Dịch giả: Đỗ Gia Đại Thiếu
Thiên Võng đế quốc có tổng cộng ba quận, mười tám thành
Hàn Sơn Thành nằm trong phạm vi quản lý của Tử Phủ quận. Tử Phủ quận là quận thành biên giới của Thiên Võng đế quốc, phía nam giáp Man Hoang đại trạch, phía bắc lại tiếp giáp vạn dặm Kim Loan sơn mạch.
Ký ức.
Là tài phú quý giá nhất.
Trăm năm sống ở Địa Cầu, hắn từ một thiếu niên, trải qua nhân sinh ấm lạnh, vinh hoa phú quý, sinh tử ly biệt.
Hắn là Diệp Thiên!
Mà cũng là Diệp Đồng.
Sau khi dung hợp, mặc dù ký ức của hắn chiếm chủ đạo nhưng cũng kế thừa toàn bộ của Diệp Đồng. Bởi vì độc thân quanh năm suốt tháng tàn phá cơ thể, tính cách của Diệp Đồng mặc dù quái gỡ nhưng hắn lại có một ý chí mạnh mẽ, biết ẩn nhẫn.
Tính cách hai người khác nhau.
Nhân sinh cũng bất đồng.
Diệp Thiên cảm giác được tính cách của mình bắt đầu chịu ảnh hưởng của Diệp Đồng.
Giờ đây...
So với thời đại mạt pháp của Địa Cầu, thế giới mới này thật rực rỡ tươi đẹp. Trong mắt người khác, Hàn Sơn Thành chỉ là một toà thành nhỏ, là một thế giới hỗn loạn của những mạo hiểm giả, là một khu giao dịch lớn nhất vùng đất phía nam. Trong mắt Diệp Đồng trước kia, Hàn Sơn Thành bất quá lại như một nhà tù giam lỏng hắn mười năm. Nhưng giờ đây, đối với Diệp Đồng hiện tại, vùng đất xinh đẹp huyền bị này ẩn chứa biết bao bảo tàng chưa khai quật, vô số kỳ ngộ lớn lao.
Mặc dù ở thế giới kia hắn cường đại hơn bây giờ trăm ngàn lần.
Nhưng nếu được lựa chọn một lần nữa, có lẽ, hắn vẫn muốn trùng sinh đến đây.
Bởi vì...
Nơi này có tiên sơn, có Linh địa, tu sĩ ở đây có thực lực truy tinh trục nguyệt, hô phong hoán vũ.
Trân Dược Phường bị huỷ, Lam Ngân cũng không còn, trên người còn độc thân chưa giải trừ, đối với Diệp Đồng mà nói, hoàn cảnh này thực sự là "chó cắn áo rách". Nhưng hắn không vì thế mà nản lòng, thậm chí còn kích phát ý chí chiến đấu mạnh liệt. Trải qua trăm năm ma luyện ở Địa Cầu, vô số lần đối mặt với sinh tử đã hình thành nên tính cách bất khuẩt,dẻo dai của hắn.
"Thiếu chủ."
Ánh mắt lão dược nô liếc nhìn phụ tử hai người Trương Phẩm Thọ đang đứng ở ngoại viện, nói: "Người cầu dược vẫn ở bên ngoài."
Cầu dược?
Khoé miệng Diệp Đồng nhếch lên, trong ý cười lại ẩn chứa sự lạnh lùng. Nếu như hắn vẫn là Diệp Đồng trước kia chắc chắn sẽ tỏ vẻ bất mãn.
Thế nhưng ở kiếp trước, hẵn đã chịu đủ nhân tình ấm lạnh, nhìn thấu bản chất của mọi chuyện. Hắn không trách phụ tử hai người Trương gia lúc trước không có giúp đỡ cứu hoả. Có những người, nếu gặp tình huống nguy hiểm, họ sẽ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Ngược lại, hắn rất có hảo cảm với thiếu nữ xinh đẹp kia.
Nhìn dáng cười của Diệp Đồng, trong lòng Mục Thiên Lam nổi lên suy nghĩ cổ quái. Làm sao nụ cười này lại xuất hiện trên người một thiếu niên mới mười sáu mười bảy tuổi chứ.
Ánh mắt của thiếu niên này vừa có sự tang thương, thâm thuý, lại có vài phần sắc bén. Đây nên là ánh mắt của một lão nhân đã từng trải qua sóng gió chứ không nên xuất hiện trên người hắn.
Hắn...
Rốt cục hắn đã trải qua những chuyện gì?
Mục Thiên Lam tự hỏi trong lòng, sự hiếu kỳ của nàng với Diệp Đồng bắt đầu tăng lên.
"Ta là Diệp Đồng, Diệp trong Nhất Diệp Chướng Mục, Đồng trong Quýnh Quýnh Hàn Đồng." Diệp Đồng nhìn Mục Thiên Lam rồi cười nói: "Thiên đạo luân hồi, nhân quả báo ứng. Lần này cám ơn ngươi trợ giúp, ngày sau ta nhất định đáp tạ"
"Thiên đạo Luân Hồi? Nhân quả báo ứng?"
Ánh mắt trong vắt của Mục Thiên Lam sáng ngời lên, nàng không thể tin vào lỗ tai của mình nữa rồi. Lời nói của thiếu niên này vậy mà ẩn chứa cả thiên đạo chí lý.
Hứng thú cũng tốt, hiếu kỳ cũng được.
Trái tim của nàng giống như miếng sắt, bắt đầu bị cục nam châm Diệp Đồng này hấp dẫn, càng ngày càng lún sâu.
Nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, Mục Thiên Lam cất giọng: "Ngày sau báo đáp thì không cần, lần này ta đi theo Trương gia gia chủ đến đây để cầu thuốc, tính mạng con người là chuyện đại sự, hi vọng ngươi có thể ra tay tương trợ."
"Chỉ vậy thôi sao?"
Diệp Đồng hơi hơi quay người, nhìn thẳng Mục Thiên Lam.
Nghe Diệp Đồng, Mục Thiên Lam cũng không biết trả lời thế nào. Nàng nhìn qua Trương gia phụ tử một lượt, một lúc sau mới nói: "Gia phụ trước kia được tiền bối Trương thị giúp đỡ. Theo như ngươi vừa nói, thiên đạo luôn hồi, nhân quả báo ứng. Chuyện này coi như là giúp gia phụ trả lại ân tình cho Trương gia, chấm dứt tâm nguyện nhiều năm qua."
Diệp Đồng cũng không nói thêm gì nữa. Hắn đi ra ngoại viện, bước chân so với lúc trước vững vàng hơn rất nhiều. Đứng trước mặt Trương Phẩm Thọ và Trương Chung Dĩnh, hắn lạnh nhạt hỏi: "Cầu thuốc gì?"
Cuộc nói chuyện lúc trước của Diệp Đồng và Mục Thiên Lam bị Trương gia hai người nghe không sót một chữ. Bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ đến, bình thường đến cả hoàng đế Thiên Võng đế quốc còn muốn nhận ân tình của Trương gia bọn hắn. Thế nhưng mà hai người này lại muốn xoá bỏ.Thế nhưng mặc kệ hai người này muốn gì, Trương Phẩm Thọ hắn cũng phải cầu được dược để cứu mẫu thân.
"Bách Giải Dịch."
Diệp Đồng sững sờ, lông mày trong nháy mắt nhăn lại.
Bách giải dịch là một loại thuốc giải độc rất khó điều chế. Hơn nữa tài liệu luyện chế cũng rất khó mua, mặc dù hắn có có kinh nghiệm chín năm quan sát phối dược, luyện đan; lại thêm một năm kinh nghiệm thực hành. Thế nhưng, hắn cũng chỉ có sáu bảy thành nắm chắc có thể thành công điều chế ra Bách Giải Dịch, hơn nữa, giá cả những tài liệu kia đều đắt không chịu được.
Nhìn thấy biểu lộ của Diệp Đồng, Trương Phẩm Thọ chợt sinh ra ý nghĩ không tốt. Nửa tháng qua, hắn đã lục tung cả Hàn Sơn Thành lên vẫn không tìm được Dược sư nào có thể luyện chế Bách Giải Dịch. Đến phút cuối, thành chủ Hàn Sơn Thành nói với hắn nơi này còn có một Trân Dược Phường. Hắn liền mang chút hi vọng cuối cùng tìm đến đây
"Ngươi... liệu có làm được không?"
Diệp Đồng nhàn nhạt nói: "Thời gian của ta không nhiều lắm. Trong vòng hai ngày các ngươi phải nghĩ biện pháp gom đủ dược liệu cần để luyện chế Bách Giải Dịch. Tiền thù lao thì không cần."
Ánh mắt Trương Phẩm Thọ sáng rực lên, vội vàng nói: "Cần dược liệu gì ngươi cứ nói. Chỉ cần trong Hàn Sơn Thành này có, ta chắc chắn sẽ mua đủ."
Tài đại khí thô a!
Dê béo đưa đến cửa lại không thể làm thịt, tiếc nuối a!
Đáng tiếc!
Vì trả lại nhân tình của Mục Thiên Lam lúc trước giúp hắn cứu hoả, hắn không thu Lam Ngân của Trương gia. Bất kể là Diệp Thiên kiếp trước hay Diệp Đồng kiếp này đều là loại người không thích nợ nhân tình của người khác.
Một năm gần đây Diệp Đồng cơ hồ đã đi khắp các tiệm thuốc của Hàn Sơn Thành, hắn biết rõ chi tiết từng nhà. Vì vậy, để tránh lãng phí thời gian, hắn liền nói: "Ngươi đến Ôn Dược Trai mua đi. Đây là cửa hàng lớn nhất của Hàn Sơn Thành, có lẽ sẽ có đủ tài liệu."
Trương Phẩm Thọ sững sờ một chút rồi hỏi: "Ở đâu?"
Diệp Đồng kinh ngạc liếc nhìn y một cái, rồi hỏi: "Các ngươi không phải người ở đây?"
"Không phải." Trương Phẩm Thọ lắc đầu, nói ra: "Chúng ta đến từ Tử Phủ quận. Lần này mang theo gia quyến đến Hàn Sơn Thành, vừa kết hợp buôn bán vừa là ra ngoài giải sầu. Không nghĩ đến, đột nhiên mẫu thân của ta phát bệnh, chúng ta liền phải lưu lại Hàn Sơn Thành những ngày này"
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Diệp Đồng khẽ nhíu mày hỏi thăm.
Trương Phẩm Thọ đáp: " Năm nay là thất tuần chi niên."
Thất tuần chi niên... Bảy mươi tuổi?
Diệp Đồng không còn lời gì để nói nữa rồi. Vị đang đứng ở đây đã bảy mươi tuổi, vậy mẫu thân hắn ít nhất cũng chín mươi tuổi a? Già như vậy mà vẫn còn mang mẫu thân lặn lội mấy ngàn dặm đường từ Tử Phủ quận đến Hàn Sơn Thành. Thật sự là bừa bãi. Hắn không sợ mẫu thân hắn bị mệt chết sao?
Phía nam Hàn Sơn Thành.
Ôn Dược Trai là dược điếm lâu đời nhất ở Hàn Sơn Thành, có lịch sử mấy trăm năm, những dược điếm khác không thể nào so sánh cùng. Nghe đồn, Ôn Dược Trai có một đội hái dược kinh nghiệm phong phú mà võ lực cũng rất mạnh. Đội ngũ này thường xuyên xâm nhập Kim Loan sơn mạch để hái thuốc, cùng thu mua dược liệu cũng những người hái thuốc khác bên trong núi sâu. Thậm chí, còn có lời đồn, chi đội ngũ này cũng từng mạo hiểm xâm nhập Man Hoang đại trạch để tìm dược liệu.
Trong cửa hàng
Thường Ngũ là tổng quản của Ôn Dược Trai. Lúc này gã đang ngồi trước đại môn, hai tay đùa nghịch một chiếc sao trúc. Trên con đường trước cửa tiệm là sáu chiếc sư thú xa, loại xe ngày có thể đi được mấy trăm dặm. Cả sáu chiếc xe đều đã chất đầy hàng hoá, đang đợi hiệu lệnh lên đường của gã.
"Thường quản sự."
Diệp Đồng mang theo mọi người đi vào cửa hàng, tiến lên gọi một tiếng.
Hai mắt Thường Ngũ nheo lại nhìn Diệp Đồng, sau đó phất tay như đuổi ruồi, giọng nói mất kiên nhẫn: "Sao ngươi lại đến đây làm gì nữa? Cửa hàng nhà ta chi bán buôn, không bán lẻ. Lúc trước nể tình ngươi đáng thương mới làm phúc bán cho ngươi. Bây giờ thấy bở thì đào mãi đúng không? Mau đi tìm chỗ khác mà phiền phức đi, đừng có ám ta bán hàng."
Diệp Đồng trước đây rất ghét Thường Ngũ. Trước kia mỗi lần tới đây mua dược liệu, Thường Ngũ bởi vì e sợ danh tiếng của Độc Ma Hoắc Lam Thu, mới nguyện ý bán hàng cho mình. Thế nhưng độc lão ma mất tích càng lâu, thái độ của Thường Ngũ cũng dần thay đổi, ác liệt hơn. Bây giờ chỉ sợ gã đang muốn đuổi mình ra ngoài.
Không bán lẻ?
Quả thực là nói dối không biết ngượng.
Khách nhân của Ôn Dược Trai, ngoại trừ một phần đến mua buôn, còn lại đến chín phần là khách lẻ. Sở dĩ hắn không muốn bán dược liệu cho mình là vì đời trước mình là một thiếu niên nghèo. Trong túi không có Lam Ngân, mỗi lần đến đây đều dây dưa cò kè mặc cả với hắn thật lâu a.
Bất quá.
Vốn lần này hắn đồng ý luyện chế Bách Giải Dịch đã không lấy một đồng tiền công, chưa kịp mở lời đã bị đuổi như đuổi tà, làm sao mà nhịn được cơn tức này? Huống hồ, lần này hắn dẫn người tới mua dược liệu, là mang sinh ý đến cho Ôn Dược Trai.
Diệp Đồng lạnh nhạt nói ra: "Lần này không phải ta đến mua hàng, mà là dẫn những người này đến mua. Dựa theo quy củ, giới thiệu khách mua hàng sẽ được nhận nửa thành phần trăm hoa hồng. Hừ, hy vọng các ngươi không quỵt nợ."
Diệp Đồng đây là đang làm nghề môi giới a!
Hàng năm, số lượng mạo hiểm giả đến Hàn Sơn Thành giao dịch rất đông. Có đủ loại giao dịch, bán hàng, mua sắm vật phẩm được diễn ra. Tuy nhiên rất nhiều người mới đến đây không quen thuộc, vì vậy nghề môi giới bắt đầu thịnh hành. Người môi giới chỉ cần giới thiệu người bán, người mua cho nhau. Sau khi giao dịch hai bên hoàn thành, liền có thể nhận hoa hồng của cửa hàng, lại có thể thu phí giới thiệu của khách nhân.
Vừa rồi Thường Ngũ còn mải mơ màng, không để ý đến mấy người phía sau lưng Diệp Đồng. Hiện tại nhìn kỹ, gã phát hiện ra mình đã lỡ mồm rồi. Lăn lộn làm sinh ý tại Hàn Sơn Thành đã mấy chục năm, gã đã sớm luyện ra một đôi hoả nhãn kim tinh. Liếc nhìn quần áo mấy người đi cùng Diệp Đồng, gã liền mười phần nắm chắc, những người này không phải khách nhân tầm thường, không phải phú thì là quý. (dịch: không phải nhà giàu, thì cũng là người có chức tước, địa vị)
"Nguyên lai là khách quý đến nhà, mời vào, mời vào."
Thường Ngũ trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, hắn tươi cười đứng lên, thân thiết mời chào: "Chắc chư vị lần đầu tiên đến Ôn Dược Trai của chúng ta phải không? Các vị cần loại dược liệu nào? Xin các vị an tâm, Ôn Dược Trai là dược điếm uy tín nhất Hàn Sơn Thành. Chúng ta có lịch sử buôn bán mấy trăm năm, hàng tốt giá rẻ, già trẻ không gạt, giá cả tuyệt đối là phải chăng."
Trương Phẩm Thọ vốn là một người khéo léo. Lão biết lúc trước mình không có giúp đỡ Trân Dược Phường cứu hoả đã làm cho nội tâm Diệp Đồng không ưa. Vì để cho Diệp Đồng thoải mái luyện chế Bách Giải Dịch, lão cũng muốn làm hoà quan hệ với hắn, liền nói: "Dược liệu chúng ta cần rất quý giá, số lượng cũng không ít. Còn về chi tiết mua sắm những gì, tất cả là do vị tiểu ca này định đoạt."
"Hả?"
Thần sắc Thường Ngũ kinh ngạc, hết nhìn Diệp Đồng, lại nhìn Trương Phẩm Thọ vài lần, khuôn mặt tươi cười, hỏi: "Diệp tiểu cả, ngươi xem... cần những loại dược liệu nào?
"Thạch hoàng, huyết tích tử, thiêm châm diệp, tử trà quả... Tổng cộng là mười sáu loại. Mỗi loại lấy ba phần." Diệp Đồng rất rõ phối phương của Bách Giải Dịch, hắn thuận miệng đọc ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...