Gã tiểu tử tuổi thấy không lớn lắm thế nhưng đủ khả năng đấu với Hoài Bắc tam lang, mà lúc này nhìn thấy thương thế của bọn Hoài Bắc tam lang còn nặng hơn cả hắn cũng đủ biết rằng hắn không phải là nhân vật tầm thường.
Cô gái bán hoa lúc ấy đứng dậy quay đầu nhíu đôi mày liễu nói vẻ không vui :
- Các ngươi sao phải khổ thế chứ? Không việc gì cũng tự nhiên đánh nhau đến máu me đầy cả người...
Cô hơi dừng lại, rồi quay nhìn gã bán vải béo mập là Hà Bá Thông hỏi :
- Hà gia, trên người quí vị hẳn là có mang theo thuốc trị thương? Nói chung là chúng ta chẳng thể nào thấy người bị thương mà không cứu, mau đem ra nô gia trị liệu vết thương cho bọn họ...
Hà Bá Thông nghe nói thì gật đầu đáp ngay :
- Vâng, vâng...
Quả là giữa đường thấy bất bình còn ra tay, huống gì thay ngươi chết mà không cứu. Hà Bá Thông làm việc này xem ra là một phản xạ hết sức tự nhiên. Gã vừa gật đầu vừa móc trong túi ra một chiếc bình sành màu xanh nhỏ xíu đưa đến cho thiếu nữ.
Cô gái bán hoa lập tức nhận lấy bình thuốc rồi cẩn thận đấp thuốc vào các vết dao trên ngươi bọn Hoài Bắc tam lang.
Thuốc trị thương của bọn Yểu Mệnh Thương Tẩu quả nhiên là công hiệu, vừa đấp vào là thấy đã cầm huyết chỉ thống, trên mặt bọn Hoài Bắc tam lang xem ra bớt phần thống khổ.
Ma Diện Lang gượng gạo cười nói :
- Đa tạ... Đa tạ cô nương...
- Không cần khách khí.
Cô gái bán hoa trả lời nhẹ nhàng, thế nhưng bên trong hàm chứa chút trách móc, rồi nói tiếp :
- Ba vị đều là đại hiệp, thế mà đánh nhau với một tên tiểu tử này. Hiện tại thì cả bốn người máu me đầm đìa thế kia hỏi có gì tốt chứ?
- Không, không phải hắn...
Ma Diện Lang mặt trắng bệch lộ ra một nét khủng hoảng rồi chỉ tay ra hướng ngoài cửa, vừa run vừa nói :
- Là... bên ngoài...
Hắn tựa hồ như kinh qua một cuộc khủng hoảng lớn, cho nên vừa nói đến mấy chữ “bên ngoài” là sắc mặt đã tái xanh từng hồi trông đến đáng sợ.
Thiết Bút Lý Bạch Khôi đột nhiên đứng vụt dậy bước đến gần hỏi :
- Bên ngoài thế nào chứ?
Ma Diện Lang giọng run lên :
- Là... là... tử... thần...
Lý Bạch Khôi hỏi gằn :
- Ngươi nói sao? Ngươi nhìn thấy tử thần ư?
- Không... không nhìn thấy...
- Vậy các ngươi tại sao lại bị thương?
Ma Diện Lang cố gắng định thần lấy lại bình tĩnh rồi mới nói được :
- Đao, một thanh đao không người sử dụng.
Lý Bạch Khôi hừ một tiếng nhác giọng nói :
- Một thanh đao không có người sử dụng mà cũng có thể chém ngươi được ư?
Ma Diện Lang vội vàng gật đầu đáp :
- Có thể đúng như vậy. Có thể huynh đệ tiểu nhân chính là bị một thanh đao chém bị thương.
- Vậy thì sao ngươi biết đó là tử thần?
Ma Diện Lang mặt trắng đờ ra như xác chết, rõ ràng là đến giờ hắn vẫn chưa hết sợ, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói :
- Bởi vì trước khi ngọn đao xuất hiện thì có tiếng người...
- Có tiếng người ư? Nói gì?
- Một âm thanh rất là kỳ quái tựa hồ như từ trên không trung vọng xuống, lúc bên này lúc bên kia, chẳng nhận ra được là từ phương hướng nào đến, giọng người đó nói rằng... Nói... nói...
Đến lúc này thì cô gái bán hoa tỏ ra nôn nóng, vội hỏi dồn :
- Hắn nói gì chứ?
Ma Diện Lang đáp :
- Hắn nói: “Tử thần đến, kê khuyển bất lưu...”
Lý Bạch Khôi “A” lên rồi cười khà khà nói :
- Thật là khéo cho cái tên Kê Khuyển Bất Lưu kia, dưới đao của hắn, đến bọn vô danh tiểu tốt các ngươi mà cũng chỉ để lại vài vết thương đao, vậy mà cũng đủ xưng là tử thần hay sao?
Chính lúc hắn vừa nói xong, đột nhiên từ bên ngoài tửu điếm một âm thanh vừa nhỏ vừa kéo dài tựa hồ như vọng về từ cõi u minh :
- Lý... Bạch... Khôi... ngươi... nhanh... ra...đây... cho... ta...
Âm thanh cứ kéo dài hữu khí mà vô lực, đến một lúc vẫn chưa dứt quả là chẳng khác gì tiếng Nữ Vu gọi hồn, nghe đến lạnh cả xương sống, khiến người ta không khỏi phải rùng mình.
Trong tửu điếm lúc này mọi người bị nghe rồi đều phải biến sắc rụt người, ngay cả vị thư sinh công tử từ đầu đến giờ vẫn ngồi trầm mặc uống rượu, lúc này cũng thoáng đổi sắc.
Bách Tỵ Lang là người đầu tiên run giọng lên tiếng :
- Lão đại, là hắn...
Ma Diện Lang thân hình phát run, lấp bấp :
- Đến rồi... đến rồi...
Thiết Bút Lý Bạch Khôi là tay lão luyện giang hồ thế nhưng chẳng thể nào chịu để người ta hù dọa một cách dễ dàng, bây giờ đứng phắt dậy, tay lôi cặp Thiết bút ra rồi giương mắt nhìn ra ngoài quát lớn :
- Bằng hữu phương nào, sao lại giả quỷ giả thần, đáng gọi là anh hùng võ lâm sao?
Hắn vừa nói xong thì âm thanh réo rắt lạnh lùng kia từ bên ngoài lại vọng vào gọi :
- Lý... Bạch... Khôi... ngươi... ra... đây... cho... ta...
Lý Bạch Khôi nghe thế thì cười lên ha hả :
- Ra thì ra, Lý đại gia chẳng lẽ sợ ngươi hay sao?
Hà Bá Thông vội gọi :
- Lão đại...
Lý Bạch Khôi vẫn cười lớn nói :
- Đi ! Lão nhị, Thiết Bút Cương Trảo tung hoành giang hồ mấy mươi năm, chẳng lẽ hôm nay lại sợ một tên vô danh giả quỷ giả thần hay sao chứ?
Nói rồi, cắp Thiết Bút trong hai tay phân ra hoạt bộ bước hẳn ra bên ngoài tửu điếm.
Hà Bá Thông thấy lão đại đã ra rồi chỉ còn đành bước thế chân gã.
Mọi người còn lại trong tửu điếm với ánh mắt đều nhìn theo bóng hình của họ hướng nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài trời lúc này đã tối mịt, cho nên chỉ thấy nhờ nhợ bóng dáng của bọn Lý Bạch Khôi và Hà Bá Thông trong tầm một trượng, khi bọn chúng đi xa thêm một chút nữa thì không còn nhìn thấy gì nữa.
Lý Bạch Khôi bỗng dừng chân lại, quát :
- Lý mỗ đã ra đây, kẻ nào giả thần giả quỷ sao còn chưa xuất hiện cùng Lý mỗ tương kiến?
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng quát lớn của Lý Bạch Khôi có thể nói là vang xa đến cả ngoài mấy mươi trượng, nhưng chẳng nghe một tiếng nào đáp lại.
Lý Bạch Khôi lại quát lớn :
- Lý mỗ đã ra đây, há còn sợ nhà ngươi hay sao?
Vẫn giọng nói của gã vang vọng trong màn đêm rồi im bặt.
Lý Bạch Khôi không nhịn được, cười một tràng dài vang lên ha hả quái dị.
- Hảo, hảo. Đằng nào thì Lý mỗ cũng xem một vài chiêu tuyệt nghệ của nhà ngươi?
Vừa nói gã vừa sải bước đi dọc theo con đường nhỏ đến chỗ rẽ.
Hà Bá Thông cùng với theo sát bên chân lão đại mình. Hai bóng người lúc ấy mỗi thực sự mất hút trong màn đêm.
Mọi người trong quán rượu đã đứng ở cửa ngắm nhìn ra xa, lúc này chẳng còn nhìn thấy bóng dáng họ đâu, thì ngầm cảm thấy kỳ lạ trong lòng.
Rõ ràng vừa rồi mọi người không còn nghe thấy giọng nói phi hồ điêu linh quỷ ám, mà chỉ còn nghe thấy giọng quát vang, tiếng cười dài của Lý Bạch Khôi càng lúc càng xa dần, há chẳng đáng để người ta ngạc nhiên sao?
Bọn Hoài Bắc tam lang tuy mỗi người đều nhận có đến chục phát đao, nhưng không đến nỗi mất mạng, vả lại lúc này đã được thiếu nữ bán hoa dùng thuốc trị thương cho, nên máu cũng đã ngưng chảy mà cơn đau cũng đã hết, bọn họ lồm cồm chống tay đứng dậy.
Thế nhưng, lúc này nhuệ khí của cả ba đã mất, cúi đầu ủ rũ, tên nào tên nấy ngồi trở lại nguyên vị của mình bên bàn rượu.
Ma Diện Lang vói tay nắm lấy chén rượu, không nói một lời rồi uống cạn sạch tựa hồ như để lấy lại tinh thần.
Lúc ấy gã tiểu tử mặt đen ngồi ở góc quán rượu bỗng nhiên la lớn :
- Bọn chúng không đi xa đâu.
Cô gái bán hoa liếc mắt nhìn nhanh về phía hắn rồi hỏi :
- Làm sao ngươi biết?
Gã tiểu tử mặt đen chớp chớp mắt rồi nói :
- Ta tự nhiên biết.
- Sao không nói rõ ra xem.
Giọng cô ta nhẹ nhàng mà có chút nghiêm nghị khiến cho người nghe khó lòng từ chối.
Ga tiểu tử nhìn thiếu nữ một cái rồi nói :
- Bọn chúng không cho tất cả mọi người ở đây ra ngoài.
Vị thư sinh áo xanh ngồi đối diện với thiếu nữ từ hồi nào tới giờ không hề lên tiếng, lúc này bỗng nhiên cũng cất giọng thanh nhã hỏi :
- Tại vì sao?
Cô gái bán hoa liếc nhẹ về phía gã một cái tựa hồ như hàm ý muốn hỏi :
- Ngươi mà cũng lên tiếng ư?
Tiểu tử mặt đen nhún vai đáp :
- Ai biết được?
Chính lúc bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe tiếng “Kong keng, loảng xoảng” binh khí va chạm nhau từ xa vọng lại.
Gã tiểu tử mặt đen cười ha hả nói :
- Bọn chúng bị bức trở lại rồi.
Cô gái bán hoa ngóng mắt nhìn ra xa trong màn đêm, quả nhiên đã thấy bóng hai ngươi từ khúc rẽ ngoặc đầu đường xuất hiện rồi dần dần thoái lui về phía tửu điếm.
Chỉ nhìn hai bóng người kia cũng đủ biết là bọn Lý Bạch Khôi và Hà Bá Thông. Trước mặt bọn chúng là ánh đao loang loáng, lúc cao lúc thấp lúc trái lúc phải, bức bọn chúng chống đỡ đến quýnh tay quýnh chân, càng lúc càng thoái lui nhanh hơn.
Hiện tại thì mọi người đã nhìn thấy người bức lui Thiết Bút Cương Trảo là một người vừa cao vừa gầy. Khoảng cách người này với Thiết Bút Cương Trảo có một đến ngoài một trượng, thế nhưng ánh đao loang loáng thì chỉ nhằm ngay trên đầu của bọn chúng mà thôi.
Lý Bạch Khôi cầm song bút múa máy loạn xạ, tựa hồ như phải dốc hết sức lực mới chống trả lại được những ngọn đao cực hiểm kia. Gã để cho Hà Bá Thông lui trước rồi tự mình mới lui sau.
Bóng người cao gầy kia càng lúc càng gần hơn, tới lúc này thì mọi người cũng nhìn rõ ràng người này trên thân vận trường bào màu đen, hai ống tay cực rộng, khuôn mặt xanh lạnh không một chút biểu hiệu nhan sắc, chỉ nhìn cũng có thể biết ngay là trên mang một chiếc mặt nạ bằng đồng.
Cô gái bán hoa bỗng “A” lên một tiếng nhỏ trong miệng rồi nói :
- Người này nhất định là Hổ Xương Nga Vô Kỵ.
Thanh y thư sinh lấy làm hiếu kỳ hỏi :
- Hổ Xương Nga Vô Kỵ là ai?
Cô gái bán hoa cười tự nhiên đáp :
- Hắn chính là tay sát thủ dưới trướng của Hắc Hổ Thần.
Thanh y thư sinh nghe thì lại càng hiếu kỳ hơn, hỏi tiếp :
- Sát thủ? Thế nào là sát thủ chứ?
- Ối da...
Cô gái bán hoa lườm gã một cái rồi cười lên khúc khích nói tiếp :
- Con người ngươi thật lạ... Đến sát thủ mà không biết. Sát thủ chính là nguoi giúp cho chủ nhân của hắn hạ thủ kẻ khác, hiện tại thì ngươi hiểu rồi chứ?
Thanh y thư sinh bị cô ta nói vậy thì thẹn đỏ mặt lên, rồi chắp tay nói :
- Đa tạ cô nương chỉ giáo.
Lúc này Hà Bá Thông bị bức lui đến trước của quán rượu, mọi người đều ngưng mắt nhìn gã.
Thiết Bút kinh qua hành cước bôn tẩu giang hồ cũng mười mấy hai mươi năm, xem ra cả một vùng phía Bắc danh tiếng không nhỏ. Nhưng hôm nay gặp tình cảnh thế này thì chẳng phải một phút tiếng tăm bị hủy đó sao?
Hà Bá Thông lúc này bị mọi người trong quán rượu nhìn chầm chập đến phát thẹn, trong lòng càng thẹn thì sĩ khí càng trỗi dậy khiến gã không nhịn được, đột nhiên thét lớn một tiếng rồi cả người tung ngược nhào ra ngoài đưa tay chộp lấy ánh đao...
Rõ ràng đây là một chiêu trí mệnh, thế nhưng trên bàn tay của gã có mang năm chiếc móng thép, quả thật là không sợ đao bén phím nhọn. Một chiêu này đương nhiên là nằm ngoài suy nghĩ của gã vận áo đen kia, tựa hồ như quá bất ngờ cho nên chuôi đao không kịp trở tay đã nghe “Kong” một tiếng.
Rõ ràng là cây đao đã bị Hà Bá Thông chộp trúng.
Đến lúc này khi ánh đao ngưng hẳn thì mọi người mới kịp nhìn ra sau chuôi đao được buộc một sợi thép rất nhỏ. Chính đao được phát chiêu là nhờ sợi thép này.
Người áo đen kia tức giận quát lớn :
- Tiểu tử muốn chết.
Chỉ thấy tay trái đồng thời vung lên một ánh sáng lóe nhanh phóng đến người Hà Bá Thông.
Mọi việc nói ra thì chậm, thế nhưng bây giờ cực nhanh, chỉ nằm trong một cái chớp mắt. Lúc Hà Bá Thông đưa tay chụp trúng ngọn đao, cả người chưa kịp rơi xuống đất thì vệt sáng xanh kia đã xẹt đến trên đầu rồi, y có muốn tránh cũng không còn kịp nữa.
Lý Bạch Khôi bản thân cũng không ngờ là lão nhị Hà Bá Thông dám mạo hiểm đưa tay chộp lấy ngọn phi đao, lão nhìn thấy thì trong lòng cảm kích, nhưng muốn đưa tay ngăn cản cũng không kịp.
Đứng trong quán, cô gái bán hoa thấy cảnh tượng thế thì không kịp nói, thét lớn một tiếng...
Trong tình cảnh cái chết nghìn cân treo sợi tóc này, bỗng nghe “Kong” một tiếng, ánh sang xanh sắp chạm vào đầu của Hà Bá Thông, bỗng bị bắn bật văng trở ngược lại về phía bóng đen kia.
Thì ra vừa rồi là một ngọn phi đao nhỏ khác từ đâu bay đến đánh văng ngọn đao trở lui.
Lúc này bóng đen kia đã thu hồi ngọn đao trong tay, lớn giọng quát :
- Kẻ nào?
Chỉ nghe một giọng nói vừa già nữa vừa lạnh lùng vang lên :
- Lão phu.
Tiếp theo giọng nói là một lão nhân mặc áo xanh thình lình xuất hiện.
Lý Bạch Khôi và Hà Bá Thông nhân cơ hội liền thoái về sau, bọn họ hai người lúc này đã thấy trên thân có nhiều vết đao chém, máu me tơi tả.
Bóng người cao gầy mặc áo đen kia mắt lộ hàn quang, nhìn chầm chập vào lão áo xanh, lạnh lùng hỏi :
- Các hạ từ phương nào đến? Tôn tính đại danh là gì? Vì sao dám xen vào chuyện của tại hạ?
Thanh y lão nhân chỉ cười lên hắc hắc mấy tiếng rồi đáp :
- Lão phu không muốn nhìn thấy nơi đây nhuộm máu.
Đột nhiên bỗng nghe có người thấp giọng la lên :
- Lão nhân chẳng lẽ chính là Hoài Dương đại hiệp Thanh y lão gia sao?
Gần như cùng lúc, một bóng đen nữa lại xuất hiện như bóng quỷ áp đến sau lưng Thanh y lão nhân, xuất thủ một chưởng không hề gây một tiếng động nhỏ...
Người cao gầy vận áo đen thấy vậy thì cười lên hắc hắc mấy tiếng, rồi hai tay liên tục từ trong tay áo nắm sáu ngọn phi đao bay đến trước mặt lão nhân áo xanh nhanh như điện chớp.
Có lẽ bọn họ là đồng bọn cùng ra tay một lúc tấn công vào Thanh y lão nhân tứ hai phía tiên hậu.
Chỉ thấy Thanh y lão nhân đôi mắt nheo lại đầy sát khí, gằn giọng thét lớn :
- Lũ chuột các ngươi thật to gan.
Miệng nói tay ra chiêu, chỉ thấy ống tay áo trái phất lên, đẩy lui những ngọn đao trước mặt, đồng thời đầu cũng chẳng thèm nhìn lui, nhưng khoát tay ra sau xuất ra một chiêu.
Chỉ nghe tiếng kình phong ầm ầm vang nhỏ, một cổ kình lực từ trong tay áo đẩy ra cũng đủ đánh bật năm sáu ngọn đao bay ngược trở lại.
Cùng lúc “Binh” một tiếng vang lớn, một chưởng phát về sau đã chạm chưởng đối phương. Chỉ thấy bóng người vừa tập kích kia đã bị đánh bất ngược trở lại, loạng choạng đến bốn năm bước mới đứng vững trở lại.
Lúc này mọi người đã nhìn thấy rõ, không ít người thất thanh kêu lên :
- Ôi... chính là lão ta...
Nguyên là trong bóng đêm mờ nhạt, nhưng mọi người cũng đã nhận ra bóng người vừa đánh lén kia bị đẩy lui ba bước chẳng ai khác mà chính là lão già chủ nhân của quán rượu.
Rõ ràng vừa rồi ai nấy cũng đều thấy lão ta lui ra sau bếp, thế nhưng lúc này tại vì sao lão ta đã xuất hiện bên ngoài quán rượu chứ?
Cô gái bán hoa hừ một tiếng lạnh lùng la lên :
- Ta trong lòng đã thầm nghĩ là hắn, quả nhiên hắn là Hổ Trảo Tôn.
Thanh y thư sinh phát hiện cô gái bán hoa kiến thức thất rộng rãi, bây giờ liền thấp giọng ghe day hỏi :
- Lão chủ quán rượu này là Hổ Trảo Tôn ư?
Cô gái bán hoa cười khúc khích, rồi đưa mắt nhìn chăm vào thanh y thư sinh nói :
- Lão ta gọi là Hổ Trảo Tôn Vô Hại, tay chân của Hắc Hổ Thần. Người trên giang hồ vẫn thường gọi hắn ngắn gọn là Hổ Trảo Tôn.
Thanh y thư sinh ánh mắt vẻ thán phục nói :
- Cô nương thật là kiến thức uyên bác.
Khuôn mặt ngăm đen của thiếu nữ bỗng phớt hồng lên, vội vàng khiêm tốn nói :
- Nào có...
Bấy giờ trở lại giữa đấu trường, Hổ Xương Nga Vô Kỵ cả năm ngọn đao đã bị thanh y lão nhân đánh văng ra ngoài thì ngớ người hồi lâu mới nói :
- Thiết Chủ Công của các hạ thật là cao minh, tại hạ xin lãnh giáo.
Thanh y lão nhân lãnh đạm ngước nhìn sắc trời, buông rõ từng tiếng :
- Lão phu chỉ muốn các ngươi nhanh rời khỏi chỗ này.
Lão chủ quán rượu là Hổ Trảo Tôn Vô Hại nhún vai cười nhạt nói :
- Một câu này của Thanh y đại hiệp chẳng phải muốn làm khó bọn tại hạ hay sao.
Thanh y lão nhân vẫn buông từng tiếng lãnh đạm :
- Có lẽ các ngươi không tự làm chủ dược. Xem ra thì chủ nhân của các ngươi cũng sắp đến, hắn hiện giờ ở đâu?
Hổ Trảo Tôn Vô Hại nhếch mép cười nói :
- Tệ thuợng nhân chỉ ở gần đây thôi...
Lời lão vừa dứt, đột nhiên một tiếng gầm dài nghe đến nhức cả lỗ tai, từ xa vọng lại...
Cô gái bán hoa mặt biến sắc, la lên :
- Hãy nghe, chẳng phải là tiếng hổ đó sao?
Thanh y thư sinh tỏ ra hiểu biết hơn, bèn quay đầu lại hỏi :
- Cô nương muốn nói là Hắc Hổ Thần đến ư?
Cô gái bán hoa ừ nhẹ một tiếng rồi đáp :
- Chớ nói nhiều.
Tiếng gầm cứ vang vọng mãi, càng lúc càng gần, càng đến gần lại càng lớn hơn. Theo tiếng gầm như là có một con cuồng phong sắp đột khởi, khiến cả không gian như muốn xao động.
Nháy mắt một bóng đen cao lớn xuất hiện ngay trước mặt Thanh y lão nhân, thoạt nhìn cũng có thể đoán được đây chính là Hắc Hổ Thần Triệu Quang Đẩu.
Bây giờ tiếng gầm đã dứt hẳn, Thanh y lão nhân thần thái ung dung từ từ nói :
- Triệu huynh mà cũng đến đây thật là bất ngờ đấy.
Bóng đen to lớn vừa xuất hiện quả nhiên chính là Hắc Hổ Thần Triệu Quang Đẩu, chỉ thấy lão chấp tay cười nói :
- Huy huynh nhiều năm đã không gặp, không ngờ đêm nay tại đây, huynh đệ thật lấy làm vạn hạnh, vạn hạnh...
Thanh y lão nhân giọng lãnh đạm nói :
- Triệu huynh thao túng cho thuộc hạ hành hung ở đây hùng hổ thật, không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Hắc Hổ Thần tỏ ra ngạc nhiên nói :
- Huynh đệ hoàn toàn không biết.
Vừa nói, ánh mắt ngầu đỏ ngước nhìn lên mặt Hổ Trảo Tôn Vô Hại và Hổ Xương Nga Vô Kỵ, giọng đầy uy lực nói :
- Có chuyện này sao?
Hổ Trảo Tôn Vô Hại vội vàng chắp tay thi lễ :
- Hội bẩm thuợng nhân, chuyện là thế này, thuộc hạ tối nay nhận thấy đám người uống rượu có nhiều điều khả nghi cho nên đã ngầm dặn Nga huynh ở bên ngoài quán, quyết bức không cho một người nào rời khỏi quán, mục đích cũng chỉ là để làm rõ lai lịch của họ, đương nhiên hoàn toàn không có ý thương vong đến tính mệnh.
Hắc Hổ Thần “ừ” một tiếng rồi quay đầu nhìn Thanh y lão nhân nói :
- Huy huynh đã nghe nói rõ rồi chứ, thuộc hạ của huynh đệ hoàn toàn không đả thương đến người khác.
- Nói vậy thì tốt, hiện tại Triệu huynh có thể đem bọn họ rời khỏi đây.
Hắc Hổ Thần nghe nói câu đó thì mắt thoáng nộ khí nhưng chỉ là một nét thoáng qua, rồi giữ giọng trầm tĩnh hỏi :
- Huy huynh nói vậy nghĩa là sao?
Thanh y lão nhân bình thản nói :
- Một vùng Hoài Dương này quyết không được bất cứ người nào hành hung, Triệu huynh tốt nhất nên mang bọn họ rời khỏi chốn này.
Hắc Hổ Thần nghe câu thứ hai này thì đột nhiên ngửa cổ cười một tràng dài lanh lảnh nói :
- Ồ, nói thế ý của Huy huynh là muốn huynh đệ lập tức rời khỏi đất Hoài Dương này ư?
- Không sai, Triệu huynh mang hai tên đồ đệ tay nhuốm đầy máu tanh này từ Giang Bắc đến, nhân sĩ Giang Hoài tự nhiên không hoan nghênh chút nào.
Hắc Hổ Thần mặt biến sắc, rõ ràng là đã phát nộ :
- Huynh đệ tôn trọng Huy huynh là Hoài Dương đại hiệp, tuy danh chấn giang hồ, thế nhưng không có nghĩa là khiếp sợ võ nghệ kinh nhân của Hoài huynh đâu. Cho nên Huy huynh nói câu này chẳng thấy là hơi quá đáng lắm sao?
- Đây cũng là ý chung của nhân sĩ một vùng Hoài Dương này. Triệu huynh nếu có chút nể mặt Huy mỗ thì nên rời khỏi đây, coi như chúng ta không làm tổn thương đạo nghĩa giang hồ, chẳng phải là tốt lắm sao?
- Nói thế nếu chúng ta không đi là làm tổn thương đạo nghĩa giang hồ hay sao?
Hắc Hổ Thần nói rồi cười một tràng dài quái dị, đoạn buông rõ từng tiếng :
- Nếu Huy huynh muốn bảo toàn thanh danh Hoài Dương đại hiệp của mình, thì tốt nhất chớ nên nhúng tay vào chuyện của huynh đệ.
Thanh y lão nhân cười, vua lắc đầu vừa khẽ nói :
- Chuyện này Huy mỗ không thể không nhúng tay vào.
Lúc này đứng ở cửa quán rượu, Thanh y thư sinh nhìn thấy bọn họ không ai chịu nhường ai, bất giác lên giọng nói một mình :
- Bọn họ không ai chịu nhường ai rời khỏi đây, chẳng lẽ nơi đây có xảy ra chuyện gì sao?
Chàng ta tuy nói rất khẽ, thế nhưng cô gái bán hoa đứng bên cạnh thì nghe rõ ràng, bây giờ hơi nghiêng đầu “ừ” nhẹ một tiếng, rồi nói nhỏ :
- Đương nhiên là có.
Thanh y thư sinh cảm thấy hứng thú, bèn hỏi dồn :
- Chuyện gì?
- Chớ nói nhiều, lát nữa ta sẽ nói cho ngươi biết.
Bên ngoài quán rượu, Hắc Hổ Thần bây giờ cười vang lớn rồi nói :
- Tốt lắm, Huy huynh xin cứ thi triển cước thủ, huynh đệ xin hầu tiếp.
- Ồ, nói thế là Triệu huynh muốn động thủ cùng Huy mỗ sao?
Hắc Hổ Thần trầm giọng buông rõ từng tiếng :
- Đây là cách giải quyết tốt nhất của chúng ta.
- Nếu đã thế, xin Triệu huynh rút binh khí.
- Huynh đệ xin dùng song chưởng lãnh giáo.
- Thế thì Huy mỗ cung xin dùng song chưởng hầu tiếp.
Hắc Hổ Thần nghe thế thì từ từ đưa tay phải lên đánh ra một chưởng. Thế chưởng đánh ra rất chậm, tựa hồ như không mang theo một chút kình lực nào, tự nhiên mà xuất.
Thanh y lão nhân trầm trụ khí, đứng yên bất động, hai tay buông thõng, ngưng lập tinh thần, như không một chút chuẩn bị.
Khí thế chưởng đến chỉ còn cách Thanh y lão nhân chưa đầy tầm một xích, đột nhiên chỉ nghe Hắc Hổ Thần cười gằn một tiếng rồi tay nhanh như chớp phát chưởng tấn công.
Thanh y lão nhân vội lách người về bên trái để tránh một đường chưởng của đối phương rồi vung tay chộp vào hữu chưởng.
Hắc Hổ Thần cười gằn nói :
- Tuyệt.
Đối phương đều là cao thủ, tự nhiên ra chiêu thì có vẻ đơn giản và nhiều sơ hở, thế nhưng bên trong ngầm chứa những biến hóa khôn lường. Trong công có thủ, trong thủ có công.
Hắc Hổ Thần rút nhanh tay về rồi hóa chiêu đánh vào ngực Thanh y lão nhân.
Thanh y lão nhân thừa biết đối phương không phải là tay vừa, thoái bộ nhường một thức, chỉ để tay lướt qua người mình rồi vung chỉ tấn công.
Phút chốc hai người quần đấu nhau, từ thân pháp đến đấu thức đều nhanh khôn tưởng. Trong tiếng kình phong ầm ầm, hai bóng người quyện lại thành một, đứng ở bên ngoài, những tay cao thủ giang hồ cũng không còn nhận ra ai là ai.
Hổ Xương Nga Vô Kỵ đôi mắt hung hung cứ chăm nhìn vào trận đấu.
Thế nhưng Hổ Trảo Tôn Vô Hại ngược lại thì nhún vai cười nhạt rồi bước đến cửa tửu điếm, trên mặt đầy nét nhăn nheo, nhưng lúc này không còn thấy lão gù lưng chậm chạp như lúc trước, lạnh lùng nói :
- Chư vị khách quan, tiểu lão có một câu này muốn nói, không biết chư vị có nghe được hay không?
Cô gái bán hoa thản nhiên vói tay lên bàn lay chiếc lẵng trúc, rồi bước đến trước mặt lão nói :
- Có gì thì cứ nói nhanh đi.
Hổ Trảo Tôn Vô Hại híp mắt cười nói :
- Tiểu lão chỉ có một lời khuyên, các ngươi hiện tại đã rơi vào tuyệt cảnh, trước mặt duy nhất chỉ còn một con đường sống...
Đến cuối câu, lão cố tình kéo dài giọng rồi bỏ lững.
Ma Diện Lang không nên nói bèn lên tiếng hỏi :
- Đường sống nào chứ?
Hổ Trảo Tôn Vô Hại nhếch mép cười nhạt nói :
- Thuận ngã giả sinh.
Gã tiểu tử mặt đen nghe vậy thì “hừ” lên một tiếng lạnh lùng.
Hổ Trảo Tôn vẫn nói tiếp :
- Chư vị có thể nhìn rõ ràng, nếu như Hoài Dương đại hiệp một mình cũng không phải là đối thủ của tệ thượng nhân, còn chư vị ở đây cũng không phải là đối thủ của Nga lão đầu với năm ngọn phi đao. Nếu ngoan cố thì chẳng phải chết oan uổng lắm sao?
Mọi người nghe vậy thì cũng động sắc, thế nhưng cô gái bán hoa chợt cười nhạt nói :
- Hổ Trảo Tôn, ngươi không cần phải nói, bọn cô nương quyết không mắc lừa ngươi đâu.
Hổ Trảo Tôn sắc mặt sa sầm :
- Tiểu nha đầu bản lĩnh ngươi thế nào mà dám ương ngạnh đến thế? Quả là không biết sống chết là gì. Các ngươi nếu như không chịu đầu giáo tệ thượng nhân, thì có thể sống mà rời khỏi đây được sao? Ha ha... Ha ha...
Cô gái bán hoa chõ mồm nói :
- Điều ấy chẳng cần ngươi quan tâm.
Chính lúc này thì cuộc quyết đấu chỉ nghe một tiếng người quát lớn, rồi “Binh” một tiếng, hai bóng người lập tức phân ra hai phía.
Lúc này mới kịp nhận rõ cả song phương chẳng khác gì nhau, sắc mặt đỏ rần rồi chợt biến xanh. Rõ ràng là cả hai vừa nếm đủ mùi của nhau, rơi vào hiểm cảnh cho nên mới trực tiếp nghênh một chiêu để rồi cùng thoái ra hai nơi.
Qua chừng mấy giây mới nghe thấy Hắc Hổ Thần cười khan một tiếng, nói trước :
- Đại Quyền Vân Thủ của Huy huynh thật là bất phàm.
Thanh y lão nhân cũng khiêm tốn nói :
- Nào sánh được tinh hoa của Hổ Phong bát thức của Triệu huynh.
Hắc Hổ Thần nói :
- Huy huynh quá khen.
Dứt lời tả chưởng lại xuất chiêu tấn công đối phương.
Thanh y lão nhân chỉ thấy phất phất tay áo một cái, góc tay áo cuộn lên rồi quật xuống đầy kình lực điểm vào cổ tay của Hắc Hổ Thần.
Hắc Hổ Thần giật mình vội thâu cước lại, hữu cước hơi thoát ra ngoài nửa bộ rồi tả thủ thay thế hữu thủ múa nửa vòng đột nhiên chộp đến huyệt Kiên Tỉnh trên người Thanh y lão nhân.
Thanh y lão nhân giống như vừa rồi, chỉ dùng trụ pháp hóa giải chiêu thức của đối phương.
Phút chốc cả hai động thủ trở lại. Thế nhưng tình hình cuộc đấu đã không còn như trước, rõ ràng bọn họ đã xuất tuyệt thủ.
Thanh y lão nhân lần này thi triển trụ pháp chính là Trụ Pháp thần công.
Trụ Pháp thần công là môn tuyệt học mà lão ta đã danh chấn giang hồ mấy mươi năm nay.
Hắc Hổ Thần trảo pháp cũng đã xuất ra những chiêu Độc Môn công pháp. Thế trảo công vừa rồi có vẻ chậm hơn, thế nhưng bên trong hàm chứa biến hóa và kình lực ghê gớm.
Rõ ràng ai cũng muốn nhanh hạ đối phương, hoặc chí ít cũng phải chiếm tiên cơ, cho nên chiêu thức lúc này rõ ràng là quái dị siêu tuyệt.
Chỉ mới đấu qua chừng hai ba chiêu, đột nhiên nghe một tiếng gầm lớn từ miệng Hắc Hổ Thần, song thủ thâu về trước ngực rồi mười ngón trảo đánh ra cực nhanh. Miệng lão quát :
- Huy huynh tiếp một trảo này.
Mọi việc chỉ là trong cái nháy mắt, ở bên ngoài nghe rõ xương cốt của lão tựa hồ như kêu lên răng rắc. Song trảo phát chiêu như cuồng phong đột khởi, rõ ràng là mạnh hơn trước có đến mấy bậc. Đôi song trảo biến thành màu ám khói mà mỗi ngón tay cong như vượt câu thì lại to trương lên gấp đôi bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...