Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Tiếng rống giận rung trời, gần như muốn chọc thủng màng nhĩ của người ta!

Nam Cung Cẩm nhíu mày, quay đầu lại, không thể tin nổi, nhìn Mộ Dung Thiên Thu: “Ngươi nói cái gì?”

Mộ Dung Thiên Thu tung người xuống ngựa, bộ long bào cũng vì lặn lội đường xa mà dính đầy bụi đất, đôi mắt màu xanh lục óng ánh của hắn đầy vẻ âm u, khí tức âm trầm, còn đầy vẻ tức giận: “Trẫm nói, không cho phép ngươi nhảy, trẫm thả các ngươi đi! Lại đây!”

“Mộ Dung Thiên Thu ngươi cần gì phải như thế chứ! Rõ ràng ngươi đã nói, ngươi đối với ta không phải thật lòng, ngay cả nghĩa quân thần cũng không có. Tội gì phải như thế?” Nam Cung Cẩm không thích thiếu nợ người khác, theo cách nhìn của nàng, bây giờ nghe thấy Mộ Dung Thiên Thu nói muốn nàng chết hoặc là hạ lệnh giết bọn nàng một cách vô tình thì còn thoải mái hơn là để nàng đi rất nhiều.

Lời này cũng thật sự hỏi đến đúng vấn đề của Mộ Dung Thiên Thu! Đúng thế, hắn không có tình cảm thật lòng, hắn chỉ biết hắn không muốn người trước mặt chết, vì thế thậm chí hắn còn đồng ý thả cả Bách Lý Kinh Hồng. Nhưng hắn cũng không cho rằng đây là tình cảm thật, có lẽ chỉ là do hắn có một món đồ chơi, cảm thấy chơi rất vui, cho nên không tiếc bất cứ giá nào, cũng không mong muốn món đồ chơi này bị phá hủy. Cho dù là để cho người khác chơi cũng tốt hơn là bị hủy hoại, đúng không?

Nhưng trong lòng hắn lại có một giọng nói đang nói cho hắn rằng không phải như thế! Hoàn toàn không phải như thế, với tính cách của hắn, đồ mà hắn không có được thì bất kỳ ai cũng không thể có được. Việc hắn cần làm bây giờ là sai người bắn chết bọn họ! Hủy đi vật hắn muốn, cũng giết luôn đối thủ chính trị của mình! Nếu Bách Lý Kinh Hồng chết ở đây, hắn chỉ cần cố tình che giấu thì sẽ không ai biết được, rồi sau đó có thể tiến quan đánh Nam Nhạc!

Nhưng hắn lại không nói ra được những suy nghĩ này, cuối cùng là hắn đang bị làm sao? Sau khi hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh lại suy nghĩ của bản thân một chút, hắn nói: “Yến Kinh Hồng, trẫm từng nói trẫm không phải thật lòng, thì chắc chắn là không có tình cảm thật. Nhưng nếu bây giờ thả ngươi đi. Một ngày nào đó trẫm còn có thể bắt ngươi lại, còn nếu bây giờ ngươi chết đi, thế giới này sẽ trở nên tẻ nhạt, không còn gì thú vị nữa!”

Thật sao?

Trong lòng hai người đều có cùng một câu hỏi này, thật sao? Mộ Dung Thiên Thu cũng đang tự hỏi, hắn nghĩ như thế thật sao? Nam Cung Cẩm lại đang thầm hỏi… với tính cách của Mộ Dung Thiên Thu, hắn thật sự sẽ suy nghĩ như thế sao?

Ba nghìn kỵ binh chờ sau lưng Mộ Dung Thiên Thu và sườn đồi bên cạnh, ba người đứng đó, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Nam Cung Cẩm muốn đi tới chỗ Mộ Dung Thiên Thu nhưng nàng cảm thấy bản thân không thể nhấc chân lên được! Nàng nợ Mộ Dung Thiên Thu, đã rất nhiều, lần này hắn lại thả nàng đi, ân tình này, nàng sợ cả đời cũng không trả hết! Nhưng nếu một mai kia, hai quân giằng co, bọn họ mỗi người đứng đầu một phương, khi đó nàng làm sao có thể ra tay quyết đoán, tàn nhẫn cho được?

Ân tình này, nàng không nhận nổi!

Cùng lúc đó, một bàn tay lạnh buốt nắm lấy tay nàng. Giọng nói lạnh lùng và gió rét vang lên bên tai nàng: “Nàng đã đồng ý, nếu hai chúng ta có thể sống sót thì sẽ gả làm vợ ta.”


Hắn vừa nói xong câu này, mắt Nam Cung Cẩm sáng rực lên, quay đầu lại nhìn hắn, lập tức có cảm giác như xua tan mây mù thấy trăng sáng!

Người hiểu nàng nhất, quả nhiên chỉ có hắn. Nàng ôm cánh tay của hắn, nói với Mộ Dung Thiên Thu: “Hoàng thượng, một lần nữa cảm ơn ngươi đã tha thứ, nhưng ân tình này, ta không thể nhận được! Chỉ hy vọng sau này gặp lại trên chiến trường, ngươi và ta đều không cần nương tay với nhau!

Nàng nói xong, nắm tay Bách Lý Kinh Hồng nhảy thẳng xuống!

“Yến Kinh Hồng!” Một tiếng gào thét kinh sợ từ đỉnh núi vang lên, quanh quẩn trong sơn cốc!

Còn hai người đang rơi xuống đáy vực, trên mặt lại nở nụ cười. “Sao chàng biết ta không muốn nợ ân tình của Mộ Dung Thiên Thu?”

“Bởi vì ta cũng không muốn.” Câu trả lời thật ra rất đơn giản, ngay từ lúc Mộ Dung Thiên Thu xuất hiện, nói muốn thả bọn họ đi, cảm giác của hắn không phải là may mắn, cũng không thấy cảm kích. Mà là cảm thấy phiền phức.

Nếu như hai người bọn họ đồng sinh cộng tử, sẽ càng khiến bọn họ thêm gắn kết chặt chẽ, không thể tách rời. Cần gì người khác buông tha, còn khiến cho Nam Cung Cẩm phải nợ ân tình của người ta.

Tiếng gió rít lên bên tai bọn họ, mà vách núi này căn bản là sâu không thấy đáy! Ánh mắt của hai người quét xuống phía dưới, chỉ nhìn thấy toàn sương mù, khi rơi xuống bọn họ đã phá tan rất nhiều sương mù rồi, tiếp tục rơi xuống lại rơi vào đoàn sương mù lớn hơn nữa!

Cuối cùng, một dòng sông băng hiện ra trong tầm mắt bọn họ, nhưng mặt sông đã đóng băng! Bách Lý Kinh Hồng nhanh chóng ôm lấy Nam Cung Cẩm, xoay người lại, ngửa người rơi xuống!

“Ầm!” một tiếng, lưng của hắn nện mạnh vào mặt băng, kêu lên một tiếng đau đơn!

Còn Nam Cung Cẩm được hắn che chở nên không bị thương chút nào! Sau khi mặt băng bị vỡ ra một lỗ thủng, bắt đầu chậm rãi mở rộng ra, kéo dài, rồi toàn bộ mặt băng đều bị vỡ ra! Chậm rãi đứt gãy!

Hai người bọn họ rơi mạnh xuống nước, lại bị lực cản của nước hất tung lên cao! Sau đó lại rơi mạnh xuống!


Lực va chạm lần này nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cả hai lần lưng của hắn đều đập mạnh lên mặt băng dày, va chạm mạnh mẽ, khiến hắn cảm thấy ngũ tạng đều suýt nữa thì lệch vị trí! Băng làm rách hết quần áo của hắn, máu đỏ lan tràn trong nước, cả người hắn cũng dần dần mất đi ý thức!

Nam Cung Cẩm xoay người một cái, chui ra khỏi ngực hắn, sau đó nắm lấy cổ áo hắn, kéo hắn bơi về phía trước!

Bọn họ bây giờ đang ở giữa sông, cách bờ khoảng năm mươi mét!

Năm mươi mét này, nói xa thì không xa, nhưng gần thì không gần, mà thân thể Nam Cung Cẩm đã hoàn toàn lạnh cóng! Toàn thân nàng không có chút cảm giác nào, chỉ cố gắng điều khiển thân thể bơi về phía trước. Tay của nàng không ngừng khua trên mặt nước, thỉnh thoảng đụng vào mấy tảng băng nhọn khiến cho tay nàng bị rách ra, nhưng cho dù toàn bộ mu bàn tay đã bị băng đâm đến nỗi máu thịt be bét, nàng vẫn không đổi sắc mặt! Nàng nhíu chặt mày, mím chặt môi, bơi về phía trước thật nhanh.

Cuối cùng nàng cũng kéo được thân thể bị thương nặng của hắn lên bờ, cả người nàng đã hoàn toàn thoát lực, không tìm thấy một chút sức lực nào!

Nàng ngồi liệt trên mặt đất, nhìn tấm lưng hoàn mỹ không tỳ vết của hắn đã bị một vết thương thật dài, máu tươi đỏ chói mắt chảy từ trong vết thương ra ngoài, không còn lưu lại vẻ đẹp như tiên nhân của hắn nữa, cả người hắn tái nhợt như tờ giấy trắng, có những chỗ gần như là trong suốt!

Nếu như bây giờ hắn tỉnh dậy, nhất định Nam Cung Cẩm sẽ hung hăng đánh hắn mấy cái! Rõ ràng là hai người bọn họ có thể cùng rơi xuống, với tố chất thân thể của bọn họ, sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn, chỉ là bị thương nhẹ thôi! Nhưng tên ngu ngốc này, đến khi sắp va vào mặt hồ lại thay đổi tư thế, khiến cho nàng bất ngờ, cuối cùng hắn chịu hết tất cả thương tổn! Thậm chí còn bị cộng thêm cả trọng lượng của nàng khi va đập, chẳng khác gì một mình hắn nhận thương tích nặng gấp bốn lần!

Ngu ngốc như thế thật sự khiến nàng vừa yêu vừa giận! Lưng của hắn vẫn còn đang chảy máu, nhưng cho dù là người có y thuật cao siêu như Nam Cung Cẩm mà không có thuốc, không có kim châm cứu thì cũng không có khả năng cầm máu cho hắn! Nàng tập tễnh đứng lên, đỡ hắn dựa vào lưng nàng! Toàn thân nàng đã lạnh cóng đến nỗi không còn cảm giác, mà tay nàng cũng đang rỉ máu, nhưng, bước chân lại vô cùng kiên định, từng bước một, đi về hướng thượng nguồn dòng sông!

Nàng nhớ là mùa đông ở Tây Võ có một loại cỏ gọi là cỏ Phổ Ni, nghe đồn là do năm đó Phật Tổ Nhiên Đăng đi tới nơi đây, không đành lòng khi nhìn bách tính phải chịu đủ mọi loại đau khổ vì ốm đau, bệnh tật nên đã lưu lại! Có lẽ ở núi này cũng có! Xung quanh cây cối khô héo bị tuyết bao phủ, Nam Cung Cẩm cõng Bách Lý Kinh Hồng từng bước, từng bước đi tới, không biết đi được bao lâu, chỉ còn có ý thức đang chống đỡ cho cơ thể nàng. Nàng có thể chết nhưng Bách Lý Kinh Hồng nhất định không thể chết! Tuyệt đối không!

Nhưng không phải lần nào thần vận mệnh cũng đứng về phía nàng, nàng đi thật lâu, càng đi nàng càng nóng lòng, còn máu của hắn càng chảy nhiều, mà vẫn chưa tìm thấy loại cỏ kia! Loại cỏ đấy có thể cầm máu, cứu mạng hắn! Chỉ sợ cuối cùng dù bọn họ có đi khỏi nơi này thì hắn cũng bị chảy hết máu mất! Hắn chết, một mình nàng sống, còn ý nghĩa gì nữa?

Cuối cùng, ý thức của nàng càng ngày càng mơ hồ, mắt tối sầm lại, ngã xuống đất! Bách Lý Kinh Hồng, xem ra, chúng ta thật sự phải chết chung rồi! Nhưng nàng không có chút nào hối hận vì nhảy xuống, nàng tình nguyện chết, cũng không muốn nợ ân tình lớn như thế của Mộ Dung Thiên Thu, để đến khi hai quân giao chiến lại bị rơi vào tình cảnh khó xử!


Không biết là ngất đi bao lâu, Nam Cung Cẩm tỉnh lại. Khi nàng tỉnh lại, nàng thấy bọn họ đang ở trong một hang núi, một đống lửa đang được đốt, ánh sáng mờ ảo khiến cho người ta không rõ là đang trong mộng hay trong hiện thực. Mà ở đối diện đống lửa, một đôi mắt như ánh trăng say lòng người đang nhìn nàng với vẻ trêu tức: “Quả nhiên, trông chờ vào nàng, ta chỉ có con đường chết.”

“Móa! Chàng nói vậy là sao hả?” Được rồi, nàng thừa nhận nàng lạnh cóng đến nỗi xỉu đi như vậy đúng là dở thật! Nhưng lúc ấy thấy hắn chảy nhiều máu như thế, mà đáy vực đó nàng chưa đến bao giờ, không biết đường ra, cũng không tìm được thuốc để cầm máu, luôn cảm thấy cứ thế thì hắn chết chắc, mà nàng cũng không có ý muốn bỏ đi một mình nên mới ngất đi, không nghĩ tới… Thế nhưng vừa tỉnh lại thì lại bị người này công kích ác miệng như thế! Không phải là hắn không thích nói nhiều sao?

“Không có gì, ta chỉ hy vọng lần sau mà như thế này, nàng cứ đi một mình đi, coi như là nàng sống sót thay ta, cũng tốt.” Lúc đó, không biết là sau khi ngất đi bao lâu, bỗng nhiên hắn tỉnh lại vì đau đớn ở sau lưng. Nhìn lại đằng sau thấy một vệt máu thật dài, hắn biết ngay là nàng đã cõng hắn rất lâu. Cũng may nội lực của hắn thâm hậu, cho nên thể chất hắn cũng không tệ, cố gắng cõng nàng đi một đoạn, mới tìm được hang núi này. Nhưng hắn biết, trong tình huống như lúc trước, với khả năng của nàng mà muốn rời đi một mình, là hoàn toàn không có vấn đề gì.

Trong lòng nàng lập tức sinh ra một cơn giận dữ! Nàng hung hăng níu lấy vạt áo của hắn: “Chàng nghe kỹ cho bà đây, mấy câu cái gì mà muốn cùng chàng đồng sinh cộng tử đó, bà đây không nói được, bởi vì quá buồn nôn và kiểu cách! Nhưng, chàng nhớ cho kỹ, cả đời này của chàng cũng chỉ có thể là người của bà đây, không cho phép chạy lung tung! Nếu không, cho dù là lên trời hay xuống địa ngục, bà cũng sẽ bắt chàng về, nghe rõ ràng chưa?”

Nét mặt của nàng chăm chú và kiên định chưa từng có. Ánh mắt nóng bỏng, hắn chỉ thấy loại ánh mắt này của nàng khi nàng trông thấy tiền bạc mà thôi, hắn bỗng cảm thấy có chút buồn cười, cuối cùng địa vị của hắn cũng sánh ngang được với địa vị của tiền bạc trong lòng nàng rồi sao? Hắn che miệng ho khan vài tiếng rồi nói: “Biết rồi, đừng kéo ta nữa, không thì chết thật đấy.”

Lúc này Nam Cung Cẩm mới buông hắn ra, cũng nhìn thấy vết máu chung quanh hắn. “Vết thương sau lưng cầm máu rồi à? Nếu không thì bây giờ cũng chảy hết máu mà chết rồi chứ?”

“Ừm. Cỏ Phổ Ni trước nay chỉ sinh trưởng ở trên vách núi, lúc tìm được hang núi này, ta đã nhìn thấy.” Nói xong, hắn thản nhiên nhìn cô gái trước mặt, đây là lần thứ hai bọn họ bị rơi xuống vách núi, bị kẹt trong hang núi, cách nhau đúng một năm. Khi đó hắn còn đang nghĩ xem đối phó Lãnh Tử Hàn như thế nào, làm sao để nấu gạo thành cơm, còn bây giờ hắn lại đang nghĩ xem làm thế nào để nàng đồng ý gả cho hắn.

Quả nhiên con người là giống loài tham lam. Khi nhìn thấy thứ gì tốt đẹp, liền muốn bắt lấy, mà bắt được xong, lại muốn nắm chặt thứ đó mãi mãi. “Nàng có nhớ trước lúc chúng ta nhảy xuống vực, nàng đã đồng ý chuyện gì với ta không?”

“Ta còn chưa già đến nỗi mất trí nhớ!” Nam Cung Cẩm nói xong hung hăng chọc đống lửa một cái. Nàng vẫn thấy hơi giận một chút, nhất là khi nghĩ lại lúc hắn một mình va chạm với băng và nước sông, khiến nàng rất tức giận!

“Ta nói, lần sau gặp phải chuyện như thế này, chàng có thể đừng ngu ngốc mà một mình chịu đựng va đập được không?” Đó rõ ràng là một hành vi vô cùng ngu xuẩn mà!

“Bảo vệ cho người phụ nữ của mình không bị thương tổn, là trách nhiệm của đàn ông.” Hắn rất dứt khoát, thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng. Vén lên những sợi tóc đang tán loạn trước ngực, mà cả người và khuôn mặt của hắn sau khi nói ra câu này lại bừng lên ánh sáng khiến lòng người say mê.

Nam Cung Cẩm liếc hắn một cái, đưa bàn tay đã được hắn băng bó kỹ lưỡng ra nói: “Vậy tại sao ta vẫn bị thương? Mà hai chúng ta còn suýt chết giữa đường? Điều này chứng tỏ rằng người tính mãi mãi không bằng trời tính, chàng tính mãi mãi không bằng ta tính, cho nên lần sau phải nghe lời bà đây! Chỉ có quyết định của ta mới vĩnh viễn anh minh, rõ chưa?”

Thấy nàng hung tợn đưa tay ra cho hắn xem, hắn cảm thấy có chút buồn cười. Ho khan vài tiếng, gật đầu nói: “Được, tất cả mọi chuyện về sau đều nghe nàng.”

“Nói thế còn nghe được! Ta không phải là đóa hoa trong nhà ấm, không cần chàng phải bảo vệ, ta muốn sau này dù có gặp chuyện gì, chúng ta đều sẽ cùng nhau đối mặt, cho dù là bị thương, cũng phải cùng bị thương mới cam tâm! Chàng hiểu ý ta không?” Nếu như nàng cam tâm đứng ở sau lưng hắn, chấp nhận được bảo vệ, nàng sẽ không đến Tây Võ làm thừa tướng làm gì!


“Đã hiểu.” Hiểu hay không là một chuyện. Chờ đến lần sau, gặp tình trạng như thế này, làm thế nào lại là chuyện khác.

Giờ Nam Cung Cẩm mới hài lòng gật đầu, quần áo hai người đã được hong khô, băng trên tóc cũng đã tan đi, biến thành nước chậm rãi chảy xuống, rồi cũng bị lửa làm bốc hơi. Thân thể hai người cũng từ từ ấm dần lên…



Trên đỉnh núi, Mộ Dung Thiên Thu đứng yên lặng thật lâu.

Hắn đứng chắp tay, áo choàng trên người bị gió thổi phất phới. Cuối cùng nàng cũng không chấp nhận tình cảm của hắn, vẫn quyết định nhảy xuống, chưa biết sống chết thế nào. Nhưng hắn lại không rõ trong lòng hắn là cảm giác gì.

Có lẽ là may mắn, là thoải mái. Bọn họ nhảy từ trên đỉnh núi xuống, đang mùa đông nên băng trên sông rất nhiều, tỷ lệ sống sót thật sự là quá nhỏ bé, mà những xoắn xuýt trong lòng hắn cũng không nên tồn tại nữa. Nhưng tận sâu trong đáy lòng hắn lại đang có một giọng nói nói cho hắn biết là hắn không hy vọng nàng chết, không hy vọng một chút nào.

“Hoàng thượng…” Thấy trời đã tối rồi, người bên cạnh hắn không nhịn được mà gọi một tiếng.

Lúc này Mộ Dung Thiên Thu mới thoát ra được những suy nghĩ miên man, tên Tướng quân theo hắn truy đuổi, về sau đi lục soát nhà của Bách Lý Thần kia tiến lên một bước, mở miệng đề nghị: “Hoàng thượng, có cần xuống xem bên dưới như thế nào không?”

“Không cần!” Cần phải xuống xem sao? Tìm không thấy, không biết nàng sống chết thế nào, trong lòng sẽ nhớ nhung, bất an. Tìm được, lại khiến cho hắn rơi vào thế khó xử, còn không bằng cứ thế này, không quan tâm sống chết của nàng. Bất chợt, ánh mắt hắn nhìn vào chiếc xe ngựa trống rỗng cách đó không xa, chợt nhớ ra cái gì: “Trẫm bảo ngươi đi điều tra gian nhà kia, kết quả thế nào?

“Đã lục soát, không tìm thấy cái gì. Nhưng…” Hắn chợt nhớ tới chiếc giếng cạn, càng nghĩ càng thấy chuyện đấy kỳ quặc, vì thế hắn mạo hiểm nguy cơ hắn bị chặt đầu, kể hết chuyện đó cho Mộ Dung Thiên Thu.

Mộ Dung Thiên Thu cười lạnh một tiếng, sau đó giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên: “Ngu xuẩn, ngươi bị lừa rồi!”

“A? Thần… Thần biết tội! Mong Hoàng thượng cho thần một cơ hội lập công chuộc tội, thần, thần…” Hắn lập tức hiểu ra người đàn ông kia không phải là người thường, nhưng tại lúc đó hắn bị vẻ sợ hãi của người đó qua mặt.

“Tốt, trẫm cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội! Bắt lại Mộ Thiên Thiên và Yến Kinh Lan cho trẫm!” Mặc dù Yến Kinh Lan không phải là con của Tô Cẩm Bình, nhưng nhìn thái độ coi trọng của nàng với bọn họ là rất cao, cho nên nếu có thể bắt bọn họ trở lại, nếu Tô Cẩm Bình còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ tới cứu bọn họ!

“Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui