Ở trong nhà hàng cao cấp, bốn người ngồi ăn uống nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Thật ra Charlotte không hề có thành kiến với gia đình họ, nàng chỉ ghét chuyện phải kết hôn thôi, còn lại thì hai bác và Andrew đều tốt tính và nàng cũng mến họ.
- Dạo này con có gọi về nhà không? Anh chị vẫn khỏe chứ?
Ông Taenarong tức ba của Andrew quan tâm hỏi, cũng gần 1 năm rồi hai nhà đã gặp nhau đâu, chỉ thi thoảng nói chuyện qua điện thoại thôi.
- Dạ ba mẹ con khỏe, cuối tuần nào ông bà cũng đi đánh tennis mà.
Charlotte trả lời xong còn cười tươi tắn.
- À tuần trước anh có qua nhà hai bác, bác trai nói nhớ em đó Charlotte.
Lúc này Andrew mới chợt nhớ ra, cậu khẽ khều tay Charlotte.
- Vậy mà em gọi điện ba có nghe đâu.
Ngoài mặt tỏ ra buồn bã chứ thật tình nghe thế nàng cũng vui vui trong lòng, ít ra ba nàng cứng nhắc nhưng vẫn luôn yêu thương và nhớ đến đứa con gái nhỏ này.
- Ôi ông anh làm giá đấy, coi mốt thế nào ổng cũng bay qua thăm con cho xem.
Mẹ của Andrew bĩu môi trêu ghẹo, xong cả nhà lại cùng nhau cười lên.
- Em ăn thịt nữa đi.
Andrew cắt một miếng thịt bò đặt vào đĩa của Charlotte, cực kỳ dịu dàng chăm sóc cho người mình thích.
Hành động đó dĩ nhiên lọt vào mắt của hai vị phụ huynh, ông bà đá mắt nhìn nhau cười khoái chí. Rồi bà Taenarong hỏi:
- Còn chuyện đó hai đứa tính tới đâu rồi?
- Chuyện gì vậy mẹ?
Có vẻ Andrew lo chăm mỹ nữ quá mà hóa thành ngu ngốc luôn rồi, cậu ngơ ngác nhìn lên hỏi ngược lại bà.
- Thì chuyện kết hôn đấy, chẳng phải hai nhà ta đã bàn suốt rồi sao?
Bà tỏ vẻ không hài lòng, nhíu mày với con trai.
- Dạ thôi mẹ ơi, tụi con đang phải tập trung phát triển sự nghiệp, cứ từ từ đã.
Andrew cười trừ rồi lại phải đưa ra lý do để thuyết phục ba mẹ đừng hối mình nữa. Tuy là cậu thích Charlotte và rất muốn cưới nàng, nhưng cậu cũng hiểu cô gái mình yêu ghét cuộc sống ràng buộc đến mức nào. Kẻo nàng ghét lây cậu luôn thì khó sống.
Còn về phần Charlotte, nàng chẳng nói gì chỉ cúi đầu ăn phần của mình. Lúc này lại nghĩ đến ba, ông ấy chấp nhận cho nàng bỏ học y coi như là đã bước qua một phần giới hạn, thêm chuyện này nữa chắc là còn phải đấu tranh dài dài.
.
Engfa hiện tại đã ở công ty, cô sau khi họp phải xuống phòng trưng bày sản phẩm để đánh giá lại mọi thứ. Nhưng mà hình như hơi mất tập trung, cô nhân viên từ nãy giờ đứng chờ sếp quyết định cũng cả buổi rồi.
- Giám đốc, chị chọn được chưa ạ?
Cô ấy mất kiên nhẫn hỏi, mắc gì cứ đứng xoa cằm, nheo mắt hoài vậy trời.
- Hừm, không biết đang làm gì nữa?
Engfa lẩm bẩm trong họng, không cho người khác nghe được.
- Giám đốc à, bộ có vấn đề gì với chiếc áo đó sao?
Thấy nãy giờ cứ đứng ở một chỗ hoài thôi đó, bực nha.
- Ăn xong thì làm gì ta? Xem phim hả, hay đi mua sắm?
Lại lảm nhảm, nhưng lần này Engfa đã nhúc nhích, thế mà cô nhân viên chưa kịp vui mừng đã thấy vị giám đốc kính mến tiến thẳng ra cửa, cứ thế đi mất hút.
- Ủa? Sếp bị cái gì vậy trời, rồi sao tôi báo cáo? Giám đốc....
.
Đến tận giờ nghỉ trưa, Engfa vẫn chưa dứt khỏi những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình. Cô ngồi ở bàn làm việc, ngã cổ ra phía sau, trên tay là mảnh giấy bị vò đến đáng thương. Rốt cuộc Charlotte với tên đó cả buổi sáng hôm nay đã cùng nhau làm gì?
Cộc cộc cộc
- Em vào nha Engfa?
Một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên ngoài cửa, trong phút chốc Engfa đã hóa thành con cún nhỏ vẫy đuôi nhưng rồi lại lạnh lùng khoanh tay chờ, phải để cho người ta biết giá trị của mình chứ.
Charlotte mở cửa đi vào, còn mang theo cơm trưa cho cô, thấy người kia giả vờ lạnh nhạt liền cười.
- Chị ăn cơm cùng em đi, chính tay em nấu đó.
Nàng giơ phần ăn ra, hí hửng chạy đến chỗ cô ngồi.
- Em ăn đi, chị không đói.
- Đừng có giận em mà.
Cái kiểu nói chuyện đó là sao chứ? Charlotte bĩu môi, hai tay lay nhẹ vai sếp lớn mà năn nỉ.
- Chị có giận gì đâu.
Không giận mà nói chuyện nhạt toẹt, còn chả thèm nhìn lên người ta nữa.
- Em với Andrew thực sự không có gì, chỉ là bạn.
Thỏ trắng lại áp dụng chiêu trò làm nũng với bạn cún, nàng cúi người thấp xuống rồi cọ má vào vai cô, đừng có nhỏ mọn thế chứ.
- Thì chị với em cũng có gì đâu mà phải giải thích.
Engfa liếc nhẹ mắt qua nhìn, không biết vô tình hay cố ý lại nhìn vào cổ áo sơ mi của nàng, cô lắc đầu trấn an mình rồi tiếp tục làm giá.
- Có là gì chứ, sao lại không?
Lập tức Charlotte đứng thẳng dậy, nói lớn một chút như muốn khẳng định với cô.
- Là gì nào? - Engfa nhướng mắt.
- Chị... muốn em làm gì cũng được.
Nàng mím môi nói lí nhí, hai bàn tay xoa vào nhau vì bối rối.
- Vậy em làm thỏ cho chị sờ đi.
Cô nói với thái độ gian manh, đến nụ cười cũng không trong sáng nổi rồi vươn tay chọt nhẹ vào má nàng.
Gương mặt Charlotte sượng trân vì chị sếp biến thái của mình. Sờ là sờ cái gì chứ? Nhớ hồi mới quen biết, Engfa lịch thiệp, hiền lành biết bao nhiêu, một vỏ bọc lừa dối hoàn hảo.
- Chị muốn sờ chỗ nào?
Thế nhưng nàng thỏ chỉ đành gật đầu chấp nhận, muốn dỗ sếp phải đánh liều thôi.
- Ngực, mông.
Engfa thẳng thắn nói, đúng là chả biết kiêng nể thứ gì.
Charlotte thiệt sự câm nín.
- Giỡn thôi, chị làm như vậy thì chẳng khác gì mấy tên tội phạm quấy rối cả.
Nhìn thấy gương mặt ai kia đỏ ửng lên, Engfa phì cười rồi xua tay gạt đi. Giỡn quá rồi, phải tôn trọng con gái nhà người ta chứ.
- Được rồi, ăn cơm đi.
Nàng gật gù, sau đó mở phần cơm trưa trên bàn ra.
- Tay em sao vậy?
Bất chợt đôi mắt Engfa trông thấy miếng băng keo cá nhân quấn quanh ngón trỏ bên tay trái của nàng, cô không khỏi lo lắng liền rời khỏi ghế giám đốc.
Cô cầm tay nàng lên, hàng chân mày nhíu chặt.
- Em lỡ cắt trúng tay.
Định rụt tay lại thì Engfa càng giữ chặt, ngón cái cô xoa nhẹ chỗ bị thương ấy rồi chậm rãi cúi xuống, cuối cùng là đặt nhẹ nụ hôn lên bàn tay trắng trẻo xinh xắn.
- Ngốc, lại làm chị đau lòng, không phạt em là không được mà.
Engfa giữ bàn tay mềm mại của nàng đặt lên bờ ngực mình, đau lòng xoa xoa vuốt vuốt. Tay Charlotte rất đẹp, vết thương đáng ghét này không nên xuất hiện ở đây.
- Chị muốn phạt gì chứ?
Hai mắt nàng xoe tròn khi nhìn cô nâng niu mình, đôi môi bất giác chúm chím cười.
- Phạt em để chị đút cơm cho em rồi dỗ em ngủ trưa.
Vị giám đốc cao ngạo nghiêm giọng, ngón tay trỏ chỉ lên mũi nàng ra lệnh. Vậy là phạt dữ chưa?
- Nào, em có phải em bé đâu. - Nàng bĩu môi.
- Em bé của chị.
Không nhiều lời nữa, cơm nguội hết giờ. Engfa múc cho nàng một muỗng cơm thật to, Charlotte cũng thật ngoan ngoãn để người ta đút ăn, hai cái má phồng to lên chả khác gì em bé 4 tuổi.
- Chị ăn đi.
Charlotte nhai xong rồi nói, thế là Engfa ăn một muỗng rồi cưng chiều đút nàng một muỗng. Bữa trưa đơn giản nhưng đối với hai người họ thì lại ngon hơn bao giờ hết. Đến Charlotte cũng không biết là mình nấu ăn giỏi lên hay do được Engfa chăm cho mới ngon nữa, thôi sao cũng được, chị lớn hết giận em nhỏ là vui rồi.
.
Vài ngày sau, trong lúc Charlotte đang làm việc thì có một bó hoa được gửi đến nàng, tên người gửi là Andrew kèm dòng nhắn "Chúc em một ngày tốt lành, thiên thần của lòng anh". Ách! Cậu ấy học mấy cái thức sến súa này ở đâu vậy?
Đáng nói là Engfa đang ngồi kế bên nàng, lần này cơm không ngon rồi.
- Cua gái cái kiểu nhà quê.
Engfa trề môi chán ghét, ánh mắt sớm đã đốt thành ngọn lửa dữ dội.
- Gì vậy cái chị này?
Charlotte đoán ra ý của cô liền cười, huých nhẹ vào cánh tay của "hũ giấm" kế bên mình.
- Có gì đâu.
Không có ghen, ai nói Engfa ghen là đánh á nha, đánh đau lắm.
Nàng nheo mắt, tiến sát lại gần cô ngồi nghiêng đầu quan sát cái mỏ vịt đang chu ra cả thước, tinh nghịch bóp một phát. Thì ra lúc ghen, Engfa sẽ biến thành con vịt mặt xấu.
- Em ngồi đây chờ chị lát.
Bỗng nhiên Engfa bật dậy rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng.
Charlotte nhún vai khó hiểu, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.
.
[30 phút sau]
- Charlotte ơi, sếp Engfa gọi em lên phòng chị ấy.
- Dạ em biết rồi.
Sếp lại kiếm chuyện gì nữa đây? Charlotte đứng đây đoán mò không bằng cứ lên phòng cô xem sao.
.
- Tặng em nè.
Nàng vừa bước vào, Engfa đã chờ trước ở cửa, cô tươi cười đưa cho nàng bó hoa hướng dương xinh xắn.
- Cảm ơn chị, em thích hướng dương lắm.
Charlotte nhận lấy món quà đáng yêu mà miệng cười không khép lại được, cứ như vậy hoài bảo sao người ta hổng mê mấy người hoài đây.
- Chị cũng thích em nữa.
- Hả?
Có nghe lộn không? Charlotte mở to mắt ngạc nhiên, tỏ tình súc tích vậy?
- Ý chị là hoa đẹp như em, chị thích, ừ vậy đó.
Nhận ra mình nói hớ, Engfa bối rối gãi đầu rồi nói bừa nói đại, ui đỏ mặt rồi.
- Em cũng thích chị.
Charlotte cười, nói xong câu đó liền mở cửa rời đi không cho ai kia có cơ hội kịp thích ứng.
Mãi 30 giây sau, đầu óc Engfa mới thông suốt. Á, nàng nói thích cô, là thích đó. Cô ôm tim mình để tránh nó hưng phấn quá rồi nhảy khỏi lồng ngực, sướng chết rồi!
...
- Đồ ngốc.
Bên ngoài này Charlotte mắng thầm rồi ôm bó hoa cười một mình. Cái đồ ngốc kia chắc xỉu rồi chứ gì, haha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...