Tiến Công Sủng Phi

Edit: Cảnh Thục viện.

Beta: Thư Thục nghi.

Mọi người đều đi hết cả rồi mà Hiền phi vẫn còn hờn dỗi. Nét mặt nàng cực kỳ bực bội, cung nhân hầu hạ trong điện đều cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ chọc giận đến chủ tử.

"Nếu tiện nhân Thẩm Vũ kia bò nhanh như vậy, bổn cung cũng nên mau chóng tìm ra nhân tài có thể chống đối lại được với nàng ta!" Dường như đã quá mức chịu đựng của Hiền phi, vẻ mặt nàng hiện lên vài phần độc ác, đôi mắt hơi nheo lại, phẫn hận mà nói ra một câu như vậy.

Giọng của Hiền phi không tính là nhỏ, mấy người hầu xung quanh đều như ve sầu mùa đông, lúc này hận bản thân không thể bị điếc để không phải nghe những lời này.

Hôm sau, lúc thỉnh an, vị trí của Thẩm Vũ ngay bên cạnh Hiền phi, hai người nhìn nhau cười cười, rồi từng người ngồi xuống. Trong đám phi tần không còn bóng dáng của Thụy Phi nữa, ngay cả vị trí ngồi cũng đổi thành Đức phi mới thăng vị.

Chân của Thẩm Vũ còn chưa hồi phục, nhưng cũng may là nàng không cần phải đi xa. Thái hậu vừa đến thì đã nhìn thấy Thẩm Vũ ngồi vị trí gần đầu. Khuôn mặt Thái hậu mất tự nhiên cứng đờ một chút, rồi sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

"Tham kiến Thái hậu." Mọi người ríu rít đứng dậy hành lễ, Thẩm Vũ cũng từ từ đứng lên. Nàng chưa kịp ngẩng đầu thì đã nghe thấy tiếng Thái hậu cho miễn lễ. Nàng ngồi lại xuống ghế, ngay cả một ánh mắt cũng lười nhìn Thái hậu.

"Vết thương trên chân Thục phi như thế nào rồi? Hôm qua trước mặt ai gia Hoàng thượng còn đặc biệt xin cho ngươi nghỉ ngơi đấy! Thế đã mời Đỗ Viện phán xem thử chưa?" Thái hậu vừa mới mở miệng liền tỏ vẻ quan tâm Thẩm Vũ, trên mặt là vẻ lo lắng hiếm có, giống như là trưởng bối quan tâm vãn bối vậy.

Trong lòng Thẩm Vũ không khỏi trợn trắng mắt, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười chuẩn mực. Cuối cùng nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thái hậu, thấp giọng nói: "Thần thiếp tạ ơn Thái hậu quan tâm, không có gì đáng ngại, điều trị thêm mấy ngày là có thể khỏi hẳn rồi."


Sau khi Thẩm Vũ nói xong, trên mặt nở một nụ cười khéo léo, rồi lại cúi đầu, ai mà không yêu kiểu biểu hiện này chứ. Những phi tần vốn dĩ còn định chuẩn bị nói vài câu chúc mừng, nhìn thấy dáng vẻ không mấy hứng thú của Thẩm Vũ thì đều rất thức thời ngậm chặt miệng, không muốn bị mất mặt.

Thái hậu thấy Thẩm Vũ vẫn mang dáng vẻ cao ngạo, cũng không thấy lạ với phản ứng của nàng, liền đổi sang đề tài khác.

Hôm nay cũng là ngày đầu tiên Hoàng thượng lâm triều sau khi hồi cung trong đợt đi tránh nóng. Hắn đã sớm tưởng tượng đến vô số trường hợp các triều thần háo hức nghênh đón, nhưng lại không hề nghĩ tới còn có cách thức như thế này.

Thẩm Vương gia đeo cành mận gai sau lưng lên triều, quỳ gối trong triều đình khóc lóc kể lể, nước mắt nước mũi giàn giụa xin chịu đòn nhận tội với Hoàng thượng.

"Nữ nhi không lễ phép là lỗi của phụ thân. Tâm tư của Kiều nhi đơn thuần, nhất định là bị tiểu nhân gian xảo xúi giục, mới có thể làm ra loại chuyện này. Có điều Thục phi và Kiều nhi là tỷ muội ruột thịt, nghĩ đến có thể thông cảm, mong Hoàng thượng thứ tội. Nếu như Hoàng thượng muốn trách tội thì cứ giáng tội cho lão thần đi!" Thẩm Vương gia vừa nói vừa hướng về phía người ngồi trên long ỷ, thể hiện cảnh phụ thân hiền từ muốn bảo vệ nữ nhi.

Tề Ngọc lạnh lùng nhìn ông ta ở đây làm bộ làm tịch, khóe miệng hơi nhếch lên, thể hiện sự mỉa mai.

"Ái khanh đây là muốn ở trước mặt trẫm trình diễn việc chịu đòn nhận tội à?" Tề Ngọc lạnh lùng mở miệng, giọng nói không chút gợn sóng, căn bản không nghe ra cảm xúc của hắn đến tột cùng là vui hay giận.

Nhất thời Thẩm Vương gia không đoán được ý tứ của Hoàng thượng, nhưng cũng không thể phủ nhận lời vừa nói được, chỉ còn cách căng da đầu nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, đúng vậy. Vi thần không biết dạy dỗ nữ nhi, vốn nên chịu trừng phạt. Chỉ có chịu đòn nhận tội mới có thể biểu đạt sự áy náy trong lòng vi thần!"

Thẩm Vương gia nói một hơi, lại làm ra vẻ nước mắt tuôn rơi. Tề Ngọc không kiên nhẫn nhíu mày, hắn không biết vì sao loại thần tử như thế này luôn khó chơi đến vậy. Phải dằn mặt loại không biết xấu hổ này một lần mới hiểu được sự lợi hại của hắn như thế nào!


"Không đúng, nếu như nói chịu đòn nhận tội, thế thì cần phải cởi y phục ra, để trần cả người, để cho gai trên cành mận đánh vào lưng đến khi trầy trụa đầy máu, mới nhìn có vẻ thành tâm. Xem ái khanh mặc ba lớp y phục như vậy, đây là không thành tâm thỉnh tội rồi!" Ngữ điệu Tề Ngọc hơi nâng lên, giọng nói chứa đầy nghi ngờ, rõ ràng là đang chất vấn Thẩm Vương gia.

Trong điện, vốn dĩ các triều thần muốn nói giúp cho Thẩm Vương gia, vừa nghe lời này của Hoàng thượng thì lập tức ngậm miệng lại. Được rồi, Hoàng thượng là muốn trừng trị người đây mà.

Thẩm Vương gia vừa nghe Hoàng thượng nói xong thì lòng bàn tay liền rịn ra một lớp mồ hôi lạnh. Hiện giờ ông đang tiến thoái lưỡng nan, hoặc là cắn răng cố nhịn thật sự cởi y phục trước mặt mọi người, để gai trên cành mận đâm chết ông, hoặc là cầu xin để được tha thứ.

Nhưng đối mặt với nhiều đồng liêu ở phía sau, lời khẩn cầu xin tha thứ này đúng là khiến Thẩm Vương gia nói không nên lời. Mất mặt trước mặt bọn họ cũng không sao, nhưng trong số họ có vài đồng liêu là khách quen của mấy thanh lâu. Lão quan gia luôn muốn thể hiện, trước mặt những nữ tử mua vui sẽ thổi phồng mình mà hạ thấp người khác. Nếu ông cứ xin tha như vậy, thì mấy đồng liêu kia sẽ hạ thấp ông trước mặt hoa khôi thanh lâu. Vậy thì mất hết thể diện rồi!

Thẩm Vương gia tưởng tượng như vậy, trong lòng liền tăng thêm vài phần tự tin, suy cho cùng thì anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tuy năm nay ông đã quá năm mươi, nhưng vì mỹ nhân nên ông cũng muốn làm tráng sĩ anh dũng một lần!

"Hoàng thượng, vi thần biết tiểu nữ nghiệp chướng nặng nề, tình nguyện chịu phạt, khẩn cầu Hoàng thượng lấy cành mận gai này xử phạt vi thần!" Thẩm Vương gia lại dập đầu lần nữa, trong giọng nói chứa đầy sự quyết tâm, giống như là đã chuẩn bị tốt tâm lý vậy, chờ bị phạt bất cứ lúc nào.

Tề Ngọc nhíu chặt mày, hắn không ngờ bây giờ Thẩm Vương gia lại không biết điều như thế, vậy mà còn dám trả treo với hắn.

Trong điện yên lặng một lát, bỗng nhiên vang lên âm thanh vỗ tay "Bộp bộp". Mọi người nhìn đến chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy vẻ mặt đế vương trên long ỷ tựa như là trẻ nhỏ dễ dạy, đầy ý cười, cũng không có biểu hiện gì là mất kiên nhẫn và tức giận, ngược lại còn ra vẻ cực kỳ tán thưởng.

"Thẩm ái khanh, thật là tấm gương cho triều thần. Ngươi biết rõ nữ nhi nhà mình nghiệp chướng nặng nề mà còn muốn thay nàng ta nhận tội nghiệt này. Nếu không đánh ngươi vài cái, thì trẫm thật sự không phải rồi. Khanh khẩn cầu như thế, trẫm cũng chỉ có thể đích thân ra tay, mới xứng đáng với tấm lòng chân thành này của khanh!" Tề Ngọc vừa nói vừa bước nhanh xuống khỏi long ỷ. Lời vừa dứt, hắn liền rút một cành mận gai ra.


Thẩm vương gia vì muốn thể hiện cho thật một chút nên gai trên cành mận không hề ít. Tề Ngọc dùng hai ngón tay nhấc lên, rút con dao nhỏ bên hông ra, cạo hết gai trên thân cây nơi hắn cầm. Còn những chỗ khác thì vẫn để như cũ, rõ ràng là chừa lại để đánh Thẩm Vương gia.

Mọi người nhìn dáng vẻ này của Hoàng thượng, thì trong lòng liền thấp thỏm không ngừng. Xong rồi, Thẩm Vương gia sẽ không bị đánh đến khi máu tươm khắp nơi đó chứ? Biểu tình trên mặt của Hoàng thượng thật đáng sợ, bọn họ yên lặng thắp một ngọn nến trong lòng cầu nguyện cho Thẩm Vương gia!

Hiện tại Thẩm Vương gia cũng sắp không chống đỡ nổi rồi. Lúc ấy chỉ muốn làm anh hùng, còn bây giờ thì không còn tâm trí nào, đôi tay chống trên mặt đất, không ngừng run rẩy. Ông chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt, rốt cuộc vẫn không vượt qua được sự sợ hãi trong lòng, định mở miệng xin tha.

Nhưng mà Hoàng thượng không cho ông cơ hội đó. "Chát" một tiếng, cành mận gai đã đánh xuống. Vốn dĩ Thẩm vương gia mặc y phục rất dày, chính là vì muốn ngăn chặn gai trên cành mận làm bị thương. Không ngờ Hoàng thượng bỗng nhiên quất một phát, không biết xui xẻo thế nào mà đánh trúng vào phần cổ hở của ông.

Rõ ràng là Tề Ngọc sử dụng lực, lúc vung tay quất xuống có vài chiếc gai nhỏ đâm vào cổ Thẩm Vương gia.

"Hoàng thượng, vi thần sai rồi!" Thẩm vương gia gào lên, lập tức bắt đầu xin tha.

Chỉ tiếc Hoàng thượng giống như không nghe thấy vậy, lại lần nữa giơ tay lên đánh xuống một bên khác trên cổ. Lúc này hai bên đều chảy máu, thậm chí còn thấy mấy gai nhọn mắc lại trong cổ của Thẩm Vương gia, vô cùng đau đớn.

"Hoàng thượng, người đừng đánh nữa, vi thần sai rồi!" Bây giờ Thẩm Vương gia bắt đầu bò lên trước, vừa bò vừa cất cao giọng xin tha mạng.

Chỉ là ông ta còn chưa bò xa thì vạt áo đã bị Tề Ngọc dùng chân dẫm lên. Gương mặt cửu ngũ chí tôn cười như không cười, thể hiện sự khinh bỉ. Hắn lạnh giọng hỏi Thẩm Vương gia: "Thẩm ái khanh nói gì, trẫm không nghe rõ."

Tề Ngọc nửa thật nửa giả hỏi một câu, nhưng Thẩm Vương gia còn chưa kịp trả lời thì hắn lại nói tiếp: "Ái khanh là muốn nhắc nhở trẫm, chịu đòn nhận tội phải cởi áo ra sao? Như vậy đánh mới đau, mới có thể biểu hiện được thành ý của ái khanh đúng không. Vậy trẫm cũng không ngăn cản nữa, ở đây già trẻ đều là nam nhân, không có gì phải băn khoăn, cởi đi!"

Tề Ngọc vừa nói xong thì kéo cành mận gai lùi về sau một bước, giống như muốn chừa một khoảng trống cho Thẩm Vương gia cởi y phục vậy.


Thẩm Vương gia bị đánh hai cái tàn nhẫn như vậy, nào còn dám tiếp tục nữa, thâm tâm đã sớm phỉ nhổ Thẩm Vương phi không biết bao nhiêu lần.

Cái thứ đàn bà không có kiến thức, bị đánh cũng không phải là bà ta, khó trách đưa ra nhiều chủ ý ngu ngốc như vậy!

Ông vội vàng xoay người đối diện với Hoàng thượng, không ngừng dập đầu xin tha, ăn nói khép nép: "Hoàng thượng, là vi thần nghĩ sai rồi. Kiều nhi đã trưởng thành, cần chịu trách nhiệm về những chuyện mình đã làm!"

Tề Ngọc thấy ông ta sửa miệng nhanh như vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng, cũng mặc kệ lời đề nghị vừa nãy của mình không có câu trả lời, càng không muốn dây dưa với ông ta. Hắn ném cành mận gai trong tay xuống, bước nhanh trở về long ỷ. Nhìn cổ Thẩm vương gia đang chảy máu, tâm tình của hắn rõ ràng khá hơn rất nhiều.

Sau khi Hoàng thượng hạ triều, tin tức Thẩm Vương gia cầu tình cho Thẩm Kiều, kết quả bị cành mận gai đánh lan truyền nhanh chóng. Mọi người nghe thấy đều chê cười, âm thầm cười nhạo Vương gia khác họ này lại bắt đầu gây rối, chẳng lẽ ghét bỏ tính tình Hoàng thượng quá tốt đấy à!

Lúc ấy Thẩm Vũ vừa đến Cẩm Nhan điện, toàn bộ cung nhân đều ra cửa điện nghênh đón nàng. Thẩm Vũ nhìn những người đang quỳ dưới đất, vì tin tức vừa nghe được nên tâm trạng không yên trước đó cũng dịu đi phần nào.

Giải tán mọi người xong, nàng dẫn Minh Tâm và Minh Âm tiến vào nội điện. Những người khác đều vô cùng tinh ý mà lui ra ngoài, chỉ còn lại ba người bọn họ nói chuyện.

"Thẩm Kiều không thể giữ lại, tránh cho đêm dài lắm mộng!" Thẩm Vũ cầm ly trà trong tay, khẽ nhấp một ngụm, mày hơi nhướng lên, lạnh lùng nói ra một câu như vậy.

Ngữ khí vô cùng kiên định, khiến người nghe có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong đó.

"Minh Âm, ngươi có cách vào Lãnh cung hay không?" Thẩm Vũ thấp giọng hỏi.

Lãnh cung không phải là nơi ai muốn đến thì đến. Mặc dù dùng thân phận của Thẩm Vũ để đi vào thì cũng khá dễ dàng, nhưng lần này bọn họ đi là muốn lấy mạng của Thẩm Kiều, cho nên tất nhiên không thể tùy tiện kinh động tới người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui