Nhiều ngày nay, trải qua quá trình huấn luyện của Tô Cẩm Bình, tuy chỉ mới
vài ngày nhưng thực lực của mọi người trong phủ Tam hoàng tử đều tăng
lên rõ rệt! Hiện giờ người của Huyền các đã có thể đảm nhiệm được tốt
danh hiệu ‘sát thủ’ trong lòng Tô Cẩm Bình, người của Địa các cũng hoàn
toàn thoát khỏi lý luận sách vở, học được cách quyết đấu thực chiến cũng như cách hợp tác với nhau, Tô Cẩm Bình cũng vẻ vang thẳng cấp thành vị
thần thứ hai trong phủ Tam hoàng tử, thực sự được thừa nhận là nữ chủ
nhân của nơi này! Mấy ngày nay, Bách Lý Kinh Hồng cũng luôn lén lút học
nấu ăn, không dám để Tô Cẩm Bình biết nữa.
“Dĩ Mạch, đêm nay kỵ binh kinh thành sẽ thao diễn đúng không?” Tô Cẩm Bình
thản nhiên hỏi, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn, đúng thế, là hưng phấn. Toàn
bộ thù hận trong lòng nàng, hôm nay sẽ kết thúc cùng Mộ Dung gia!
“Đúng thế, cô nương. À phải rồi, thuộc hạ cảm thấy…” Hiên Viên Dĩ Mạch khẽ nhíu mày.
Tô Cẩm Bình quay sang nhìn cô: “Cảm thấy cái gì?”
“Cảm thấy Thiển Thương kia có chút kỳ quái.” Điều này cô nghi hoặc đã lâu
nhưng vì thấy cô nương luôn đối xử với Thiển Thương kia như muội muội
ruột thịt, nên cô cũng khó nói được gì.
“Em nghĩ nhiều quá thôi. Thiển Thương là muội muội của Thiển Ức, chắc chắn
Thiển Ức sẽ không phản bội ta!” Thiển Thương hơi kỳ quái sao? Thật ra
nàng cũng cảm nhận được, từ lần trước Vàng bị cô ta vô ý thả ra, nàng đã để ý đến rồi, nhưng nha đầu đó là muội muội của Thiển Ức, có lẽ cũng sẽ không phản bội mình. Hơn nữa, mình lẳng lặng quan sát cô ta lâu như vậy cũng không phát hiện manh mối gì, có lẽ chỉ do mình nghĩ quá nhiều
thôi.
Nhưng Thiển Thương không phải là Thiển Ức! Mấy lời này lên tới miệng, nhưng
Hiên Viên Dĩ Mạch lại không thể nói nó ra, vì cô biết dung mạo của hai
người kia giống nhau như đúc, trong lòng cô nương cũng thường coi Thiển
Thương là Thiển Ức! Cô hít sâu một hơi, nói: “Cô nương, mấy tên lưu manh trêu chọc Thiển Thương ngày ấy đều chết một cách kỳ quái, chết trong
ngôi miếu đổ của thành Tây. Điện hạ đã sớm sai chúng ta đi thăm dò nghe
ngòng, nhưng trừ tin tức mà ngày ấy Vân công tử phái người điều tra ra,
thì không tra được gì nữa, nhưng lại phát hiện không ít manh mối kỳ lạ,
những người biết rõ chuyện này cũng không ngoại lệ, đều chết hết!” Đây
là điểm nghi ngờ lớn nhất!
“Đủ rồi!” Tô Cẩm Bình đứng dậy, mặt thoáng giận dữ: “Thiển Thương là người
của ta, không cho mọi người điều tra về cô ta nữa!” Dù có nhiều điểm
đáng ngờ hơn nữa, dù Thiển Thương thực sự đi theo mình vì có ý đồ khác,
dù nha đầu kia muốn lấy mạng nàng, thì nàng cũng phải giữ cô ta ở bên
cạnh để chăm sóc, đây là lời hứa của nàng với Thiển Ức, cũng là điều
nàng nợ Thiển Ức! Lúc trước, nếu không phải vì nàng, Thiển Ức cũng đã
không phải chết. Thứ nàng nợ Thiển Ức và Thiển Thương, là một mạng sống!
Dĩ Mạch cũng hiểu tính Tô Cẩm Bình, nói: “Cô nương, trọng tình nghĩa rất
tốt, nhưng cô vẫn nên đề phòng cô ta một chút thì hơn. Thuộc hạ sẽ bẩm
báo với điện hạ ý của cô.”
“Ta biết.” Mạng của Tô Cẩm Bình rất cứng rắn, đâu mất dễ dàng như thế được, “Truyền tin cho đại biểu huynh ta ở phủ Tề quốc công. Tối nay sẽ là
ngày tàn của Mộ Dung gia.”
“Vâng!” Hiên Viên Dĩ Mạch đáp rồi lui ra ngoài.
Chờ cô ấy đi khuất, Tô Cẩm Bình mệt mỏi ngồi sụp xuống ghế, xoa xoa lọ sứ
trong ngực mình, nhỏ giọng thở than: “Thiển Ức, muội muội của em hẳn sẽ
không hại ta đâu, đúng không? Vì… cô ấy là muội muội của em mà…” Hai
khuôn mặt giống nhau như đúc như vậy, sao có thể phản bội nàng chứ!
“Điện hạ, cô nương nổi giận, rất khó chịu vì chúng ta điều tra chuyện của
Thiển Thương, cũng nói không cho chúng ta tiếp tục điều tra cô ta nữa!”
Dĩ Mạch đứng ở thư phòng bẩm báo.
Bàn tay cầm bút hơi ngừng lại rồi lãnh đạm nói: “Làm theo ý Hoàng tử phi
đi.” Nàng không thích đương nhiên không thể tra tiếp nữa.
“Vâng!” Hiên Viên Dĩ Mạch đáp rồi lui ra ngoài, cô hiểu ý điện hạ, với trí tuệ
của Hoàng tử phi, cũng sẽ không dễ dàng bị người khác gài bẫy.
Sau khi cô ấy đi rồi, Bách Lý Kinh Hồng lại đặt bút xuống, nhớ đến những
lời hôm qua sư phụ nói với mình, đáy mắt như nổi sóng to, sâu không thấy đáy…
Trong địa lao.
Tô Cẩm Bình thảnh thơi bước vào, nhìn Mộ Dung Phong đã phát điên trong nhà lao, cười nói: “Mộ Dung đại công tử, đã lâu không gặp!”
Vừa nghe thấy giọng nàng, Mộ Dung Phong sững lại rồi như phát điên lên lao
về phía nàng, có điều, tấm song sắt kiên quyết ngăn hắn ta lại, khiến
hắn ta thậm chí còn không chạm được vào vạt áo của Tô Cẩm Bình.
Nhìn bộ dạng này của hắn ta, Tô Cẩm Bình lại cười tiếp: “Nhìn Mộ Dung đại
công tử thế này, có vẻ cũng chưa điên nhỉ, ít ra vẫn còn nhận ra ta! Hôm nay ta đến đây, để tiễn ngươi một đoạn đường!”
“Tô Cẩm Bình! Rốt cuộc Mộ Dung gia ta đắc tội với ngươi thế nào mà ả đàn bà ác độc nhà ngươi cứ nhất quyết không chịu buông tha chứ?!”
“Ngươi không biết đã đắc tội với ta như thế nào sao?” Nụ cười trên mặt nàng
chợt biến mất, ánh mắt sắc bén hơn rắn độc, lạnh lùng nhìn hắn ta, chỉ
muốn lột da lọc xương hắn ta, hoặc dùng ánh mắt để độc chết hắn ta cùng
với tất cả những người đều có tên “Mộ Dung thị” như hắn ta vậy.
Ánh mắt của nàng khiến Mộ Dung Phong hơi kinh ngạc, cảm giác lạnh lẽo toát
ra từ đáy lòng khiến hắn ta run rẩy hỏi: “Ta… ta chỉ muốn làm ngươi mất
mặt một chút, nhưng người đã chặt một tay của ta, phá hoại tiền đồ của
ta, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Đúng thế, ngươi chẳng qua chỉ muốn làm ta mất mặt thôi, nếu đúng như ngươi
nói, thì hình như ta cũng có thể tha cho ngươi một mạng. Nhưng mà, người của Mộ Dung gia các ngươi giết người của ta, không nghĩ đến nợ máu trả
máu sao?” Đôi môi nhếch lên cười lạnh, nhìn hắn ta đầy trào phúng.
“Chỉ là một nha đầu thôi, mạng của một hạ nhân thì đáng giá bao nhiêu tiền chứ, ta…”
“Xoảng!” một tiếng, cửa nhà lao bị Tô Cẩm Bình đạp văng ra, xiềng xích bên trên
cũng đứt từng đoạn, xem ra nàng thực sự tức giận! Nàng bước nhanh vài
bước vào, đạp hắn ta xuống lòng bàn chân: “Đúng thế, trong mắt đám con
dòng cháu giống các ngươi, mạng của một hạ nhân chẳng đáng mấy đồng
tiền, nhưng mà, thứ các ngươi cướp của ta, là máu là thịt, cảm giác đau
đớn tới tận xương tủy này, chỉ khi các ngươi cùng trải nghiệm thì mới
hiểu được! Mộ Dung Phong, ta quên nói cho ngươi biết, Mộ Dung Hoa chết
rồi! Sao hả? Nghe xong thấy có cảm giác gì? Hận không? Oán không?”
“Cái gì?!” Mộ Dung Phong vốn bị đạp xuống đất không nhúc nhích được, lại
giãy dụa muốn bật dậy như phát điên, mặt tím xanh lại, “Đồ đàn bà độc ác nhà ngươi, ta giết ngươi! Chỉ cần Mộ Dung gia ta còn lại một người, họ
cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Yên tâm, bọn họ sẽ lập tức biến mất hết thôi! Mộ Dung Phong, ngươi vì muốn
hãm hại ta mà hủy hoại Vân Lam, Mộ Dung Hoa cũng làm không ít chuyện
táng tận lương tâm, Mộ Dung Hạo dùng mưu ma chước quỷ giết biết bao
nhiêu người tử tế, chuyện này không cần ta nói ngươi cũng biết chứ?! Còn Mộ Dung Song kia, ả phải đền mạng Thiển Ức cho ta!!! Tính ra, nhà các
ngươi có chết hết cũng không ai oan uổng, hiểu chưa?” Mặt nàng như tỏa
ra luồng khí hắc ám, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.
Mấy lời này khiến Mộ Dung Phong đang nổi điên dần tìm lại lý trí, ngẩng đầu oán hận nhìn nàng.
“À, phải rồi, còn phụ thân đại nhân của ngươi nữa, nói ra thì lão cũng vô
tội, cũng không đắc tội ta, cả các chi các nhánh của Mộ Dung gia, cũng
có thể đều vô tội nhỉ. Chắc chắn là ngươi cảm thấy ta không nên xuống
tay với họ đúng không? Vậy ngươi có biết không, thật ra Thiển Ức cũng vô tội, muội muội ngươi hại cô ấy chỉ vì muốn ta khó chịu mà thôi. Ta cũng rất muốn biết, nếu ta giết hết mọi người trong Mộ Dung gia, thì muội
muội ngươi có khó chịu không? Ngươi thấy thế nào?”
“Tô Cẩm Bình, ngươi là đồ điên!!! Ngươi là đồ điên!!!!” Mộ Dung Phong gào lên giận dữ.
“Dù ta điên, thì cũng do các người ép ta phải điên. Được rồi, xuống địa
ngục đi!” Bàn tay đưa ra bóp chặt lấy cổ hắn ta, khiến sắc mặt hắn ta
xanh tím.
Nhưng mà, trước khi Mộ Dung Phong trút hơi thở cuối cùng, ánh mắt hắn ta lại
như cười lạnh, nói với Tô Cẩm Bình: “Tô Cẩm Bình, ngươi đừng cao hứng
sớm quá, ngươi… ngươi… sẽ lập tức đi theo chúng ta thôi…”
“Vậy ngươi cứ đứng dưới suối vàng chờ mà xem!” Nàng dùng sức một cái, cổ Mộ Dung Phong vẹo sang một bên, tắt thở.
“Hành xác!!! Đánh càng thảm càng tốt. Nghĩ cách dùng danh nghĩ của Thất hoàng tử ném vào doanh trại luyện binh!” Những người khác muốn vào doanh trại rất khó, nhưng đối với thủ hạ của Bách Lý Kinh Hồng, chuyện này rất đơn giản.
Người trong địa lao quay sang nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ kính nể nhìn theo
bóng Tô Cẩm Bình, một người phụ nữ lại có thể nói ra những điều tàn khốc như vậy mà không hề biến sắc. Hành xác à!!! Chuyện này…
…
Trong doanh trại luyện binh, Mộ Dung Hạo đang luyện binh, những thủ hạ vốn
hơi khinh bỉ hắn ta cũng dần dần thần phục lại dưới chính sách vừa mềm
vừa rắn của hắn ta.
Đúng lúc này, Vân Dật đột ngột xuất hiện, thoải mái bước đến trước mặt hắn ta: “Ồ, đây không phải là Mộ Dung huynh sao?”
Mộ Dung Hạo biến sắc, nhìn hắn đầy vẻ thù địch: “Vân công tử có gì cần chỉ giáo?” Mới vài ngày trước, nhị ca mất mạng trên tay họ, vì thế ánh mắt
Mộ Dung Hạo nhìn Vân Dật như phun ra lửa!
“Chỉ giáo thì không dám, có điều gần đây Mộ Dung gia thảm quá, đầu tiên là
Đại công tử bị người ta chọc tức chết, nhị công tử cũng bệnh nặng qua
đời, tại hạ chỉ muốn tới dặn dò Mộ Dung huynh một chút, có lẽ gần đây
nhà huynh đắc tội thần phật nhà ai rồi, nên cân nhắc mời một đạo sĩ tới
cúng viếng cho cẩn thận, tránh tà ma quỷ quái. Ta nghe nói ở thành Tây
có vị Trương thiên sư rất giỏi, nếu Mộ Dung huynh có thời gian thì có
thể đi qua đó xem, đỡ để người tiếp theo gặp nạn là chính mình!” Mục
đích của hắn à, chỉ là chọc tức Mộ Dung Hạo thôi, càng giận càng tốt,
như thế mới tiện cho kế hoạch tiếp theo của họ!
Hắn vừa dứt lời, xung quanh đều vang lên tiếng cười trộm, những tiếng khúc
khích này khiến khuôn mặt vốn tái xanh vì tức của Mộ Dung Hạo giờ lại
thay đổi hết xanh đến tím, vô cùng khó coi. “Vân Dật, ngươi nói mấy câu
đó không phải là rất quá đáng hay sao?”
Dường như cũng đến tận hôm nay, đám thuộc hạ của Vân Dật mới biết miệng lưỡi của tướng quân nhà mình lại độc địa như vậy!
Vân Dật cười lắc đầu: “Đâu có, đâu có! Tại hạ chỉ xuất phát từ lòng tốt,
xuất phát từ sự quan tâm với Mộ Dung tướng quân thôi mà!”
Quan tâm à?! Quan tâm ta có chết hay không hả?! Loại quan tâm này dù có thì
cũng phải giấu trong lòng không nói ra mới đúng chứ?! Mộ Dung Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy bản tướng quân phải cảm tạ sự quan tâm của
ngươi rồi!” Nếu có thể, hắn ta thực sự muốn tống thẳng một quyền thật
mạnh vào mặt hắn!
Cứ tưởng rằng đối phương đã chiếm lợi thế ngoài miệng rồi thì sẽ câm đi,
ai ngờ Vân Dật vẫn không buôn tha, còn vỗ vai hắn ta như huynh đệ tốt:
“Mộ Dung huynh cần gì phải khách khí vậy, tại hạ cũng muốn đề xuất với
huynh thế này, sau buổi thao diễn này, huynh nên ngoan ngoãn ngồi trong
nhà đi, đừng ra ngoài nữa. Bên ngoài thực sự không an toàn với huynh
đâu! Có điều, trốn trong nhà cũng chưa chắc đã an toàn…” Nói xong hắn
lại ra vẻ trầm tư.
Mộ Dung Hạo tức xanh mặt: “Ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu,
cần gì phải trốn trong nhà! Không phiền các hạ bận tâm!” Nói xong hắn ta vung tay ra hiệu cho thủ hạ để đổi sân tập.
Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn ta lại nghe giọng Vân Dật truyền tới: “Ta
nói với Mộ Dung huynh mấy lời này là vì gần đây Mộ Dung gia thật sự bị
quỷ thần chú ý, dù ngươi có trốn trong nhà thì cũng không an toàn. Mấy
ngày trước tại hạ có được một cái mai rùa ngàn năm, nghe nói là có thể
được phật quang bảo hộ, tại hạ tình nguyện tặng nó cho Mộ Dung huynh
trốn trong đó trừ tà, không biết ý Mộ Dung huynh thế nào?”
Mấy lời này vừa dứt, mặt Mộ Dung Hạo tái đi: “Vân Dật, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
“Khinh người?! Người ở đâu?” Vân Dật còn giả vờ giả vịt nhìn khắp nơi.
“Ngươi!” Mộ Dung Hạo đang muốn ra tay, lại bị hai phó tướng kéo lại: “Tướng quân bớt giận! Đánh nhau ở thao trường, ai ra tay trước sẽ bị tội chết!” Hai phó tướng này đều là gia thần của Mộ Dung gia nên vô cùng chân thành!
Cục tức của Mộ Dung Hạo lên đến cổ, muốn phát ra lại không dám, nhất thời
tái mét mặt, răng nghiến vào nhau ken két khiến người ta hoàn toàn tin
tưởng rằng, nếu không phải bị người ta kéo lại, chắc chắn hắn ta sẽ lao
tới xé xác Vân Dật thành từng mảnh nhỏ mới thôi! Mà lúc này, Vân Dật chỉ cười lạnh, mắt đầy vẻ khiêu khích như dám chắc đối phương chỉ là kẻ hèn nhát không dám ra tay vậy!
Ngọn lửa giận của Mộ Dung Hạo còn chưa có chỗ phát, thì đúng lúc này một hạ
nhân của Mộ Dung gia mang theo vẻ oán hận chạy tới, ghé tai Mộ Dung Hạo
nói nhỏ gì đó. Hai mắt Mộ Dung Hạo lập tức như phun ra lửa, chút ranh
giới còn sót lại cùng với cảm xúc không thể khống chế được liền lao vọt
ra, hắn ta chạy nhanh ra ngoài thao trường! Vân Dật đứng vòng hai tay
trước ngực nhìn theo bóng hắn ta cười lạnh…
Đến cửa thao trường, bước chân Mộ Dung Hạo lảo đảo suýt ngất xỉu, nhìn thi
thể đại ca mình bị tra tấn đến mức không khác gì người tàn tật, hắn ta
chợt cảm thấy như trời đất đảo điên! Mọi người đứng xung quanh đều xôn
xao: “Đây không phải là Mộ Dung đại công tử sao? Sao lại ở đây?”
“Ai biết được, không phải Mộ Dung đại công tử đã chết gần nửa tháng rồi sao?! Sao thi thể cứ như vừa chết được mấy ngày vậy?”
“Chuyện này ai mà biết chứ, có điều hắn chết cũng thảm thật, đã chết rồi còn bị hành xác, giày vò đến mức này. Ôi! Gây tội lỗi gì mà đến mức này?”
Mộ Dung Hạo giận đến dựng tóc gáy, gầm lên với hạ nhân bên cạnh: “Còn không mau đưa thi thể đại ca ta về!”
“Vâng!” Hạ nhân vội bước tới đưa thi thể của Mộ Dung Phong đi.
Chờ bọn họ đi khuất, Mộ Dung Hạo đã giận hoa cả mắt, chạy đến chuồng ngựa,
lôi ngựa của mình ra rồi nhảy lên phi ra ngoài! Phó tướng thấy vậy vô
cùng sợ hãi. Bình thường không có chiến sự mà muốn điều động binh mã là
phải có hổ phù. Mộ Dung Việt biết tính tình Mộ Dung Hạo dễ kích động nên mới giữ hổ phù thay hắn ta để tránh xảy ra chuyện gì, chỉ có duy nhất
hôm nay là ngày thao luyện binh mã, Mộ Dung Việt mới giao lại hổ phù cho Mộ Dung Hạo, ai ngờ xảy ra chuyện ngay thế này! Tam hoàng tử như vậy
hẳn là muốn tới phủ Thất hoàng tử! Hai người muốn ngăn cũng không ngăn
được, vội quay về phủ Trấn quốc công bẩm báo việc này. Trong ngày thao
luyện binh mã mà tự ý rời vị trí là tội lớn, mà dẫn binh vây phủ Thất
hoàng tử lại là tội chết, nếu để người xấu lợi dụng, không biết hậu quả
sẽ thế nào!
Hai người đang định đi, Vân Dật lại đột ngột lên tiếng: “Hai vị tướng quân
định đi đâu vậy? Chẳng lẽ cũng muốn bắt chước tướng quân nhà các ngươi,
tự ý rời đi như thế sao?”
Vân Dật là tướng quân tam phẩm, bọn họ là quan tứ phẩm, cho nên đối phương
hoàn toàn có quyền xử lý bọn họ! Hai người liền nói: “Chúng ta không
được khỏe lắm, muốn tới chỗ chủ soái xin lệnh để về nghỉ một chút.”
“Ồ? Không khỏe à?! Người đâu, truyền quân y.” Nói xong, Vân Dật nhìn sắc
mặt cứng đờ của hai người kia, lại nói tiếp, “Vẻ mặt của hai vị tướng
quân thế kia là sao?! Sợ gặp quân y à?! Hai người nên biết rằng, vào
ngày thao luyện, dù là quân hay là tướng, nếu dám viện cớ bị ốm để lười
biếng sẽ bị xử lý y như binh lính đào ngũ!”
Đào ngũ, trừ chết ra không còn kết quả nào khác! Hai người vội đáp: “Không, vừa rồi chúng ta chỉ hơi choáng váng một chút thôi, bây giờ không sao
nữa!” Dứt lời, họ vội vàng quay về vị trí của mình.
Xem ra nhất thời không thể về phủ Trấn quốc công bẩm báo được, chỉ mong Tam công tử không gặp chuyện quá lớn!
Vân Dật cười lạnh, tiếp tục quay về luyện binh mã của mình…
…
“Bách Lý Nghị, ngươi lăn ra đây cho ông!” Mộ Dung Hạo đưa mấy vạn kiêu kỵ
binh đến vây chặt lấy phủ Thất hoàng tử! Cơn giận vừa bị Vân Dật khơi
lên, sự uất nghẹn của Mộ Dung gia mấy hôm nay, thêm cảm xúc bi thương
khi nhìn thấy thi thể của đại ca vừa rồi, tất cả đều chuyển thành lửa
giận không thể dập tắt trong lòng hắn ta. Hoàng gia, người của hoàng gia thì hay lắm sao?! Mộ Dung Hạo hắn hôm nay nhất định phải bắt Bách Lý
Nghị trả giá đắt! Dân chúng nhìn thấy tình cảnh này đều sợ trắng mặt,
hoảng hốt bỏ chạy…
Chỉ một lát sau, Bách Lý Nghị mặc trường bào trắng bước ra, vừa nhìn thấy
cảnh tượng này liền nhíu mày: “Mộ Dung Hạo, ngươi muốn tạo phản sao?”
Vừa nghe hai chữ tạo phản, binh lĩnh sau lừng Bách Lý Nghị lập tức chần
chừ! Bọn họ đi theo tướng quân tới đây không phải là đều tham gia vào
việc tạo phản sao?! Đó là trọng tội diệt môn!!!
Thấy mặt đám lính đều có vẻ do dự, Mộ Dung Hạo giơ cao hổ phù nói: “Hổ phù ở đây, quân lệnh như sơn, ai dám không theo?”
Đám tướng sĩ lập tức im lặng, đúng thế, chống lại mệnh lệnh của tướng quân
mới thực sự là tội chết!!! Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng
quân lệnh!!! Hổ phù trong tay ai, thì phải nghe người đó!
Mộ Dung Hạo thấy lòng quân ổn định, lại cười lạnh nhìn Bách Lý Nghị: “Bách Lý Nghị, ngươi giết đại ca của ta đã đành, ngươi lại còn tra tấn huynh
ấy như vậy, mối thù này, Mộ Dung Hạo ta nhất định phải bắt ngươi trả
bằng máu!!! Dù có kinh động đến Hoàng thượng, thì Mộ Dung gia ta cũng có lý!”
“Ngươi nói bậy cái gì đó?! Ta giết Mộ Dung Phong bao giờ?! Không phải Mộ Dung
Phong đã chết lâu rồi sao?!” Đầu Bách Lý Nghị chợt choáng váng, cũng cảm thấy vô cùng hoảng hốt, chẳng lẽ mấy hôm nay Mộ Dung gia luôn đối đầu
với mình là vì họ cho rằng mình động đến Mộ Dung Phong sao?!
“Đủ rồi! Ngươi đừng giả vờ giả vịt! Gần đây không phải chính ngươi luôn đối đầu với Mộ Dung gia ta như dầu sôi lửa bỏng sao? Nếu thật sự không phải do ngươi làm, thì đã sớm đến giải hòa rồi, ngươi coi Mộ Dung Hạo ta là
tên ngốc, chỉ nghe vài ba câu nói của ngươi đã bị lừa sao?” Sắc mặt Mộ
Dung Hạo xanh mét, cứ như chỉ một giây nữa sẽ lao vào xé nát Bách Lý
Nghị ra từng mảnh nhỏ vậy!
Lúc này Bách Lý Nghị mới biết ngày đó mình không nghe theo đề nghị của mưu
thần là ngu ngốc cỡ nào, lại khiến cho hiểu lầm phát triển thành tình
huống này! Nhưng gần đây hắn và Mộ Dung gia càng đấu càng gay gắt, mưu
thần của hắn cũng không khuyên can nữa, ngược lại còn thêm dầu vào lửa
là sao?! Hắn đâu biết rằng, mưu thần của hắn đã bị Tô Cẩm Bình túm được
nhược điểm từ lâu. Qua Băng Tâm, Tô Cẩm Bình biết được rằng người kia
rất thích đánh bạc, nên mới làm người ta động tay động chân khiến người
kia thua sạch sẽ, thậm chí còn nợ chồng nợ chất. Nếu không nghe lời Tô
Cẩm Bình, để người ta báo lên nha môn, không giữ được chức quan chỉ là
chuyện nhỏ, bị chủ nợ đánh chết là chuyện đương nhiên. Tiền đồ của Bách
Lý Nghị quan trọng hay mạng của mình quan trọng? Điều này còn cần nghĩ
nữa sao?! ***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...