Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

“Hóa ra nguyện vọng của Mạc Bắc Vương là báo thù!” Ngay trong nháy mắt thiên quân vạn mã

đang lao vùn vụt tới, Nam Cung Cẩm lại không mặn không nhạt mà nói1một câu. Đôi mắt yêu mỏ và hoa mỹ đào hoa của Đạm Đài Minh Nguyệt không nhịn được mà nhìn nàng một chút, chờ nàng nói tiếp, nguyện vọng báo thù của8hắn có vấn đề gì không?

Còn Nam Cung Cẩm thì bỗng nhiên giơ cao thanh đao trong tay lên, dưới ánh mặt trời chói chang, ánh lên sát cơ lạnh thấu xương, nhìn2vô cùng huy hoàng bá khí! Sau đó, nàng lớn tiếng nói: “Điều này nói rõ lần trước chúng ta đánh bại bọn hắn, khiến cho bọn hắn một mực canh cánh trong4lòng, đấy là ánh mắt thiên cận, tầm nhìn hạn hẹp! Chỉ còn lại tư tưởng báo thù như thế mà thôi!”

Nàng vừa nói xong, Đạm Đài Minh Nguyệt suýt nữa bị nghẹn đến nôn ra máu mà chết!

Hắn hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tiếp lời, vung tay lên, hai quân cứ như thế mà bắt đầu đánh nhau ầm ầm!

Kỵ binh Mạc Bắc dũng mãnh thiện chiến, sức chiến đấu mạnh hơn người thường rất nhiều, rất nhanh sau đó, Nam Cung Cấm phải nhíu lông mày lại! Mặc dù bên bọn họ có nhân số gần như gấp đôi quân địch, nhưng sau khi đánh, lại rõ ràng không phải là đối thủ của quân địch! Trường đạo của Đạm Đài Minh Nguyệt càng có lực sát thương kinh người, một đạo bổ xuống, chính là máu tươi văng ba thước, chết mất mấy người!

Chiến đấu kịch liệt, binh khí va chạm vào nhau, chiến mã hí vang, khoảng cách giữ mọi người từ xa đến gần rồi lại từ gần đến xa. Khoảng cách giữa sinh và tử, điểm cuối của vận mệnh, giờ phút này, đã hoàn toàn được bộc lộ một cách hoàn mỹ. Không ai biết tiếp theo sẽ thế nào, cũng không ai biết có gì ở cuối con đường!

m thanh chấn động chín tầng trời, máu tươi nhuộm đỏ không trung! Thấy thương vong của binh sĩ Nam Nhạc ngày càng nghiêm trọng, Nam Cung Cẩm cũng cảm thấy kiểu chiến đấu này, cực kỳ bất lợi đối với bên mình, cuối cùng, nàng chỉ có thể phất tay! Ra hiệu lui binh! Tiếng trống trận vang lên, nhân mã Nam Nhạc lui về! Nhưng, bọn hắn cũng có cảm giác đang chạy trối chết, không sai, đúng là chạy trối chết! Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời Nam Cung Cấm phải lựa chọn chạy trối chết chứ không phải liều mạng, vì nàng biết, trên chiến trường này, mỗi một quyết định của nàng, đều không chỉ liên quan đến cá nhân nàng! Mà còn liên quan đến tính mạng của nghìn vạn binh sĩ, đứng trước sinh mệnh của nghìn vạn người, thể diện là một thứ quá sức nhỏ bé!

Còn Đạm Đài Minh Nguyệt thấy bọn họ chạy trốn, cũng không hạ lệnh đuổi theo, vì hắn biết rõ tính cách cực đoan của cô gái này là có thù tất báo, gặp mạnh thì càng mạnh, giờ đây đã hao tổn thể diện thế này, nếu còn đuổi theo cô ta, kết quả cuối cùng sẽ đơn giản là chọc giận cô ta, cô ta sẽ đánh cược sinh tử một lần, bọn hắn cũng sẽ không chiếm được lợi ích quá lớn! Thế nên hắn cúi đầu nhìn tình hình chiến đấu một chút, cười cười hài lòng, cũng lựa chọn thu binh.

Đôi mắt yêu mỏ và hoa mỹ của hắn nhìn chằm chằm phương hướng nàng rời đi thật lâu, đôi môi đỏ phía dưới tấm mặt nạ khẽ nhếch lên, đẹp đẽ không gì sánh được. Nam Cung Cẩm, trận chiến này, trẫm thắng rồi!

Sau khi binh sĩ Nam Nhạc theo Nam Cung Cẩm rời đi, Uất Trì Thành nói: “Hoàng hậu nương nương, kỵ binh Mạc Bắc quả thật là quá mạnh, chúng ta hoàn toàn không thể ngăn cản, cứ tiếp tục thế này, chúng ta nhất định sẽ thua trận chiến này!”

“Thua? Ngươi không khỏi cũng quá coi thường ta rồi!” Khuôn mặt Nam Cung Cẩm căng thẳng, nhưng lại đột ngột lộ ra nụ cười trào phúng. Nàng đã nghiên cứu ra thuốc nổ, chỉ là số lượng hiện nay chưa nhiều, cho nên hiện nay bọn họ đang ở đây đánh trận, nhưng trong kinh thành đang có một đội ngũ thần bí, dựa theo chỉ thị của Nam Cung Cẩm hoàn thành chế tạo loại vũ khí này. Chờ tới lúc ở đó đại công cáo thành, đưa đồ vật tới, lúc đó chính là tử kỳ của Đạm Đài Minh Nguyệt!

Nhưng, hiện nay nàng lại không chắc tiến độ ở đó như thế nào, tình hình sản xuất số lượng lớn đang ra sao? Cho nên việc nàng cần làm hiện nay, chính là trước tiên phải cố gắng chống lại Đạm Đài Minh Nguyệt tiến công, ít nhất phải chống lại tới lúc thuốc nổ được đưa tới, sau đó sẽ phản kích!


Uất Trì Thành cũng không biết sự tự tin của nàng từ đâu mà có, nhưng trong lòng hắn có sự tín nhiệm không hiểu nổi, và trong lòng hắn Hoàng hậu và Hoàng thượng đều đã ở cùng một độ cao, đều là đối tượng hắn sùng bái và kính ngưỡng! Hắn gật nhẹ đầu, không hỏi gì thêm!

Khi trở về doanh trướng, nghe thủ hạ báo cáo số lượng binh sĩ chết trận, sắc mặt Nam Cung Cẩm trở nên tái nhợt dọa người! Nàng lớn tiếng phân phó Hiên Viên Dĩ Mạch: “Trở lại kinh thành, kiểm tra một chút xem đồ vật của ta còn cần bao lâu mới có thể hoàn thành!”

“Nương nương, không cần trở về, sáng nay sau khi mọi người xuất chiến, Vẫn đại nhân đã phải người truyền tin đến đây, đồ vật ngài muốn, cần một tháng nữa mới hoàn thành được!” Hiên Viên Dĩ Mạch cắn môi nói, cũng cảm thấy sốt ruột với tiến độ chậm chạp của bọn họ, nếu cứ tiếp tục giày vò khốn khổ thế này, chờ đến khi đưa được món đồ kia đến, bên bọn họ đã thua sạch rồi! Nàng lại càng hiếu kỳ là bọn họ đang nghiên cứu chế tạo cái gì.

Lần này, sắc mặt Nam Cung Cẩm lại càng nặng nề hơn, mắt phượng nhìn ra ráng đỏ phía chân trời xa xa, cảnh tượng đó tựa như tâm trạng sốt ruột nóng bỏng của nàng hiện tại! Thủ hạ của Đạm Đài Minh Nguyệt, quá mạnh! Không phải bọn họ yếu, mà là quân địch quá mạnh! Người Mạc Bắc vốn là dân tộc du mục, từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, cho dù là sức khỏe, thể trạng thì người Nam Nhạc đều không thể ngăn cản!

Thực ra nàng không có lòng háo thắng quá lớn, nhưng lại rất kiên quyết giữ lại mảnh đất này vì hắn! Nhưng lần này, có thể nói, đây quả thật là lần đầu tiên nàng gặp phải một nguy cơ to lớn thế này, cũng là một khảo nghiệm lớn nhất từ trước đến nay! Không chỉ là sự trải nghiệm đối với năng lực, mà còn là sự tôi luyện dũng khí và tâm trí của nàng!

Binh sĩ Nam Nhạc đều cúi đầu ủ rũ, tự trách mình vô dụng trong lòng! Bọn họ đã hoàn toàn đánh không lại những người Mạc Bắc mọi rợ kia!

Đồng thời, trong vương trướng của Đạm Đài Minh Nguyệt lại toàn là hoàn thanh tiểu ngữ, một tên tướng quân râu quai nón cười to nói: “Nhìn ả đàn bà xấu xí Nam Nhạc kia quay đầu chạy trốn, ông đây cảm thấy vô cùng thoải mái trong lòng, vẫn là Vương thượng của chúng ta có bản lĩnh!”

“Đúng đấy, rất được! Lúc đó ông đây thật sự đã tức giận muốn nôn ra máu! Cô gái kia, chỉ cần mở miệng ra, là toàn chuyện ma quỷ, nghe thấy đã thấy tức rồi! Lần này cuối cùng cũng dạy cho bọn họ một bài học, dũng sĩ Mạc Bắc chúng ta, là dũng mãnh nhất thiên hạ! Đám con cháu họ rùa ốm yếu Trung Nguyên, lấy cái gì so với chúng ta!” Nói xong, hắn cao hứng uống một hơi cạn sạch chén rượu trước mặt mình!

Nhóm tướng quân này cao hứng đến quên hết tất cả, giọng nói phong lưu hoa lệ của Đạm Đài Minh Nguyệt lúc này chậm rãi vang lên: “Thế nào? Các ngươi đang cao hứng đến quên hết cả sự sỉ nhục sao? Chủ quan khinh địch thế này, sao có thể trọng dụng được?” Giọng điệu câu nói này không nặng không nhẹ, đủ để nhóm tướng quân này tỉnh lại hơn phân nửa từ trạng thái chếnh choáng! Bọn hắn nuốt một ngụm nước bọt, vô cùng kinh hoàng nhìn Hoàng đế bệ hạ của bọn hắn, lập tức dâng lên một cỗ hàn ý trong lòng bọn hắn, khiến cho bọn hắn phát run một chút!

Ngay lúc này, một tên binh sĩ tiến vào bẩm báo: “Khởi bẩm vương thượng, đại chiến lần này, quân ta tử vong hơn năm nghìn người, trọng thương hơn tám nghìn người, bị thương nhẹ hai vạn người! Quân địch tử vong hơn bốn vạn người, tình trạng bị thương không rõ!”

Dưới số liệu như thế, chính xác là bọn hắn đánh thắng một trận! Nhưng nghĩ lại thời điểm trên khoảng đất bình nguyên bên ngoài thành Lịch Dương, hao tổn bởi mưu kế của Bách Lý Kinh Hồng mười vạn kỵ binh, trong lòng bọn họ xuất hiện một dấu chấm hỏi to lớn, so với cái kia, chút ít kết quả thắng trận hiện nay tính là gì? Thậm chí bọn họ còn hoài nghi trong lòng, cuối cùng đây có thể gọi là thắng trận không?

“Tỉnh chưa, hả?” Đạm Đài Minh Nguyệt không vui mà nhìn bọn hắn, trên khuôn mặt đẹp đẽ và ưu nhã có nụ cười cực kỳ âm trầm, như là một gốc Mạn Đà La kịch độc, khiến cho người ta chấn kinh ớn lạnh!

Các tướng quân lập tức cảm thấy nóng rát khuôn mặt, đều quỳ một chân xuống đất nói: “Chúng thần biết tội!” Bọn hắn thật sự đã quá dễ thỏa mãn, tám mươi vạn kỵ binh Mạc Bắc, mà hai mươi vạn trong đó, chính là


một đạo quân tinh nhuệ nhất của toàn bộ Mạc Bắc, cũng là thần binh trực tiếp của Vương thượng, có thanh danh “đạo quân Vương giả” tốt đẹp! Nhưng lần này bị Bách Lý Kinh Hồng bày mưu giết chết một nửa, mà bọn hắn hôm nay giết có mấy người như thể đã dương dương đắc ý đến không tự kiềm chế được! Thật sự là xấu hổ!

“Biết tội là tốt rồi!” Hắn đặt cái ly của mình lên bàn, cũng chậm rãi ngồi dậy, “Đêm nay trẫm tự mình dẫn năm vạn người đi tập kích, ai nguyện ý đi theo thì đứng ra, không nguyện ý, đều ở lại doanh trướng thỏa sức mà ăn mừng chiến thắng hôm nay của chúng ta! Ban đêm trẫm không ở đây, lúc các ngươi cao hứng cũng không bị ai cắt đứt!” Lời này nói ra càng khiến cho mặt các tướng quân nóng ran, hận không thể giấu đầu mình trong quần, tất cả đều biểu lộ mình rất xấu hổ, vô cùng xấu hổ: “Chúng thần nguyện ý đi theo vương thượng!” “Hừ!” Hắn hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên, nhanh chân bước ra ngoài, đứng tại cổng doanh trướng, nhìn đội quân hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo! Gương mặt đẹp đẽ chậm rãi lộ ra nụ cười hài lòng. Nữ thần của ta, nàng không nên quá coi thường Đạm Đài Minh Nguyệt này, lần này thua, trong lòng nàng chắc đang rất hậm hực phải không? Nụ cười này của hắn, khiến cho không ít người lộ ra vẻ si mê, mấy tên tướng quân thậm chí còn có cảm giác một trận nóng bỏng nơi bụng dưới của mình, vội vã dời ánh mắt đi chỗ khác! Vương của bọn hắn thật là đẹp, có lẽ còn đẹp hơn cả thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử Hoàng Phủ Dạ kia nữa! Đạm Đài Minh Nguyệt không biết mình gây nên hỗn loạn, trong lúc đắc ý, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, sau đó, cũng không quay đầu lại mà phân phó: “Còn đứng ngay đó làm gì? Còn không mau trở về chuẩn bị!”

“Rõ!” Các tướng quân vội vàng nói, sau đó nhanh chóng ra ngoài.

Trên chiến trường Nam Nhạc với Đông Lăng, cũng đang chiến đấu hừng hực khí thế, mà bên phía Nam Nhạc, luôn có vẻ ở thể thắng lợi, trước mặt lại sắp thu hồi thêm được một tòa thành trì. Cũng tại lúc này, có hạ nhân bẩm báo với Bách Lý Kinh Hồng tình hình chiến đấu bên phía Nam Cung Cẩm, Bách Lý Kinh Hồng nghe xong, ngược lại lại không kỳ quái chút nào, chỉ gật đầu biểu thị đã biết: “Ừm, lui ra đi.”

Tên binh sĩ được phái tới kia, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Hoàng thượng không có lời gì cần nói sao? Chỉ một câu lui ra đi như vậy thôi sao?! Không có đề nghị chiến lược gì, hay là mệnh lệnh nào đó, hoặc là trừng phạt chiến bại của Hoàng hậu, hoặc là phái một chút viện binh hay sao? Hắn mới đi được hai bước, cuối cùng cũng nghe được giọng nói trăm năm khó nghe thấy của Bách Lý Kinh Hồng: “Chờ một chút.”

Tên binh sĩ vui mừng, vội vàng quay đầu lại nhìn Hoàng thượng, chờ một chỉ thị tốt đẹp từ Hoàng thượng cao quý, ưu nhã, như thần linh không gì không làm được của bọn hắn, nhưng chỉ thấy hắn ngước đôi mắt đẹp như ánh trăng nhìn lại, sau đó, bờ môi mỏng khẽ mở, giọng nói đều đều vang lên: “Nói với Hoàng hậu, cẩn thận một chút, đừng bị thương!”. Ừm! Còn gì nữa không? Tên binh sĩ rửa tai lắng nghe, chờ hồi lâu mà không thấy cậu tiếp theo! Lần đầu tiên trong cuộc đời này hắn dám ngẩng đầu lên, đánh bạo nhìn thẳng thiên nhan, vô cùng kỳ quái nhìn Hoàng đế bệ hạ của bọn hắn, đã thấy hắn cúi đầu xuống, xử lý chuyện khác!

Nói xong rồi ư!

Như thế là xong rồi sao? Tên binh sĩ trợn to đôi mắt, không kìm được mà co quắp khóe miệng, đứng dậy nói: “Rõ!” Sau đó hắn quay người đi! Trong lòng bọn hắn vốn sùng bái Hoàng đế bệ hạ, trong nháy mắt đã rơi xuống từ trên đám mây! Trong thoáng chốc, tựa như hắn đang trông thấy tiên nhân trước mặt mình lại trở nên dung tục như vậy! Hắn mang tâm trạng buồn bực này rời khỏi vương trướng Bách Lý Kinh Hồng... Sau khi hắn đi, Tề Quốc Công nhíu mày nói: “Hoàng thượng, kỵ binh Mạc Bắc hung hãn, Hoàng hậu nương nương có khả năng không chống đỡ được, chúng ta thật sự không cần phải binh tiếp viện sao?”

“Kỵ binh Mạc Bắc hung hãn, cũng không phải hoàn toàn không có nhược điểm, tối nay, nàng sẽ biết nhược điểm của kỵ binh Mạc Bắc.” Đối với năng lực của nàng, hắn vẫn rất tín nhiệm.

Tề Quốc Công nghe xong, lập tức cảm thấy khó hiểu, kỵ binh Mạc Bắc có nhược điểm gì? Hắn đã đối chiến với bọn hắn nhiều năm như vậy, cũng không thể nhìn ra cái gì, bọn hắn đơn giản là cường đại như mãnh thú, hắn thật đúng là không nhìn ra nhược điểm ở nơi nào!

Thấy ông ta đang không hiểu gì, Bách Lý Kinh Hồng nói: “Chẳng lẽ nhiều năm rồi, Tề Quốc Công không nhận ra được khi chiến tranh, kỵ binh Mạc Bắc có đặc điểm là cực kỳ tùy tiện sao?” Giọng điệu này đã có một chút trách cứ.

Tề Quốc Công nghe thế, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì trợn to mắt mà nhìn! Ông ta bắt đầu nhớ lại, sau đó, giống như là phát hiện ra được một bí mật to lớn, đồng thời cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, dùng ánh mắt vô cùng sùng bái mà quay đầu nhìn vị đế vương trẻ tuổi này. Nhược điểm này của Mạc Bắc, thật sự chính là cực kỳ rõ ràng, nhưng lại giấu rất tốt. Nhưng nếu có thể lợi dụng tốt điểm này mà nói Nam Cung Cẩm ở trong vương trường chỉ huy mọi người chuẩn bị nghênh chiến, bởi vì theo lẽ thường mà nói, hôm nay Đạm Đài Minh Nguyệt thắng trận, nên vô cùng có khả năng ban đêm sẽ tập kích. Do đó, bọn họ nhất định phải chuẩn bị kỹ càng.


Giờ đã là ban đêm, bầu trời được tô điểm bằng những ngôi sao, nhưng lại không thể soi sáng mặt đất tối tăm, do đó, toàn bộ không gian đều hiện lên một vẻ khiến người ta hoảng sợ, giống như là một bàn tay vô hình to lớn, bao phủ tâm trí mọi người ở giữa!

Bầu không khí ở quân doanh Nam Nhạc cực kỳ căng thẳng, trước mỗi doanh trướng đều đốt một bó đuốc to, mà những người nghỉ ngơi trong doanh trướng, cũng là một đêm mệt mỏi, không thể yên ổn mà ngủ được, luôn phải chuẩn bị tinh thần nếu như quân địch tập kích bất ngờ, bọn họ cũng có thể lập tức đứng lên phản kích!

Cuối cùng, một hồi kèn lệnh cao vút và sắc nhọn vang lên, vang dội và chói tai phá vỡ màn đêm! Quân địch, cuối cùng đã đến rồi! Còn Nam Cung Cẩm, đã sớm mai phục ở nơi rừng rậm xung quanh doanh địa đóng quân, chờ quân địch tập kích, chỉ cần bọn chúng vừa xuất hiện, sẽ gặp phải chính nàng dẫn quân vây đánh! Uất Trì Thành cũng được Nam Cung Cẩm hạ lệnh, tùy thời hành động, đánh lén quân doanh Mạc Bắc! Nếu Đạm Đài Minh Nguyệt thật sự đến tập kích, vậy thì doanh trướng Mạc Bắc sẽ không có chủ soái bên trong, muốn chiếm chút lợi lộc cũng là chuyện đơn giản!

Đường hẹp quanh co, binh mã Mạc Bắc nghênh ngang mà qua! Tiếng vó ngựa chấn động trời đêm, mà nơi chờ hắn phi nước đại qua, Nam Cung Cẩm bỗng nhiên hét lớn một tiếng, nâng đao mà ra, phục binh bốn phía cũng xông theo ra ngoài! Người Mạc Bắc đầu tiên là giật mình, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh, không chỉ không bối rối chút nào, mà ngược lại lại cực kỳ vui vẻ và kích động! Thậm chí mấy người này khi xông tới binh sĩ Trung Nguyên còn lộ ra nụ cười cực kỳ khát máu!

Giờ phút này, Đạm Đài Minh Nguyệt cũng thán phục sâu sắc trí thông minh của Nam Cung Cẩm, không ngờ nàng lại đoán được hôm nay mình tập kích, còn chuẩn bị mai phục ở nơi này. Chỉ là, dù con đường này quanh co và chật hẹp, rừng rậm mặc dù rất nhiều, nhưng cũng không dầy đặc, cho nên tối đa cũng chỉ có thể ẩn nấp hai vạn người, mà chỉ có thể là bộ binh, không thể nào là kỵ binh được. Hiện nay gặp phải binh mã của mình, cũng không chiếm được cái gì tốt!

Sau đó, một viên đạn tín hiệu bắn lên không trung, binh sĩ trong quân doanh Nam Nhạc cũng nhận được mệnh lệnh, Vân Dật vội vàng dẫn đại quân đến đây trợ trận!

Lại là một trận chém giết được triển khai vào ban đêm! Máu me tung tóe, tình hình chiến đấu còn tàn khốc, bén nhọn hơn so với ban ngày rất nhiều. Dù cho bên phía Nam Cung Cẩm đã toàn lực ứng phó, nhưng vẫn đau khổ phát hiện rằng bọn họ không phải là đối thủ của đối phương!

Đám người Mạc Bắc tựa như một đám dã thú, trên chiến trường đại sát bốn phía không hề biến sắc, cũng có rất ít người có thể thực sự làm bọn hắn bị thương! Đây không thể nghi ngờ là một lực lượng chiến đấu cực kỳ cường hãn và hung mãnh! Trường đao vung lên, đánh đâu thắng đó! Bọn hắn trên chiến trường, mạnh mẽ lao tới, không có kết cấu trận hình gì, nhưng lại tạo ra một trận tàn sát!

Máu tươi văng tung tóe, vô tình văng trúng mặt Nam Cung Cẩm, giờ phút này, nàng mới thực sự hiểu rõ cái gì gọi là chiến tranh đẫm máu! Mắt phượng sáng long lanh của nàng nhìn đội quân hung tàn kia đang đồ sát binh sĩ dưới tay mình, trong lòng nàng phẫn nộ, không cam lòng, lửa giận bùng cháy! Giống như là thảo nguyên khô ráo bị đốt lửa vậy, lửa cháy to đến nỗi người ta không mở mắt ra được!

Gương mặt tuấn tú của Vân Dật cũng hết sức khó coi, suýt nữa hắn nhịn không được mà vọt vào giữa quân địch, giết hết toàn bộ bọn hắn! Nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu hắn thật sự xông vào, cuối cùng không phải hắn đại sát tứ phương, mà là bản thân bị quân địch bốn phía đại sát mới đúng!

Thấy đám người Mạc Bắc tùy ý chém giết, mà Đạm Đài Minh Nguyệt cũng thỉnh thoảng nhìn Nam Cung Cấm

một chút, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý và ý cười không cách nào che giấu, tấm mặt nạ quỷ dữ tợn trên mặt, cũng giống như đang trào phúng Nam Cung Cấm vậy!

Cơn tức dâng lên tới ngực Nam Cung Cẩm, nàng đang muốn nổi giận, nhưng nhìn cảnh tượng tên kia chém giết, trong đầu nàng chợt lóe lên một suy nghĩ nào đó! Sau đó, mắt nàng lóe lên một chút lấp lánh, trên mặt nàng cũng chầm chậm lộ ra nụ cười, xinh đẹp kinh người! Mà nụ cười này, lại khiến cho Vân Dật bên cạnh nhíu mày, nàng cười cái gì chứ? Dưới tình cảnh này mà nàng còn cười được sao?

Ngay sau đó, Nam Cung Cẩm nhanh chóng quay đầu nói gì đó vào tai Vân Dật, Vân Dật dừng lại, sau đó vội vàng đi an bài: Đại khái sau một nén hương, Vân Dật trở về, sau đó Nam Cung Cẩm hét lớn một tiếng: “Tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức ẩn vào rừng vậy!”

Nàng vừa nói xong, binh sĩ Nam Nhạc nhanh chóng xông vào trong rừng cây! Chỉ có một số rất ít chạy không kịp, bị quân địch chém giết! Trời tối như bưng, lại ở trong rừng rậm, sau khi binh sĩ Nam Nhạc ẩn nấp, binh sĩ Mạc Bắc khốn đốn quay đầu ngựa mấy lần, nhưng vẫn không phát hiện được ai cả! Sau khi bọn hắn quay mấy vòng tại chỗ thì thu hồi ánh mắt, trong nháy mắt trong mắt bọn hắn đầy vẻ phiền muộn! Đang chuẩn bị đi xin chỉ thị làm gì tiếp theo của Đạm Đài Minh Nguyệt, thì trong chốc lát, một mũi tên bắn ra, giết chết một người trong bọn hắn, mà lại cực kỳ chính xác xuyên qua đầu! Ánh mắt bọn hắn đều nhìn xung quanh, lại thấy bụi cỏ khẽ động, rõ ràng vừa có người phục kích ở nơi đó đánh lén, hiện nay đã không có ai ở đó nữa! Ngay sau đó, lại mấy mũi tên được bắn ra, bắn chết mấy người Mạc Bắc! Dù là Đạm Đài Minh Nguyệt, giờ phút này vẻ mặt cũng nghiêm túc lại, hiện nay hoàn toàn là tình cảnh địch trong tối mà bọn hắn ở ngoài sáng, tất cả thủ đoạn giết người hay chiến lực cường hãn, ở thời điểm này căn bản là không có đất dụng võ!


Còn binh sĩ Nam Nhạc thấy biện pháp này hữu dụng, nên trong lòng không khỏi tăng thêm nhiều dũng khí, nhanh chóng bắn tên, mà mỗi mũi tên đều vô cùng chuẩn xác!

Nam Cung Cẩm trong bóng tối, khuôn mặt cũng không tự chủ mà hiện lên một nụ cười, chuyện này cũng phải mừng thầm vì nàng có chuẩn bị trước. Do nàng thích đội ngũ Long Ánh Vệ thủ hạ của Hoàng Phủ Hoài Hàn kia, nên hạ lệnh huấn luyện tốt thủ hạ là cung tiễn thủ! Quan trọng nhất chính làm nàng dùng phương pháp huấn luyện bắn tỉa để huấn luyện bọn hắn, không muốn bắn loạn xạ để làm bị thương quân địch mà là vô cùng chú ý tới vị trí mũi tên xuyên thấu được!

Huấn luyện một tay bắn tỉa, quan trọng nhất là nhất kích tất sát! Nếu như không chắc chắn nhất kích tất sát, thà rằng không ra tay, cũng không muốn bại lộ vị trí của mình! Cho nên hiện nay mặc dù không bắn ra nhiều tên, thậm chí bắn ròng ra nửa canh giờ, cũng mới bắn được bốn năm nghìn mũi, nhưng mỗi một mũi đều vô cùng chính xác! Khuôn mặt Đạm Đài Minh Nguyệt dưới tấm mặt nạ đã biến thành màu xanh xám, hắn hạ lệnh cho người lục soát, nhưng trên đường binh sĩ đi lục soát lại không ngừng bị bắn chết! Mà trên cơ bản, mỗi mũi tên đều là nhất kích tất sát, có cực kỳ ít mũi tên không thể hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình, điều này khiến cho hắn sinh ra cảm giác khốn đốn trong lòng! Nam Nhạc tại sao có nhiều Thần Tiên Thủ như thế này? Hắn không hề biết, những người này không phải là Thần Tiên Thủ gì cả! Mà tương đương với tay bắn tỉa thời cổ đại, bọn họ nhắm thật lâu, xác định tuyệt đối có thể giết chết quân địch, mới ra tay! Chỉ là thời cổ đại này không có súng bắn tỉa, mà Nam Cung Cẩm cũng không có khả năng chế tạo ra, nên chỉ có thể dùng cung tiễn thay thế:

Cho nên lần này, bên phía Đạm Đài Minh Nguyệt tổn thất nặng nề: Nam Cung Cẩm cũng không hề thay đổi nét mặt lấy một mũi tên từ trên người thuộc hạ, kéo cung, cung tiễn dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng vô cùng lạnh lẽo, nhắm thẳng vào Đạm Đài Minh Nguyệt, sau đó, buông tay! Mũi tên bay đi!

Thân thể Đạm Đài Minh Nguyệt nghiêng thật nhanh về đằng sau, lúc này mới tránh được mũi tên tàn độc đến cực điểm này! Trong lòng hắn cũng rõ ràng, nếu mình chậm một nhịp thôi, thì đã trở thành vong hồn dưới mũi tên này! Với cảm nhận này, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của hắn càng thêm khó coi, hắn nhìn về phía Nam Cung Cẩm, như là hắn biết chính xác vị trí nàng ẩn nấp! Nhưng hắn cũng không tiến lên, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Rút lui!”

Hắn nói xong, bốn vạn binh sĩ còn lại kìm nén sự phẫn nộ không cam lòng theo hắn rút lui ra ngoài! Bọn hắn chỉ cảm thấy phần sau của trận chiến này đánh rất là biệt khuất, không thể thống khoái chém giết cũng không sao, nhưng luôn luôn bị bắn lén, mắt thấy huynh đệ mình từng người từng người bị bắn chết, bọn hắn lại không thể làm gì, căn bản cũng không biết đám con cháu họ rùa kia núp ở chỗ nào! Nhưng bọn hắn cứ như vậy rút lui ra ngoài, nghĩ là đã bình yên vô sự, vậy cũng không thể nào! Trong rừng rậm khắp nơi đều vang lên tiếng động, rõ ràng là có người hành động bên trong, nhưng khổ một cái là bọn hắn không nhìn thấy ai cả. Mà những hành động của đám người này, cũng là để đuổi kịp bọn hắn, lặng lẽ kéo cung, sau đó, bắn! Trong rừng tối mịt và tĩnh mịch, tràn đầy sát cơ ẩn núp. Binh mã Mạc Bắc phải rút về thật nhanh vì bọn hắn chỉ cần chậm lại, dù chỉ là chậm một bước, cũng vô cùng có khả năng trở thành vong hồn kế tiếp dưới mũi tên!

Chờ cho tất cả binh sĩ Mạc Bắc hoàn toàn biến mất trong tầm mắt bọn họ, binh sĩ Nam Nhạc bắt đầu lớn tiếng hoan hô!

Bọn họ thắng! Bọn họ thế mà thắng! Bọn họ thể mà chiến thắng đám người Mạc Bắc kia, thắng đám dã thú kia! Nhìn khuôn mặt biểu muội của mình bên cạnh, Vân Dật cảm thấy không nhịn được mà thán phục, hắn nói: “Sao đột nhiên người lại nghĩ đến chiến thuật này vậy?”

“Chẳng lẽ huynh không nhận ra sao, kỵ binh Mạc Bắc có một nhược điểm rất lớn, thực ra, nhược điểm này cũng chính là điểm mạnh của bọn hắn! Đó chính là mạnh mẽ lao tới, giết! Kiểu chiến đấu không có chiến thuật gì cả, mỗi người bọn họ đều có chiến lực một địch trăm, cho nên hết sức tự tin. Thế nhưng bọn hắn lại cứ như thế mà nhắm mắt lao tới, nếu tất cả chúng ta đều tránh được, rồi đánh lén, có phải là điểm mạnh của bọn hắn không có đất dụng võ không?” Ưu thế lớn nhất của bọn hắn chính là gặp người liền giết, nhưng nếu như không nhìn thấy ai thì sao?

Bọn hắn thích nhất là không có đội hình gì mà lao tới, nhưng khi mạnh mẽ lao tới, nếu như không có ai, lại gặp phải một mũi tên thì sao?

Mới vừa rồi, nàng bắn Đạm Đài Minh Nguyệt mũi tên kia, sở dĩ hắn có thể né được, vì chẳng qua là nàng chỉ cầm cung, là cung chứ không phải súng, nếu như đổi lại là sự nhanh chóng và lực công kích cường đại của súng, nhất định có thể xuyên thấu qua gáy hắn! Vân Dật nghe nàng nói thế, mới triệt để hiểu ra. Hắn cũng hiểu được sau này bọn họ nhất định phải dùng dạng chiến thuật này để chiến đấu, điều đó sẽ khiến cho người Mạc Bắc không ngừng tức giận đến giơ tay nhấc chân, nhưng lại không thể làm gì cả, còn người Nam Nhạc bọn họ thì không ngừng thu được lợi thế, không ngừng được chiêm ngưỡng đối phương tức giận muốn nôn ra máu, không ngừng đạt được thắng lợi!

Sau khi Đạm Đài Minh Nguyệt dẫn người quay lại doanh trướng, lại phát hiện bốn phía đều có dấu chân ngựa, dấu vết đánh nhau rất rõ ràng, một tên tướng quân vội vàng chạy đến bẩm báo: “Vương thượng, sau khi ngài đi không lâu, Nam Nhạc phái người đến đánh lén, cũng may thần phản ứng nhanh, bọn hắn mới không chiếm được lợi gì!” Hắn cũng cảm thấy may mắn, vì đúng dịp hắn bị tiêu chảy nên ở lại phòng thủ, mới không bị tổn thất quá lớn!

Hắn nói xong, nhưng trên mặt Đạm Đài Minh Nguyệt không lộ ra bất cứ sự vui vẻ nào, ngược lại, hắn ném mạnh trường đao trong tay mình đi, cú ném rất mạnh, khiến cho thanh trường đao cắm trọn vẹn xuống đất nửa mét! Trận đánh này đúng là uất ức! Trước kia đánh trận ở Mạc Bắc, bốn phía đều là thảo nguyên, cứ như thế mà dẫn quân tiến lên, chém giết, gào thét mà qua, đây là chuyện thoải mái và hùng tránh đến nhường nào! Giờ đây còn phải trông coi doanh địa, mà dẫn binh mã đi tập kích, thì quân địch lại trốn toàn bộ vào rừng!

cảm giác tức giận mà không xả được này, khiến người ta phải kìm nén đến mức muốn nôn ra máu!

Đương nhiên, muốn nôn ra máu không phải cảm giác của mình hắn, những binh sĩ Mạc Bắc hôm nay theo hắn đi tập kích, không có ai không muốn nôn ra máu cả! Những tên kia, cái đám rùa rút đầu đó, đánh không lại bọn hắn, liền trốn đi đánh lén, thật sự là tức chết bọn hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui