Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Đông Lăng, Ngự thư phòng.

Hoàng Phủ Dạ cầm
một cây quạt cán vàng, phe phẩy rất phong lưu, dung nhan còn diễm lệ hơn nữ giới vài phần kia hàm chứa nụ cười xinh đẹp, giọng nói tao nhã lại
gợi cảm vang lên: “Hoàng huynh, huynh thực sự muốn đưa thần đệ cùng đi
Bắc Minh sao? Việc quốc sự giao cho Thượng Quan Cẩn Duệ huynh cũng yên
tâm được à?” Ngược lại Hoàng Phủ Dạ hắn lại thấy không yên tâm.

Đôi môi mỏng của vị đế vương lạnh lùng ngạo mạn nhếch lên cười lạnh, con
ngươi màu tím đậm cũng tối đi, nhưng ngự bút trong tay lại không hề
ngừng lại, giọng nói lạnh như băng tuyết vang lên: “Bắc Minh, trẫm nhất
định phải đi. Quân Lâm Uyên đã đến thăm Đông Lăng, tuy cũng chẳng biết
được nhiều nội tình gì, nhưng rót cuộc cũng biết một biết hai. Người ta nói có đi mà không có lại là thất lễ, đương nhiên trẫm cũng phải đi một chuyến xem thực hư ra sao!”

“Nếu vậy, thần đệ lại
cho rằng hoàng huynh có thể đích thân đi Bắc Minh, để thần đệ tạm thời
lo liệu việc quốc sự, giao Đông Lăng cho con hồ ly Thượng Quan Cẩn Duệ
kia, sau này thực sự không nói chính xác được sự tình sẽ biến thành thế
nào nữa!” Từ sau khi Tô Niệm Hoa thất thế, Thượng Quan Cẩn Duệ càng làm
cho họ khó hiểu hơn. Bọn họ đã dùng mọi cách những không thể thấu hiểu
hoàn toàn rốt cuộc con hổ cười đó có ý đồ gì, càng không thể dụ hắn lộ
ra chút sơ hở nào. Trong tình huống này, hoàng huynh lại giao quốc sự
cho hắn tạm quản lý, chưa biết chừng lại thành dẫn sói vào nhà!

Nghe hắn nói vậy, Hoàng Phủ Hoài Hàn cười nhạt, cây bút lông sói trong tay
bất giác gãy đôi, trầm giọng nói: “Thứ trẫm muốn, là động thái khác
thường của hắn! Chỉ cần hắn dám hành động, trẫm ắt sẽ khiến hắn chết
không có chỗ chôn!” Cứ thăm dò nhau như vậy, với sự cẩn thận của Thượng
Quan Cẩn Duệ, chắc chắn họ sẽ không thu hoạch được gì, vậy nên Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn mới phải sắp đặt một phen, mở rộng lưới ra, sau đó ném hết quốc sự cho Thượng Quan Cẩn Duệ. Nếu hắn ta thực sự có ý đồ khác, ắt sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này. Mà chỉ cần hắn ta hành động, bản
thân mình hoàn toàn có thể đẩy hắn ta xuống địa ngục!

“Nhưng mà Hoàng huynh, Thượng Quan Cẩn Duệ liệu có mắc bẫy không?” Con hồ ly đó thực sự rất giảo hoạt!

Hoàng Phủ Hoài Hàn cười lạnh: “Có mắc bẫy hay không, thì chúng ta cũng đâu
tổn hại gì, đúng không?” Hắn cũng không nghĩ rằng Thượng Quan Cẩn Duệ sẽ bị dẫn dụ ra, nhưng thử một chút cũng chẳng mất gì.

Nghe vậy, Hoàng Phủ Dạ khẽ cười: “Hoàng huynh tính toán chu toàn cả rồi, là thần đệ lo nhiều quá.”

Tiếng nói vừa dứt, trong phòng chợt yên lặng hẳn, Hoàng Phủ Dạ nhìn ra ngoài
cửa sổ, con ngươi tím nhạt thoáng ánh lên tia sáng u buồn, bầu không khí trầm hẳn xuống.

Thấy sắc mặt hắn hơi là lạ, ánh mắt
Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh đi, trong lòng cũng quặn đau, cất tiếng nói như
không mấy bận tâm: “Đang nghĩ đến nàng sao?” Hắn ta cũng nhận được tin
báo nàng gặp sự cố, bây giờ đang không có tung tích gì, hắn ta cũng lặng lẽ phái người đi tìm, nhưng hoàn toàn không có tin gì hết.

Hoàng Phủ Dạ thoáng ngẩn người, quay sang nhìn Hoàng huynh nhà mình một cái,
trong mắt ẩn chứa tia sáng lạ thường. Trước đây mỗi khi nhắc đến nàng,
Hoàng huynh đều hận đến nghiến răng nghiến lợi gọi nàng là “cô gái chết
tiệt đó”, sao hôm nay cứ thấy là lạ nhỉ?! Sau khi nhìn kỹ hoàng huynh

nhà mình một lúc lâu, thấy ánh mắt bối rối của Hoàng Phủ Hoài Hàn liếc
sang chỗ khác, hắn mới giả vờ cười nhẹ nhõm: “Đúng thế, Hoàng huynh cũng hiểu rõ tâm tư của thần đệ mà…” Nói tới đây hắn không nói nữa, không có tin tức gì cả nàng, hắn sao có thể không lo?!

Hoàng
Phủ Hoài Hàn lại chợt cười, cũng không luẩn quẩn nhiều vấn đề này, chỉ
lạnh nhạt nói một câu không biết là an ủi hay than thở: “Nói thật ra,
mọi người trong hoàng thất Đông Lăng ta cũng phải cảm ơn người con gái
đó. Nếu không có nàng, thì vị thân vương ưu tú nhất Đông Lăng ta bây giờ vẫn còn là Dạ vương đêm đêm ngủ thanh lâu, vung tiền như rác vì mỹ nhân rồi!” Từ sau khi Dạ thích cô gái đó, đệ ấy lại học được cách giữ thân
sạch sẽ!

“Hoàng huynh!” Hoàng Phủ Dạ đen mặt kêu lên, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ xấu hổ như con rắn vừa bị đánh đúng vào
chỗ bảy tấc vậy. Sống đến tuổi này rồi hắn cũng chưa từng thấy Hoàng
huynh nói đùa bao giờ, nhưng vừa nói đùa lại đi châm biếm chính mình,
làm sao hắn không xấu hổ chứ?

Thấy hắn xù lông nhím,
khóe môi lạnh băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng khẽ nhếch lên, sau đó cầm quốc thư đưa cho tiểu Lâm tử: “Phái người đưa tới Bắc Minh đi!”

“Vâng!” Tiểu Lâm tử lĩnh mệnh rồi lui ra.



Phủ Tả tướng.

Một ông già đứng trước mặt Thượng Quan Cẩn Duệ: “Thiếu chủ, Hoàng Phủ Hoài
Hàn và Hoàng Phủ Dạ đi Bắc Minh, đây chính là cơ hội tuyệt hảo cho chúng ta, chúng ta có nên…”

Một tấm bình phong giấy dựng
thẳng, người đàn ông mặc xiêm y màu lam, gài ngọc quan màu lục trên đầu, một tay cầm bút, một tay vắt sau lưng, đứng múa bút trước bình phong.
Mực đen phóng ra, hình thành những nét vẽ tinh tế, rừng trúc bằng mực
đen trùng trùng điệp điệp, từng phiến lá nhỏ gắn trên ngọn trúc cũng như có khí phách, nhìn tưởng rất mong manh, thật ra lại ẩn chứa sức mạnh
phi thường. Nghe tiếng nói vang lên bên tai, hắn vẫn lẳng lặng vẽ từng
nét, như không hề có ý muốn trả lời ông cụ kia.

“Thiếu chủ!” Ông cụ cho rằng hắn không nghe rõ, lại lên tiếng nhắc nhở.

Ông vừa dứt lời, một cô gái mặc áo gấm màu tím nhạt bước ra, dung nhan
khuynh thành, trên nét mặt hiện rõ sự trí tuệ và hào khí, không ai khác
ngoài Mộc Nguyệt Kỳ. Nàng nhìn ông cụ kia, cười nói: “Ý của Tướng gia đã rất rõ ràng rồi. Hoàng Phủ Hoài Hàn không phải kẻ ngốc, hắn và Hoàng
Phủ Dạ đi Bắc Minh không phải là thời cơ tốt nhất cho chúng ta, ngược
lại còn là một tấm lưới chờ chúng ta sa vào. Nếu không, dù có cần phải
đi thì hắn đi một mình là được, mang theo Hoàng Phủ Dạ làm gì?! Còn nữa, dù hai người họ đều đi thì để một người có chút mưu lược như Hoàng Phủ
Kình Thương bảo vệ Đông Lăng vài ngày cũng không sao. Nhưng Hoàng Phủ
Hoài Hàn lại giao quốc sự cho Tướng gia, chẳng lẽ với hắn, huynh đệ ruột thịt còn không đáng tin bằng Tướng gia sao?”

Vừa
nghe câu này, Thượng Quan Cẩn Duệ thoáng quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt như hơi tán thưởng, còn có chút cảm giác như gặp được tri kỷ. Ông cụ
nghe vậy cũng nghẹn lời, vừa rồi khi nghe tin này, ông vô cùng vui vẻ,
hoàn toàn không nghĩ được nhiều như thế. Mà khiến ông càng xấu hổ hơn đó là sống đến chừng tuổi này rồi nhưng mưu lược thậm chí còn chẳng bằng

một tiểu cô nương hai mươi tuổi đầu, thật đúng là… ôi… Vừa xấu hổ, ông
vừa vội vàng nói: “Thiếu chủ, thuộc hạ hiểu rõ rồi, ta lui trước!”

“Ừ!” Hắn đáp lời, rồi lại tiếp tục với bức tranh mặc trúc của mình. Bỗng
nhiên, giọng nói chợt vang lên, vô cùng nhã nhặn, du dương: “Mộc cô
nương, Mộc tướng quân cả đời là trung thần, tại hạ thực sự không muốn
làm tổn hại thanh danh của cô nương.” Nếu Mộc Nguyệt Kỳ đứng về phía
hắn, ắt sẽ hủy hoại cái danh trung thần lương tướng của Mộc gia.

“Trong lòng Mộc Nguyệt Kỳ, Tướng gia là quan trọng nhất. Chỉ cần là thứ mà
Tướng gia quan tâm, ta sẽ giúp chàng bảo vệ. Chỉ cần là thứ mà Tướng gia muốn, ta sẽ giúp chàng giành lấy!” Nàng cất lời nói lên suy nghĩ trong
lòng mình, trên nét mặt không hề có chút e thẹn của các cô nương.

Thượng Quan Cẩn Duệ hơi dừng bút, trong mắt thoáng ánh lên vẻ cảm động, lại nói: “Không đáng.”

“Có đáng hay không, trong lòng Mộc Nguyệt Kỳ tự biết! Ta chỉ muốn hỏi Tướng gia một câu, chàng… yêu nàng ấy sao?” Nàng biết không nên hỏi, thậm chí nàng cũng biết đáp án đã vô cùng rõ ràng rồi, nhưng nàng vẫn không kìm
được bật ra câu hỏi này.

Yêu? Yêu à?! Thượng Quan Cẩn Duệ cũng thoáng trầm tư một chút, một lát sau mới đáp: “Yêu hay không
yêu, ta cũng không biết. Chỉ là, nàng là trách nhiệm của ta.” Từ khoảnh
khắc nhìn thấy nàng, cũng từ khoảnh khắc nàng trở thành vị hôn thê của
mình, nàng đã trở thành trách nhiệm của hắn, dù là yêu hay không yêu, dù nàng có gả cho hắn hay không, thì hắn cũng không thể chối bỏ trách
nhiệm này.

Mộc Nguyệt Kỳ lại chợt cười, từ trước tới
giờ, hắn coi trọng nhất là hai chữ ‘trách nhiệm’. Đó cũng là điểm khiến
nàng thích nhất ở hắn. Nhưng mà, Tướng gia, liệu có lúc nào Mộc Nguyệt
Kỳ cũng có thể trở thành trách nhiệm của chàng không?



Ra khỏi cung điện, Tô Cẩm Bình đi theo cung nữ kia, đến một đoạn đường, cô nàng nào đó ra vẻ tươi cười hỏi: “Cô có biết chỗ Hoàng thượng tắm ở đâu không?”

Cung nữ quay lại nhìn nàng không hiểu: “Cô hỏi chỗ Hoàng thượng tắm làm gì?”

“Vì nhiệm vụ mà Hoàng thượng giao cho ta là đi cọ rửa dục dũng (thùng tắm)
của ngài ấy mà!” Dục dũng cũng là ngự dũng! Tuy nàng biết tên mỹ nhân
rắn rết đó không dễ qua mặt như vậy, nhưng nàng cũng cần thời gian điều
đình mới nghĩ ra kế sách cao siêu hơn được đúng không?

“Hả? Không phải Hoàng thượng sai ta đưa cô đến…” nhà xí sao?

Không chờ cô ta nói xong, Tô Cẩm Bình đã tỏ vẻ như ‘chắc chắn là cô nhầm
rồi’, nhíu mày phẩy tay, hai lông mày nhíu chặt đến mức kẹp chết một con ruồi: “Ôi dào, chắc chắn cô nghe nhầm rồi, mấy hôm trước Hoàng thượng
đã bàn bạc kỹ càng với ta, là dục dũng, tuyệt đối không phải là cái ở
trong nhà xí kia đâu!” (— giải thích một tí, nhà xí của vua được gọi

lịch sự là ‘ngự dũng’ nhưng thùng tắm cũng là ‘dũng’, nên Tô Cẩm Bình
mới cố tình nói lái đi để tránh đi cọ thùng cứt—)

Thấy nàng chắc chắn như vậy, cung nữ nhất thời không biết thật giả thế nào,
nhíu mày do dự. Cô ta không nghĩ mình nghe nhầm, nhưng làm gì có ai to
gan đến mức cố tình xuyên tạc lời của Hoàng thượng chứ? Thế nên cô gái
này hẳn cũng không có gan làm thế đâu, trừ khi nàng không muốn sống nữa.

Thấy cô ta do dự một lúc lâu, Tô Cẩm Bình mới vội khơi cho lửa to thêm:
“Nhanh lên chút đi, nếu cô còn chần chừ nữa, đến lúc Hoàng thượng muốn
tắm rửa, mà dục dũng còn chưa được cọ xong, thì ai chịu trách nhiệm?”
Thật ra là nàng nói huowu nói vượn, nghĩ mà xem, bây giờ đang là buổi
sáng sớm, người cổ đại làm gì có ai ăn no rỗi việc lại đi tắm buổi sáng?

Nhưng cung nữ kia cũng vô cùng hoảng sợ, Hoàng thượng có bệnh cuồng sạch sẽ
rất nghiêm trọng, một ngày tắm rửa không biết bao nhiêu lần, chưa biết
chừng một khắc sau lại muốn tắm nữa! Nghĩ vậy, cô ta vội vội vàng vàng
đưa Tô Cẩm Bình đến phòng tắm ngự dụng — điện Long Trạch, vừa tới cửa cô ta liền nói: “Đến rồi, cô ở đây nhé.”

Nói xong cô ta lập tức quay người đi ngay, chắc hẳn là muốn quay về vị trí để phục mệnh.

Trên mặt Tô Cẩm Bình hiện lên nụ cười gian xảo, đẩy cửa bước vào.

Vừa vào trong, đập vào tầm mắt là một tấm bình phong, trên bình phong đặt
một chậu quân tử lan, cao quý, rất có phong thái quân tử. Mỹ nhân rắn
rết ấy mà, đúng là rất cao quý, nhưng nàng không hề cảm thấy có chút
phong thái quân tử nào hết, thật sự nghĩ không ra vì sao hắn lại thích
loài hoa này.

Nghe tiếng nước truyền tới từ bên kia
bức bình phong, chắc có người đang cọ rửa phòng tắm, Tô Cẩm Bình liền
cười càng rạng rỡ hơn, vòng qua bình phong ra phía sau, thấy một suối
nước nóng, trong phòng còn có làn khói mờ mờ ảo ảo y như cảnh trong mơ,
mấy người cung nữ đang cọ rửa trên mặt đất, nghe tiếng bước chân của Tô
Cẩm Bình liền ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Cô là ai?”

“Ta à?” Ánh mắt đảo một vòng, nàng không muốn làm việc, thế nên không thể
nói là mình tới để cọ rửa buồng tắm được, vậy thì…, “Còn cần phải hỏi
sao? Ta là người được Hoàng thượng phái tới trông chừng các ngươi!”

Cái gì?! Mấy cung nữ đều kinh hãi, lập tức quay sang nhìn nhau, đang yên
đang lành Hoàng thượng lại phái người đến giám sát họ làm gì?

Dường như Tô Cẩm Bình hiểu sự nghi hoặc của họ, hắng giọng rất điệu bộ, nói:
“Chuyện là thế này, hôm nay Hoàng thượng rất tức giận, nói rằng gần đây
buồng tắm không sạch sẽ, có thể là do các cô lười biếng không cọ rửa,
nên mới phái ta đến giám sát các cô, để xem các cô có lười biếng hay
không!” Hình như các nữ quan đều nói với cung nữ hạ đẳng như thế này
nhỉ?

Cung nữ vừa nghe mấy lời này, mặt liền trắng
bệch ra, làm sao còn nghĩ được xem Tô Cẩm Bình nói thật hay giả! Hơn
nữa, ai cũng biết tính cách của Hoàng thượng rồi, tàn nhẫn không ai bì
kịp, buồn vui thất thường, dù có to gan đến mấy cũng không có ai dám
truyền thánh chỉ giả! Họ vội cúi đầu khúm núm: “Cô cô yên tâm, chúng ta
sẽ lập tức cọ rửa sạch sẽ!” Bình thường họ đã không dám qua loa, giờ lại càng cẩn thận hơn.


Ha, tùy tùy tiện tiện nói mấy câu mà nàng đã thăng cấp lên thành cô cô rồi cơ à?! Tô Cẩm Bình cười tủm
tỉm đi qua, nhìn thấy một đĩa trái cây cách đó không xa, liền ngang
nhiên cầm một quả táo lên cắn, phát ra những tiếng “răng rắc” giòn tan.
Họ rất muốn nhắc nàng đó là đồ ăn của Hoàng thượng, nhưng chỉ lo mình mà nói, cô gái này sẽ lấy việc chung trả thù riêng, vu cáo bừa bãi với
Hoàng thượng, nên họ đành phải nhịn xuống.



Trong ngự thư phòng, Quân Lâm Uyên đang xử lý chính sự, nhìn thấy quốc thư từ Đông Lăng gửi tới, hắn không khỏi buồn cười. Hoàng Phủ Hoài Hàn và
Hoàng Phủ Dạ muốn đến Bắc Minh, hẳn là để thăm dò thực hư Bắc Minh hắn
ra sao phải không? Nhưng, điều hắn quan tâm cũng không phải điều đó, mà
là… nếu để Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn thấy Tô Cẩm Bình đã khiến hắn ta hận
đến nghiến răng nghiến lợi, có phải sẽ rất thú vị không? Nghĩ vậy, hắn
liền nhấc bút: “Hoài Hàn huynh có thể đến đây, lòng trẫm vô cùng vui
mừng, sẽ dọn sẵn phòng ốc tiếp đón…”

Còn đang viết, cung nữ đưa Tô Cẩm Bình đi cọ rửa ‘dục dũng’ kia đã trở lại: “Hoàng thượng, nô tỳ đã đưa cô nương kia đi…”

Còn chưa dứt lời, Quân Lâm Uyên đã cắt đứt: “Nàng ngoan ngoan ngoãn ngoãn
làm việc sao?” Hắn ngước mắt nhìn cô ta, trong mắt hiện lên vẻ ngẫm
nghĩ, nếu như nàng thực sự bằng lòng đi cọ rửa ngự dũng cho hắn thật,
thì đúng là hắn đã coi trọng nàng! Giữ lại, cũng chẳng có giá trị gì!

“Dạ?” Cung nữ kia kinh hãi vội quỳ xuống, “Hoàng thượng, nô tỳ đưa nàng tới đó rồi đi ngay nên không biết nàng có…”

“Lui ra đi.” Hắn không tức giận, nốt ruồi son nơi mi tâm tỏa sáng như trăm
hoa đua nở, giành hết mọi sắc màu của thế gian, thể hiện cho mọi người
thấy tâm trạng hắn hiện giờ không tệ lắm.

Cung nữ kia không ngờ mình còn giữ được cái mạng này, vội vàng run cầm cập đứng dậy lui ra ngoài.

Cung nữ ra ngoài rồi, gã thái giám bên cạnh len lén quan sát sắc mặt đế vương, càng không hiểu nổi suy nghĩ của hắn.

Quân Lâm Uyên hạ bút rất nhanh, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa. Viết xong chữ cuối cùng, hắn đặt bút xuống rồi đi ra cửa. Hắn rất muốn tự đi nhìn xem cô gái kia có làm cho hắn thất vọng hay không!

Thái giám vội vàng muốn đuổi theo, nhưng vì đứng không vững lại bất ngờ va
vào nghiên mực trên ngự án. Nước mực bắn vào tay áo bào màu bạc của Quân Lâm Uyên. Quân Lâm Uyên nhíu mày lộ vẻ căm ghét, nhưng cũng không nổi
giận.

“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng thứ tội!
Nô tài, nô tài…” Cũng may chỉ là nước mực văng lên người Hoàng thượng,
vẫn còn có chút đường sống, chứ nếu là gã bất cẩn va phải Hoàng thượng,
thì chỉ còn duy nhất một con đường chết!

“Nếu còn có
lần sau, trẫm sẽ lấy mạng ngươi.” Giọng nói vô cùng lạnh lẽo, nếu không
phải vì tên nô tài này đã hầu hạ mình lâu cũng không gây ra lỗi lớn gì,
thì hắn tuyệt đối không tha cho gã.

Gã thái giám kia vội dập đầu kêu cồng cộc: “Hoàng thượng tha mạng, nô tài không dám nữa!”

Nhìn vết mực trên y phục, hắn cũng chẳng còn tâm trạng đi nhìn xem Tô Cẩm
Bình đang làm gì nữa, liền phất tay áo bào nói: “Đi chuẩn bị đi, trẫm
muốn tắm!”

“Vâng!”…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui