Edit: Tuệ Tu nghi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Ngày hôm sau, trước cửa Thọ Khang cung vẫn đứng đầy người đến thỉnh an. Hiền phi đã đến, nhìn thấy Thẩm Vũ tiến lại từ phía xa xa, ý cười trên mặt nàng ta càng thêm rực rỡ.
"Buổi tối hôm qua bổn cung và Hoàng thượng nói chuyện rất vui vẻ, đáng tiếc Thục muội muội không có mặt, nếu không có thể thắp một ngọn nến ngồi tâm sự cả đêm ấy chứ." Hiền phi đợi nàng đến gần mới bày ra khuôn mặt nghiêm túc, nói giọng lạnh lùng.
Thẩm Vũ hơi nâng mắt liếc nàng ta một cái, trên mặt lộ ra vài phần ý cười châm chọc, thấp giọng: "Nghe ý của tỷ tỷ, là không thể thắp nến tâm sự suốt đêm? Xem ra là sau khi nói xấu bổn cung trước mặt Hoàng thượng thì đã bị đuổi khỏi Long Càn cung nhỉ!"
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Hiền phi lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Ngày hôm qua Hoàng thượng nổi trận lôi đình như vậy, đương nhiên sẽ không để Hiền phi ngủ lại.
Hiền phi hung tợn nhìn nàng, ánh mắt oán độc, giống như có thể nhào lên xé Thẩm Vũ ra làm nhiều mảnh bất cứ lúc nào. Thẩm Vũ thì không chút để ý Hiền phi đang nhìn chằm chằm mình, ngược lại nàng còn khẽ cong khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
"Nhân lúc bây giờ còn có cơ hội, ngươi hãy cứ cười đắc ý đi. Đợi lát nữa Hoàng thượng sẽ đến báo với Thái hậu, tiểu Hoàng tử sẽ do bổn cung nuôi nấng!" Hiền phi hừ lạnh một tiếng, nỗ lực đè nén lửa giận trong lòng xuống, oán hận phản kích lại.
Thẩm Vũ hơi nheo đôi mắt lại, toát ra vẻ lạnh lẽo. Cả hai người đều quay mặt đi, không hề để ý đến đối phương.
Sau một lát, Mục cô cô xuất hiện, tuyên triệu tất cả các phi tần tiến vào. Mọi người vẫn dựa theo lệ thường, xếp thành hai hàng rồi lần lượt đi vào. Chỉ là sau khi mọi người hành lễ xong, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh Thái hậu chính là Hoàng thượng.
Thẩm Vũ nhíu mày, thấy Hiền phi quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười đắc ý. Thẩm Vũ không nhịn được mà phản kích lại bằng một cái nhìn xem thường, vẻ mặt không chút để ý, nhưng đáy lòng lại xuất hiện vài phần do dự.
Lần trước khi Thẩm Uyển thấy máu, Thẩm Vũ cũng có mặt. Tuy Hoàng thượng không biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, nhưng nhất định hắn sẽ nghĩ chuyện này Thẩm Vũ không thoát khỏi liên quan. Lần này Thẩm Uyển sinh non, hơn nữa còn sinh ra một đứa bé bị dị dạng, bất kể là ai thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Nếu mà còn thêm Hiền phi ở bên cạnh châm ngòi ly gián, chỉ sợ không muốn hiểu sai thì cũng khó vô cùng. Chẳng lẽ đúng như lời Hiền phi nói, Hoàng thượng muốn giao tiểu Hoàng tử cho Hiền phi nuôi dưỡng sao?
"Vừa đúng lúc hôm nay Hoàng thượng cũng qua đây, bàn chút chuyện với ai gia. Bây giờ Hoàng thượng tuyên bố tin tức đi!" Trên mặt Thái hậu lộ ra vài phần ý cười, trong lời nói rõ ràng mang theo một chút ý tứ.
Thẩm Vũ hơi nhướng mày, lòng nàng càng lúc càng không chắc chắn.
Tề Ngọc mặc một bộ long bào màu đen, rõ ràng là vừa hạ triều đã chạy qua đây. Thái hậu vừa dứt lời, hắn lập tức ngồi thẳng lưng, giương mắt quét một vòng khắp nội điện, vẻ mặt mang vài phần nghiêm túc.
"Hôm qua Hoàng Trưởng tử của trẫm ra đời, chỉ là vừa sinh ra thì thân thể đã yếu ớt, nên trẫm quyết định trước tiên đưa Hoàng tử đến Thọ Khang cung, để Thái hậu nuôi dưỡng mấy ngày." Hoàng thượng cũng không vòng vo, trực tiếp tuyên bố quyết định của hắn.
Hắn vừa dứt lời, trong điện liền vang lên một hồi nghị luận nho nhỏ. Hoàng tử hay là Công chúa mới sinh thì cũng đều giống nhau. Cho dù thân mẫu không thể dưỡng dục thì cũng sẽ giao cho một vị phi tần khác nuôi dưỡng, rất ít khi giao cho Thái hậu. Đây là lần đầu tiên mọi người nghe thấy sắp xếp như vậy. Huống hồ, bây giờ, hậu cung không thiếu nhất chính là phi tần. Hoàng thượng làm vậy, quả thật là đã đánh vào thể diện của toàn bộ phi tần hậu cung rồi.
Hiền phi vốn đang bày ra biểu tình vui sướng chờ mong, bởi vì những lời này của Hoàng thượng mà cả khuôn mặt đều trở lên cứng đờ khó coi. Nàng ta lập tức "soạt" một tiếng đứng lên khỏi ghế, vẻ mặt khẩn thiết. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người nàng ta, rõ ràng là đang chờ xem nàng ta muốn làm gì.
"Hoàng thượng, mấy ngày nay chính là thời gian lạnh nhất trong năm, thân thể Đại Hoàng tử lại gầy yếu, vào ban đêm nhất định sẽ khóc nháo. Thần thiếp sợ là ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thái hậu, không bằng Hoàng thượng hãy để phi tần khác dưỡng dục Hoàng Trưởng tử." Giọng điệu của Hiền phi có vẻ vội vàng, rõ ràng là cảm thấy không cam lòng đối với việc không để nàng ta nuôi dưỡng Hoàng Trưởng tử.
Hiền phi vừa nói xong, sắc mặt Tề Ngọc liền trở nên hơi khó coi, hắn cũng không mở miệng mà chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta. Đối diện với tầm mắt áp bức như vậy của Hoàng thượng, Hiền phi vô thức rụt cổ lại. Nhưng nàng ta cũng không chịu thỏa hiệp, một lát lại đánh bạo đối mặt với Hoàng thượng, thể hiện ý tứ một bước cũng không nhường.
"Hiền tỷ tỷ nói gì vậy? Nếu Hoàng thượng đã bàn bạc với Thái hậu rồi, chứng tỏ thân thể Thái hậu rất mạnh khỏe, có thể chăm sóc cho Đại Hoàng tử. Hơn nữa trong đám tỷ muội, cũng không có ai là từng chăm sóc trẻ con. Thái hậu lại đã từng nuôi dưỡng Hoàng thượng, nhất định là có thể dưỡng dục Đại Hoàng tử!" Thẩm Vũ ngồi bên cạnh thản nhiên lên tiếng.
Nàng vừa nói xong thì Tề Ngọc đã đưa mắt về phía này. Gương mặt hắn cười như không cười. Vì để hắn có thể sống nên tiên hoàng đã đưa hắn đến Phỉ gia, thế mà Thẩm Vũ lại nói do Thái hậu nuôi lớn, đúng là trợn mắt nói dối!
Tuy những lời này không khiến Hoàng thượng vui vẻ, nhưng lại có tác dụng với Thái hậu. Thái hậu không nhịn được chặc lưỡi. Ừm, dã nha đầu Thẩm Vũ này sau khi lên làm Thục phi thì hiểu chuyện không ít, quả nhiên là có chút dáng vẻ mà một phi tần nên có.
"Thục phi nói đúng, đó là trưởng tôn của ai gia. Nếu ai gia không tự mình trông nom mà giao cho đám tiểu nha đầu không có chút kinh nghiệm nào như các ngươi, sao ai gia có thể yên tâm được đây?" Thái hậu hiếm khi tán đồng ý kiến của Thẩm Vũ. Bà còn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hiền phi, ánh mắt mang theo vài phần bất mãn.
Thái hậu đắc ý thì lập tức gom các phi tần lại thành một. Có người đã theo hầu Hoàng thượng bảy tám năm, trong miệng Thái hậu cũng bị coi thành tiểu nha đầu.
"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, Đại Hoàng tử tạm thời để mẫu hậu nuôi dưỡng. Còn chuyện Uyển Tu viện sinh non, bên trong vẫn còn rất nhiều nghi vấn, phải chờ tiếp tục kiểm chứng." Lúc Tề Ngọc nói những lời này, không nhịn được nhìn thoáng qua Thẩm Vũ.
Đúng lúc đó Thẩm Vũ cũng nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng liền dời đi rất nhanh.
Hoàng thượng nói thêm vài câu với Thái hậu rồi rời đi trước. Bởi vì Thái hậu muốn rước Đại Hoàng tử đến nên cũng lập tức giải tán mọi người, dáng vẻ gấp gáp không thể chờ được.
Hiền phi khẽ hừ một tiếng, dẫn đầu đứng lên đi ra khỏi Thọ Khang cung. Thẩm Vũ đi phía sau nàng ta, nét mặt cũng vô cùng khó coi.
Vừa ra khỏi Thọ Khang cung, Hiền phi liền dừng bước, đột ngột xoay người lại. Thẩm Vũ hơi nhíu mày, chuẩn bị đi vòng qua nàng ta. Hiền phi cũng không cản nàng mà chỉ giận dữ trừng mắt liếc nàng một cái, rồi nhìn về phía sau, rõ ràng là đang đợi người.
Thẩm Vũ đi được vài bước mới nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn lướt qua, chỉ thấy Thôi Cẩn đi nhanh đến, tụ họp với Hiền phi. Rõ ràng là hai người này muốn cùng nhau đi về. Thẩm Vũ không nhịn được nhướng nhướng mày. Không ngờ Thôi Cẩn lại ở chung hòa hợp với Hiền phi như thế, khóe miệng nàng lộ ra một tia cười lạnh.
Kiệu đã dừng dưới bậc thềm, Thẩm Vũ đi nhanh vài bước, chuẩn bị ngồi kiệu đến Kỳ Hoa điện xem thử. Không ngờ Lý Hoài Ân lại đi đến trước mặt nàng, rõ ràng là vẫn luôn đứng đợi nàng.
"Thục phi nương nương, mời người ngồi kiệu đi theo long liễn của Hoàng thượng cùng đến Long Càn cung." Lý Hoài Ân vừa nói vừa vươn tay ra, chuẩn bị tự mình dìu nàng lên kiệu đưa đi.
Thẩm Vũ thoáng nhìn về phía sau hắn, quả nhiên thấy Hoàng thượng đang ngồi trên long liễn, quay lưng về phía nàng. Ánh mắt Thẩm Vũ tối lại, lập tức vịn tay Lý Hoài Ân, chậm rãi ngồi lên kiệu.
Những người khác đương nhiên cũng chú ý đến động tĩnh bên này, đến khi Hiền phi và Thôi Cẩn đi xuống cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng hai người ngồi kiệu. Hiền phi không nhịn được nghiến răng, rồi lại chịu đựng lửa giận trong lòng, miễn cưỡng gượng cười.
Từ nãy đến giờ Thôi Cẩn vẫn luôn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Hiền phi, bây giờ nhìn thấy vẻ không cam lòng trên mặt nàng ta, gương mặt nàng hiện lên chút phức tạp, nhưng liền thu lại rất nhanh.
"Khụ khụ, Hiền tỷ tỷ, hôm nay người có đến Thính Phong các cùng thưởng trà nữa không?" Giọng nói của Thôi Cẩn có chút yếu ớt, rõ ràng là chưa khỏi hẳn. Nàng thở gấp, đặt một tay lên ngực giúp mình thuận khí, rồi hỏi một câu như vậy.
Tầm mắt Hiền phi chuyển từ long liễn về lại đây. Nàng ta thấy Thôi Cẩn thở gấp như vậy thì khuôn mặt không được kiên nhẫn lắm. Sau đó nàng ta vươn tay ra sau lưng Thôi Cẩn, chậm rãi vỗ vỗ lưng giúp Thôi Cẩn. Động tác vô cùng dịu dàng, giống như đang đối đãi với một vật quý hiếm vậy.
"Không đi, muội đã ho khan thành thế này rồi. Đợi lát nữa sau khi trở về thì mời Thái y xem một chút đi. Thời tiết càng ngày càng lạnh, muội cũng phải chú ý nhiều hơn!" Hiền phi lo lắng dặn dò thêm vài câu rồi hai người chia ra lên kiệu của mình rời đi.
Thẩm Vũ ngồi trên kiệu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt về phía trước một cái. Kiệu của nàng vẫn luôn theo sát phía sau long liễn, nên nàng có thể nhìn rõ hình rồng thêu phía sau lưng long bào của Hoàng thượng. Nhưng mà cùng với sự lay động nhẹ nhàng của chiếc kiệu, thì tim nàng cũng dần dần đập loạn lên.
Nếu là thường ngày, nhất định Hoàng thượng sẽ để nàng cùng ngồi trên long liễn, nhưng mà hiện tại thì lại chia ra ngồi. Nhìn từ điểm này, nàng có thể đoán trước khi đến Long Càn cung sẽ là một cuộc thảo luận không mấy vui vẻ.
Cuối cùng cũng đến Long Càn cung, Thẩm Vũ cũng không nhiều lời, trực tiếp đi theo Tề Ngọc vào ngoại điện. Vừa vào cửa thì nàng đã thấy trên ghế có một người đang ngồi. Khi nhìn thấy hai người đi đến, người đó vội đứng lên hành lễ. Thẩm Vũ chăm chú nhìn, thì ra là Đỗ Viện phán.
"Đỗ Viện phán đến vừa đúng lúc, nhân dịp có Thục phi ở đây, ngươi hãy nói với trẫm, vì sao Hoàng Trưởng tử lại thành ra như vậy? Có phải Uyển Tu viện lại giở thủ đoạn gì hay không?" Tề Ngọc vén áo lên, trực tiếp ngồi xuống trước, nét mặt vô cùng âm trầm, lời nói ra cũng mang theo vài phần công kích.
Thẩm Vũ hơi chau mày, nàng vội vàng nhìn về phía Đỗ Viện phán, tựa như đang đợi đáp án của ông ấy.
"Viện phán đại nhân đừng ngại, rốt cuộc là chuyện ra sao?" Thẩm Vũ miễn cưỡng kìm nén bực bội trong lòng, vẫn khinh thanh tế ngữ [1] mà hỏi một câu, trong ánh mắt mang theo vài phần tha thiết.
[1] Khinh thanh tế ngữ (轻声细语): Lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng.
Vẻ mặt Đỗ Viện phán vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ là trong lòng lại có chút bất lực. Nhìn tình thế bắt đầu không tốt này, vậy thì kết quả hẳn cũng không mấy tốt đẹp.
Đỗ Viện phán trầm ngâm một chút rồi mới thấp giọng nói: "Chuyện Đại Hoàng tử bị dị dạng này thật ra cũng không thể hoàn toàn chắc chắn. Nhưng thần đã kiểm tra Ngự Thiện phòng, thời gian Uyển Tu viện mang thai thường xuyên ăn một ít gan động vật. Hơn nữa còn xin thêm một ít thịt cá tươi sống mang về Kỳ Hoa điện để cung nữ làm vài món. Nếu mấy món này không được nấu chín, trong thời gian mang thai mà ăn như vậy thì sẽ không tốt, sẽ có khả năng khiến thân thể Đại Hoàng tử bị gầy yếu và dị dạng. Bào thai vốn rất yếu ớt, bất kỳ một sai lầm nào dù nhỏ cũng có thể dẫn đến bi kịch."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...