Dịch giả: Đừng hỏi tại sao
Sau khi Bạch Mộc Trần rời đi thì Tiểu Ức Khổ mới đến bên cạnh Ôn Nhã hỏi:
"Mẹ, vị đại thúc này sẽ giúp chúng ta sao?"
Nghe câu hỏi của con gái thì Ôn Nhã thở dài nói: "Người này thật sự là thâm tàng bất lộ, nếu như hắn có thể thành tâm giúp đỡ chúng ta thì hiển nhiên là rất tốt, nhưng mà chỉ sợ hắn sẽ thất tín bội nghĩa, một lòng chỉ muốn lợi dụng chúng ta để ly khai nơi đây. ”
Tiểu Ức Khổ lại hỏi: "Vậy hắn là người xấu sao?"
Ôn Nhã suy tính một lát rồi hơi nhíu mày một cái nói: "Người tốt người xấu làm sao có thể dựa vào bên ngoài để phân biệt được. Ở Tiên giới, chỗ nào có thể có người tốt chính thức chứ? Con đường trường sinh, mỗi bước đều kinh sợ tâm tình, người vì sinh tồn mà không từ bất cứ thủ đoạn thì nơi đâu cũng có. Không cần biết hắn là người tốt hay xấu mà chỉ cần hắn có bản lĩnh để bảo vệ ngươi tạm thời bình an là đủ rồi. Hôm nay mẫu thân vì ngươi kết một cái thiện duyên, nếu như một ngày nào đó mà mẫu thân mất đi thì cũng có thể yên tâm hơn... Nhưng mà, lai lịch của người này không rõ ràng cho nên không thể không đề phòng a!"
Nói đến những câu cuối cùng thì âm thanh của Ôn Nhã hầu như không thể nghe thấy.
Tiểu Ức Khổ thấy vẻ mặt mệt mỏi của mẫu thân thì trong lòng đột nhiên cảm thấy đau xót, vì vậy không làm phiền thêm nữa mà nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
...
Nam Môn nội đường, chính là trung tâm hoạt động của Nam Môn thị tộc, bao gồm ba phòng và sáu bộ phận, để quản lý toàn bộ công việc đối nội trong Nam Môn thị tộc.
"Ba phòng" chính là Tông phòng, Võ phòng, Khách phòng. "Sáu bộ phận" là phân quản Phòng bộ, Vụ bộ, Pháp bộ, Chiến bộ, Luyện bộ, Công bộ.
Trong ba phòng, lấy "Tông phòng" đứng đầu, từ trước đến này đều do dòng chính nhất mạch đảm nhiệm, quản lý toàn bộ Nam Môn thị tộc tộc hội, tổ chức các công việc nội bộ như cúng tế tổ tiên. Mà "Võ phòng" lại chấp chưởng thị tộc đệ tử Tiên khảo cùng với tuần tra chấp pháp, bình thường do thị tộc trưởng lão đảm nhiệm, thực lực được cho là mạnh nhất. Đem ra so sánh thì "Khách phòng" chủ yếu xử lý các công việc hậu cần như luyện đan chế khí, các công việc tạp vụ, cũng không có quá nhiều thực quyền. Nhưng mà nơi này lại là phòng có đầy đủ béo bở nhất, ít nhất ở trong mắt Nam Môn đệ tử là như vậy.
...
Dọc theo đường đi, Bạch Mộc Trần im lặng lắng nghe Tiểu Ức Khổ giới thiệu. Đối với Nam Môn thị tộc cũng xem như là nhận thức được một cách đại khái.
Đây là một thị tộc đã truyền thừa hơn vạn năm, dù rằng không có thế lực mạnh mẽ như ba đại Tiên tông, nhưng vẫn có một chỗ đứng yên ổn. Hơn nữa Cảnh Lan Lĩnh lại nằm dưới quyền quản lý của Thiên Vi Phủ, Nam Môn thị tộc ở trong Thiên Vi Phủ lại cũng có chút ít quan hệ, đây mới chính là chỗ dựa cho thị tộc có thể tồn tại lâu dài.
"Bạch đại thúc, phía trước chính là nội đường, chúng ta đi nhanh lên!"
Hai người vừa đi đường vừa nói chuyện, bất giác đã đi đến chân núi Vọng Thiên Phong.
Ngay phía trước có một tòa lầu các to lớn với phong cách cổ xưa, tòa lầu các này cao mười trượng sừng sững mà đứng giống như một tên vệ sĩ kiêu ngạo, bảo vệ tộc nhân trên núi.
Ánh mắt Bạch Mộc Trần chớp động, trên vẻ mặt hơi lộ ra một tia kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được kiến trúc của Tiên giới kể từ khi hắn thành tiên, không giống với những kiến trúc tầm thường dưới ha giới, cũng không thô ráp như Nô thị, mà là một loại kiến trúc mang theo sự lắng đọng cùng với tích lũy theo thời gian. Chỉ dựa vào phần nội tình phong phú này thì Nam Môn đúng là không thẹn với danh hiệu vạn năm thị tộc.
Đương nhiên, những thứ này cũng chỉ là bề ngoài, cũng không đến nỗi để cho Bạch Mộc Trần cảm thấy kinh ngạc. Việc thật sự làm cho hắn chú ý chính là tòa lầu các này dường như mờ mờ ảo ảo tỏa ra một loại khí tức nguy hiểm, nếu không phải thần thức của hắn tăng vọt thì nhất định không thể nhận ra đươc.
Như vậy xem ra, trong tòa lầu các này được bố trí cấm chế vô cùng lợi hại, nếu như ngoại nhân tùy tiện xâm nhập thì chỉ sợ khó có thể thoát thân.
...
"Đứng lại!"
Một tiếng quát lớn vang lên, ba tên đệ tử bảo vệ trẻ tuổi chặn trước mặt hai người Bạch Mộc Trần.
"Ơ! Đây không phải là Khổ đại tiểu thư sao?"
"Khổ đại tiểu thư, nghe nói mẹ ngươi lại thổ huyết, ngươi không ở nhà chăm sóc cho mẫu thân của ngươi mà tới nơi này làm gì? Sẽ không phải là mẹ ngươi sắp chết cho nên chạy đến đây để cầu cứu a?"
"Nói như vậy không đúng, mạng của hai mẹ con nàng rất cứng rắn đấy, cả nhà đều chết hết, chỉ còn bọn hắn vẫn sống."
"Ha ha ha ha!"
Ba người người một lời ta một câu, vừa nói vừa cười, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của người khác.
Đối mặt với sự châm biếm của ba người, Tiểu Ức Khổ không có phản bác mà chỉ là cúi đầu xuống trước ngực, cố nén không để cho nước mắt rơi xuống. Không có ai biết được, lúc này trong nội tâm nàng phải chịu đựng sự thống khổ cùng dày vò như thế nào.
Tiên dân xung quanh thấy được tình cảnh như vậy liền nhao nhao vòng qua mà đi chỉ sợ không cẩn thận mà rước họa vào thân.
Ba người này chính là huynh đệ họ hàng trong thi tộc chi thứ. Lão đại là Nam Môn Hạo, lão nhị là Nam Môn Chính, lão tam là Nam Môn Lý... bởi vì tư chất của bọn hắn tương đối bình thường, ở trong tộc thuộc loại mẹ không yêu cậu không thương, chỉ có thể bị an bài tới đây đảm nhiệm chức vụ bảo vệ. Mặc dù như thế thì bọn hắn dù sao cũng là thị tộc đệ tử, Tiên dân bình thường nào dám đắc tội.
……
Bạch Mộc Trần bên cạnh Tiểu Ức Khổ hơi nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia hàn ý không dễ dàng phát hiện. Mặc dù hắn không biết thân phận của ba người trước mặt, nhưng với tư cách là Tiên sĩ, lại ăn hiếp một đứa bé như thế, loại hành vi này chỉ có thể dùng chữ thấp hèn để hình dung.
Đối với tình huống của hai mẹ con Ôn Nhã trong thị tộc, Bạch Mộc Trần cũng có biết một ít, nhưng mà tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Vốn là cùng một nguồn gốc tại sao lại phải đối xử với nhau như vậy.
Trong lòng khẽ thở dài, Bạch Mộc Trần hơi nghiêng người che trước mặt Tiểu Ức Khổ. Nếu như đã đáp ứng Ôn Nhã chiếu cố cho Tiểu Ức Khổ thì hắn sẽ không từ chối. Huống chi hắn cũng thật sự yêu thích tiểu cô nương thiện lương này.
Cảm giác được có một bóng hình che chở trước mặt mình, Tiểu Ức Khổ liền ngẩng đầu lên thì bỗng nhiên sửng sờ tại chỗ, một bóng lưng khắc sâu vào trong mắt tiểu cô nương này, hơi có vẻ gầy yếu nhưng lại đặc biệt thẳng. Trong nháy mắt, các loại tâm tình khác thường dâng lên trong nội tâm nàng, dường như xua đi tất cả sự âm u cùng mê mang trong lòng nang.
Lần đầu tiên, Tiểu Ức Khổ không cảm thấy bi thương vì bị người ăn hiếp.
Lần đầu tiên, Tiểu Ức Khổ không giả vờ kiên cường vì sự cô độc hịu quạnh.
...
"Ồ? Tiểu tử ngươi là ai?"
Ba huynh đệ thấy có người ra mặt, liền lại để cho hứng thú, lúc này mới nghiêm túc đánh giá Bạch Mộc Trần. Nhưng mà, khi bọn hắn nhìn thấy màu trắng nô ấn rất rõ ràng ở mi tâm Bạch Mộc Trần thì thần sắc trên mặt liền đờ ra.
"A! Thì ra là một tên Tiên nô? Lại còn vượt qua một lần Tiên kiếp, rất không tồi nha..."
Ánh mắt Nam Môn Hạo lóe lên, trong giọng nói mang theo sự khinh thường nhàn nhạt.
Tiên nô là cái gì? Tiên nô chính là nô lệ của Tiên sĩ, là đối tượng mà bất cứ ai cũng có thể khinh thường làm nhục.
Ba huynh đệ bọn hắn tuy chỉ có tu vi là Tam phẩm Chân Tiên, so với Tán tưTiên một kiếp thì kém hơn một bậc, nhưng dù tu vi bọn hắn có thấp hơn nữa thì bọn hắn cũng là chính thống Tiên sĩ, do đó tự nhiên có tư cách xem thường Tán Tiên.
Nam Môn Chính cũng không để Bạch Mộc Trần vào trong mắt, mà là nhìn chằm chằm vào Tiểu Ức Khổ quát mắng: "Xú nha đầu không có quy củ, ngươi lại dám mang ngoại nhân vào tộc đia, ta nhất định phải bẩm báo cho ba vị quản sự đem mẹ con ngươi trục xuất ra tộc địa, hừ!"
Tiểu Ức Khổ nghe vậy liền hoảng sợ biến sắc, nàng đang muốn muốn giải thích thì Nam Môn Lý ở một bên bỗng nhiên mở miệng nói: "Ta nhớ ra rồi, thằng này là Tiên nô, dường như chính là Tiên nô đã dẫn động Tiên kiếp tại tộc hội!"
"Cái gì?!"
Nam Môn Hạo ngớ ngẩn rồi lập tức vẻ mặt bừng tỉnh nói: "Thì ra là hắn! Ta còn tưởng rằng hắn bị Tiên kiếp tiêu diệt chứ, không nghĩ tới người này mạng lớn như vậy."
Nam Môn Chính cười lạnh phụ họa nói: "Người ta nói là đồ đê tiện thì mệnh cứng rắn, lời này đúng là nửa điểm cũng không sai..." Dừng một chút, hắn lại liếc về phía Tiểu Ức Khổ nói: "Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã a, hắc hắc hắc."
Bạch Mộc Trần lẳng lặng mà đứng đó, không nói bất cứ câu nào, dù sao hiện tại hắn vẫn là người không có thân phận. Nhưng mà, hắn từ thái độ của mấy người này cũng nhìn ra được một số vấn đề, cuộc sông mà hai mẹ con Ôn Nhã đã từng trải qua thật sự là không tốt, sau này chỉ sợ mình cũng có không ít phiền toái a.
Tiểu Ức Khổ cũng không làm bất cứ hành động không khôn ngoan nào mà lại còn ăn nói khép nép: "Thủ hộ đại nhân, Bạch đại thúc là do mẫu thân ta từ Ôn gia mang tới, Cung quản sự để cho ta dẫn hắn đến nội đường để đăng ký, mời các ngươi tránh đường cho chúng ta đi!"
"Cung quản sự?"
Sắc mặt ba huynh đệ hơi đổi, Nam Môn Chính đang muốn nói ra thì Nam Môn Hạo đã ngắt lời nói: "Được rồi, nếu là Cung quản sự sắp xếp thì ngươi liền đi trước đem công việc xử lý đi a!"
Dứt lời, Nam Môn Hạo tránh thân thể sang một bên để cho hai người Bạch Mộc Trần đi tiếp.
Nhìn hai người ly khai, Nam Môn Chính muốn nói lại thôi, Nam Môn Lý buồn bực không vui nói: "Đại ca, nha đầu kia lại dùng quản sự để uy hiếp chúng ta vậy mà ngươi lại thả cho nàng rời đi?"
"Không tha cho nàng đi thì có thể làm gì?"
Nam Môn Hạo liếc liếc, thần sắc thản nhiên nói: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ hay sao? Đây chính là việc mà Cung quản sự sắp xếp, ngươi dám ngăn cản sao? Nhìn điềm tiền đồ này của người, theo chân một con ranh kêu hăng say sao, muốn thu thập nàng sau này có rất nhiều thời gian... Ngược lại tiểu nha đầu lại mang tới chính là tên Tiên nô kia, phải nghĩ biện pháp sau này chơi đùa mới được."
"Đại ca, ngươi là muốn..."
Con mắt Nam Môn Chính khẽ động, như là đang nghĩ tới điều gì.
Nam Môn Hạo gật đầu cười, vỗ nhẹ nhẹ bả vai huynh đệ ý bảo các ngươi hiểu là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...