Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quay về phòng, nàng nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng đang nằm trên giường, trên mặt hơi có vẻ ốm yếu khác thường. Nam Cung Cẩm sải bước tới, sờ trán hắn, thấy trán hắn nóng khiếp người: “Chàng sao thế?”

“Không sao, phong hàn chút thôi!” Trên khuôn mặt lãnh đạm không có chút cảm xúc nào, toàn thân đều có vẻ rất bình thường.

Nam Cung Cẩm đưa tay ra bắt mạch cho hắn, vừa sờ, lông mày đã nhíu cả lại, cảm giác này không giống phong hàn, mà giống trúng độc hơn!

“Hôm nay chàng ăn cái gì?” Khuôn mặt trái xoan xinh xắn đầy vẻ nghiêm túc, cúi đầu nhìn hắn.

Đôi lông mày đẹp khẽ nhíu lại như đang ngẫm nghĩ, cuối cùng, Phong đứng bên cạnh bước lên đáp: “Chủ nhân có phải là trẻ con đâu, chẳng lẽ còn có thể tham ăn được sao? Ngài ấy chỉ ăn cơm trưa, uống cũng chỉ uống nước trong phòng thôi!”

Sắc mặt Nam Cung Cẩm nặng nề bắt mạch kỹ thêm một chút nữa rồi thở dài một hơi, thu tay lại, không phải độc gì nghiêm trọng lắm: “Đây là một loại độc mãn tính, lần đầu đụng phải sẽ phát sốt, người nóng bừng, nhưng không có tình trạng dị thường gì khác, thế nên thường bị nhầm thành phong hàn. Mà chờ qua lần thứ nhất, đến lần thứ hai lần thứ ba đụng phải, sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì, thậm chí còn không có triệu chứng phát sốt. Cuối cùng nó chậm rãi ngấm vào phổi, rồi không còn thuốc chữa nữa! May mà hôm nay mới là lần đầu tiên, nên độc tính cũng chưa sâu!”

“Hả?! Hoàng thượng trúng độc này lúc nào vậy?” Phong như vô cùng kinh ngạc, nhìn Nam Cung Cẩm với vẻ cực kỳ lo lắng.

Nàng trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nếu xét theo tốc độ lan truyền hiện giờ, thì hẳn là chàng trúng độc này vào buổi sáng hôm nay!” Lúc đó cũng đã đến giờ cơm trưa đâu! Đột nhiên, ánh mắt nàng chợt lóe lên: “Sáng sớm nay có ai tới đây?”

“Mộ Dung Thiên Thu!” Phong rất xác định. Chuyện sáng sớm nay Mộ Dung Thiên Thu đến đây là chuyện mọi người đều nhìn thấy.

Ánh mắt Nam Cung Cẩm lạnh đi, trong mắt chợt dâng lên sát khí! Chẳng lẽ vì đêm qua bị lừa vào phòng tắm mà tên đoạn tụ chết tiệt kia lại mò đến muốn trả thù Tiểu Hồng Hồng nhà họ sao?! Nàng bước đến bên bàn, nhanh tay viết đơn thuốc rồi đưa cho Phong: “Sai người đi sắc thuốc, uống tầm bat hang là ổn thôi, nhưng phải nhanh lên!”

Phong đáp ngay: “Để thuộc hạ tự tay sắc đi, không có lại có người động tay động chân!”

“Ừm, ngươi phải cẩn thận chút!” Nam Cung Cẩm lại dặn dò.

“Vâng!” Phong đáp rồi cầm đơn thuốc vội vàng lui xuống.

Nam Cung Cẩm lại nhìn người đang mệt mỏi nằm trên giường, trong lòng chợt thấy xót xa: “Chàng chờ đó, ta sẽ đi trả thù tên đoạn tụ chết tiệt kia!” Lại dám động đến Tiểu Hồng Hồng nhà nàng, đúng là không biết trời cao đất dày mà! Lẽ nào Mộ Dung Thiên Thu cho rằng mình chỉ có bản lĩnh chọc cho Đạm Đài Minh Nguyệt tức đến nôn ra máu thôi, còn không có cách nào xử lý hắn ta sao?!

“Khụ khụ… không, không cần đâu!” Hắn ho sù sù vài tiếng, hơi nhấc người dậy.


Nam Cung Cẩm vội lao tới đỡ hắn: “Sao lại không cần chứ?! Hắn dám hại chàng thành thế này, nếu ta mà không biết y thuật, để cho một tên lang băm khác khám cho chàng, có khi còn tưởng chàng bị phong hàn! Đến lúc đó...” Nàng thật sự không dám nghĩ đến hậu quả đó!

“Hắn ta… khụ khụ, hắn ta đối xử với nàng không tệ, nàng không cần phải thế.” Giọng nói trong trẻo mang theo cảm giác lạc lõng, như thể quan hệ của Mộ Dung Thiên Thu và Nam Cung Cẩm cực kỳ tốt, còn mình chỉ là người ngoài vậy.

Cũng chính vì cảm giác lạc lõng này lại khiến Nam Cung Cẩm cảm thấy trong lòng ngập tràn cảm giác thương xót và áy náy. Cả ngày hôm nay nàng đều ở bên cạnh tên Mộ Dung đoạn tụ để chờ tình hình chiến sự báo về cùng với tin tức Đạm Đài Minh Nguyệt bị ăn vố lớn, không để ý đến hắn, thế nên mới có chuyện đến tận bây giờ mới phát hiện ra thì hắn đã thành thế này rồi! “Chàng lương thiện quá! Lúc thế này rồi mà còn nói đỡ cho hắn ta làm gì!”

Đến hôm nay nàng mới biết, tên kiêu ngạo, ngậm hột thị nhà mình còn có lúc lương thiện như vậy!

Nghe nàng nói vậy, hắn không nói gì, lại ho sù sụ vài tiếng nữa, rúc vào trong lòng nàng, hơi thở thanh mát trong trẻo cao quý thường ngày đã hoàn toàn bị sự ốm yếu che lấp đi hết. Khuôn mặt như ngọc trắng bợt trắng bạt, hơi thở cũng gấp gáp, không đều.

Nam Cung Cẩm cáu tiết, chợt có cảm giác muốn lao ra ngoài chém chết cái tên Mộ Dung Thiên Thu chết tiệt kia. Nghĩ vậy, nàng định đứng dậy, hắn lại bỗng đưa tay ra kéo nàng lại: “Đừng đi, có thể... Khụ khụ, có thể hắn ta chỉ muốn hạ độc ta một lần, coi như dằn mặt ta rồi thu tay thôi, hơn nữa, chúng ta cũng không có chứng cứ.”

Câu nói này cũng nhắc nhở Nam Cung Cẩm, tuy tên Mộ Dung Thiên Thu đó chẳng ra sao, nhưng cũng không phải kẻ quá hẹp hòi, không đến mức vì một chuyện nhỏ nhặt như thế mà muốn lấy mạng người ta, hẳn là chỉ định dằn mặt Tiểu Hồng Hồng thôi! Nhưng, người đàn ông của Nam Cung Cẩm nàng, là người mà người khác có thể tùy ý dằn mặt sao?! Nói đùa! “Yên tâm đi, mối thù này, bà đây nhất định sẽ báo!”

Đôi mắt phượng hơi nheo lại, tia sáng lạnh lóe lên, tràn ngập sát khí!

Nhưng nàng lại không nhìn thấy, trong ánh mắt của người đàn ông ‘yếu ớt’ trong lòng nàng kia lại thoáng có vẻ giảo hoạt, và vẻ vui sướng vì gian kế đã thành công. “Nàng... khụ khụ… nàng cách xa hắn ta một chút, là ta cảm thấy đủ lắm rồi.”

...

Ngày hôm nay, trong phòng của Thừa tướng bận cuống cuồng, mọi người ai cũng có vẻ lo lắng vội vàng, vì sắc mặt của Thừa tướng vô cùng khó coi. Vừa rồi có một tiểu nha đầu bê chậu vào trong, chỉ vì ngẩn người nhìn Thừa tướng và người đàn ông đẹp trai yếu ớt kia, thoáng sững sờ, bê chậu đứng ngơ ra đó một lúc, mà Thừa tướng đứng lên đón lấy chiếc chậu kia, sau đó lại đá một cước đạp văng tiểu nha đầu kia ra xa, ngã mạnh đến mức chân tay tím bầm cả lại: “Không nhìn thấy ông đây đang chờ ngươi bê chậu đến sao? Ngớ người cũng phải chọn lúc chứ!”

Sau đó y vội vội vàng vàng vò khăn để chăm sóc mỹ nhân ốm yếu kia! Thế nên những người khác đều sợ đến run rẩy hết cả tim gan, chỉ sợ người tiếp theo xui xẻo bị Thừa tướng đạp là mình!

Trong lòng Nam Cung Cẩm vô cùng bực bội tức tối, đầu tiên là tức vì có thù mà không đi báo được, sau đó là sự tức giận vì thấy Bách Lý Kinh Hồng sốt rất cao mà nha đầu không hiểu chuyện kia còn đứng ngẩn ra đó, tất cả lửa giận bốc lên khiến nàng không hề do dự, đạp cho đối phương một cú!

Lãnh Tử Hàn đi dạo một vòng bên ngoài về, nhìn thấy cửa phòng Nam Cung Cẩm mở ra, một đám hạ nhân vội vàng đi ra đi vào, trong lòng cũng chợt thấy nghi hoặc, bèn cản một tiểu nha đầu lại: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Vừa nhìn thấy Lãnh Tử Hàn, tiểu nha đầu kia đã mê mẩn đến mất cả hồn vía, đỏ bừng mặt, cúi đầu nói: “Khởi bẩm Liệt Vương gia, vị công tử mà Thừa tướng đưa tới đó bị trúng độc, sốt cao mãi không thấy hạ nhiệt, nên...”


Trúng độc?! Một cảm giác hoang đường dâng lên trong lòng Lãnh Tử Hàn, một kẻ tinh ranh như Bách Lý Kinh Hồng mà lại trúng độc ư? Chuyện này thật khó mà tin được nhỉ?! Nghĩ vậy, trong đôi mắt đen như mực thoáng lóe lên sự vui vẻ chờ xem kịch, xem ra, cái tên bụng dạ đen tối kia lại ra chiêu độc rồi!

Lần trước tên kia thiêu phủ Tam hoàng tử, đổ vấy cho mình khiến hắn ta vô cùng ấm ức! Lần này là trúng độc, mà kẻ bị đổ oan, chắc chắn là vị hoàng huynh xui xẻo kia của hắn ta rồi! Thật đáng buồn là lần nào Tiểu Cẩm cũng bị gã đàn ông bụng dạ đen tối kia lừa bịp, cuối cùng mất luôn cả năng lực phán đoán cơ bản. Cảm giác vui mừng trên nỗi đau khổ của người khác dâng lên rất nồng đậm, có trò hay để xem rồi!

Lúc nghe thấy tin Mộ Cẩn Thần trúng độc, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Mộ Dung Thiên Thu là, thế này thì tốt quá! Tiểu tử kia bị báo ứng rồi, ai bảo hắn phái người đi dẫn mình đến phòng tắm chứ? Đây đều là thứ hắn đáng phải nhận thôi! Đúng là ông trời có mắt, xem ra, không chỉ mình mình muốn hắn chết!

Nhưng, sau khi vui vẻ xong, hắn ta lại chợt thấy có gì đó không đúng! Tay Mộ Cẩn Thần đó không phải dạng người đơn giản gì, rõ ràng lúc đó nhìn thấy hắn vẫn còn bình thường, chỉ mới một buổi chiều mà đã trúng độc nghiêm trọng như vậy sao? Dù có trúng Hạc Đỉnh Hồng, thì đối với những cao thủ tuyệt thế như họ, hẳn vẫn có thể khống chế độc tính được một hai canh giờ. Chuyện này hơi kỳ quặc!

Nghĩ vậy, hắn ta đứng dậy định đi qua đó xem thế nào.

Ra khỏi cửa, hắn ta đi thẳng về phía phòng Yến Kinh Hồng, trên đường đi, ngang qua phòng bếp, nhìn thấy một người đàn ông áo đen đang vùi đầu sắc thuốc! Hắn ta chợt bùng lửa giận, chắc chắn tiểu tử này chính là tên khốn kiếp đưa mình đi tới buồng tắm kia!

Nghĩ vậy hắn ta sải bước xông tới, mọi người nhìn thấy hắn ta vào lập tức quỳ xuống: “Tham kiến Hoàng thượng!”

Chỉ riêng mình Phong vẫn ngồi im sắc thuốc không động đậy, liếc mắt nhìn Mộ Dung Thiên Thu, trong lòng thầm nghĩ, bệ hạ thực sự quá thông minh, ngay cả chuyện chắc chắn Mộ Dung Thiên Thu sẽ đi ngang qua bếp, hơn nữa sẽ nhận ra mình mà cũng tính toán được! Hắn ngẩng đầu làm ra vẻ kinh ngạc: “Hoàng đế Tây Võ!”

“Tiểu tử, tối hôm đó là ngươi đúng không?!” Mộ Dung Thiên Thu nở nụ cười tàn độc, rõ ràng đã nổi sát khí! Hắn ta có thể không giết Mộ Cẩn Thần để bé con không nổi giận, nhưng một gã hạ nhân thôi, lẽ nào Mộ Dung Thiên Thu hắn ta không giết nổi sao?

“Hoàng đế Tây Võ nói thế là có ý gì?” Hiện giờ việc của hắn chỉ là giả ngốc, giả ngốc đến khi Tu dẫn Hoàng hậu nương nương tới đây.

...

“Không ổn rồi, Mộ Dung Thiên Thu tới phòng bếp, xem ra muốn gây khó dễ cho Phong! Nhưng chúng thuộc hạ đều không phải đối thủ của Mộ Dung Thiên Thu!” Tu cuống cuồng chạy vào phòng Nam Cung Cẩm, nhanh miệng nói.

Nam Cung Cẩm điên tiết, ngọn lửa giận ngập trời bùng ra từ đáy lòng, giờ mà còn nói chuyện này không phải do tên đoạn tụ chết tiệt kia làm, thì có đánh chết nàng cũng không tin! Hạ độc đã đành, lại còn dám gây khó dễ không cho Phong sắc thuốc! Nàng vội vàng chạy ra ngoài đi về phía phòng bếp, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng của Mộ Dung Thiên Thu: “Người đâu, lôi hắn ra ngoài chém cho trẫm!”


Bước chân của nàng nhanh hơn vài phần, vừa vào cửa đã nhìn thấy Phong và Mộ Dung Thiên Thu đang đánh nhau, vừa qua một chiêu, Nam Cung Cẩm đã hét to: “Dừng tay!”

Hai người cùng thu tay lại, nhưng Nam Cung Cẩm nhanh chóng ngửi thấy mùi của cỏ đoạn trường, chính là loại độc mà Bách Lý Kinh Hồng trúng đó, ở trên người Mộ Dung Thiên Thu! Nhưng nàng đâu có biết rằng, thứ phấn độc đó, là do vừa rồi lúc đánh nhau với hắn ta, Phong đã len lén... chính là vì chờ nàng chạy tới phát hiện ra! Thế nên, Nam Cung Cẩm đã chắc chắn một trăm phần trăm rằng chuyện này chính là do Mộ Dung Thiên Thu làm, sắc mặt nàng lập tức sa sầm xuống: “Hoàng thượng, thần vào sinh ra tử vì ngài, giờ nam sủng của thần trúng độc, ngài còn ngăn cản không cho sắc thuốc là thế nào?”

Thật ra từ lúc Nam Cung Cẩm bước vào, Mộ Dung Thiên Thu đã cản thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới đều có gì đó không ổn! Hắn ta vừa vào đây chưa bao lâu, làm sao bé con này đã nhận được tin tức chạy tới nhanh như thế được? Sự cảnh giác trời sinh khiến cho hắn ta ngửi thấy mùi âm mưu ở đây, đây là sự nhạy cảm của một chính trị gia vốn có, hắn ta cảm giác dường như mình đã nhảy thẳng vào trong một cái bẫy, nhưng cụ thể cái bẫy này là thế nào, thì tạm thời hắn ta chưa nói rõ được!

Thấy Yến Kinh Hồng bùng nổ, hắn ta nhíu mày, giọng nói âm u ngả ngớn vang lên: “Yến khanh, người này bất kính với trẫm, trẫm là đế vương, chẳng lẽ không thể xử lý sao?”

“Hoàng thượng, hắn là người trong phủ của thần, nếu hắn làm sai chuyện gì, thần sẵn lòng gánh vác trách nhiệm, xin Hoàng thượng đừng làm khó dễ một hạ nhân!” Mặt Nam Cung Cẩm nghiêm lại, hiển nhiên là đang cực kỳ khó chịu, thái độ đối xử với Mộ Dung Thiên Thu cũng rất xa cách.

Mộ Dung Thiên Thu nhíu mày, còn muốn nói gì đó thì lại thấy Nam Cung Cẩm quay đầu nói với Phong: “Còn ngẩn ra đó làm gì, mau sắc thuốc đi, có ta ở đây, để xem ai dám động đến thuốc này!”

Nghe vậy Mộ Dung Thiên Thu liền hiểu ngay, chẳng lẽ Yến Kinh Hồng lo mình cố tình qua đây để động chạm vào ấm thuốc đó, nên mới to gan lớn mật dùng thái độ đó nói chuyện với mình sao? “Yến khanh, khanh nghĩ trẫm sẽ vô sỉ đến mức động tay động chân vào thuốc của Mộ Cẩn Thần hay sao?”

“Ồ ha ha ha… Hoàng thượng cao quý như vậy, làm sao có thể làm mấy chuyện vô sỉ như thế được chứ!” Nam Cung Cẩm châm chọc nói, giọng điệu cực kỳ khinh bỉ, khiến người ta nghe thế nào cũng cảm thấy vô cùng khó chịu!

Mộ Dung Thiên Thu khó chịu: “Yến khanh, khanh nghi ngờ trẫm thật đấy à?”

“Hoàng thượng, vừa rồi thần đã nói rồi, ngài cao quý như vậy, phẩm chất cao thượng, hẳn sẽ không làm ra chuyện vô sỉ thế này, vậy mà ngài còn cứ hỏi đi hỏi lại, lẽ nào ngài thật sự hy vọng thần nghi ngờ ngài sao?” Thái độ Yến Kinh Hồng rất ương ngạnh khiến trong lòng Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy rất khó chịu. Lúc trước bé con này cư xử với mình cũng không phải là thân mật, nhưng ít nhiều gì cũng thoải mái như bạn bè, sao hôm nay lại như đối mặt với kẻ thù vậy?!

“Yến khanh...” Hắn ta vẫn còn muốn nói nữa.

Nhưng Nam Cung Cẩm hoàn toàn không nhìn hắn ta, hơn nữa còn không có muốn cho hắn ta cơ hội nói chuyện. Nếu không phải vì thấy Tiểu Hồng Hồng không đồng ý cho mình ra tay, mà bình thường tên này đối xử với mình cũng không tệ, thì giờ nàng đã cho Mộ Dung Thiên Thu biết mặt rồi! Người đàn ông của nàng, trước giờ chỉ có nàng được bắt nạt, làm gì đến lượt người khác bắt nạt chứ?

Sau đó, nàng dùng giọng điệu vô cùng trung thành, cực kỳ quan tâm nói: “Hoàng thượng, nếu ngài nhàn rỗi quá không có việc gì làm, thì về nghĩ kế để đánh lui quân địch tiếp đi, đóng cửa ngồi trong phòng mà suy nghĩ cho kỹ càng, đừng có chạy lung tung khắp nơi, nếu không cẩn thận trẹo chân lại to chuyện ra! Nếu thế, chắc chắn thần sẽ lo lắng đến mức cơm không buồn ăn, trà chẳng buồn uống đấy!”

Khóe môi Mộ Dung Thiên Thu giật giật, vì sao nghe câu này, hắn ta lại có cảm giác thật ra đối phương đang rất hy vọng mình bị trật chân thế nhỉ? “Yến khanh...”

“Thừa tướng, thuốc đã sắc xong rồi!” Phong nói rồi bê một bát thuốc sang.

Nam Cung Cẩm đón lấy, nhìn Mộ Dung Thiên Thu nói: “Hoàng thượng, thần còn có việc, thần cáo từ trước! Ngài phải nhớ cho kỹ nhé, sau này ít ra ngoài thôi, quan trọng nhất là tuyệt đối đừng đi đến phòng thần, Mộ Cẩn Thần trúng độc rồi, cũng tránh để va chạm tới ngài!

Nói rồi nàng cũng không để cho Mộ Dung Thiên Thu trả lời, bê bát đi luôn.


Phong thầm cười sung sướng trong lòng, vội vàng đi theo. Màn kịch này của bệ hạ thật quá xuất sắc! E rằng tên Mộ Dung Thiên Thu này đã tức đến nôn ra máu rồi!

Chờ y đi rồi, Mộ Dung Thiên Thu hít sâu mấy hơi, chợt cảm thấy đầu mình choáng váng. Có phải hắn ta đối xử với tên tiểu tử Yến Kinh Hồng kia quá tốt nên mới khiến cho y coi trời bằng vung như thế này không. Từng câu từng chữ của y, làm gì có chút tôn trọng nào dành cho hắn ta chứ?!

Nội thị giám ở bên cạnh lại bừng bừng tức giận: “Hoàng thượng, Thừa tướng đại nhân quá vô lễ!”

Câu nói này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Mộ Dung Thiên Thu lập tức phát hỏa, bước ra khỏi phòng bếp. Hắn ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Mộ Cẩn Thần đang làm cái trò quỷ gì! Đáng buồn là vì đang quá phẫn nộ, hắn ta bước ra cửa mà không để ý dưới chân mình, bất cẩn đạp nhầm vào bậu cửa, lại đúng là suýt bịt trẹo chân thật. Thế nên trong lòng hắn ta càng tức giận hơn!

Vừa ra cửa hắn ta lại đụng ngay phải Lãnh Tử Hàn!

Lãnh Tử Hàn nhìn hắn ta như cười như không, trong mắt đầy vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Hoàng huynh, huynh phải thật bảo trọng nhé!” Nói rồi hắn cũng không chờ Mộ Dung Thiên Thu phản ứng, quay người đi ngay, cứ như hắn cố tình đi tới đây một chuyến là vì nói mấy lời chân thành này với Mộ Dung Thiên Thu vậy.

Mộ Dung Thiên Thu nhíu mày, nghi hoặc nhìn theo bóng hắn ta, bảo trọng? Bảo trọng cái gì?!

Đến trạch viện của Nam Cung Cẩm, vừa bước vào, mọi người đều quỳ xuống hành lễ, còn Nam Cung Cẩm thì đang đút cho Bách Lý Kinh Hồng uống thuốc. Người kia yếu yếu ớt ớt nằm trên đùi Nam Cung Cẩm, nhìn có vẻ thực sự trúng độc không nhẹ. Nhưng, hắn ta lại nhìn thấy rõ ràng rằng sau khi mình bước vào phòng, ánh mắt người đàn ông kia nhìn về phía mình, rõ ràng không phải là ánh mắt của một người vô cớ trúng đọc nên có, mà là vô cùng nham hiểm!

“Khụ khụ… Hoàng đế Tây Võ.” Hắn ho sù sụ chào hỏi hắn ta.

Cảm giác kỳ quái trong lòng Mộ Dung Thiên Thu càng nồng đậm hơn, người đàn ông này nhìn thấy mình mà còn chủ động chào hỏi cơ à?

“Được rồi, uống thuốc đi, để ý đến mấy người không liên quan làm cái gì!” Giọng nói khó chịu của Nam Cung Cẩm vang lên.

Nụ cười trong mắt Bách Lý Kinh Hồng càng sâu hơn, ở góc mà Nam Cung Cẩm không nhìn thấy, hắn nhìn Mộ Dung Thiên Thu bằng ánh mắt cực kỳ khiêu khích, sau đó ngoan ngoãn quay đầu uống thuốc.

Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy cơn tức chặn đứng ở cổ, lên không được xuống không xong, suýt nữa ngất xỉu! Hắn ta là người không liên quan ư? Có phải tiểu tử Yến Kinh Hồng này chán sống rồi không?! Còn cả ánh mắt đắc ý của Mộ Cẩn Thần kia nữa, khiến hắn ta biết được bất cứ chi tiết nào của chuyện này cũng lộ ra vẻ kỳ quái cả, dường như toàn bộ đều hướng về phía mình vậy! “Yến khanh, khanh nói chuyện với trẫm thế này đấy à?”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, đối với Mộ Cẩn Thần mà nói, thì ngài chính là người không liên quan! Câu này thần có nói sai đâu?!” Nam Cung Cẩm đáp mà còn không thèm quay đầu. Nàng biết Mộ Dung Thiên Thu nghe xong câu này có thể sẽ phẫn nộ đến mức muốn giết mình, nhưng hiện giờ mình cũng đã phẫn nộ đến mức muốn kết liễu hắn ta rồi! Thế nên, chẳng có gì cần phải kiêng nể hết!

Giọng điệu này hoàn toàn giống như đối xử với kẻ thù truyền kiếp, khiến Bách Lý Kinh Hồng chỉ muốn đắc ý nhìn hắn ta cái nữa thôi. Cũng chính vì thế, trong lúc nước sôi lửa bỏng này, cuối cùng Mộ Dung Thiên Thu cũng hiểu rõ, mình bị gài bẫy rồi! Ánh mắt hắn nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng cũng đầy vẻ ngạc nhiên nghi hoặc, và không thể tin nổi. Hắn ta thực sự không ngờ người đàn ông này lại đen tối đến mức như thế này, không tiếc tự hạ độc chính mình chỉ để gài bẫy tình địch!!! Thật đúng là tài năng xuất chúng trong những kẻ xấu xa!!!!

Không chờ hắn ta phát hỏa, Nam Cung Cẩm lại nói với Bách Lý Kinh Hồng một câu khiến hắn ta suýt nôn ra máu: “Cũng tại chàng quá lương thiện nên mới không phân biệt được rõ ràng trên thế giới này ai là người tốt, ai là kẻ xấu. Sau này đối xử với mấy kẻ bụng dạ đen tối, chúng ta nhất định phải đề phòng cẩn thận, không thể tùy tiện đáp lời được, biết chưa?”

Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy y như tuyết rơi giữa tháng sáu. Mấy kẻ bụng dạ đen tối ư?! Rốt cuộc ai mới là người xấu xa đen tối?!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui