“Ừ, cũng được!” Vân Dật đáp lời rồi đi theo Tô Cẩm Bình và Vân Lãnh Ngưng.
Hai người đàn ông đang nghiến răng nghiến lợi nhìn nhau đều ngẩn người, ánh mắt không vui liếc nhìn phía đó, thấy Tô Cẩm Bình đang đi ở giữa, Vân Dật và Vân Lãnh Ngưng mỗi người một bên, mà Tô Cẩm Bình đang quay sang không biết nói gì đó với Vân Dật. Ánh mắt hai người đều lạnh đi, chỉ hận không thể khiến cho Vân Dật biến mất ngay khỏi trời đất ngay tức thì!!! Cả hai liếc nhìn nhau, trong mắt trừ vẻ oán hận dành cho đối phương, còn thoáng có ý như tìm thấy kẻ thù chung, bước nhanh vài bước tới, ngăn cách Vân Dật và Tô Cẩm Bình ra.
Vân Dật đang mải mê nói với Tô Cẩm Bình chuyện ngày thi Hương, nói một nửa đột nhiên bị người ta đẩy ra ngoài như vậy, định nói gì đó thể hiện sự bất mãn, lại cảm thấy hai ánh mắt như muốn giết người hướng thẳng về phía mình, mấy lời lên đến miệng chợt nghẹn lại, im lặng một lúc lâu cũng không nói được gì. Tô Cẩm Bình cũng không kìm được thầm trợn mắt tức tối, hai người này, đúng là bị điên rồi!!!
Mọi người đi được một đoạn, thấy hơi mệt liền ngồi xuống thảm.
Vân Dật nhớ ra vừa rồi chưa nói xong, liền quay sang nói với Tô Cẩm Bình: “Biểu muội, ngày mai…”
Vừa nói được bốn chữ, một người áo đen một người áo trắng, cả hai ánh mắt không hề tốt đẹp gì đều quét tới. Lãnh Tử Hàn khẽ cười: “Biểu đệ có chuyện gì cần nói với tiểu Cẩm? Chi bằng nói trước với biểu huynh được không?”
Con ngươi đen láy nhìn thẳng hắn ta, ánh mắt mang theo nụ cười, thoạt nhìn vô cùng hòa nhã, nhưng Vân Dật lại thấy ánh mắt đó y như một con rắn độc đang bò từ lòng bàn chân hắn ta lên khiến da đầu hắn ta hơi tê dại. Chinh chiến sa trường bao nhiêu năm nay, chưa từng có ngày nào hắn ta có cảm giác như hôm nay, trong lòng thầm thắc mắc, rốt cuộc vị biểu huynh này của hắn ta làm gì ở Đông Lăng? Sao lại có ánh mắt kinh khủng như thế chứ?
“Biểu huynh, về chuyện thi Hương ngày mai thôi, phụ thân đã nhận được ý chỉ của Thánh Thượng nói là tất cả các công tử thiên kim thế gia đều phải tham dự, biểu huynh và biểu muội cũng phải đi. Biểu huynh đi theo ta đương nhiên không có gì đáng ngại, nên vừa rồi ta muốn nhắc nhở biểu muội chú ý công việc ngày mai một chút, tránh để xảy ra sai sót gì!”
Bách Lý Kinh Hồng ngồi bên cạnh im lặng nãy giờ chợt lên tiếng, ngữ điệu rất thản nhiên: “Vân công tử có chuyện gì có thể nói với bản cung, bản cung sẵn lòng chuyển lời cho Cẩm nhi.”
Cái gì?!!! Đều ngồi ở đây cả, chẳng lẽ mình không thể nói trực tiếp với Cẩm nhi sao?! Vì sao còn phải nói cho Tam hoàng tử nghe trước rồi để Tam hoàng tử chuyển lời cho biểu muội?! Đây không phải là dấu hiệu của việc đầu óc có bệnh à?!!! Có điều, nhìn ánh mắt của hai người nhìn mình, đột nhiên hắn ta như hiểu ra gì đó, ngại ngùng cười gượng: “Khụ khụ, vậy để Lãnh Ngưng nói cho Cẩm nhi đi, ta không nói gì nữa!” Trong lòng lại hơi thắc mắc, không phải Hàn biểu ca và Cẩm nhi là huynh muội ruột thịt sao? Tình hình này là thế nào?!
Vân Lãnh Ngưng cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, nghe Vân Dật nói câu này xong cũng không nghĩ nhiều, liền nói thẳng với Tô Cẩm Bình: “Ngày mai thi Hương cũng như thường lệ, chẳng qua chỉ là các hoàng tử và các công tử của thế gia so tài bắn cung thôi. Hôm nay ta và ca ca theo mọi người ra ngoài là vì muốn nhắc muội một chút, trong cuộc thi Hương hàng năm, luôn có một vài người chết vì mũi tên bắn lạc, bị người ta “không cẩn thận” ngộ sát. Hiện giờ Mộ Dung gia đang nhìn muội chằm chằm, nên muội cần cẩn thận một chút, với bản tính của tên Mộ Dung Hạo kia, rất có khả năng sẽ chọn cơ hội này để xuống tay.” Họ không muốn nói ở nhà, vì trong nhà nhiều người, tai vách mạch rừng, để người khác nghe thấy chỉ e sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Khả năng bắn cung của Mộ Dung Hạo rất…” Thấy Tô Cẩm Bình có vẻ không bận tâm lắm, Vân Dật muốn nói thêm vài câu, nhưng vừa nói mấy chữ, ánh mắt không tốt của hai người kia lại bay tới, khiến hắn ta nhất thời cảm thấy xung quanh mình như nổi lên từng cơn gió lạnh u ám, khổ sở ngậm miệng lại, quay sang lớn tiếng nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Tam hoàng tử điện hạ, khả năng bắn cung của Mộ Dung Hạo vô cùng chính xác, bắn tên cũng cực kỳ nhanh, hơn nữa, mỗi mũi tên còn có thể bắn theo đường vòng, thậm chí là mũi tên rõ ràng đã bắn ra rồi, còn có thể quay ngược lại ngay trong không trung, xin ngài nói chuyện này cho biểu muội biết, dặn muội ấy cẩn thận một chút!”
Nói xong, sau gáy Vân Dật chảy xuống một giọt mồ hôi rất lớn, chưa cần nói đến chuyện người khác sẽ nghĩ hành động của mình thế nào, ngay cả chính hắn ta còn cảm thấy mình như một tên thần kinh! Vân Lãnh Ngưng lại khẽ cúi đầu, che miệng cười trộm không ngừng.
“Ừ.” Hắn thản nhiên đáp lại, nhưng không hề “chuyển lời” cho Tô Cẩm Bình, trong lòng tương đối tán thưởng với cách nói vừa rồi của Vân Dật, Lãnh Tử Hàn cũng tỏ vẻ hiển nhiên là phải thế.
Đầu Tô Cẩm Bình phủ đầy vạch đen, rất sáng suốt không thèm để ý đến họ, đôi mắt phượng ngước lên nhìn trời xanh, mây cuốn mây trôi, che đi tia sáng mặt trời, gió thu nổi lên, cảm giác thoải mái hơn cả những ngày xuân rất nhiều. Nàng thu mắt lại, chợt… ánh mắt dừng lại ở sau lưng Lãnh Tử Hàn!
Sự hoảng hốt trong khoảnh khắc của nàng khiến mọi người đều ngạc nhiên, Lãnh Tử Hàn hỏi: “Tiểu Cẩm, sao vậy?”
Nhưng Tô Cẩm Bình lại như không nhìn thấy hắn ta, cũng không nghe hắn ta hỏi, chỉ nhìn chằm chằm ra sau lưng hắn ta, giống như hồn phách đều bị câu đi mất vậy. Bách Lý Kinh Hồng cũng nhìn ra sau lưng hắn ta, đôi lông mày đẹp khẽ nhíu lại.
Lãnh Tử Hàn quay lại, vừa nhìn thấy, ánh mắt hắn ta cũng chững lại, đó là… Thiển Ức sao?! Nhưng mà không phải Thiển Ức đã…
Cô gái đó mặc váy màu xanh lục, lúc này đang bị một tên ác bá lôi kéo cánh tay: “Đừng có rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt, tiểu tiện nhân, hôm nay ông đây muốn ngươi chắc rồi, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoan ngoãn ngoãn cho ông, nếu không, ông sẽ làm ngươi ngay bây giờ đấy!!!”
Cô gái kia giãy dụa điên cuồng: “Buông ra! Nếu ngươi không buông, ta sẽ báo quan!!!”
“Ha ha ha… báo quan à?! Báo đi! Ngươi đi báo đi!” Lần này không chỉ ác bá kia cười mà ngay cả đám lâu la bên cạnh tên ác bá kia cũng cười.
“Thiển Ức…” Đó là Thiển Ức đúng không? Tô Cẩm Bình ngây người thổn thức, hốc mắt tràn ngập nước mắt, những hình ảnh nàng đang cố gắng quên đi như ập tới…
Một tiểu nha đầu, vỗ ngực mình, thề nguyện: “Tiểu thư ở đâu, nô tỳ sẽ ở đó!”
Đẩy cửa phòng ra, tiểu nha đầu nhào bột, cười hì hì nói với mình: “Tiểu thư, em đang làm bánh Trung thu, lễ Trung thu mà không ăn bánh Trung thu sao được…”
“Tiểu thư, rốt cuộc người đang khen em hay bêu xấu em vậy?!”
“Tiểu thư…”
“Thiển… Thiển… Thiển Ức!!! Là Thiển Ức!” Tô Cẩm Bình đứng dậy, lảo đảo suýt ngã.
Bách Lý Kinh Hồng vội đưa tay ra đỡ nàng lại: “Bình tĩnh một chút, Thiển Ức chết rồi.”
Thiển Ức chết rồi! Những lời này như một tiếng sấm đánh thẳng vào tai Tô Cẩm Bình, nàng như phát điên lên gạt tay hắn ta, gào lên với hắn: “Nói láo! Thiển Ức không chết, không chết, chẳng lẽ chàng không nhìn thấy sao? Đó là Thiển Ức, là Thiển Ức của ta!”
Lãnh Tử Hàn cũng hơi nhíu mày nhưng không nói thêm gì. Hắn ta đứng dậy đi vài bước tới trước mặt đám người kia, nhanh chóng ra tay, chỉ không bao lâu đã khiến đám ác bá đó bò lê bò càng dưới đấy kêu khóc. Còn đang định nói gì đó với cô gái kia, Tô Cẩm Bình đã ngả ngả nghiêng nghiêng chạy tới, nhìn tiểu nha đầu dường như đang rất sợ hãi, nói: “Thiển Ức, em là Thiển Ức đúng không?”
“Tiểu Cẩm, cô ấy không phải là Thiển Ức!” Lãnh Tử Hàn ngắt lời, nha đầu này lùn hơn Thiển Ức một chút, chắc chắn không phải cô ấy, nhưng vì sao hai người lại giống nhau như vậy? Chẳng lẽ là mặt nạ da người? Nhưng nhìn một lúc lâu hắn cũng không nhìn ra sơ hở gì trên mặt cô ấy!
Nha đầu kia cũng sợ hãi hỏi lại: “Thiển Ức? Thiển Ức là ai?”
Câu nói này khiến sự hy vọng trong lòng Tô Cẩm Bình bị dập tắt trong nháy mắt, nhìn kỹ cô ấy, nàng cũng dần phát hiện ra không đúng, cô ấy quả thật không phải là Thiển Ức. Thiển Ức cao hơn cô ấy một chút, hơn nữa, tuy Thiển Ức nhát gan, nhưng luôn tỏ ra trấn tĩnh trước mặt nàng, không muốn để nàng lo lắng. Cô gái trước mặt này rõ ràng không phải là Thiển Ức, Thiển Ức đã đi rồi, rời khỏi nàng rồi, trong chiếc lọ nhỏ trong ngực áo nàng còn chứa tro cốt của Thiển Ức…
Bỗng nhiên, trong đầu nàng chợt nhớ tới câu nói của Thiển Ức: “Em có một muội muội sinh đôi, giống em như đúc, ngay cả mẫu thân cũng thường xuyên không phân biệt được.”
“Em… có phải em có một tỷ tỷ sinh đôi giống em như đúc không?” Chẳng lẽ cô ấy là muội muội của Thiển Ức? Chính là người muội muội mà Thiển Ức tâm tâm niệm niệm muốn tìm sao?!
Tiểu nha đầu nghe vậy hơi kinh ngạc: “Sao cô biết?”
“Quả nhiên là muội muội của Thiển Ức!” Tô Cẩm Bình cười, nhưng sau khi cười xong lại bật khóc, nhất thời không phân biệt được là đang khóc hay đang cười, y như người điên vậy.
Bách Lý Kinh Hồng bước tới, nhẹ nhàng nói: “Tìm được muội muội của Thiển Ức rồi, nàng nên vui mới phải chứ.”
“Đúng thế, ta nên vui mới đúng chứ!” Nàng chùi qua loa nước mắt nước mũi trên mặt, nhìn tiểu nha đầu kia, lúc trước khi nhắc đến cô ấy, Thiển Ức luôn đầy vẻ nhớ nhung, yêu mến, không ngờ mình có thể gặp được, chỉ tiếc rằng Thiển Ức đã mất rồi: “Tỷ tỷ của em là muội muội của ta, cô ấy vẫn luôn muốn tìm em, có điều…”
Cô gái kia nghe thấy vậy, hai mắt liền sáng lên nói với Tô Cẩm Bình: “Tỷ tỷ của ta? Cô gặp tỷ tỷ của ta rồi sao? Tỷ ấy ở đâu?”
“Cô ấy chết rồi!” Lãnh Tử Hàn không vui đáp. Tiểu Cẩm đã đau lòng lắm rồi, còn cứ nhắc đến Thiển Ức, không phải là chạm vào nỗi đau của nàng sao?!
“Chết… chết rồi sao?” Dường như tiểu nha đầu bị đả kích mạnh mẽ, nhìn họ với ánh mắt không thể tin nổi.
Tô Cẩm Bình bước tới, cầm tay cô ấy nói: “Em yên tâm, ta sẽ chăm sóc em thay tỷ tỷ của em.” Tâm nguyện duy nhất của Thiển Ức, nàng nhất định phải hoàn thành giúp cô ấy!!!
Tìm được muội muội của Thiển Ức, Tô Cẩm Bình không thể nói rõ được là mình vui vẻ hay đau lòng, nhìn nàng có vẻ kích động, mọi người liền đề nghị quay về trước. Ngồi trên xe ngựa, Tô Cẩm Bình mở to hai mắt nhìn nha đầu kia như chỉ sợ giây tiếp theo thôi cô ấy sẽ biến mất vậy. Từ khuôn mặt cô ấy có thể nhìn thấy được bóng dáng của Thiển Ức, giống như ký ức và hiện tại trùng khớp với nhau, khiến cho lòng nàng vừa vui lại vừa chua xót: “Em tên gì?”
“Ta không có tên, lúc trước chạy nạn từ nhà đi, vốn cũng có, nhưng chỉ tiếc đó là chuyện rất nhiều năm trước rồi, ta đã quên mất cái tên mà cha mẹ đặt cho khi đó…”
“Không có tên, vậy thì gọi là Thiển Thương được không?” Tô Cẩm Bình đề nghị. Thiển Ức, Thiển Thương.
Tiểu nha đầu nghe vậy khẽ gật đầu.
Trong xe ngựa phía trước, Lãnh Tử Hàn và Bách Lý Kinh Hồng đều nhắm mắt nghĩ ngợi, muội muội sinh đôi của Thiển Ức lại đột ngột xuất hiện ở đây vào thời điểm này, là tình cờ, hay có người sắp xếp? Có điều, nhìn dáng vẻ cao hứng lại thận trọng của Tô Cẩm Bình, bọn họ không hẹn mà cùng hít sâu một hơi, hy vọng là tình cờ!
Về đến phủ Tề quốc công, Tô Cẩm Bình y như tiếp đón khách quý, thứ gì cũng chọn thứ tốt nhất cho Thiển Thương, hơi một chút là hỏi han ân cần, giống như tất cả những điều tốt đẹp mà nàng muốn dành cho Thiển Ức, bây giờ đều cho nha đầu này hết vậy. Chỉ cần nhìn thấy mặt Thiển Thương, nàng đã cảm thấy Thiển Ức như vẫn còn sống, còn sống ở bên cạnh nàng. Ban đầu Thiển Thương còn hơi kiêng dè, nhưng dần dần cũng thoải mái hơn.
Trong đại sảnh, người Vân Dật phái đi thăm dò đã quay lại. Hơn mười năm trước, Tây Võ gặp nạn đói lớn, nha đầu kia chạy nạn tới Nam Nhạc, vốn làm việc trong nhà một viên ngoại, nhưng trước đó không lâu, việc làm ăn của viên ngoại kia sa sút, liền bán bớt hạ nhân trong nhà đi, cô ấy vừa bước ra khỏi nhà viên ngoại đã gặp ngay ác bá, cũng tình cờ gặp được họ.
Vân Dật cười nói: “Xem ra chúng ta suy nghĩ quá nhiều, bản thân nha đầu kia cũng trong sạch. Chúng ta nên nghĩ chuyện thi Hương ngày mai đi, biểu huynh, ngày mai huynh chịu trách nhiệm bảo vệ bên biểu muội, ta sẽ theo dõi Mộ Dung Hạo cẩn thận, Tam hoàng tử chịu trách nhiệm bao quát đại cục, tránh cho bọn họ dùng mưu ma quỷ kế gì!”
Hắn ta vừa dứt lời, hai người đều gật đầu. Tuy từ trước tới giờ bọn họ chưa từng chịu sự sắp đặt của ai, nhưng sự sắp xếp của Vân Dật quả thực rất hợp lý, không có chỗ nào để phản bác cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...