Edit: Phương Hiền dung.
Beta: Rine Hiền phi.
Thẩm Vũ vừa bước vào nội điện đã cảm nhận được sự ấm áp. Trong điện đang đốt than, ấm hơn không biết bao nhiêu lần so với sự lạnh giá bên ngoài. Nàng nhẹ nhàng hà hơi, vừa định cong gối hành lễ mới biết việc quỳ bất động bên ngoài lúc nãy đã ảnh hưởng đến xương cốt, chân mềm nhũn làm lảo đảo cả thân người.
Vẫn may Minh Tâm và Minh Âm đang đi phía sau thấy vậy liền duỗi tay đỡ lấy cánh tay nàng, như vậy mới miễn cưỡng đứng vững.
Hoàng thượng đã sai người nâng long án về lại chỗ cũ, bây giờ nhìn thấy Thẩm Vũ ngã liền theo bản năng đứng dậy. Sau đó thấy nàng được cung nữ đỡ, Tề Ngọc mới ho nhẹ một tiếng, chậm rãi ngồi xuống.
"Tham kiến Hoàng thượng. Thần thiếp tới đây để thỉnh tội." Thẩm Vũ lại cúi người xuống lần nữa, chậm rãi hành lễ, giọng nói mang mấy phần dịu dàng.
Tề Ngọc trầm mặc một lát mới lãnh đạm "Ừ" một tiếng. Trước mặt đang có rất nhiều tấu chương, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào, đôi lúc ngẩng đầu lên, nét mặt không kiên nhẫn nhìn Thẩm Vũ, giống như vô cùng bất mãn với nàng.
Lý Hoài Ân lặng lẽ lùi xuống phía sau Hoàng thượng, nhìn dáng vẻ này của hắn chỉ muốn âm thầm khinh bỉ. Hoàng thượng lại bắt đầu muốn tìm đường chết sao? Để xem nếu Thục phi nương nương không để ý đến người nữa, người sẽ tìm chỗ nào khóc lóc.
"Ái phi có làm gì sai sao? Tình tỷ muội mới đúng là chính xác, tình cảm của trẫm và cửu đệ sao có thể bằng các nàng. Lúc hạ thánh chỉ biếm Thẩm Uyển vào Lãnh cung, trẫm còn băn khoăn không biết có nên cho nàng dọn vào không, để tỷ muội các nàng còn được đoàn tụ. Để nàng lưu lại mỹ danh tỷ muội tình thâm!" Mỗi lần Hoàng thượng mở miệng là mỗi lần tận lực trào phúng, ngữ khí cũng không tốt, lạnh lùng y như lúc nổi giận.
Lý Hoài Ân thầm kêu không ổn, cho người vào không phải là muốn làm hòa sao? Thế nào ngay màn dạo đầu đã cãi nhau nghiêm trọng như vậy? Lại muốn gây tai họa cho người khác sao?
Nét mặt Thẩm Vũ vẫn vô cùng bình tĩnh, cho dù ngay từ đầu Hoàng thượng đã vào trạng thái công kích, Thẩm Vũ cũng chỉ cúi đầu, nét mặt bình thản.
"Ngày ấy là thần thiếp làm sai, cho dù tỷ muội có tình thâm thế nào cũng không bằng tình cảm giữa Hoàng thượng và thần thiếp. Vậy nên khi Hoàng thượng nói chuyện, thần thiếp hẳn nên phối hợp, không được không quan tâm gì mà gây chuyện với Hoàng thượng như vậy."
Thẩm Vũ lại chậm rãi hành lễ thêm lần nữa, lúc này chân đã tốt hơn, hành lễ vô cùng có phong thái, hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Tề Ngọc âm thầm cắn chặt răng, nữ nhân này bao giờ cũng sử dụng chiêu này, vậy mà lại vô cùng có hiệu quả, hắn căn bản không ngăn được bản thân.
"Trẫm và nàng có tình cảm thâm hậu gì sao? Sao trẫm lại không phát hiện? Ái phi chớ có tự mình đa tình." Tề Ngọc hừ lạnh một tiếng, nét mặt vô cùng không kiên nhẫn, quay đầu đi không muốn nhìn Thẩm Vũ nữa.
Thẩm Vũ từ từ đứng dậy, hơi nhíu mày lại, dần trở nên trầm mặc không nói gì.
Loại cục diện này thật khiến những người có liên quan đang ở trong điện chờ sốt ruột đến điên. Nếu hai người lại cãi nhau, sau đó lại bắt đầu phạt quỳ bồi tội, kiểu gì nô tài như bọn họ cũng phải chịu tội thay. Dù sao Thục phi nương nương cũng có áo khoác lông cừu khổng tước lót trên mặt đất, chính là vũ khí gian lận vô cùng đắc lực.
"Thần thiếp nói sai rồi, hẳn phải là thần thiếp vô cùng có tình cảm với Hoàng thượng, có thể nói là một mảnh thâm tình. Chỉ là Hoàng thượng lại không biết, bây giờ ngẫm lại mới thấy bản thân thật đáng thương. Lại bị Hoàng thượng chán ghét, nói không chừng nếu không có gương mặt này, thần thiếp và tỷ tỷ đã cùng bị biếm vào Lãnh cung." Thẩm Vũ lấy lùi làm tiến, không hề cảm thấy ngại ngùng về những lời nói thẳng thừng của mình.
Tức khắc, Lý Hoài Ân liền cảm thấy chắc chắn, còn trong lòng của tất cả mọi người trong điện đều điên cuồng vỗ tay khen ngợi. Thục phi nương nương thổ lộ quá hay! So sánh với nương nương, Hoàng thượng quả thực nhát gan hơn không biết bao nhiều lần! Ít nhất Hoàng thượng người cũng là ngôi cửu ngũ đỉnh thiên lập địa, Thục phi người ta đã nói như vậy, xem xem người sẽ đáp trả thế nào?
Tề Ngọc im lặng một lát, hoàn toàn không ngờ Thẩm Vũ sẽ nói như vậy, cuối cùng ho nhẹ một tiếng, vẫn không nhìn về Thẩm Vũ, chỉ là vành tai đã hơi ửng đỏ khả nghi.
"Được, trẫm niệm tình nàng đối với trẫm một mực thâm tình, miễn cưỡng giữ nàng lại. Vị tỷ tỷ kia của nàng tạm thời cũng chưa cần dọn đến Lãnh cung, cứ cấm túc ở Kỳ Hoa điện đi." Cuối cùng giọng nói của nam nhân cũng nhu hòa trở lại, tuy rằng nét mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, nhưng từ ngữ khí có thể biết đuợc lúc này tâm tình của hắn không tệ chút nào.
Lý Hoài Ân không khỏi chép miệng, quả nhiên muôn vàn lời xin tha lỗi cũng không bằng một câu tuyên bố đơn giản của Thục phi nương nương. Nhìn xem, Hoàng thượng vốn đang tức giận lôi đình, bây giờ đã biến mất như kỳ tích, ngược lại còn dâng tặng cả vốn lẫn lời, ngay cả chuyện biếm Uyển Tu viện vào Lãnh cung cũng bỏ luôn. Lạy trời, lúc trước hắn còn vô cùng đau đớn khi tuyên chỉ, bây giờ lại thành một lần chứng cứ phạm tội Hoàng thượng đánh rắm.
Trên mặt Thẩm Vũ không khỏi hiện lên ý cười, cũng không ngại trực tiếp cười thành tiếng. Tiếng cười yêu kiều truyền vào lỗ tai làm tâm tình mọi người vô cùng vui sướng.
Tề Ngọc chậm rãi thở phào một hơi, lúc này mới chịu quay đầu đối diện với đôi mắt của Thẩm Vũ.
"Mau lại đây ngồi!" Nam nhân nâng tay vẫy vẫy với nàng, rõ ràng làm bộ dáng muốn làm hòa.
Thẩm Vũ chậm rãi đi tới cạnh người Hoàng thượng, nhẹ nhàng ngồi xuống. Tề Ngọc phất tay, thái giám liền tiến lên dọn dẹp tấu chương.
Lý Hoài Ân thở phào nhẹ nhõm, nhìn bộ dáng hai người ngồi sóng vai nhau, tức khắc cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái. Hoàng thượng có Thục phi nương nương tới làm bạn, nhất định sẽ không yêu cầu hắn ra dọn tấu chương làm bộ làm tịch nữa!
"Hoàng thượng, người đã dùng bữa sáng chưa?" Thẩm Vũ hơi nghiêng đầu, nhỏ nhẹ hỏi một câu.
Thẩm Vũ nhắc nhở như vậy, Minh Âm, Minh Ngữ mới nhớ, bình thường đều là thỉnh an ở chỗ Thái hậu xong sẽ trực tiếp trở về Cẩm Nhan điện dùng bữa. Nhưng sáng nay lại đi thẳng đến Kỳ Hoa điện để thẩm vấn Thanh Nhi, sau đó lại vội vàng chạy đến Long Càn cung, thật sự là một giọt nước cũng chưa uống.
Lý Hoài Ân cũng âm thầm gật đầu. Sáng sớm nay Hoàng thượng thượng triều, sau đó lại nhận được tín hiệu cầu cứu từ Thái hậu. Sau nữa cũng không cho dâng đồ ăn, chỉ ngồi trong điện mắng Thẩm Vũ không có lương tâm, một mực chờ nàng tới xin tha. Nghĩ tới đây, hắn lại nhìn qua Hoàng thượng, âm thầm nghĩ vừa hay để hai người cùng nhau dùng bữa.
"Nói lời vô nghĩa, nàng cho rằng trẫm sẽ chờ nàng sao? Hiển nhiên đã sớm dùng qua!" Nam nhân không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở miệng phản bác.
Đại điện vô cùng yên tĩnh, các cung nhân biết nội tình đều dùng nét mặt kinh ngạc nhìn nhau, giống như bị sét đánh. Hoàng thượng, người không cần phải ngang ngạnh như vậy! Thể diện tuy rằng quan trọng, nhưng long thể vẫn quan trọng hơn. Lý Hoài Ân trực tiếp nhắm mắt lại, không nỡ nhìn khuôn mặt kia của Hoàng thượng, đã vậy lại còn bày ra bộ dáng đương nhiên. Hoàng thượng, người không tìm đường chết thì sẽ không chết đâu!
Thẩm Vũ đảo mắt qua liền thấy nét mặt không đành lòng của Lý Hoài Ân, trong lòng không khỏi buồn cười. Nàng cũng tự đoán được Hoàng thượng vẫn chưa ăn sáng, nét mặt bất đắc dĩ.
"Hoàng thượng, nhưng thần thiếp rất đói bụng." Nét mặt Thẩm Vũ hiện lên vài phần năn nỉ, ngữ khí cũng trở nên mềm mại như đang làm nũng.
Tề Ngọc lập tức phất tay gọi mấy tiểu nội giám đến, uy nghiêm nói: "Mau đi Ngự Thiện phòng lấy đồ ăn đến, nhanh một chút, không được để Thục phi đói bụng."
Mấy tiểu thái giám kia liền chạy ra ngoài, lúc này Thẩm Vũ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng Thẩm Uyển đã được đặc xá không biếm Lãnh cung, nhưng lần này mục đích của nàng vẫn là Đại Hoàng tử.
Một lúc sau, cung nhân bưng đồ ăn nối đuôi nhau tiến vào điện, đương nhiên trong tay Hoàng thượng cũng có một chén cháo loãng và một đôi đũa.
"Trẫm đành cố gắng dùng bữa với nàng vậy." Tề Ngọc nhướng mày, đôi mắt nhìn vào chén cháo đang cầm trong tay, nét mặt hiện lên vài phần bất đắc dĩ, tựa như đang thật sự bồi Thẩm Vũ ăn cơm.
Thẩm Vũ chỉ cười không nói gì, cầm đũa gắp một chút đồ ăn bỏ vào chén hắn.
Hoàng thượng tất nhiên vô cùng vừa lòng, cầm đũa bắt đầu vùi đầu vào ăn. Lý Hoài Ân nhìn bộ dáng kia của Hoàng thượng, lại nghiêng đầu nhìn bộ dáng Thẩm Vũ cầm đũa nhìn tướng ăn của Hoàng thượng, chậm rãi nở nụ cười.
Lý Hoài Ân thầm thở dài trong lòng: Hoàng thượng, người ăn chậm lại, ngẩng đầu lên nhìn một chút, Thục phi nương nương đang trào phúng người đó!
Nhưng Hoàng thượng vốn không nghe thấy tiếng hò hét trong lòng Lý Hoài Ân, vẫn tận sức vật lộn với đống thức ăn. Bỗng Thẩm Vũ mở miệng: "Về chuyện sinh non của Uyển Tu viện, thần thiếp đã tra ra một chút chứng cứ, lát nữa Hoàng thượng có muốn xem không? Người đã được trói ở Kỳ Hoa điện."
Tay đang gắp đồ ăn của Tề Ngọc dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Thẩm Vũ, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, đôi mày khẽ nhăn lại, hiển nhiên đang tự hỏi.
"Trẫm chưa bao giờ để ý đến những chuyện này, nếu các nàng muốn tìm đường chết, vậy cứ đi thu thập cục diện rối rắm này đi. Có bản lĩnh tính kế người khác thì cũng phải có năng lực nhận phản kích của người ta. Hậu cung này nhiều nữ nhân như vậy, có những người trẫm còn chưa thấy đến lần thứ hai, mỗi ngày lại có rất nhiều âm mưu quỷ kế diễn ra, chỉ cần không quậy đến trước mặt trẫm, không làm bẩn mắt trẫm, vậy thì cứ tự nhiên." Tề Ngọc rõ ràng không hề hứng thú với chuyện này, đây cũng là thái độ nhất quán của hắn, luôn luôn mặc kệ với những đấu đá của nữ nhân hậu cung.
Ai có bản lĩnh thì cứ việc giết được người khác trong một lần, nếu không một ngày bị phản kích lại, hắn vẫn sẽ thờ ơ như cũ.
Thẩm Vũ không hề kinh ngạc. Kiếp trước, Hoàng thượng vẫn dùng phương thức như vậy. Bởi vì hắn không thật lòng yêu thương nữ nhân nào, vậy nên ai sống ai chết, trong mắt hắn đều như nhau. Hơn nữa Thẩm Vũ chỉ vừa nhắc đến chuyện sinh non, vẫn chưa nói đến chuyện trong thời gian Thẩm Uyển mang thai đã bị cung nữ lừa ăn gan.
Trong lòng nàng cũng không muốn nói, dù sao nàng và Hiền phi đã sớm kết thù, dù có nói với Hoàng thượng, nhiều nhất cũng chỉ bị biếm Lãnh cung. Sao nàng có thể để Hiền phi thoát khỏi màn trả thù của nàng dễ dàng như vậy, chuyện Thẩm Kiều lúc trước là do không còn cách nào, còn Hiền phi, nàng vẫn còn thời gian.
"Vậy Hoàng thượng định sẽ giao Đại Hoàng tử cho ai nuôi nấng?" Thẩm Vũ thấy Hoàng thượng đã thật sự hết giận, không cố kỵ gì nữa, trực tiếp hỏi thẳng.
Tề Ngọc ngẩng đầu lên, chén cháo đã thấy đáy. Hắn buông đũa trong tay xuống, nhận khăn gấm từ Lý Hoài Ân, tỉ mỉ lau khô khóe miệng, nghiêm túc nhìn vào mắt Thẩm Vũ, sau đó mới nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Nàng!"
Thẩm Vũ có chút sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp, cứ ngây ngốc nhìn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...