Kể xong mấy việc vụn vặt ngày thường, Nhiễm Nhiễm còn thở dài một hơi nhớ về hai mẹ con Đồ Cửu Diên ở long đảo. Thần trấn đảo từng báo tin cho nàng, nói Đồ Cửu Diên sinh con gái, dáng vẻ y hệt cha nó, lớn lên ắt cũng là một mỹ nhân. Đáng tiếc con nhóc xinh xắn tinh nghịch như vậy mà vì có một người cha không tim phải lớn lên ở long đảo cách biệt với nhân thế...
Tiếng thở dài rơi vào tai khiến người ta khó tránh nghi ngờ nữ nhân giường đơn gối chiếc ngót sáu năm thật sự có chút gian nan tịch mịch, nhận được thư từ không đứng đắn của nam nhân thì nảy mầm xuân.
Sau khi nói xong mấy chuyện vụn vặt, Nhiễm Nhiễm tưới thêm hai gáo nước rồi trở về phòng nghỉ tạm. Hiện giờ mỗi tối sau khi dỗ con trai ngủ nàng thường thức trắng đêm, có khi sẽ ngồi suốt đêm dưới tán cây thiền định. Vì thế ban ngày nghe âm thanh ầm ĩ bên ngoài, còn có tiếng con trai đùa giỡn khiến nàng cảm thấy buồn ngủ, giấc ngủ sau giờ Ngọ đã trở thành thói quen.
Hôm nay cũng vậy, về tới phòng nàng liền cởi áo ngoài ngồi lên đệm cỏ, nhắm hờ mắt nằm xuống. Giống y như lời con trai nói, mỗi khi nàng ngủ say thì nam nhân đã biến mất sáu năm sẽ theo giấc mơ mà đến, nhiều nhất là ban ngày khi ngủ chưa sâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê càng khiến người ta khó mà phân biệt là mơ hay thật.
Nhiễm Nhiễm vừa chìm vào trong mộng liền cảm giác cửa bị kẽo kẹt đẩy ra, có người vừa vén mành lên ngồi xuống bên mép giường. Nàng muốn mở mắt nhưng mí mắt lại nặng như đeo chì, cố thế nào cũng mở được, vậy nên nàng chỉ có thể để người nọ vuốt lên khuôn mặt mình, chậm rãi nằm xuống bên người mình. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, nàng được ôm chặt bởi một cánh tay quen thuộc, ngửi được mùi hương quen thuộc của sáu năm trước, lại hoảng hốt ngỡ đâu mình vẫn còn trong mấy ngày tân hôn. Nàng nhịn không được ôm lấy bả vai dày rộng, khóe mắt rưng rưng nhẹ giọng gọi:
"Sư phụ..."
Một tiếng than nhẹ làm cánh tay ôm nàng càng thêm chặt, mạnh mẽ như muốn nghiền nát nàng, kèm thêm tiếng thở dốc trầm thấp:
"Quả nhỏ của ta..."
Sau đó là một cái hôn nồng nhiệt như gió lốc khiến người ta hít thở không thông. Cái hôn này quá mức vội vàng chân thật, cho dù muốn trầm luân trong giấc mơ cũng sẽ vì không thở được mà tỉnh lại.
Mặc kệ là ai một khi phát hiện ra có nam nhân nằm cạnh gối mình khi tỉnh giấc, còn ngấu nghiến ôm hôn mình sẽ đều bị dọa cho hồn phi phách lạc. Có điều Nhiễm Nhiễm lại tỉnh táo hơn, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là khóc la kêu cứu mà cổ tay xoay chuyển chộp lấy năm lưỡi dao găm gần bình phong bên ngoài màn che, chuẩn bị năm kiếm xuyên tim tên háo sắc.
Năm thanh kiếm chứa linh lực vùn vụt lao tới, thoáng chốc đã nằm sau lưng nam nhân. Lúc này bên tay Nhiễm Nhiễm lại vang lên giọng nói trầm thấp:
"Bao lâu không gặp, nàng lại muốn chào đón phu quân của mình như vậy à? Ra tay tàn nhẫn như thế là muốn làm quả phụ sao?"
Cùng với lời thì thầm, năm thanh đoản kiếm "keng" mấy tiếng rơi xuống đất, Nhiễm Nhiễm cố sức đẩy người kia ra, trừng mắt nhìn kỹ gương mặt hắn.
Mày đen dài như núi, mắt sáng như sao, chiếc mũi cao thẳng mê người, đây đều là những nét mà nàng từng trăm nghìn lần nhìn qua trong mộng.
"Tô Dịch Thủy...có phải ta đang mơ không?"
Người đó không trả lời, chỉ cúi đầu lại hôn lên môi Nhiễm Nhiễm, nơi môi lưỡi giao nhau toàn dư vị của cửu biệt trùng phùng rồi ngọt ngào gặp lại. Qua hồi lâu, hắn mới ngẩng đầu:
"Giờ nàng biết là thật hay mơ chưa?"
Cảm giác đang tê dại trên môi nhắc nhở nàng, phu quân trước mặt tuyệt đối không giả, sư phụ lại chỉ có thể ở trên cây sáu năm là rơi xuống rồi! Nàng vui sợ đan xen, lập tức ôm lấy hắn:
"Chàng...sao lại nhanh như thế?"
Đây thật sự là ngoài dự đoán của nàng, nàng còn chuẩn bị tâm lý từ trước là phải hai mươi năm mới gặp lại, nếu như hắn có lòng thì có thể rơi xuống trước khi con trai lấy vợ là tốt rồi.
Lời này vào tai nam nhân vừa ghen tuông lại như có ẩn ý.
"Sao đây, ta về không đúng thời điểm à? Đúng ha, nếu nàng có thể nhận vài đồ đệ trẻ tuổi thì thật ra có thể thoải mái chút. Trong trấn có nhiều đóa thiếu niên như vậy, phải ngắm thật tỉ mỉ à nha...Còn Ngụy Củ bao giờ đến Tây sơn nhận thân, ta phải trải đường rót nước đón tiếp gã..."
Mỗi ngày Nhiễm Nhiễm nhàm chán ngồi tâm sự chuyện vụn vặt dưới tán cây, đâu nghĩ cái quả trên cây lại nghe thấy hết, còn gấp không đợi được mà tìm nàng tính sổ! Hiện giờ bị bắt quả tang tại trận, nàng cũng chỉ hết khóc lại cười ôm chặt hắn:
"Chàng còn nói, chàng có biết mấy năm không có chàng ta nhớ chàng bao nhiêu..."
Sao Tô Dịch Thủy không biết được, trước đây khi thân thể hắn bị thiên lôi hủy diệt, linh hồn bị dẫn vào trong cây, ban đầu tuy ý thức hỗn loạn, thế nhưng hắn vẫn cảm giác được có một nữ tử đang ẵm đứa trẻ mới sinh ê a thì thầm bên tai hắn. Ban đầu nghe không rõ, chỉ biết giọng nói kia êm như nước chảy bên tai thấm vào gan ruột, tức khắc có thể xoa dịu đi cảm xúc nôn nóng của hắn. Về sau, nếu ngày nào không nghe thấy giọng của nàng thì hắn đều cảm thấy buồn lòng, bất an, cho đến khi tiếng ê ê a a kia bắt đầu học nói, luôn có người ôm nó đứng dưới tán cây để nó chỉ vào hắn gọi:
"Qủa, quả..."
Nữ tử dịu dàng sửa miệng cho nó:
"Đây là cha con, con nhìn xem vừa tròn vừa to dễ thương lắm, mau gọi cha đi..."
Dần dần ý thức của hắn lấy lại được, cũng biết giọng nói dịu dàng là Nhiễm Nhiễm của hắn, còn giọng nói nũng nịu kia chính là con trai mà hắn vẫn chưa gặp mặt. Nghĩ đến việc Nhiễm Nhiễm một mình sinh con nuôi con mà không có hắn bên cạnh, hắn nôn nóng hơn bất kỳ ai, chỉ hận không thể tự mình rơi xuống sớm một chút, ôm nữ nhân luôn mất ngủ mỗi đêm vào trong lồng ngực, lại đem con khỉ quậy luôn nhảy nhót lung tung kia giơ lên cao, hôn chụt thật mạnh lên mặt nó. Chỉ là linh hồn hắn vẫn bị cây tiên kéo lại, muốn thoát cũng thoát không khỏi, chỉ có thể yên lặng nghe lời thì thầm của nàng mà vượt qua từng đêm từng đêm dài tịch mịch, đồng thời cố gắng hấp thu tinh hoa nhật nguyệt để thúc đẩy thời gian chín mùi. Cứ vậy rốt cuộc đêm nay quả lớn cũng rơi xuống, hắn cũng phá vỏ chui ra, cảm nhận rõ ràng ánh mặt trời đang phủ lên da thịt.
Hương thơm thảo dược đầy vườn nhắc nhở hắn mình đã sống lại, hắn có thể từng bước đi về khoảnh sân thân quen, đẩy cửa ra âu yếm nhìn nữ tử với mái tóc xõa tung trên giường mềm, môi đỏ da trắng, bộ dáng chẳng khác gì cô gái sáu năm trước mà hắn nhớ nhung. Trong một khắc ấy hắn nhịn không được chỉ muốn ôm chặt nàng vào lòng, lấp đầy nỗi tương tư gian khổ.
Gió thổi nhẹ khép lại căn phòng, cũng che lại một mảnh sắc xuân.
Thân nhi chỉ đi làm bài tập một buổi trưa, lúc nó trở về sân tìm mẹ thì phát hiện ra quả lớn trên cây đã thình lình biến mất. Lúc nó hoảng đến khóc hu hu thì trong phòng đột nhiên có một nam nhân mặc khoác dài, mái tóc xõa tung bước ra. Cao sư thúc và Khâu sư thúc phía sau nó đều vui đến phát khóc, quỳ gục xuống mặt đất gọi sư phụ, cho đến khi nam nhân cao lớn một tay bế nó lên thì nó mới mơ hồ ý thức được là cha đã về!
Thân nhi cuống quýt mấp máy môi, thử gọi một tiếng:
"Cha..."
Nam nhân hôn lên gương mặt non mềm của nó một cái, đặt nó ở đầu vai rồi nhàn nhạt hỏi:
"Có muốn xuống núi xem đèn không?"
Thân nhi quay đầu tìm mẹ, Tô Dịch Thủy cười nói:
"Mẹ con mệt nên ngủ một lát, cha đưa con đi làm đèn!"
Khi hoàng hôn giăng Nhiễm Nhiễm mới có thể bủn rủn tay chân đỡ eo đứng dậy. Tối nay đúng dịp Thất Tịch, sông dưới thị trấn cũng thả đầy đèn lồng hoa sen, rất nhiều cửa hàng cũng treo đèn lồng ban đêm, dưới thị trấn tốp năm tốp ba thiếu niên thiếu nữ cười nói cực kỳ náo nhiệt.
Nhiễm Nhiễm và Tô Dịch Thủy nắm nay sóng vai đi trên phố, Thân nhi thì bám chặt trên bả vai của cha mình, vừa ăn bánh vừa cầm đèn hoa sen, lại khoe khoang với đứa trẻ đang xem cuộc vui bên cạnh:
"Nhìn xem ta cũng có cha này, cha ta là người chứ không phải dưa!"
Tiếc là màn khoe khoang này lại khiến đám trẻ ngây thơ trừng mắt nhìn nó, bọn chúng không ngốc, đương nhiên phân biệt được đâu là người đâu là dưa, thằng oắt từ trên núi xuống này là đang xem thường chúng? Có điều đôi nam nữ này thật quá xứng đôi, nam cao lớn anh tuấn, nữ mắt sáng động lòng người, ai nấy đều có khí chất thần tiên, mà thằng bé trắng nõn đáng yêu cũng hết sức khiến người ta hâm mộ.
Tô Dịch Thủy như trước dắt theo một lớn một nhỏ hai kẻ tham ăn, ăn từ đầu đường đến cuối phố. Lúc này trên phố chen chúc xô đẩy, chỗ nào cũng tràn ngập hương vị pháo hoa nhân gian, bên bờ sông khi người ta bắn pháo hoa thì không gian cũng xán lạn như sao sa trên trời.
Nhiễm Nhiễm ôm chặt Tô Dịch Thủy, thì thầm:
"Đắc thành bỉ mục hà từ tử, nguyện làm uyên ương không làm tiên..."
(Câu này chịu nha mọi người, không dịch được!!!)
Tô Dịch Thủy nghe nàng đột nhiên đọc thơ cổ, trầm giọng nói:
"Không được có ý nghĩ sống chết bậy ba, ta sẽ mãi mãi ở cạnh nàng..."
Nhớ lại đường tình gập ghềnh của cả hai, suýt chút nữa cách nhau bởi sinh tử, năm tháng êm đềm của hiện tại không thể có bất cứ một lời nói gở nào.
Nhiễm Nhiễm bướng bỉnh cười, cùng con trai rúc vào ngực hắn, dưới bóng dương liễu rũ nhìn pháo hoa. Không biết thần tiên bên trên thấy cảnh này có muốn làm uyên ương chứ chẳng làm tiên không nhỉ?
Tiên dược đứng ở chân trời thấy đèn hoa sen trôi từng cụm ở bờ sông, đặc biệt là một nhà ba người đã đoàn tụ thì cũng yên lặng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Năm nay sao ngươi không đi thả?" – Đột nhiên có người phía sau hắn hỏi.
Tiên dược quay đầu nhìn Thanh Liên tiên tử không biết đã đứng sau từ lúc nào, hơi cười khổ nói:
"Nàng đã có phu quân bên cạnh, đương nhiên ta không thể lại quấy rầy duyên nợ của nàng..."
Mấy năm nay hắn đã về long đảo vài lần, vừa năm ngoái thì kết giới đột nhiên xuất hiện khe hở cho phép hắn vào trong. Lúc đó tiên dược còn cho rằng Phượng Mâu đã tha thứ cho hắn, lòng mừng như điên, ai ngờ sau khi vào trong thì lại trông thấy nàng đang tựa vào lòng một thanh niên cao lớn. Ánh mắt Phượng Mâu nhìn về phía thanh niên khi đó quen thuộc đến nhường nào, ánh mắt tràn ngập tình yêu ấy hắn cũng từng được nàng nhìn qua...
"Để ngươi vào đây là hi vọng ngươi biết ta sống rất khỏe mạnh, mong ngươi đừng làm phiền ta nữa."
Lúc nói lời này đôi mắt Phượng Mâu cuối cùng cũng đã nhìn về phía hắn, thế nhưng ánh mắt ấy lại vô cùng lạnh lẽo. Trong thoáng chốc khi hắn thấy thiếu niên rồng năm xưa đã trưởng thành và nàng dựa sát vào nhau, tiên dược cũng hiểu duyên phận của hắn và nàng đã đứt đoạn, vậy nên hắn chỉ có thể xoay người rời đi.
Tiên dược đi không ngoảnh đầu, chưa từng biết được lúc Phượng Mâu vừa thấy hắn rời khỏi liền lạnh lùng rút tay khỏi thiếu niên, khiến hắn cúi đầu đỏ mắt nhìn nàng...
Sau chuyến hành trình đi long đảo dạo ấy, tiên dược không thả đèn hoa sen nữa, hắn cũng không muốn nhớ về những ký ức liên quan đến đèn hoa sen. Hắn làm hạ tiên lâu như vậy nhưng không thể thăng chức, nguyên nhân cơ bản nhất là vì trong lòng vẫn còn chút lòng áy náy, giờ Phượng Mâu đã có người chăm sóc vậy hắn cũng có thể tĩnh tâm mà tu hành. Có điều theo lời phó thác của Huyền Thiên thánh mẫu thì hắn còn phải xuống nhân gian đưa cho đôi vợ chồng kia một thứ.
Ba ngày sau khi Tô Dịch Thủy rơi từ trên cây xuống, tiên dược đã đến cạnh ao băng Tây sơn. Tiết Nhiễm Nhiễm không ngờ tiên dược lại đến đột ngột như vậy, bèn chắp tay cẩn thận hỏi:
"Tiên nhân đến đây muốn thay Thiên đình thẩm vấn chúng ta chăng?"
Tiên dược cười khổ:
"Tuy ta là hạ tiên nhưng lại không phải là thần xui xẻo, không phải lần nào tới cũng báo tang."
Nhiễm Nhiễm thở phào. Trước đây hai người bị trời phạt, cả hai đều đầu cơ trục lợi mà tránh qua một hồi thiên kiếp. Đặc biệt Tô Dịch Thủy chuyển lên cây tựa như sống lại một lần, tuy nửa Nguyên Anh bị hủy không thể phi thăng nhưng giờ như một con người mới, lại có thể giữ được ký ức và linh lực trước đây, vậy cũng xem như là chó ngáp phải ruồi, tìm một lối tắt để tiếp tục tu chân mà không bị hạn chế. Nếu thiên tôn không thuận mắt bọn họ, sáu năm sau lại tìm đến phá hủy cảnh đoàn viên vất vả lắm mới tìm ra của ba người, vậy lại phải tốn một hồi cân não.
Lúc tiên dược đưa một cái rương nhỏ cho nàng, Nhiễm Nhiễm khó hiểu mà chớp mắt hỏi:
"Đây là thứ gì?"
Tiên dược đáp:
"Đây là kính ba kiếp của tiên giới, có thể nhìn thấy ba kiếp của con người. Huyền Thiên thánh mẫu biết Tô Dịch Thủy đã sống lại nên muốn đưa thứ này cho các ngươi, mong các ngươi thấy được mà ngộ đạo, không bị ràng buộc bởi tình duyên, sớm ngày tu thành chính quả..."
Tuy Thiên Tôn đã khuyên bảo Huyền Thiên thánh mẫu, nói duyên con cái của nàng với họ đã hết không thể cưỡng cầu, vậy nhưng người vẫn chưa bỏ ý định, đưa kính ba kiếp tới nhờ tiên dược giao cho họ. Chữ "tình" đối với phần lớn người tu chân mà nói đều là cửa ải khó khăn, quá dính dấp, quá hệ lụy. Ví như Thuẫn Thiên vốn có thể thăng tiên, chỉ là nhất thời không bỏ xuống được mà dần lạc lối, cuối cùng rơi vào kết cục hồn phi phách lạc. Vậy nên Huyền Thiên thánh mẫu không mong Nhiễm Nhiễm sẽ bước vào con đường này, đưa kính ba kiếp tới hi vọng nàng rõ ràng khởi nguồn nghiệt duyên của nàng và Tô Dịch Thủy, xem xong rồi cũng có thể buông tay.
Tiết Nhiễm Nhiễm nghe xong, nàng nhìn Tô Dịch Thủy một lát rồi đẩy hộp gỗ trở về, khách khí nói:
"Tiên vật bậc này mong Thánh mẫu nương nương cứ giữ lấy, việc kiếp trước ta còn không muốn nhớ tới chứ đừng nói là ba đời. Thế gian tuy có nhân có quả nhưng cũng không cần biết quá rõ ràng, nếu không một chén canh Mạnh Bà còn dùng làm gì nữa?"
Tiên dược sớm đoán được cách hành xử khác người của Nhiễm Nhiễm, chỉ vung phất trần trong tay mở rương ra, một mặt kính đồng cổ xưa treo cao giữa trời lóe lên trước mắt nàng và Tô Dịch Thủy, sau đó liền có hai luồng ánh sáng xuyên qua giữa trán hai người.
Tô Dịch Thủy cảnh giác vội dùng chân đá hộp gỗ và gương đồng thành từng mảnh, sau đó lại lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía tiên dược. Tiên dược cũng bất đắc dĩ lắc đầu:
"Tính tình này đế quân hẳn nên sửa đi, nhỡ đâu tiên kính là vật riêng mà thánh mẫu đưa tới, chưa từng xuất hiện trên sách tiên thì một cước này của ngài sợ là sẽ vi phạm đến thiên điều đổi lấy một trận sét trên đài Trảm Tiên đấy!"
Nói xong lời này, thân ảnh của tiên dược dần trong suốt rồi biến mất, hẳn là đã rời khỏi Tây sơn. Nhiễm Nhiễm hơi phiền muộn, gương đồng rởm như thế thì tiên vật nỗi gì, không phải nói có thể chiếu ra ba kiếp hay sao? Có điều dược tiên nếu đã không quả quyết như vậy, mà thân thể nàng cũng không thoải mái nên một hồi này có thể nhẹ nhàng bỏ qua.
Lúc hai người sinh ly tử biệt là vừa lúc mới cưới, hiện giờ sáu năm gặp lại đương nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn, ngay cả Thân nhi cũng bị Tô Dịch Thủy ngại vướng chân mà đưa tạm đến chỗ Vũ Đồng dưới chân núi ở tạm vài ngày.
Hôm nay trời còn chưa tối, Nhiễm Nhiễm đã bị Tô Dịch Thủy kéo vào trong màn che, nàng cảm thấy hắn hơi vội, trái ngược với khí chất tiên giáng trần của hắn. Tô Dịch Thủy lại tỏ vẻ Tiết Nhiễm Nhiễm đã chiếm lợi còn khoe mẽ:
"Ta sống lại cũng coi như hai kiếp đều cho nàng tấm thân trong trắng này, đương nhiên nàng phải chịu trách nhiệm, sao có thể thấy chuyện tới trước mắt thì ra sức khước từ?"
Nhiễm Nhiễm bị cái mặt dày của hắn làm cho sợ ngây người, vậy nhưng lời hắn nói đều rất có lý khiến người ta không thể cãi lại. Tấm thân trinh bạch hai kiếp của hắn nếu muốn trân trọng thì cũng thật tốn sức, vậy nên đợi cả hai uyên ương đan cổ ôm nhau ngủ thì trời đã vào canh ba. Từ khi Tô Dịch Thủy trở về, ban đêm Nhiễm Nhiễm cũng không còn mất ngủ nữa, một giấc ngủ thật say. Chỉ là chợp mắt không lâu, nàng bèn rơi vào mộng.
Trong mộng nàng không thể động đậy thân mình, phía trước là một mảng lá cây xanh tươi che khuất tầm mắt. Một trận gió chợt thổi qua, Nhiễm Nhiễm phát hiện thì ra mình đang bị treo trên cây, nàng nhất thời chán nản, cảm thấy giấc mơ này thật khiến người ta khó chịu.
Lúc này dưới tán cây có một người dùng ngón tay điều khiển một cây bút treo trên không đề một danh sách, có lẽ là hơi mệt mỏi, hắn ngẩng đầu vô cảm nhìn nàng. Nhiễm Nhiễm sợ ngây người, kẻ đứng dưới tán cây chính là Tô Dịch Thuỷ, nhưng trong giấc mơ của nàng mày mắt Tô Dịch Thuỷ càng lạnh như băng, đầu tóc bạc trắng, vừa nhìn đã biết chính là người đã tu thành tiên. Phía sau là một đám tiên nhân tựa như đang cười nói với hắn, cung kính gọi hắn là Nguyên Dương đế quân, đang đợi hắn viết tên mình lên sách bố trí tiên vị.
Đối với lời nịnh nọt của mọi người, trên mặt hắn không có chút vui mừng mà cực kỳ lạnh nhạt. Nhiễm Nhiễm biến thành quả không thể cử động, chỉ là cảm thấy giấc mộng thật lạ kỳ, con hung thú này dù đã hoá thành tiên thì cũng giữ nguyên cái bản tính xấu xí...
Đột nhiên có giọng nói vang lên phía chân trời, hình như chính là vị Thiên tôn vô hình đang nói chuyện:
"Nguyên Dương đế quân, Nhân giới đang cần một vị hoàng đế. Nhiều năm sau sợ sẽ có một kiếp nạn giữa người và yêu ma, cần một vị chân quân lịch kiếp bình định trận đại nạn này, ngươi nghĩ xem phái ai đi thì được?"
Nguyên Dương lạnh lùng mở miệng nói:
"Chư vị thần tiên tu chân không dễ nên ai lại đi xúc phạm thiên quy? Nhân giới trắc trở đó là số trời, loại chuyện lịch kiếp này không đi cũng được."
Thiên tôn nghe vậy thì thở dài:
"Ngươi là Thuần Dương đồng tử, còn trẻ đã thăng thiên, tuy linh lực vô biên nhưng lại thiếu mất nhân tình. Câu nói "cần đoạn tình tuyệt ái mới có thể thành tiên" là sai, nếu như không có lòng nhân ái thì sao có thể quản lý thương sinh vạn vật..."
Nguyên Dương đế quân nghe vậy thì trên mặt lại hiện ra một tia chế giễu, hắn nhìn thoáng qua quả trên cây, mở miệng nói:
"Ý thiên tôn là ta không cưới vợ sinh con như ngài nên giờ tu vi mới thấp hơn ngài chăng?"
Nguyên Dương đế quân quá mức ngạo mạn, chẳng hề để Thiên quân vào mắt, lại còn sâu kín mỉa mai lòng từ ái của Thiên tôn. Nếu như năm đó Thiên tôn thật sự thương con gái mình thì sao bây giờ nó vẫn còn treo trên cây bồ đề như thế?
Thiên tôn cũng không giận, chỉ nhàn nhạt nói:
"Ta biết ngươi không cam lòng ở vị trí đế quân, muốn thay ta trở thành Thiên tôn quản lý hết thảy. Thật ra trời đất xoay vòng, có người có thể thay ta cũng tốt, nhưng chỉ e nếu tu vi của ngươi càng lúc càng cao, vượt qua sự hạn chế của tam giới thì sẽ đi vào con đường ma tiên. Thiên giới nghìn năm qua dù có tiên nhân nhập ma gây hoạ, vậy nhưng chưa từng có ma tiên phi thăng, nếu như không có lòng nhân thì dù ngươi có tiến lên cao hơn một bước thì có tác dụng gì?"
Lúc nói xong lời này, ánh sáng phía chân trời dần tối lại, giọng nói của Thiên tôn cũng dần biến mất. Nguyên Dương đế quân lại cười mỉa mai, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên quả trên cây bồ đề, dùng bút chấm mực chấm chấm vẽ vẽ một lát thì xoay người rời đi.
Đợi hắn đi khỏi, Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn mặt nước Dao Trì dưới tàn cây, nơi đó đang phản chiếu một quả lớn đáng yêu mượt mà, tiếc là quả kia lại bị người ta vẽ lên một gương mặt xấu, khoé miệng nhếch lên một nụ cười đạo đức giả. Điều này nói lên vị đế quân kia cho rằng những lời hiền huệ Thiên tôn vừa nói ra đều là lời dối trá, vậy nên hắn mới tặng cho con gái Thiên tôn một gương mặt dối trá tươi cười.
Tuy là trong giấc mơ nhưng Nhiễm Nhiễm vẫn cảm thấy hơi tức giận, rõ ràng mình là một quả xinh đẹp bóng loáng thế kia, sao lại cố tình vẽ ra bộ dáng như vậy? Nhưng ban nãy lúc Nguyên Dương với gương mặt tuấn tú dùng bút lông nhẹ nhàng vẽ lên vỏ quả thì nàng lại cảm giác nhịp tim của quả mà mình đang bám lên lại đang đập nhanh thình thịch, mà mình sau lớp vỏ cũng đang rung rinh.
Sắc đẹp chết người! Chẳng qua chỉ là một gương mặt đẹp thôi cũng khiến quả trên cây bị mê hoặc.
Một khoảng thời gian trôi qua, Nguyên Dương đế quân ôm một vò rượu vừa uống vừa đi đến dưới tán cây, bên cạnh dường như còn có tiên nhân đang an ủi hắn:
"Đế quân, ngài thật sự không nên làm căng với Thiên tôn, lần hạ phàm lịch kiếp này hình như Thiên tôn cố ý phái ngài đi ấy!"
Đế quân nửa nằm dưới tàn cây, nâng chén cười lạnh:
"Kẻ ứng kiếp đều là trên người mang tội, đi để chuộc lỗi. Tuy hắn là Thiên tôn nhưng nếu không có lý do chính đáng thì liệu hắn làm khó dễ gì được ta? Các ngươi đi trước đi, để một mình ta yên tĩnh..."
Ban nãy trong tiệc rượu nơi tiên giới, đế quân và Thiên tôn đã tan rã không vui, mà lúc này hắn đang tìm một chỗ yên tĩnh bên bờ Dao Trì nghỉ ngơi một chút. Nhiễm Nhiễm trông thấy từ gốc cây đột nhiên bò tới chỗ đế quân đang say một con rắn mắt đỏ sừng dài.
Cách một đoạn thời gian thì các tiên nhân tiên giới sẽ phải thanh lọc tạp niệm trong lòng mới duy trì được cảnh giới hợp nhất, về phần tạp niệm bị luyện hoá xong sẽ biến thành rắn linh hoặc nhện, nếu như không kịp thanh trừ sạch sẽ chúng sẽ đi lạc ở Thiên giới. Nếu là ngày thường thì những thứ độc trùng này hoàn toàn không phải là đối thủ của các tiên nhân, nhưng hiện giờ đế quân uống không ít rượu, nếu bị rắn độc cắn phải e là ma tính sẽ xâm nhập quấy nhiễu tu vi của hắn.
Nhiễm Nhiễm cảm giác được thân thể mà mình bám vào dường như đang nóng nảy, không ngừng làm run lên vài lá cây yếu ớt muốn đuổi rắn đi, đáng tiếc âm thanh rào rạt tự nhiên hoàn toàn vô dụng.
Quả kia gấp đến độ muốn xì ra nước trái cây, đột nhiên có thể vận lực tách khỏi nhánh cây mà đuổi chạy rắn độc, thuận tiện rơi vào ngực đế quân. Đúng lúc này có hai tiên đồng trông coi cây bồ đề đi tới, thấy quả kia đã rơi xuống nằm trong ngực đế quân thì lập tức kinh hoảng hô lên:
"Không xong, đế quân say rượu hái linh quả xuống rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...