Tô Cẩm Bình cũng cười lạnh nói: “Tiểu nữ không hiểu chính sự, chỉ nói
nhăng nói cuội mà thôi, nếu có chỗ nào không ổn, xin chư vị đại thần thứ lỗi. Ta thấy, các vị đều lo lắng cho quốc sự như vậy, hiện giờ quốc khố trống rỗng, sao không xuất một phần của cải của các vị ra để giúp Hoàng thượng? Theo tiểu nữ được biết, bổng lộc của triều thần không thấp, nếu thật sự là những người yêu nước, chắn hẳn sẽ không từ chối đề nghị này
của ta. Đương nhiên, cũng có những nhân tài thanh liêm cứ có bạc là đi
giúp dân chúng, nên trong tay họ chẳng có tiền tài gì. Nhưng cũng có một số người không có tiền, không phải vì không yêu nước, mà vì tùy tiện
tiêu xài quá nhiều, đã có thói quen tiêu tiền, thì rất có thể lại là
tham quan ô lại! Vì thế, tiểu nữ cho rằng, quốc khố mất trộm chưa chắc
đã là không tốt. Việc này có thể giúp Hoàng thượng nhận ra được có bao
nhiêu đại thần trung thành với hắn, cũng có thể điều tra những vị đại
thần nói không có bạc để giúp Hoàng thượng đó, xem họ là những cao nhân
ẩn sĩ, hay là tham quan ô lại!”
Đây là biện pháp nhanh nhất và tiện nhất để giúp Quân Lâm Uyên gom được
tiền ngay. Với tính cách cao ngạo của Quân Lâm Uyên, chắc chắn sẽ không
tự mở miệng yêu cầu các đại thần gom góp tiền bạc. Hơn nữa, dù muốn hay
không thì các đại thần đều có chút oán hận với hắn, chưa biết chừng còn
vì bị chạm đến lợi ích cá nhân mà muốn tạo phản. Nhưng nếu để Tô Cẩm
Bình nói ra thì hoàn toàn khác. Nàng không làm quan trong triều, có đắc
tội mấy người này cũng có Quân Lâm Uyên che chở, bọn họ không dễ gì mà
làm gì mình. Hơn nữa, nếu có chỗ nào không ổn cũng có thể nói là vì nàng là con gái không hiểu chuyện triều chính, bất luận ra sao cũng sẽ không tạo thành sóng to gió lớn.
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Thừa tướng sáng lên! Thật ra ông cũng đã nghĩ đến cách này, nhưng nếu ông nói ra, các đại thần sẽ đều oán hận ông, ông sẽ trở thành mục tiêu công kích, dù ông có danh vọng cao đến đâu thì cũng
khó mà đứng vững trên triều được. Vì thế ông không tiện lên tiếng, nhưng hiện giờ cô gái này nói ra thì tất cả đều khác hẳn.
Ánh mắt của một số đại thần cũng sáng lên, cảm thấy cách này không tệ,
nhưng sắc mặt của đại đa số các đại thần đều rất xấu, dù sao chuyện yêu
nước và chuyện này cũng là hai chuyện khác hẳn nhau, cân nhắc giữa lợi
ích cá nhân và lợi ích quốc gia cũng là chuyện khác hẳn, thế nên họ đều
có thái độ do dự.
Thừa tướng lên tiếng trước: “Tuy cách này chỉ như muối bỏ biển nhưng cũng có chút tác dụng! Cựu thần thấy khá tốt, cựu thần tình nguyện góp sáu mươi vạn lượng vào quốc khố!”
Nhà đại thần đương nhiên cũng có chút của cải, nhưng sáu mươi vạn lượng
chắc chắn không phải là con số nhỏ, ngay cả đối với Thừa tướng cũng vậy, e rằng sau khi xuất ra số bạc này, cuộc sống của ông sau này cũng không còn dư dả nữa!
Quân Lâm Uyên nhíu mày, chuyện này không phải không có cách giải quyết, Bắc
Minh vốn là đất nước rộng lớn và giàu có nhất trong bốn nước, bạc của
quốc khố và tiền thuế thu được hàng năm đều gấp mấy lần ba nước còn lại. Tiền thuế năm nay thu được cũng sẽ nộp lên trong hôm nay, dùng bạc đó
để duy trì triều chính hoàn toàn không có vấn đề gì. Vừa rồi hắn không
lên tiếng chẳng qua là vì thấy vui khi nàng ra mặt giúp mình thôi. Nhưng nếu Thừa tướng đã xuất ra nhiều tiền như vậy… Tuy bổng lộc của Thừa
tướng cao thì chắc chắn cũng không đến được mức đó, điều này tương đương với việc ông ta thừa nhận mình đã nhận không ít lễ vật, thậm chí còn có thể bị nghi ngờ vì nhận hối lộ, nhưng làm được tới nước này, cũng là
người thực sự đứng về phía hắn!
Đã vậy, hắn đương nhiên không thể thu của Thừa tướng nhiều bạc như vậy
được: “Trẫm ghi nhận tấm lòng của Thừa tướng. Chuyện quốc khố…”
Hắn còn chưa nói xong, vị Thừa tướng đại nhân kia đã lần đầu tiên trong
cuộc đời dám cả gan ngắt lời quân vương: “Hoàng thượng, hưởng lộc của đế vương phải giúp đế vương hóa giải âu lo. Tất cả của thần đều là do bệ
hạ cho, giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, thần sao có thể khoanh tay đứng
nhìn?”
Ông vừa dứt lời, những đại thần khác dù thật hay giả cũng đều hưởng ứng vài câu, đồng thời vừa rơi lệ trong lòng vừa lấy ra hơn nửa tài sản đề đóng góp. Nếu Hoàng thượng mà lên tiếng yêu cầu bọn họ, họ còn có thể không
đồng ý, nói là quân vương không hiền minh, thậm chí còn có thể mưu phản
vì lợi ích bị xâm phạm. Nhưng hiện giờ bị một cô gái nhỏ không hiểu
chính sự nói ra, hơn nữa Thừa tướng đã nói vậy rồi, nếu họ còn không
xuất tiền nữa thì không phải quân vương không hiền minh mà là bọn họ bất trung.
Quân Lâm Uyên nhìn mọi người như cười như không, trong lòng không khỏi cảm
thấy buồn cười. Mấy đại thần của hắn ai ai cũng vô cùng gian xảo, thế mà hôm nay bị Tô Cẩm Bình nói vài câu đã chịu thiệt thòi nặng nề thế này,
lát nữa về nhà có khi tức hộc máu ấy nhỉ?! Họ đã nói vậy, đương nhiên
hắn sẽ không từ chối nữa: “Nếu chư vị ái khanh đã tận trung như vậy, thì trẫm sẽ ghi nhận tấm lòng của mọi người! Có mấy vị ái khanh chưa dùng
cơm trưa, trẫm cũng không giữ lại nữa!”
“Chúng thần cáo lui!” Còn cơm nước gì? Họ tức đến phát no rồi, còn tâm trạng gì mà dùng cơm trưa?!
Nói lời cáo từ xong, trên mặt họ đều cười rất tươi nhưng trong lòng lại
khóc như trời sập rồi lui xuống, chỉ duy nhất Thừa tướng còn ở lại lâu
thêm một chút. Nhìn vẻ mặt Tô Cẩm Bình tuy ương ngạnh nhưng hai mắt lại
sáng rực, hiển nhiên chuyện này đều do nàng cố tình sắp đặt. Cái gì mà
không hiểu quốc sự, cái gì mà nói sai thì xin thứ lỗi? Thật ra chỉ là cố tình tạo ra hình tượng mình không hiểu biết gì cả để đạt đến mục đích
cuối cùng thôi. Một cô gái như vậy, thực sự rất hiếm có! Tài hoa đầy
mình, dung mạo xuất chúng, nếu có thêm xuất thân cao quý nữa thì dù làm
mẫu nghi thiên hạ cũng không đủ!
Nghĩ vậy, ông khẽ mỉm cười với Tô Cẩm Bình rồi lui xuống.
Chờ lão Thừa tướng đi rồi, Tô Cẩm Bình mới nói với Quân Lâm Uyên: “Xem ra
Thừa tướng này của huynh quả thực là đại trung thần hiếm có!”
Quân Lâm Uyên khẽ gật đầu đồng ý với ý kiến của nàng.
Quốc khố bị trộm sạch sẽ thực sự là chuyện rất lớn, hoàn toàn có khả năng
các hạ thần sẽ phản lại quân vương. Nhưng Thừa tướng lại kiên định đứng
về phía hắn, người như vậy đúng là đáng tin cậy.
“Có manh mối gì không?”
Nàng vừa hỏi vậy, Quân Lâm Uyên khẽ nhướng mày, có lẽ hắn cũng rất phiền
lòng. Tô Cẩm Bình không tiện hỏi thêm nữa: “Được rồi, ăn cơm đi! Đừng để ta còn chưa kịp học y thuật thì sư phụ đã chết đói trước.”
“Nàng ăn chưa?” Hiện giờ tâm trạng của hắn tốt hơn rất nhiều, hôm nay nàng
không chỉ mang cơm cho hắn, còn bảo vệ hắn như vậy, dù thế nào cũng đáng để hắn vui vẻ!
“Chưa!” Tô Cẩm Bình thấy hắn ăn ngon lành nhưng trong mắt vẫn có chút phiền
muộn, thầm hít sâu một hơi, sau đó lườm hắn một cái, “Được rồi được rồi, vì hôm nay tâm trạng của huynh không tốt, ta sẽ nể mặt đưa huynh đi ăn
đồ ngon!” Nói xong nàng kéo hắn ra ngoài.
Tuy Quân Lâm Uyên biết là vì nàng thấy mình bị trộm quốc khố tâm trạng
không tốt nên mới có hành động này, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ,
quốc khố bị trộm thì ra cũng là chuyện tốt.
Mùi thịt nướng thơm phưng phức lan tỏa khắp rừng mai, đây là tuyệt kỹ sở
trường của Tô Cẩm Bình! Khụ khụ… là tuyệt kỹ duy nhất nên mới gọi là
tuyệt kỹ sở trường! Con thỏ nướng bóng bẩy mỡ màng, chất lỏng màu vàng
sáng trong veo chảy từ thân con thỏ rơi xuống đống lửa phát ra những
tiếng lách tách, hương vị cực kỳ thơm. “Quân Lâm Uyên, huynh hơi bị tốt
phước đấy, đời này bà đây cũng chỉ mới nướng cho hai người ăn, một người là Bách Lý Kinh Hồng, một người là huynh! Nếu không phải vì thấy hôm
nay tâm trạng của huynh không tốt, thì còn lâu bà đây mới làm!”
Tô Cẩm Bình vừa nướng thỏ vừa nói. Bỗng nhiên, nàng lại chợt nhớ ra một
chuyện, hình như nàng còn nướng cho cả Vàng ăn nữa. Bách Lý Kinh Hồng,
Quân Lâm Uyên, Vàng, khụ khụ…
Quân Lâm Uyên nghe vậy khẽ cười vô cùng xinh đẹp khiến Tô Cẩm Bình nhìn hoa
cả mắt, lập tức tán thưởng: “Quả nhiên không hổ danh mỹ nhân rắn rết,
đẹp thật đấy. Nếu không có Bách Lý Kinh Hồng, chưa biết chừng ta sẽ theo đuổi huynh mất!” Nàng tùy tiện nói xong lại dùng gậy khơi lửa lên.
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Quân Lâm Uyên chợt lóe lên, thất thần một chút
lại làm cho một mẩu than bắn vào bộ y phục màu bạc của hắn, vệt thành
một vệt đen.
Tô Cẩm Bình lườm hắn một cái: “Ta chỉ tùy tiện nói chơi vậy thôi, huynh kích động thế làm gì?”
Chỉ là… tùy tiện nói chơi thôi sao? Nàng đâu biết rằng, nàng tùy tiện nói
chơi cũng có thể dễ dàng làm mặt hồ phẳng lặng trong tim hắn dậy sóng
như cuồng phong bão táp chứ?! Trong lòng thoáng xuất hiện cảm giác mất
mát, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi: “Hơi bất cẩn thôi mà!”
Nướng chín rồi, nàng đưa thỏ cho hắn: “Ăn đi, cơ hội hiếm có đấy, chắc đời
này bà đây cũng không nướng cho huynh ăn lần thứ hai nữa đâu.”
Hắn đưa con thỏ lên mũi ngửi, mùi cay nồng xộc vào mũi, chợt nhớ đến thứ bột gì đó lúc nãy nàng rắc lên trên, liền hỏi: “Cay à?”
“Sao thế? Có chuyện gì à?” Đồ nướng ăn cay mới ngon chứ?
“Không!” Hắn khẽ cười, bắt đầu ăn một cách tao nhã.
Tô Cẩm Bình cũng cầm lấy một con thỏ khác ngồi bên cạnh vui vẻ ăn. Nói gì thì nói, đồ mình nướng ăn vẫn ngon nhất!
“Quân Lâm Uyên, thật ra chuyện này ta vẫn phải nói, đây đúng là lỗi của
huynh, chìa khóa nằm trong tay huynh mà lại để người ta trộm mất quốc
khố, ít nhiều gì huynh cũng có trách nhiệm. Chúng ta là bằng hữu, trước
mặt người khác đương nhiên ta phải bênh vực huynh, nhưng giờ chỉ có hai
người ta vẫn phải nói, vấn đề này là do huynh, sau này nhất định phải
cẩn thận một chút!”
“Ừm!” Quân Lâm Uyên gật đầu, mặt lại nở nụ cười.
Tô Cẩm Bình ăn mấy miếng xong chợt cảm thấy mất ngon, tiện tay cầm một que củi quay lưng về phía hắn, ai oán vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Thấy nàng đang yên đang lành lại quay lưng về phía mình, cầm que không biết
làm gì, khóe môi Quân Lâm Uyên khẽ run lên, tình huống gì thế này? “Nàng sao thế?”
Cô nàng nào đó nghe vậy liền quay đầu, mặt như sắp khóc: “Nếu sớm biết
quốc khố của huynh bị trộm dễ như vậy thì ta đã làm trước rồi. Giờ thì
hay rồi, người ngoài được lợi, làm ta đau lòng chết đi được!”
“Phụt!” Hắn không kìm được bật cười thành tiếng, thực sự có cảm giác muốn bổ
đầu nàng ra xem trong đó chứa cái gì mà suy nghĩ cũng khác xa người bình thường như vậy! Hắn cười mấy tiếng xong lại chợt ho sù sụ, sắc mặt cực
kỳ khó coi, không bao lâu sau lại bắt đầu ho ra máu.
Tô Cẩm Bình cuống cuồng, không hiểu vì sao hắn đang bình thường lại bắt
đầu ho, cũng không bận tâm đến chuyện quốc khố bị trộm nữa, vội hỏi:
“Sao thế?”
“Không sao!” Nói vậy nhưng hắn lại tiếp tục ho mạnh mấy tiếng.
“Thôi thôi đừng ăn nữa, về nghỉ ngơi đi!” Nói xong Tô Cẩm Bình dìu hắn đứng dậy.
Hắn ho một lúc mới thuận khí được, cười nói với nàng: “Không sao!” Một vệt
máu vẫn vương bên khóe môi tạo nên một vẻ đẹp đến thê lương.
Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày: “Quân Lâm Uyên, tin ta, ta sẽ chữa khỏi bệnh cho huynh!”
“Trẫm tin!” Nói xong, mắt hắn tràn ngập nụ cười nhìn nàng.
Thấy hắn đã ổn hơn một chút, Tô Cẩm Bình lại nói: “Ta còn nhớ lúc trước
huynh đã hứa sẽ tặng quốc khố cho ta, giờ quốc khố bị trộm mất rồi, đến
lúc ta đi, huynh cũng phải cho ta một ít bạc đấy!”
“Được!” Hắn thoải mái đáp ứng rồi lại cúi đầu ăn con thỏ kia. Y như những lời
nàng đã nói hôm qua, bằng hữu là người sẽ đứng bên cạnh mình cho tới
khoảnh khắc cuối cùng, dù biết rõ hắn sai nhưng vẫn ra sức bênh vực hắn
trước mặt người khác. Hắn là bằng hữu của nàng, hắn thật sự rất may
mắn!!!
Ăn xong, Tô Cẩm Bình cười hỏi: “Thế nào? Tay nghề của ta không tồi chứ?”
“Không tồi!” Hắn cười gật đầu.
“Thôi, huynh về xử lý quốc sự đi! Ta tự vào Mai viên cũng được!” Nói xong, Tô
Cẩm Bình đứng dậy phủi phủi bụi trên mông rồi đi vào trong Mai viên. Sớm học thành tài, sớm chữa khỏi bệnh cho hắn, cũng sớm quay về được Nam
Nhạc!
Quân Lâm Uyên cười nhìn theo bóng nàng, cho đến khi nàng đi xa thật xa rồi,
vẻ mặt mà hắn gắng gượng giữ bình thường mới tan biến, túm lấy ngực áo
ho một lúc lâu, phun ra một búng máu xong mới thở lại bình thường được.
Hắn uể oải nhìn lên không trung, đáy mắt như xuất hiện vẻ bi thương sắp
được giải thoát, tính toán ngày… cũng không còn mấy nữa…
…
“Bệ hạ, bên phía Lãnh Tử Hàn đã không còn đi tìm Hoàng hậu nữa rồi!” Trên
lý thuyết, thì Lãnh Tử Hàn tìm hay không cũng chẳng có một xu quan hệ
nào với họ. Nhưng đang bình thường lao đi tìm kiếm như sắp phát điên đột nhiên lại như hoàn toàn không để ý đến chuyện này như vậy, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc, thế nên thủ lĩnh mới để hắn ta tới bẩm báo.
Đôi mắt xám bạc khẽ mở ra, đôi mày đẹp nhíu lại. Lãnh Tử Hàn không tìm nàng nữa, là từ bỏ sao?! Không thể nào! Như vậy thì chỉ có một cách giải
thích, chính là hắn ta đã tìm thấy rồi! Suy nghĩ này vừa xuất hiện chợt
khiến tim hắn chua xót đến không chịu nổi, nếu đúng là Lãnh Tử Hàn tìm
được nàng trước mình, liệu nàng có cảm thấy mình quan tâm đến nàng không nhiều như Lãnh Tử Hàn không?
Hắn nào biết rằng, nếu không có Hoàng Phủ Dật mật báo, thì Lãnh Tử Hàn cũng không thể nào biết được Tô Cẩm Bình đang ở Bắc Minh.
“Bệ hạ?” Thấy hắn không nói gì, Diệt lại hỏi.
Bách Lý Kinh Hồng im lặng một chút mới nói: “Tiếp tục tìm, nhưng phái người
theo dõi chặt Lãnh Tử Hàn.” Nếu Lãnh Tử Hàn tìm được trước mình, thì thế nào cũng sẽ đi gặp nàng hoặc lộ ra sơ hở nào đó.
“Vâng!” Xem ra điện hạ nghi ngờ Lãnh Tử Hàn đã tìm được Hoàng hậu, nếu thế
thật, thì ngày họ tìm được Hoàng hậu cũng không còn xa!
Diệt đang định ra ngoài, Bách Lý Kinh Hồng lại chợt đứng dậy.
“Bệ hạ, ngài… muốn đi hỏi Lãnh Tử Hàn sao?”
Bách Lý Kinh Hồng không liếc hắn ta lấy một cái, chỉ mang cả Vàng đi mất.
Tất nhiên, hắn sẽ không tìm Lãnh Tử Hàn để hỏi, mà với bản lĩnh của Lãnh Tử Hàn, để mấy người Diệt theo dõi hắn ta cũng chẳng có hiệu quả gì.
Cách tốt nhất chính là tự hắn đi giám sát, thế nào cũng có lúc lộ sơ hở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...