Edit: Cảnh Phi.
Beta: Rine Hiền phi.
Mỗi khi Thẩm Vũ nghe được tiếng khóc kia xong, tâm tình của nàng có chút phức tạp. Đứa bé còn nhỏ, giảng đạo lý thì nó nghe không hiểu, vì thế nàng mới ra hạ sách này. Nhưng mấy ngày trước, Nhị Hoàng tử quả thật có chút thê thảm.
Vì khiến thằng bé tự mình sửa đổi thói quen, Thẩm Vũ để nó và Đại Hoàng tử dọn tới thiên điện phía đông, đã bày biện đầy đủ đồ dùng bên trong, cũng đã cẩn thận kiểm tra qua một lần. Trên bề mặt đồ dùng đã bôi nước gừng lên, mùi rất nồng, Thẩm Vũ còn dặn riêng Đại Hoàng tử, không chủ động ngăn Nhị Hoàng tử lấy đồ vật bỏ vào trong miệng, nhất định phải để nó tự mình thay đổi thói quen này.
Đại Hoàng tử cũng không biết có thật sự nghe hiểu hay không, tóm lại Thẩm Vũ nói câu nào, thằng bé cũng đều nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, thoạt nhìn thì có vẻ ra dáng một vị huynh trưởng.
Vào ngày đầu tiên sửa thói quen xấu này, chắc chắn là khó khăn nhất. Bà vú ôm Nhị Hoàng tử tiến vào thiên điện phía đông, đặt nó đứng ở trên mặt đất. Bây giờ Nhị Hoàng tử đã có thể vịn đồ xung quanh tự mình bước đi rồi, cho nên vì tập đi, bên trong gian thiên điện này dựng một loạt các băng ghế thẳng hàng để nó làm tay vịn.
Trên mặt thằng nhóc còn vương nước mắt, tuy rằng ở chỗ Thẩm Vũ đã chịu thương tổn lớn, nhưng lúc này đã bị hoàn cảnh mới trước mặt làm cho quên sạch không còn chút nào, huống chi Đại Hoàng tử ở phía sau nó, điều này làm cho nó cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Tay của Nhị Hoàng tử chống lên băng ghế, đầu tiên xoay đầu nhìn nhìn bốn phía, đôi mắt mở to chớp chớp, quan sát địa hình xung quanh vô cùng cẩn thận. Đợi khi nó nhìn đến băng ghế cuối cùng, được xếp dựa vào một cái bàn, trên bàn đặt toàn bộ những món đồ chơi mà nó yêu thích nhất, lập tức cười "khanh khách" ra tiếng.
Thậm chí thằng bé còn vịn băng ghế, uốn éo thân hình mập mạp, chuyển qua nhìn về phía Đại Hoàng tử, giơ tay chỉ chỉ cái bàn kia. Trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng hừ ha, dường như muốn nói cái gì đó.
Đại Hoàng tử chống hai thanh nạng, đứng yên tại chỗ, thấy dáng vẻ này của nó thì toét miệng cười.
Thấy Đại Hoàng tử cười với mình, Nhị Hoàng tử dường như được cổ vũ vậy, cẳng chân càng thêm ra sức bước đi. Đôi tay không ngừng vịn băng ghế đi về phía trước, cuối cùng cũng tới bên bàn nhỏ, bà vú và Đại Hoàng tử cũng đều theo tới.
Đại Hoàng tử thấy nó với không tới mấy thứ kia, bà vú ở bên cạnh rõ ràng có chút do dự. Đại Hoàng tử liền ngẩng đầu lên, nói với bà vú: "Đưa mấy thứ này cho Hoàng đệ đi, nếu không nó khóc đấy."
Bà vú nhìn Đại Hoàng tử chống nạng trước mắt này, dưới đáy lòng khẽ thở dài một hơi. Thái tử điện hạ, một nhà mấy người này của ngài, dường như ai cũng đều vô cùng vui sướng muốn khiến ngài bỏ tật xấu kia đi.
Bà vú nhặt lấy những món đồ chơi đó, đặt toàn bộ lên trên mặt ghế để Thái tử có thể lấy được. Quả nhiên sau một lát, truyền ra tiếng khóc lảnh lót của Nhị Hoàng tử, hơn nữa còn vô cùng thương tâm. Rõ ràng đã thoát khỏi khống chế của Thẩm Vũ, nó vẫn khó tránh khỏi gừng cay tập kích.
Đại Hoàng tử vô cùng vui vẻ, lần nào cũng đều cầm lấy đồ chơi hình nhân nhỏ đưa cho thằng nhóc bên cạnh, thỉnh thoảng Nhị Hoàng tử chơi đến cao hứng nên quên mất, nhét đồ vật vào trong miệng. Đau khổ mãi, dần dà nó cũng phải sửa lại. Ngay cả Hoàng thượng mỗi khi mang theo đồ vật đưa cho Nhị Hoàng tử chơi, đều phải bôi lên bề mặt một ít gừng cay, lần đầu tiên thấy Nhị Hoàng tử bị chọc khóc, Tề Ngọc mừng rỡ cười ha ha.
“A Vũ, Tiểu Sanh như vậy về sau có xảy ra vấn đề gì hay không? Ví như không bao giờ chạm vào ngọc khí, nhìn thấy đồ chơi lập tức buồn nôn, nhắc tới con quay hay ngẫu nhiên nhìn thấy mấy thứ này có thể trực tiếp khóc luôn hay không?” Sau khi Tề Ngọc cười xong, dường như ý thức được có chuyện gì quan trọng vậy, nhanh chóng ngừng cười, sắc mặt hơi nghiêm trọng, nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Vũ sửng sốt một lát, sau đó vội vàng lắc đầu xua tay, vội vàng nói: “Không đâu, dường như toàn bộ đồ vật trong Phượng Tảo cung có thể bị nó bỏ trong miệng đều đã bôi gừng cay lên. Nếu nói sau này bị sợ hãi, vậy toàn bộ Phượng Tảo cung, nó đều sợ, thậm chí là toàn bộ hoàng cung!”
Tề Ngọc nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, vì vậy lại đi trêu đùa Nhị Hoàng tử vừa mới khóc xong.
Nhưng mà có một số việc thật sự không thể nói tuyệt đối, ví như sau này khi Nhị Hoàng tử đã bỏ thói hư tật xấu này xong, thật sự có di chứng. Chỉ cần là thứ có một chút vị gừng cay đều không thể chạm vào, cho dù trong món ăn của Ngự Thiện phòng chỉ hơi bỏ một ít, nó ăn một miếng là có thể nếm ra được, nhất định sẽ quấy khóc thật to. Thậm chí còn không thể ngửi mùi gừng, giai đoạn đầu kia nó thật sự bị tra tấn thê thảm!
Gần đây Phượng Tảo cung đang triển khai hoạt động trợ giúp Nhị Hoàng tử vứt bỏ thói quen hư, hơn nữa còn vô cùng náo nhiệt. Nhưng thật ra Minh Âm và Minh Ngữ vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, không có tâm trạng để ý đến vị tiểu chủ tử này đến tột cùng bị đãi ngộ như thế nào, lực chú ý của bọn họ đều đặt vào tẩm cung của Đức Phi.
Từ đêm truyền ra gặp quỷ đó xong, tẩm cung Đức phi vẫn luôn không được yên ổn. Thỉnh thoảng có cung nhân gặp quỷ, hơn nữa toàn là quỷ treo cổ, nữ quỷ kia lần nào cũng mặc y phục của cung nữ Tư Dược ti. Thực hiển nhiên chính là trước giờ chỉ có một nữ quỷ, thậm chí có một tiểu cung nữ chột dạ, nghĩ tới việc cung nữ Tư Dược ti kia bị hại chết, nên sợ tới mức phát điên, cả ngày ăn nói linh tinh giống như ma nhập.
Rõ ràng việc giả thần giả quỷ có hiệu quả, khuôn mặt mỗi cung nhân hầu hạ bên cạnh Đức phi đều tái nhợt, nghe nói đến quỷ lập tức hoảng sợ. Có người đưa ra ý kiến tìm đạo sĩ tới trừ yêu, làm cho quỷ hồn có oán niệm sâu nặng kia có thể an giấc ngàn thu.
Vốn dĩ ban đầu Đức phi đã cấm bọn họ bàn luận chuyện quỷ quái, thậm chí còn ban bố rõ xuống dưới, nếu nghe được ai nói hươu nói vượn thì đánh hai mươi trượng. Nếu nói chính mình tận mắt nhìn thấy quỷ treo cổ rồi, thì đánh bốn mươi trượng, nếu đã bị ma nhập, ví như người trước, vậy thì Đức phi lén lút cho người giết chết, dùng cách hạ độc dược.
Chẳng qua đến ngày thứ hai, số người gặp quỷ càng nhiều hơn, bởi vì đã có thêm một nữ quỷ, cũng là bị tóc che khuất mặt, chẳng qua lộ da thịt ra bên ngoài, cánh tay và cái cổ lộ ra đã biến thành đen, rõ ràng là bộ dáng trúng độc mà chết.
Lúc này trách phạt cũng không ngăn cản được lời đồn đãi, lại còn càng truyền càng thái quá, khiến cho lòng người hoảng sợ, không còn tâm trạng làm việc. Bên người Đức phi có mấy đại cung nữ đều đã chịu ảnh hưởng, thường xuyên phạm sai lầm, hoặc là thất thần, hoặc là dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Ở trong hoàn cảnh tinh thần hoảng loạn như vậy, đương nhiên không tốt chút nào. Huống chi là Đức phi trước giờ hưởng thụ cẩm y ngọc thực, căn bản không chấp nhận được loại không khí này, khiến cho chính nàng ta cũng có chút run sợ trong lòng. Bất kì ai trong tẩm cung cũng nhìn thấy nữ quỷ, chỉ trừ nàng ta trước giờ chưa thấy, không khỏi có chút nôn nóng lại khiếp đảm.
Mãi cho đến khi một đại cung nữ hầu hạ bên cạnh cũng bị dọa mất hồn, bắt đầu ăn nói hàm hồ, thì Đức phi mới bắt đầu đứng ngồi không yên. Mấy đại cung nữ bên người, ai cũng đều biết bí mật của nàng ta, huống chi mỗi lần làm chuyện xấu, đều phải dính dáng đến các cung nữ này, cho nên một khi có ai nói bậy thì chắc chắn sẽ tiết lộ hành vi phạm tội của nàng ta ra bên ngoài, nàng ta không thể tự loạn trận tuyến được.
Hôm nay đi Phượng Tảo cung thỉnh an, Đức phi ở lại sau, yêu cầu gặp riêng Thẩm Vũ. Thẩm Vũ mới vừa ngồi xuống ghế trong nội điện, trên tay cầm một chung trà nóng, nghe được nàng ta muốn cầu kiến, trên mặt nở nụ cười trào phúng.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Đức phi hành lễ đàng hoàng, giọng nói mềm nhẹ.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng vung tay cho nàng ta đứng dậy, ánh mắt vô cùng tự nhiên đảo qua khuôn mặt nàng ta. Cho dù trên mặt có đánh phấn son dày đi nữa thì vẫn có thể nhìn ra quầng thâm trên mắt và dáng vẻ tiều tụy của nàng ta, quanh thân tản ra một loại cảm giác mệt mỏi, hiển nhiên nàng ta đã không chịu nổi nữa.
“Không dối gạt nương nương, gần đây tẩm cung thần thiếp có chút không yên ổn. Có lẽ Hoàng hậu đã nghe nói, chẳng biết có thể thỉnh sư thái ở am ni cô vào cung, niệm kinh cầu bình an hay không?” Đức phi cũng không vòng vo, nói thẳng vào việc chính, trên mặt nàng ta mang theo ý cười nhưng biểu tình thấp thỏm.
Thỉnh sư thái vào cung niệm kinh, đơn giản chính là siêu độ vong hồn. Trong hoàng cung căn bản không cho phép làm như vậy, nếu như không làm chuyện gì trái với lương tâm, ở đâu oan hồn để siêu độ chứ?
Thẩm Vũ buông chung trà trong tay, đậy nắp lại, sắc mặt có mấy phần khó xử, nàng thấp giọng nói: “Đức phi vào cung lâu hơn so với bổn cung, hẳn là biết quy củ không được nhắc tới mấy chuyện oan hồn này. Huống hồ phỏng chừng là những cung nhân đó gặp ác mộng, vậy nên mới nói hươu nói vượn như thế. Chẳng lẽ Đức phi đã tận mắt nhìn thấy được thứ kia sao?”
Thẩm Vũ nói nhẹ nhàng trước mặt nàng ta, giọng điệu vô cùng tự nhiên, sắc mặt đầy vẻ tò mò. Lúc này Đức phi có vẻ hơi xấu hổ, nàng ta cúi đầu cười gượng hai tiếng rồi mới phản bác: “Sao có thể được chứ. Thần thiếp luôn luôn an phận thủ thường, đương nhiên không thể thấy thứ kia. Chẳng qua cung nhân hầu hạ, tốp năm tốp ba đều nói đã gặp, làm việc tay chân nhưng tâm tư không đặt trên công việc, khiến thần thiếp thật sự buồn rầu mà!”
“Vậy thì dễ làm rồi, đợi lát nữa bổn cung bảo Lan Hủy đi theo ngươi, đổi hết những cung nhân không chú tâm đó đi, đưa danh sách cho ngươi chọn mấy người mình thích. Bổn cung cũng biết chuyện này không dễ làm, chẳng qua là hậu cung mời sư thái niệm kinh siêu độ cho cái thứ giả dối hư ảo kia, thật sự là không thể nào nói nổi, huống hồ hiện giờ lại đang thái bình, muốn lấy cớ cũng không được!” Giọng điệu Thẩm Vũ trước sau đều nhu hòa, lúc nói tới đây, trên mặt còn hơi khó xử.
Đức phi nghe xong trong lòng đã có chút do dự. Dù sao người trong cung nàng ta đã trải qua chọn lựa, mất nhiều năm mới được như hiện tại. Nếu không phải xảy ra chuyện nữ quỷ này, tẩm điện của nàng ta cơ bản an toàn giống như thùng sắt vậy, không cần nàng ta phải tốn nhiều tâm tư.
Nếu lại chọn người một lần nữa, cũng không biết phải mất thời gian bao lâu mới có thể khống chế tốt được như bây giờ. Nàng ta nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn quyết định trước tiên đổi những cung nhân thần kinh có hơi suy nhược kia đi, không thể giữ lại bên người, bằng không chỉ sợ sẽ nói linh tinh.
Hơn nữa bởi vì lần trước giết chết một cung nữ, ngày hôm sau lại có nhiều thêm một nữ quỷ, nên Đức phi cũng không dám tùy tiện giết người nữa, chỉ có thể tạm thời điều đi khỏi mình, đợi chuyện này qua đi mới suy nghĩ việc giữ hay giết.
Sau khi tiễn Đức phi đi, Thẩm Vũ ngồi trên ghế, ý cười đã hoàn toàn biến mất. Nàng dùng sức cầm chung trà bên cạnh, nước trà bên trong văng tung toé ra, còn dính lên cả tay, thế nhưng Thẩm Vũ vẫn ngồi không nhúc nhích ở chỗ đó, ánh mắt lạnh băng nhìn theo hướng Đức phi mới vừa đi khỏi, biểu tình có chút âm ngoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...