Dịch giả: huyprohtbk
Mấy ngày gần đây, tâm trạng của Hoa Dương và Nguyệt Diễm Diễm và Phong Hành Chí quả thật có hơi bức bối.
Thiên Uyên Sơn Mạch liên tiếp để xảy ra những vụ nghiêm trọng đến hai ba lần, thân là giám sát của mỏ quặng nên bọn họ không tránh khỏi có liên đới trách nhiệm.Thêm vào đó ba vị chấp sự đã phát nghiêm lệnh, nếu trong vòng nửa tháng không tìm ra được đầu mối gì thì chức vụ giám sát này của bọn chúng cũng không cần phải làm nữa. Thực ra thì mười ngày qua, nhóm thuộc hạ dưới quyền Hoa Dương gần như đã lật tung toàn bộ mỏ quặng và phụ cận xung quanh đến cả Nô thị cũng không tha, nhưng lật đi lật lại cũng không có chút manh mối nào.
Thời hạn nửa tháng sắp sửa trôi qua, đúng lúc ba người đang lo lắng thì nhận được một manh mối truyền về.
Người đến báo tin là một nhóm quặng nô quần áo rách nát, thương tích đầy mình. Tất cả đều là người của Ngự Khí Tông. Hoa Dương nhận ra hai người trong nhóm đó, một là Trần Tịch tính tình ít nói, một là Nguyên Minh Tử vô cùng nhút nhát.
Dựa theo những gì nhóm Nguyên Minh Tử bẩm cáo thì nhóm quặng nô bọn họ đang rời khỏi Thiên Uyên sơn mạch để trở về quáng trường giao nộp tiên thạch thì đột nhiên có một cao thủ xuất hiện đánh lén. Cao thủ này chẳng những cướp đoạt tiên thạch mà còn đánh cho không ít quặng nô hồn phi phách tán. Những người còn lại như Trần Tịch và Nguyên Minh Tử kịp thời trốn vào sâu Thiên Uyên Sơn Mạch không lộ mặt ra mới may mắn tránh được một kiếp.
Nghe thế, mấy người Hoa Dương tự nhiên vừa giận vừa sợ lại vừa mừng rỡ. Nguyên Minh Tử không cần phải cố ý dẫn dắt mà chúng cũng đoán được sự kiện xảy ra gần đây cùng với cao thủ chặn cướp tiên thạch chắc chắn có sự liên quan.
Ba vị giám sát cho rằng đám quặng nô không dám lừa dối mình, chúng còn lo mục tiêu chạy mất cho nên chúng không có thời gian suy nghĩ cẩn thận liền theo lời đám người này chạy tới hiện trường xảy ra sự việc.
……
Quả nhiên, khi ba vị giám sát và một nhóm đệ tử chạy như gió đến thì từ xa xa đã thấy rải rác nhiều quặng nô lố nhố ở đó. Người thì chết, người bị trọng thương. Quang cảnh làm cho ba vị giám sát không kiềm được sự giận dữ mà bật thành lời. Tất nhiên họ không phải vì mấy tên quặng nô người chết người bị thương mà phẫn nộ mà là giận người khiêu khích sự uy nghiêm của Tam đại tiên tông.
Nhưng khi ba vị giám sát thấy rõ ràng thực lực của địch nhân thì tất cả đều trợn tròn mắt.
Địch nhân đang lơ lửng ở giữa không trung, ở giữa mi tâm của y lóe lên những tia sáng màu xanh, điều đó cho thấy địch nhân có tu vi thiên tiên.
Đường đường là một vị thiên tiên sao lại đi cướp đoạt tiên thạch của quặng nô, hơn nữa lại vẫn để cho tiên nô sống sót chạy trốn?
Ba vị giám sát không đủ thời gian suy nghĩ thông suốt vấn đề này hiện giờ bọn họ đang quá kinh hãi, trong lòng lạnh run, mồ hôi lạnh trên trán toát ra. Họ chỉ muốn mọc thêm mấy đôi cánh để bay cho nhanh khỏi đây.
Thiên tiên đấy! Đây chính là một vị thiên tiên đấy !
Trác Vô Cấu được coi là người mạnh nhất ở quáng trường mà cũng chỉ mới là chân tiên, mới bước nửa bàn chân vào thiên tiên chi cảnh. Dù họ Trác có ở trước mặt người này cũng không được coi là cái gì.
Lúc này, ba vị giám sát nảy sinh ý định rút lui nên không còn tâm trí để suy nghĩ đối phương có phải là hung thủ gây ra những vụ mất tích ở quáng trường hay không……
Vậy mà, ngay khi bọn họ đang kiếm cách nói giảm nói tránh thì tiếng của Tiểu Thần bỗng vang lên :“ Ba vị đại nhân, chính là hắn. Hắn chính là kẻ giết người ở quáng trường chúng ta, còn nữa …… hình như gã là họ Quách gì đó thì phải!”
Nghe thấy câu này của Tiểu Thần, ba vị giám sát đâm hoảng. Nếu như không ai nói gì thì tất cả mọi người còn có thể giả bộ như chỉ là hiểu lầm nhau mà việc lớn hoá nhỏ việc nhỏ hoá không nhưng bây giờ bị phá cho loạn xà ngầu thì chuyện đâm ra rất khó xử lý.
“Thiên …… thiên tiên ……”
“ Chạy ! Chạy mau ! Truyền tin cầu viện ……”
Không biết là ai hô lớn làm cho không khí đột nhiên ngưng trọng lại.
“ Thật là khốn kiếp, đứa nào kêu loạn lên vậy ……”
Trong lòng Hoa Dương bực mình chỉ muốn bóp chết cái đứa phá đám nhưng đôi chân không dám dừng lại chút nào, gã vội vàng gọi một đám mây rồi tự mình cưỡi đám mây quay đầu bỏ chạy mà không thèm để ý tới sự sống chết của môn hạ đệ tử.
Nguyệt Diễm Diễm và Phong Hành Chí đều phản ứng không chậm chút nào. Hai người cũng gọi pháp bảo phi hành của chính mình rồi bay về quáng trường.
Thấy ba vị giám sát đại nhân không nói câu nào đã bỏ chạy, những đệ tử khác vừa tức lại vừa sợ rồi cả đám như một bầy khỉ hỗn loạn, mạnh ai nấy chạy tán loạn.
“ Muốn chạy ư? Hắc hắc hắc …… Toàn bộ các ngươi chết hết cả đi! Chết đi!”
Khuôn mặt Quách Nam hiện vẻ dữ tợn, cổ kính trong tay đột nhiên hoá lớn rồi bộc phát ra mấy chục luồng ánh sáng lạnh màu bàng bạc bắn về phía những người đang chạy tứ tán bên dưới.
Không ai kịp tránh né, không ai kịp gào thét. Chỉ trong chốc lát hơn mười vị tiên sĩ đã hóa thành tro bụi. Ba vị giám sát đều bị một sức mạnh vô hình ngăn trở, cả ba đều bị giữ lại.
Trần Tịch và Nguyên Minh Tử cùng đám quặng nô đã lảng ra xa từ lâu nên may mắn thoát khỏi cái chết.
……
“ Nên làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ? ”
Hoa Dương nóng ruột đến mức mồ hôi chảy đầy đầu. Nếu vẫn tiếp tục tình trạng như vậy thì chính mình hẳn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa nên gã hò hét một cách đầy lo lắng:“ Phong sư huynh, Nguyệt sư muội, dựa theo tác phong của tên này chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Thay vì đứng yên chờ chết thì chúng ta cứ liều mạng một lần……”
“ Đúng lắm, cùng lắm thì chết. Liều cái mạng này đi !”
“ Liều mạng mới được!”
Phong Hành Chí và Nguyệt Diễm Diễm đều lẳng lặng gật đầu đồng tình. Bọn chúng đã rõ địch nhân mà mình đang đối mặt là hạng người lòng dạ độc ác chắc chắn không lưu cho bọn chúng con đường sống. Nếu như toàn lực đánh một trận mặc dù có chết nhưng nếu may mắn còn có thể để một tia tàn hồn chạy thoát được. Nếu buông tay luôn thì bản thân sẽ rơi vào trong tay đối phương, phân nửa là kết quả hồn phi phách tán, thậm chí còn dở sống dở chết.
Trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, khí thế ba người chợt tăng vọt, chuyển hướng Quách Nam phản công.
Phía bên kia, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử lặng lẽ dời tới chỗ Tiểu Thần, bọn họ khẩn trương nhìn lên không trung, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong. Bọn họ hao hết tâm lực thậm chí phải hy sinh mười mấy huynh đệ chính là vì để quáng trường và gã Thiên tiên này xảy ra tranh chấp. Bây giờ thành hay bại chỉ chờ vào giờ khắc này.
……
Thật ra, thiên tiên cũng không phải là vạn năng, chênh lệch giữa chân tiên với thiên tiên chưa chắc đã không thể vượt qua vì dù sao thiên tiên không thể so với Đại la kim tiên. Đại la kim tiên có nguồn tiên lực dồi dào mãi mãi do có thể hấp thu tiên lực trong thiên địa đạt tới cảnh giới thân thể bất diệt. Vì vậy mà nhóm ba người Hoa Dương không phải là không có khả năng liều mạng.
“ Giết !”
Thủ đoạn công kích của Hoa Dương là một miếng ngọc bội hình rồng biến hóa thành một con giao long……
Phong Hành Chí lấy thân hóa thành kiếm, hóa thành một mũi nhọn cực lớn……
Trên đỉnh đầu của Nguyệt Diễm Diễm xuất hiện một viên bảo châu ba màu rực rỡ ánh sáng nhưng bên trong có hàm chứa sát cơ……
Ba người đồng loạt ra tay, đòn đầu tiên đã sử dụng sát chiêu mạnh nhất của chính mình nên có thể nói thanh thế thật lớn.
“ Một lũ kiến hôi mà cũng đòi cùng Quách mỗ liều mạng sao? ”
Quách Nam tỏ vẻ khinh thường khoát tay sinh ra một ngọn lửa. Ánh lửa chợt lóe lên rồi làm thành một bức tường lửa bảo vệ toàn thân, vật này chính là thượng giới tiên bảo "Cửu Long Hỏa Thần Tráo".
“ Rầm, rầm, rầm ――”
Những tiếng nổ vang lên mạnh mẽ, Quách Nam vẫn đứng yên tại chỗ, còn ba vị giám sát thì bị bắn ra thật xa.
Không đợi ba người kịp phản ứng, ba đạo ngân quang thật lớn từ trên trời giáng xuống ……
“ A!”
Phong Hành Chí cùng Nguyệt Diễm Diễm ở trong ngân quang đau khổ dẫy dụa, pháp thể nhanh chóng bị tan ra, chẳng mấy chốc đã mất đi nửa người.
Về phía Hoa Dương, khi ngân quang phủ xuống thì một chiếc lông vũ đen nhánh từ trong ngực hắn bay ra tỏa ra từng đợt hắc quang bao phủ cả người gã.
“ Đó …… đó là vật gì vậy!? ”
Mi tâm của Quách Nam run lên, trên mặt hiện vẻ ngưng trọng. Y cảm ứng thấy cái lông vũ đen kịt kia toát ra một hơi thở hủy diệt bá đạo làm y sợ hết hồn hết vía.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...