Tiền Của Chị Đây, Em Giữ Đi

- Thật dễ chịu, cuối cùng cũng được về nhà.

Charlotte trở về căn chung cư của mình, nàng liền ôm lấy Phalo rồi hai má con nằm ườn ra sofa.

- Sao chán chường vậy cô gái?

Chompu nghe tiếng Charlotte về thì rời khỏi phòng, trong thấy cô em có vẻ mất tinh thần nên quan tâm hỏi.

Tìm được người lắng nghe, thế là Charlotte liền ngồi bật dạy chu cái môi ra cả thước rồi kể:

- Chị, hôm nay Andrew tới tận công ty tìm em và đụng mặt chị Engfa, còn em cũng gặp được người mà ông nội P'Fa bắt chị ấy cưới.

- Ừm rồi sao nữa?

Người chị gái gật đầu hứng thú với câu chuyện.

- Rồi cãi nhau um sùm luôn.

Nàng nhún vai đáp rồi thở dài, trong đầu thực sự rối tung chưa biết xử lý làm sao cho vẹn cả đôi đường nữa.

Chị nghe xong vỗ nhẹ vai Charlotte tỏ ra đồng cảm, nghe giống tình tiết trong mấy bộ phim tình cảm giật chồng giật vợ rồi ghen tuông đánh nhau ghê.

- Bình thường tình tay ba đã mệt rồi đằng này bốn tay luôn, thôi đừng yêu nữa lên sòng đi.

Rồi như vậy là thông cảm dữ chưa?

- Này, chị còn chọc em nữa.

Đứa nhỏ đẩy nhẹ vai chị, môi chu ra dỗi hờn.

- Thôi chị xin lỗi.

Ring ring

- Mẹ em gọi.

Charlotte móc chiếc điện thoại ra, nàng cau mày khó hiểu vì giờ này mẹ chẳng phải đang ở công ty với ba sao? Nhưng cũng phải nghe:

- Dạ con nghe.

"Con gái, ba mẹ xuống sân bay rồi nè, bây giờ con có bận gì không?"

- Hả? Sao ba mẹ qua không nói trước với con?

Nghe tới đây Charlotte hoảng hồn, mắt nàng to tròn vì bất ngờ, việc này thực sự quá đột ngột rồi.


"Dù gì cũng tới rồi, ba mẹ sẽ về nhà tối nay con qua nha, bye con yêu"

Tắt máy cái rụp luôn, nàng ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại trên tay, không thể tin đây là sự thật được.

- Chết rồi chị ơi, ba mà biết em quen Engfa sẽ bắt em trở về Anh đó.

Charlotte mếu máo ôm lấy tay Chompu, nàng định sẽ giải quyết chuyện gia đình sau mà phụ huynh ra tay nhanh quá.


- Từ từ đã, làm sao ba em biết được trừ khi có ai đó mách lẻo thôi, bình tĩnh.

Chompu ôm nhỏ em dậy, coi cái mặt cắt không còn giọt máu kìa, thấy tội nghiệp thật.

.

Chiều hôm sau, Charlotte mới trở về nhà mà ba mẹ đã mua khi còn ở Thái. Đáng ra từ lúc về đây nàng có thể sống tại nơi này nhưng nàng không chọn như thế, tự do thích hơn. 

Đến gặp ba mẹ, những gì Charlotte nghi ngại hôm qua và điều Chompu nói đã trở thành sự thực. Ba nàng đã biết nàng yêu đương với Engfa cho nên mới bỏ công việc mà bay về Thái Lan, ghét thật, thằng cha Andrew mách lẻo đó.

- Nếu ba đã biết rồi thì con cũng chẳng giấu, con muốn hủy hôn.

Thái độ của Charlotte nghiêm túc và kiên quyết y hệt khi nàng nói chuyện với ông cách đây 8 tháng trước.

- Con đùa ba đấy à, nghỉ học rồi hủy hôn, lời nói của ba con không xem trọng sao?

Ông Austin cau mày tức giận, nói chuyện có hơi lớn tiếng một chút.

- Mọi chuyện điều là tự ba hứa với nhà người ta chứ con đâu có đồng ý, thậm chí con còn không biết gì về hôn ước của mình cho đến tận khi con bỏ học.

Đằng này Charlotte không những không nao núng, ngược lại còn cứng rắn hơn gấp trăm lần. Nàng đấu tranh quyết liệt để được làm công việc mình muốn đã là một giai đoạn khó khăn, nếu chấp nhận hôn sự này thì mọi nỗ lực sẽ trở thành uổng phí.

- Nghỉ việc và về Anh sau đó kết hôn với Andrew, ba không muốn nhắc lại.

- Con không muốn! 

Charlotte nắm chặt tay nói lớn, nói một cách chắc nịch, nàng thật sự không thể chịu đựng cuộc cãi vả nào nữa nên muốn rời khỏi nhà.

- Đứng lại đó, con mà ra khỏi nhà thì coi như ba chưa từng có đứa con gái nào.

Thấy con gái chống đối kịch liệt, ông Austin càng thêm bực tức liền nghiêm nghị ra giọng, đã vậy còn có vẻ rất tuyệt tình.

- Charlotte, lên phòng đi con, đợi ba con nguôi giận mẹ sẽ khuyên ổng.

Tình hình căng thẳng quá nên mẹ nàng mới đi tới khuyên nhủ, coi như là năn nỉ đứa con cứng đầu này, nó mà đi thật thì thế nào cũng xảy ra chuyện lớn.

- Thưa ông chủ bà chủ, có người muốn gặp cô chủ.

Một người bảo vệ đi vào, theo sau anh chính là Engfa, cô vừa hay tin từ Chompu đã liền bỏ công việc chạy tới đây.

Vì thương mẹ nên Charlotte đành gật đầu, tạm thời nàng ở nhà vài hôm cũng không mất mát gì.

- Sao chị lại đến đây?

Charlotte ngạc nhiên nhìn người yêu mình bước vào, nhưng ngay sau đó liền nhận được nụ cười trấn an của cô.

- Thưa hai bác, con là Engfa Waraha và là người yêu của Charlotte.

Cô lễ phép chắp tay rồi cúi đầu chào, sau đó tự giới thiệu mà không cần phải hỏi.

- Cô tới đây làm gì?


Ông Austin nhíu mày khó chịu, giọng lạnh lùng hỏi.

Vẫn tiếp tục giữ thái độ ngoan hiền, Engfa nói:

- Dạ con tới xin phép hai bác cho con và em được ở bên nhau, con biết bác trai không tin tưởng con vì con là con gái, nhưng con dám khẳng định mình có thể chăm sóc tốt cho Charlotte và cho em ấy cuộc sống sung sướng nhất, xin hai bác hãy hiểu cho bọn con.

- Cô về đi, có nói gì cũng vô ích.

Đối diện với sự chân thành của người phụ nữ trẻ, ông không hề tỏ ra mềm lòng, đã vậy còn lạnh nhạt rồi phũ phàng bỏ lên lầu.

- Engfa, bác xin lỗi vì thái độ của ông ấy nhưng bác ủng hộ hai đứa, bây giờ con về trước đi, chúng ta từ từ tính.

Bà Austin đi tới dịu dàng vỗ vai Engfa rồi cười thật hiền lành, tuy chỉ mới gặp nhau lần đầu nhưng linh cảm của một người mẹ đã mách bảo với bà rằng cô gái này là người tốt, có thể đảm bảo cuộc sống bình yên cho Charlotte bé bỏng.

- Dạ con cảm ơn bác, Charlotte chờ chị nha?

Engfa mím môi vì cảm động, nói với mẹ xong cô quay qua Charlotte, đưa bàn tay mềm mại lên xoa má nàng.

- Em biết rồi.

Nàng rưng rưng nước mắt, miệng mếu mếu rồi ôm chầm lấy người yêu, thực sự lúc này chỉ muốn về với Engfa để được cô chăm sóc, vỗ về.

- Khờ, đừng khóc.

Những giọt nước mắt lăn trên má nàng khiến Engfa đau lòng, cô gạt đi dòng nước nóng ấm ấy rồi hôn lên trán bé con của mình, thương quá đi mất.

Hình ảnh hai đứa nhỏ ôm nhau sướt mướt làm người mẹ đứng nhìn mà xót xa, bà rất muốn có một phép màu xảy đến để đôi trẻ được yên bình bên cạnh nhau. Đáng thương, yêu nhau nhưng bị cấm cản là cảm giác đau đến bất lực, nhưng không biết là sao để tự xoa dịu.

.

Đã 5 ngày Charlotte bị ba cấm túc trong nhà, không cho đi làm cũng không được đi chơi và ông ấy đang làm thủ tục cho nàng trở về Anh. Mấy hôm nay Andrew thường xuyên ghé qua và dùng bộ dạng hiền lành giả nai để lấy lòng nàng, nhưng Charlotte đã không còn muốn nói nữa. Ngày trước nàng xem cậu ta là người anh thân thiết, có thể chia sẻ mọi thứ với mình, còn giờ thì khác rồi, càng gặp càng ghét.

Andrew hôm nay cũng đến, mua cho nàng hai hộp kẹo nhưng Charlotte đã vứt nó vào sọt rác. Đến tối rồi cậu ấy liên tục nhắn tin mà nàng không xem, lại gọi điện thoại cho Engfa để tâm sự, chỉ có người yêu mới có thể khiến trái tim này được sưởi ấm thôi.

- Bé nhớ chị nhưng mà ba ở nhà suốt, bé không đi đâu được hết.

Charlotte nằm trên giường, tay cầm điện thoại call video nhõng nhẽo với chị người yêu.

"Bé đừng buồn, chờ chị chút nha?"

Gương mặt Engfa tươi cười ở bên kia lộ hai má tròn xoe cùng lúm đồng tiền đáng yêu, thiệt muốn véo cho phát.

- Dạ chờ gì? - Nàng khó hiểu.

"Lát nữa bé sẽ biết, bé coi một tập Doraemon đi rồi sẽ có bất ngờ."

Nói hết câu đó, Engfa cười thần bí rồi vẫy tay chào nàng xong tắt máy cái rụp.

Ủa gì vậy? Charlotte nhăn mày thắc mắc, lại thấy chị người yêu gửi link phim Doraemon cho mình, thôi cũng nghe lời bấm vô coi vậy.

[20p sau]


Ở trên phòng, Charlotte vẫn chăm chú xem phim không biết chuyện gì xảy ra trước cổng nhà mình.

...

Lúc này có 4 con người đen kín mít người xì xầm to nhỏ với nhau rồi một người tách khỏi nhóm, thận trọng di chuyển vào chỗ khuất và 3 người kia cũng núp đi.

Chiếc kính râm được kéo xuống một nửa, Nudee bây giờ mới nhìn thấy rõ xung quanh, nghĩ sao trời tối mà mấy bà chị bắt đeo thứ này vậy trời. 

- Không có ai ở chỗ em hết, hành động đi.

Giọng nói của Heidi vang lên trong airpod, Nudee ừ hử một tiếng rồi lôi cây súng giấu trong áo ra. Yên tâm, súng bắn chim con nhỏ mượn của ba thôi.

Bụp Bụp

Hai viên đạn bay chuẩn xác đến hai chiếc camera gắn trước cổng nhà Austin khiến cho chúng chỉa lên trời, giờ thì quay mặt trăng đi. Chưa hết, Nudee tiếp tục đến chỗ nấp khác, nhận được lệnh liền bắn một phát nữa, cái camera bên hông nhà cũng lệch hướng luôn. 

- Em xong rồi.

Tiếp đó ba con người ẩn trốn còn lại mới lộ diện, Heidi trượt xuống khỏi cái cây cao rồi cùng Tina hỗ trợ cho Engfa trèo vào nhà. Sau khi Engfa cùng Tina trèo vào sân thành công thì Heidi truyền cái thang vào để cho cô lên phòng Charlotte, may là nàng ở tầng 1.

Thành công!

Chính Engfa thông minh đã nghĩ ra kế này. Đầu tiên cô sẽ thăm dò những vị trí gắn camera, tính toán phạm vi chúng có thể quay tới, tiếp đó bố trí cho Heidi leo lên cây dùng ống nhòm kiểm tra chỗ nấp của Nudee để con bé xử lý mấy cái thứ máy móc đó, cuối cùng cô leo lên và Tina dọn cái thang đi. Kế hoạch hoàn hảo! Engfa cũng tự khen mình thông minh quá đi, dù ông Austin có điều tra thì cũng có manh mối gì đâu hehe.
2

...

Cộc cộc cộc

- Char~ mở cửa cho chị.

Charlotte giật mình vì nghe tiếng gõ cửa kính, khi quay qua thấy Engfa đứng ngoài ban công thì không khỏi ngạc nhiên nhưng rồi cũng ra mở cửa cho cô.

Vừa vào cô đã ôm lấy nàng thật chặt, đem hết bao nhiêu nhớ nhung gửi vào cái ôm ấm áp.

- Sao chị lên đây được vậy? Bé nhớ chị lắm.

Nàng xúc động tựa vào bờ ngực cô, hai tay choàng qua eo cô siết chặt.

- Chị cũng nhớ em, tối chị kể em nghe.

Engfa cũng sắp khóc, cô bế Charlotte ngồi lên giường rồi hôn môi nàng.

Nỗi nhớ da diết đã khiến cả hai cuồng nhiệt quấn quýt lấy nhau, cô đặt người yêu bé nhỏ ngồi lên đùi, bờ môi tham lam cắn mút cánh anh đào mềm mại của nàng. Charlotte phối hợp từng cái mút mát, tay câu cổ cô kéo cái hôn thêm sâu, chen lưỡi vào khấy động khoang miệng ấm nóng.
4

Cả hai cơ thể ngã xuống giường, nụ hôn tiếp tục nối dài khi hai đôi môi căng mọng càng mạnh bạo trao đổi xúc cảm, Engfa sờ soạng hai bên vai nàng, làn da láng mướt khiến cô đê mê hơn bất kỳ loại thuốc kích thích nào.

Cốc cốc

- Mẹ pha sữa cho con rồi nè.

- Mẹ em vô, trốn lẹ.

Đôi chim non đang lăn lộn thì giật bắn mình, Charlotte vội đẩy Engfa ngồi dậy rồi lúng túng kéo tay cô tìm chỗ trốn.

Ba giây trước khi cánh cửa phòng mở ra, nàng đã nhanh tay nhét người yêu vào tủ rồi đóng kín lại, sau đó kéo dây áo lên và tỏ ra không có chuyện gì.

- Mẹ.

Nàng cười cười bước ra.


- Ừ uống sữa đi con.

Bà Austin đưa cho con gái ly sữa rồi ngồi xuống giường, mắt trông thấy tấm nệm nhăn nhúm bất thường liền cười:

- Nhốt nó trong tủ nó ngộp chết.

Đúng là con dù lớn vẫn là con của mẹ.

Cạch

- Dạ bác.

Biết bị phát hiện, Engfa tự giác đi ra đầu thú, mặt đáng thương vô cùng.

- Sao mẹ biết vậy ạ? - Charlotte ngại ngùng ngồi xuống chỗ mẹ.

- Tóc rối kìa.

Bà bật cười, chỉ tay lên đầu Charlotte rồi không nói gì thêm mà rời khỏi phòng cho tụi nhỏ được riêng tư.

- May quá.

Charlotte ngồi phịch xuống giường ôm tim mình, nếu người đó không phải mẹ mà là ba thì chết dở.

- Em bé, cũng khuya rồi bé ngủ đi.

Engfa mỉm cười xoa đầu nàng, ánh mắt tiếc nuối vì không muốn rời đi.

- Chị ngủ lại với bé.

Nhận thấy người yêu định về, nàng liền mếu môi, giương đôi mắt tròn xoe lên rồi nắm chặt tay cô giữ lại.
2

Hừm, Engfa cũng không nỡ xa nàng, vậy là cô đi khóa cửa rồi đi lấy ly sữa đặt trên bàn đưa nàng. Gương mặt Charlotte bừng sáng, nàng tít mắt cười rồi uống cạn ly sữa ấm.

Xong cả hai cùng nằm xuống, Charlotte liền ôm Engfa, tay luồng vào áo cô xoa nắn cái bụng 6 múi săn chắc. Cô cũng dung túng hôn trán nàng, để cho em bé tha hồ nghịch ngợm cơ bụng mình, mà tay của nàng mềm và ấm quá.

- Kể em nghe sao chị vô được?

Charlotte ngước lên hỏi, cánh môi chu ra chạm vào má người yêu.

- Vậy nè...

- Người yêu của em giỏi quá.

Nghe xong Charlotte không khỏi buồn cười, nàng khoái chí ngắt cái má bánh bao của cô khen ngợi.

- Phải giỏi mới được Charlotte yêu chứ.

Cô cười toe toét rồi hôn cái chóc lên môi nàng.

- Dỗ bé ngủ đi.

Nàng dụi đầu vào ngực cô, ngáp một hơi rồi nhắm mắt thả lỏng người.

- Ngủ ngon, hôm sau chị đưa Phalo qua với em.

Engfa yêu thương xoa nhẹ chóp mũi ửng hồng của thỏ con, sau đó đắp mền cẩn thận cho cả hai rồi vỗ nhè nhẹ mông nàng. Đôi chim non nhanh chóng vì thoải mái mà dễ dàng chìm vào giấc mộng đẹp, hai vòng tay ôm lấy đối phương êm ấm vô cùng.

Buổi tối ấm áp sau những ngày nhớ người yêu quằn quại, Engfa và Charlotte đã mơ thấy được nắm tay nhau tiến vào lễ đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận