện, có điều nhị sư thúc Vũ Đồng không cho phép họ làm lộn xộn nên đều tự mình đem sách chia ra. Hôm nay Vũ Đồng có việc bèn phân phó Nhiễm Nhiễm đến thư phòng lấy sách, trong số mấy đồ đệ thì Nhiễm Nhiễm có tay chân nhanh nhẹn nhất, hẳn sẽ không làm hỏng đồ của chủ nhân. Nhiễm Nhiễm cũng là lần đầu tiên vào thư phòng sư phụ, nghe nói thư phòng khi trước là của sư tôn, bên trong có vô số sách cổ đa số là bằng thẻ tre, cũng có một ít dùng da dê làm thành sách.
Nhiễm Nhiễm trèo lên dựa theo danh sách nhị sư thúc đưa cho mà chọn lựa, sau đó nàng bỗng phát hiện hoa văn hình con hổ bên trên. Thứ này ước chừng cũng là trước đây sư tôn đã vẽ, chính là điêu khắc Canh Kim Bạch Hổ đang chơi một quả cầu gai, đuôi hổ nhếch lên cao co thành một cái tay cầm trông rất khôi hài.
Nhiễm Nhiễm trong vô thức ngứa tay muốn túm đuôi hổ, vừa chạm tới hai lần thì bỗng nghe trên chỗ cao nhất của giá sách truyền ra một tiếng "cùm cụp". Nhiễm Nhiễm sợ mình đụng hỏng giá sách nên thầm kêu không xong, vội leo lên nhìn chợt phát hiện sau vài quyển sách là một cái hốc tối bám đầy tro bụi, xem ra đã lâu chưa có người động qua.
Sự tò mò thúc đẩy nàng đưa tay vào hốc tối lấy ra một túi giấy dầu, bên trong là một quyển sách không rõ chế tạo bằng chất liệu gì, bên trên đề to hai chữ "ngoạn kinh".
Nàng nhận ra chữ này với nội quy trên tường ở đại sảnh là cùng một kiểu chữ, có vẻ là do chính Mộc Thanh Ca biên soạn. Nhiễm Nhiễm bội phục gật đầu, sư tôn quả nhiên không giống với thường nhân, ngay cả "chơi" đều có thể tập hợp lại thành "sách" thì đúng thật là một người biết cách chơi đùa!
Mang tâm thái thành kín nhìn nhận Nhiễm Nhiễm lật ra một tờ, chỉ gặp trên mục lục "chơi" thật sự đủ loại. Có ăn uống nấu nướng, có rượu ủ nổi danh, có kỳ vật để thưởng thức và cả những sơn động tiếng tăm. Trong mục ăn uống cũng đề ra những thức ăn ngon mà Mộc sư tôn tâm đắc.
Ví như bánh bao rán ở kinh thành khiến người ta nhung nhớ, nước chấm thì phối nửa muôi giấm với ba giọt dầu cay. Đậu hủ bát công sơn cần dùng với rau thơm rưới chín mới có thể cảm nhận hết được vị ngon của đậu... Mọi việc như thế, đối với việc phối hợp giữa thức ăn ngon được chú trọng rất nhiều.
Mộc sư tôn sợ kinh nghiệm mà mình tổng kết được từ việc ăn uống thất truyền nên biên soạn thành sách, để dành sau này truyền lại cho đồ tôn đồ tử!
Nhiễm Nhiễm say sưa lật một mạch vài trang, nhìn thấy bên trong có một mục tên là "hung thú" nghĩ có lẽ là biện pháp để thuần phục Bạch Hổ Canh Kim nên liền dựa theo hướng dẫn trên mục lục lật tới.
Vừa trông thấy hình ảnh trên trang sách thì hai mắt nàng đã trợn tròn, tranh minh họa lại vẽ một thiếu niên anh tuấn, thiếu niên đó có dáng vẻ y như đúc sư phụ Tô Dịch Thủy của nàng!
Bên cạnh bức tranh có một dòng ghi chú: "Vật hung mãnh này không thích hành tỏi, có thù tất báo, cẩn thận khi trêu chọc. Sát khí phát ra mạnh nhất là khi được khen dung mạo đẹp nên cần phải trêu chọc từ từ. Nếu như có thể lấy long nhãn ngâm để trấn an thì có thể làm dịu ba phần nộ khí.... "
Nhiễm Nhiễm đọc xong thì cười phì một tiếng. Lời nên nói không thể không nói, sư tôn này quả nhiên lợi hại!
Nghĩ đến sư phụ Tô Dịch Thủy khi ấy cũng chỉ là thiếu niên mới mười sáu, tâm tính xốc nổi còn thường xuyên bị Mộc Thanh Ca trêu đùa, biết hắn không thích người ta nói về dung mạo mà nàng ta còn hết lần này tới lần khác vượt khó tiến lên, còn biên soạn vào sổ sách..
Khó trách sư phụ hận sư tôn đến cực điểm, cuối cùng mưu phản sư môn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...