Dịch giả: nhatchimai0000
Vừa rồi Quách Nam đã sử dụng hai loại pháp bảo cổ kính và lồng sắt. Pháp bảo này không cần nhìn cũng biết chắc chắn không phải là vật phàm, uy lực kinh người.
Còn cái vòng tay màu đỏ ……
Bạch Mộc Trần cầm vòng tay rồi đưa thần thức vào trong. Một không gian rộng lớn liền xuất hiện trong đầu.
Hoá ra đây là một loại bảo vật dùng để chứa đồ, ước chừng lớn hơn túi trữ vật khoảng một ngàn lần. Không gian quá rộng dường như có thể chứa được cả một ngọn núi. Bên trong không gian chất đầy châu ngọc lóa mắt, tiên thạch, đan dược, pháp bảo, còn có một vài đồ vật kỳ lạ cổ quái. Có thể nói là cái gì cần có đều có, còn có cả tâm đắc trong tu hành của Cổ Thiên Hành là "Thiên Hành Lục" được đặt ở nơi dễ chú ý nhất. Đây là thứ mà Bạch Mộc Trần quan tâm nhất so với những thứ khác.
……
Trầm ngâm trong chốc lát, Bạch Mộc Trần thu hồi lại tất cả rồi nhìn xuống cỗ thi thể ở dưới chân.
“ Bình !”
Một âm thanh vang lên, cỗ thi thể đã bị cắt thành hai khúc. Từ trong thi thể từ từ bay ra một viên hạt châu to bằng ngón tay.
Cả nhóm Tiểu Thần biết là Bạch Mộc Trần không phải là muốn tàn hại thi thể, cho nên tất cả tập trung chú ý vào hạt châu kia……
“ Cổ đại ca, đây là…… đây là vật gì? ”
“ Đây là Tiên chủng. ”
“ Tiên chủng à? Cổ đại ca,Tiên chủng là cái gì? ”
“ Tiên chủng là căn cơ để tiên sĩ tu hành, chỉ có những ai bước vào cảnh giới thiên tiên mới có thể ngưng tụ ra được. Tán tiên không thể tu luyện được thì nguyên nhân chính là vì Tán tiên không có căn cơ, vì vậy không có cách nào ngưng tụ ra Tiên chủng ……”
Bạch Mộc Trần không giải thích quá nhiều mà cầm lấy Tiên chủng quan sát cẩn thận.
Bên ngoài viên Tiên chủng này ảm đạm không ánh sáng nhưng bên trong lại có linh khí lưu chuyển dường như vẫn ẩn chứa một chút sinh cơ mỏng manh.
Viên này hoàn toàn khác với viên Tiên chủng giập vỡ của Cổ Thiên Hành. Tiên chủng trong cơ thể của Quách Nam chỉ bị tổn thương do y bị chết một cách đột ngột. Viên Tiên chủng cũng chỉ là bị tiêu hao quá độ nên mới ảm đạm không ánh sáng. Trên thực tế, viên Tiên chủng này ngoại trừ phẩm chất hơi thấp ra thì vẫn tương đối nguyên vẹn. Thông thường khi tiên sĩ chiến đấu sinh tử, Tiên chủng trong cơ thể rất khó được bảo toàn hoàn hảo, thậm chí có người còn bất chấp tất cả lấy Tiên chủng tự bạo.
Một vị Thiên tiên tự bạo chính là một chuyện vô cùng kinh khủng và nguy hiểm. Chỉ có thể nói, Bạch Mộc Trần đã quá may mắn vì ngay từ đầu Quách Nam không có ý định liều chết, nếu không hậu quả khó có thể lường trước được.
“ Tiên chủng …… Tiên chủng ……”
Mọi người nhìn hạt châu trong tay Bạch Mộc Trần, trong lòng mỗi người nảy sinh mỗi tâm tình phức tạp, thì ra là đây chính là cái làm lên nỗi bi ai cho Tán tiên, là nguyên nhân chính của lời nguyền.
Tiểu Thần bèn nói tránh đi không dám hỏi nhiều:“ Cổ đại ca, mấy tên giám sát Quáng trường nên xử lý như thế nào bây giờ? ”
“ Hức!? ”
Mọi người đang chìm trong cảm giác sung sướng vì đã giết chết được một vị Thiên tiên nên hồn nhiên quên mất mối họa vẫn chưa được diệt trừ tận gốc.
……
Ở một góc khác, Hoa Dương thấy mọi người nhìn về phía mình thì đột nhiên có cảm giác rợn cả tóc gáy, nhất là khi gã nghe thấy câu nói của Tiểu Thần lại càng bị dọa cho hồn lìa khỏi xác. Giám sát quáng trường hả? Không phải là đang nói đến gã hay sao !
“ Đạo …… đạo hữu ……”
Lúc này Hoa Dương không còn chút sức lực nào để phản kháng. Gã chỉ có thể làm ra vẻ cảm kích:“ Cám ơn! Cám ơn đạo hữu đã cứu tại hạ, tại hạ là người của Hoa gia ở Thiên Khôi Thành, hôm nay ngươi và đám quặng nô ……à không, là các đạo hữu có ơn cứu mạng, cả đời này tại hạ không quên. Các vị theo ta trở về quáng trường đi, tại hạ tất có tạ ơn, Hoa gia cũng sẽ có trọng tạ. ”
Mặc dù Hoa Dương hay kiêu căng tự đại nhưng chắc chắn không phải là người không có đầu óc. Gã có thể leo lên tới vị trí giám sát Quáng trường, tuy nói là có sự giúp đỡ không nhỏ của gia tộc nhưng cũng phải dựa vào thực lực của chính mình mới có thể ngồi vững ở vị trí đó.
Khi Bạch Mộc Trần đánh lén Quách Nam, Hoa Dương cũng đã hiểu ra rằng mình đã rơi vào kế của người khác, nhưng gã nghĩ nát óc vẫn không hiểu ai kích động được đám quặng nô bình thường vốn nhút nhát trở nên to gan can đảm dám hãm hại tiên sĩ. Tuy thế Hoa Dương đương nhiên sẽ không ngu đến mức ở trước mặt đám người này nói thẳng vấn đế này ra, gã làm ra vẻ cảm kích để lựa cơ hòng đánh lảng thì mới có cơ hội để thực hiện âm mưu sau này.
Mọi người không một ai lên tiếng, tất cả chỉ nhìn chằm chằm vào Hoa Dương.
Ân oán giữa Tiên nô và Tiên sĩ quá nặng, dù có dốc hết nước Cửu Thiên Tiên Hà cũng rửa không hết, huống chi Hoa Dương cũng chẳng phải người tốt. Vậy ai sẽ đồng tình ủng hộ hắn đây?
“ Hắc hắc, Giám sát đại nhân, ngươi cho rằng chúng ta sẽ tin ngươi sao? ”
Không chờ Bạch Mộc Trần lên tiếng, Tiểu Thần mở miệng liền cắt đứt đường lui của đối phương.
Sắc mặt Hoa Dương vốn đã tái nhợt, giờ nghe được lời này càng làm ra bộ thảm thương. Gã giả bộ ngu ngốc cầu khẩn:“ Các vị tha cho ta đi!Chỉ cần các ngươi thả ta, ta nhất định sẽ báo đáp. Ta còn giải phóng nguyên thần của các ngươi từ Tụ tiên lệnh. ”
“ Không cần ……”
Tiểu Thần cười một tiếng dữ tợn rồi nói :“ Chúng ta nếu đã dám làm đương nhiên sẽ dám gánh chịu hậu quả. Hắc hắc, đám người tiên sĩ các ngươi vẫn tự cho mình là cao quý bề trên, coi chúng ta như nô lệ, như súc vật. Bây giờ cũng là lúc ngươi phải trả giá. ”
Khuôn mặt Hoa Dương hiện vẻ cực kỳ hoảng sợ:“ Ngươi …… Các ngươi muốn tạo phản phải không? Ta …… Ta là tu sĩ …… Nếu các ngươi dám đụng đến ta, toàn bộ các ngươi toàn bộ …… toàn bộ, chắc chắn phải chết, phải chết !”
Nghe lời uy hiếp này mọi người vẫn cứ làm thinh không chút biểu cảm.
Tiểu Thần cười lạnh:“ Vậy thì sao, dù sao chúng ta cũng đã giết quá nhiều tiên sĩ rồi, bây giờ giết cả Thiên tiên, ngươi nghĩ rằng chúng ta biết sợ hả? Kế tiếp sẽ đến lượt ngươi ……”
“ Cái …… cái gì !? ”
Thân hình Hoa Dương run lên, miệng ấp úng không ngừng:“ Chuyện …… chuyện này cũng …… cũng là do các ngươi làm hả? ”
“ Không sai !”
“ Ngươi …… Các ngươi ……”
Hoa Dương thở dốc, gã liều mạng hô lên :“ Đừng …… đừng giết ta, ta …… ta chấp nhận làm con tin, cho ta sống làm con tin …… ta biết rất nhiều thứ, ta còn có ích cho các ngươi, cầu xin các ngươi đừng giết ta, các ngươi bắt ta làm gì cũng được, chỉ cần đừng giết ta! Đừng giết ta!”
Đây chính là tiên sĩ, là tiên sĩ luôn kiêu ngạo bề trên đấy. Thế mà khi đối mặt với cái chết cũng biết sợ biết hãi giống như bất cứ ai.
Đám quặng nô vây quanh Hoa Dương, ai cũng hiện lên một vẻ khinh bỉ trong ánh mắt.
Tiểu Thần vẫn không động đậy mà đưa mắt nhìn sang Bạch Mộc Trần. Hắn hơi trầm mặc.
Hoa Dương có thân phận đặc thù, nếu như có thể khống chế được thì tất nhiên đối với hành động của bọn họ trợ giúp rất lớn. Nhưng Bạch Mộc Trần cũng rất hiểu một điều là Hoa Dương là một kẻ tiểu nhân phản phúc vô thường, căn bản không cách nào khống chế. Lưu lại người như vậy giống như nuôi con chó dữ, chỉ cần cho nó một chút cơ hội nó sẽ quay đầu lại cắn cho một phát thật đau.
Người này chắc chắn không thể lưu lại !
Ý Bạch Mộc Trần đã quyết nên không do dự nữa, hắn cúi người xuống gần Hoa Dương buông ra một câu ngắn gọn. Gã nghe thấy thì kinh ngạc vô cùng, sau đó toàn thân co quắp như gặp phải quỷ.
“ Ngươi ngươi ……thì ra là ngươi …… lại là ngươi ……”
Ngón tay Hoa Dương run rẩy chỉ vào Bạch Mộc Trần, mà hắn không cho gã có thêm cơ hội nói gì. Hắn đưa tay đặt thẳng lên linh đài ở đỉnh đầu của gã.
“ Sưu hồn ……”
Chỉ hai chữ thôi nhưng giống như ma quỷ đến đòi mạng kéo Hoa Dương xuống vực sâu địa ngục.
“ A!”
Tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang dội khắp thiên địa, ai cũng có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của việc bị sưu hồn. Vậy mà, quặng nô ở xung quanh không có một chút lòng thương hại nào mà chỉ có sự vui sướng và hưng phấn.
……
Một lúc sau, tiếng kêu thảm thiết yếu dần, ánh mắt của Hoa Dương đã không còn chút sinh cơ.
“ Cổ đại ca, bây giờ nên làm gì? ”
Tiểu Thần nhìn Hoa Dương đã chết hẳn trong lòng cảm thấy hả giận nhưng vẫn còn một chút lo lắng.
Bạch Mộc Trần bình tĩnh nói:“ Thiên tiên và Giám sát đều không phải là người bình thường, cái chết của bọn chúng sẽ kinh động thế lực phía sau. Chắc chắn chúng sẽ phái người tới điều tra nguyên nhân …… Hôm nay chúng ta gặp may mắn nhưng người đến sau này chắc chắn không phải thứ mà chúng ta đối phó được. Nghiêm túc mà nói thì thời gian của chúng ta còn không nhiều lắm. ”
Dừng một chút, Bạch Mộc Trần nói tiếp:“ Mặt khác, ta ở Nô thị nghe được tin tức là Tam đại tiên tông nhờ các thế lực đứng sau Nô thị giúp sức. Tiếp theo chúng ta không nên hành động lộ liễu mà ẩn nhẫn chờ thời cơ, ta tự có tính toán ……”
Đối với phán đoán của Bạch Mộc Trần, không ai hoài nghi, bọn họ có niềm tin hắn nhất định có thể đưa mọi người ra khỏi cảnh khốn cùng này để lấy lại tự do.
“ Đại ca yên tâm, chúng ta nhất định nghe lời người căn dặn. ”
Tiểu Thần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Có đôi khi càng tiến thì tầm mắt sẽ càng thu nhỏ, lui một bước sẽ thấy biển rộng trời cao, chiêm nghiệm được nhiều thứ.
Ẩn giấu cũng là vì chuẩn bị cho hành động kinh thiên tiếp theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...