Tiệm Trà Sữa

Quá trình pia kịch để chọn người thích hợp với vở kịch này cuối cùng đã tan thành bọt nước, Tây Bắc nói sáng sớm có người quen kéo hắn qua phối kịch khác, không có thời gian qua bên này, cũng chỉ có thể buông tha vở kịch này. Tây Bắc lui nhóm, người trong nhóm nửa vui nửa lo, người nghi ngờ thực lực của Ma quân lập tức cảm thấy có áp lực lớn đè trên đỉnh đầu. Mặc dù bộ kịch《Tróc quỷ thiên sư》 này là do Đại Thần viết, kế hoạch, biên kịch, hậu kỳ cũng đều là người có thực lực trong giới, thế nhưng chủ dịch công thụ đều là CV tương đối mới, muốn làm tốt cũng khá khó khăn.

Kế hoạch Giai Nhạc: Lăng Dương, Ma quân, sáng sớm hai người đều luyện qua?.

Lăng Dương: Ừ.

Ma quân: Đúng rồi.

Kế hoạch Giai Nhạc: Mau lên YY pia kịch, người trong nhóm đều đến vây xem.

Hậu kỳ cô nương: Hiện trường gì đó là thích nhất!

Trang trí Diệu Diệu: Tới thì tới!

Giai Nhạc: Lăng Dương, Ma quân thực sự rất thích hợp phối Minh Diên, cậu cũng là Băng Kiền duy nhất trong lòng tôi. Mọi người sẽ đến ra quyết định, lúc đối kịch phải tràn ngập lòng tin, chỉ xem các người phối hợp. Ma quân là người mới, dẫn hắn cho tốt!

Liếc nhìn phần nói chuyện riêng lần cuối, Tô Ngang hít sâu một hơi, nhanh chóng tiến vào trạng thái.

“Ngươi là tiểu sư thúc của ta?” Thanh tuyến trời sinh băng lãnh, Tô Ngang đọc câu này vô cùng thích hợp.

“Thế nào, ta không giống?” Câu này của Ma quân mười phần câu này khí tràng mười phần.

“Không giống.”

“Kháo, không cho ngươi biết một chút thực lực của ta, ngươi sẽ không chịu thừa nhận? Đến lúc đó chớ sợ đến tè ra quần nha!”

“Này, ngươi đi đâu? Sư huynh keo kiệt để ngươi theo ta!”.



“A! Muốn chạy cũng phải kéo ta theo a, quỷ kia bắt được cái mông ta! Kháo!”

Câu này của Ma quân còn sinh động hơn lúc trước khi ở trong kênh của Tô Ngang, Tô Ngang lập tức sững sờ ngay tại chỗ, trong kênh yên tĩnh không tiếng động.

“Tôi nói này Giai Nhạc, nguyên nhân cô xem trọng Ma quân tiểu thụ cũng là bởi vì tiếng la của hắn đi? Thật rất sống động!” Em gái trang trí gào khóc hô, “Lúc tôi đọc truyện cũng não bổ y như vậy! Quá tốt đẹp!”

“Cái gì là CP, Lăng Dương và Ma quân chính là CP! Độ phù hợp âm thanh của hai người quá cao, khí tràng CP quá mạnh!”

“Cô nương? Hậu kỳ cô nương đâu?” Giai Nhạc gọi vài tiếng, em gái hậu kỳ mới lên tiếng.

“Nếu như ngày nào đó có kịch truyền thanh Ma quân công, Lăng Dương thụ, tôi mặt dày mày dạn cũng muốn đi làm hậu kỳ.” Hậu kỳ cô nương tủi thân nói.


“Khụ, Lăng Dương trời sanh băng sơn công âm mà. Hắn thụ? Làm sao có thể.” Trang trí hắng giọng nói.

“Muốn nghịch CP cũng không phải nghịch như vậy nha, cô nương!” Giai Nhạc cười nói.

Hậu kỳ cô nương uể oải nói: “Các cô không biết.”

Như vậy xem ra, bọn họ đối với việc Ma quân cùng mình phối âm rất hài lòng. Sau khi Tô Ngang nói tạm biệt bọn họ liền tắt YY, treo qq.

“Tô Ngang, cậu vừa rồi đều là độc thoại lời kịch?” Hệ thống đang bảo trì, không thể lên game bạn học Mao Tiểu Mao nói ra vấn đề bản thân vẫn tò mò.

“Ừ.” Từ trước đó, Tô Ngang đã nói cho bọn hắn biết mình đang tham dự kịch truyền thanh giết thời gian. Về phần mình phối kịch gì, cũng chưa bao giờ nói.

“Tôi có thể nghe một chút không?” Mao Tiểu Mao hỏi.

“Không được.” Với thanh tuyến của Tô Ngang, lúc từ chối người khác, mười phần lạnh lẽo.

“Keo kiệt.” Mao Tiểu Mao bĩu môi.

Tô Ngang không nói gì, nghiêm túc xem án lệ.

Ma quân: Biểu hiện vừa rồi của tôi có được không?.

Xem ra, Ma quân cũng là một người có trách nhiệm.

Lăng Dương: Tôi cho rằng rất tốt.

Ma quân: Lúc thu âm tôi sẽ làm tốt hơn.

Lăng Dương: Cố gắng lên.

Tô Ngang rất không tiện khi ghi âm ở ký túc xá, không phải là tranh thủ lúc bạn cùng phòng không ở, thì chính là muốn tạm thời để cho bọn họ đừng nói chuyện. Thời gian lâu dài, đừng nói bạn cùng phòng có thành kiến, bản thân Tô Ngang cũng thấy phiền. Sau khi đến tiệm trà sữa vài lần, chỉ cần có thời gian Tô Ngang sẽ ngâm mình ở đó, lúc tự học cũng ở tiệm trà sữa. Mặc kệ đến bao nhiêu lần, cách cậu gọi Tiêu Ngạn vĩnh viễn là trực tiếp giơ tay che màn hình.

“Lần này cậu cần uống gì?” Tiêu Ngạn cười hỏi.

Tô Ngang thu tay về vói vào túi quần: “Trà sữa hương khoai môn.”

“Ồ, cái này không có.” Tiêu Ngạn ôn hòa cười nói.

Lần đầu tiên cậu tới tiệm đã không có trà sữa hương khoai môn, hôm nay đã qua hơn ba tuần, lại vẫn không có. Không có trà sữa hương khoai môn, Tô Ngang chỉ chọn trà sữa chocolate thường uống.

“Bị cậu uống hết.”


Tô Ngang không nói nhìn Tiêu Ngạn, làm ông chủ tiệm trà sữa, anh chưa bao giờ nhập hàng sao?

“Tôi đi xem có cái khác hay không.” Tiêu Ngạn mở ngăn tủ, ánh mắt đảo qua sau đó nói rằng, “Dâu thế nào? Có đu đủ? Ừ, dưa Ha-Mi và Cam hình như cũng không tệ.”

“Tùy tiện làm một ly.” Tô Ngang xoay người ngồi xuống chỗ thường ngồi, phát hiện phía trên có một kệ sách để bàn. Rất nhanh, Tiêu Ngạn đã mang một ly trà sữa dâu tây cực lớn đi tới: “Đây là bồi thường cho cậu vì mỗi lần tới đều không uống được trà sữa hương khoai môn.”

“Cảm ơn.” Hương vị dâu tây ngọt ngào tràn ngập, Tô Ngang đem ly thủy tinh cực lớn để sang một bên, hỏi: “Cái kệ sách này là thế nào?”

Tiêu Ngạn cười nói: “Tôi thấy cậu đến mỗi ngày, liền để kệ sách ở chỗ này. Mỗi lần cậu đều đem sách đến rất mệt, sách tài liệu cứ yên tâm để ở chỗ này đi.”

Tô Ngang không nói tiếng nào, nghĩ nên trả ân tình này thế nào. Gần đây hình như có một bộ phim điện ảnh hay, dứt khoát mời anh đi xem phim vậy.

“Đêm nay cùng nhau xem phim điện ảnh được không?”

“Tốt, bộ xương già này của tôi cũng nên hoạt động một chút.” Tiêu Ngạn duỗi người.

Một người chưa tới hai mươi lăm nói mình già? Tô Ngang để máy vi tính vào túi, lấy sách ra bắt đầu xem. Cậu không trả lời lại, Tiêu Ngạn vui vẻ quay lại tiếp tục viết văn.

Mưa lặng lẽ: Anh, buổi tối quay về ăn cơm không?

Ma quân: Không, có hẹn.

Mưa lặng lẽ: Nam hay nữ?

Ma quân: Đương nhiên là nam, hẹn nữ làm gì.

Mưa lặng lẽ: Anh, hắn có ý với anh không? Hắn là thuộc tính thụ gì vậy?.

Ma quân: Nói đại khái? Băng sơn thụ.

Lăng Dương trong giới chính là băng sơn công không sai, thế nhưng, gặp phải anh, cũng chỉ có thể là thụ.

Mưa lặng lẽ: Băng sơn? Băng sơn?! Cầu vây xem anh ơi! Nếu như người nọ thật không tệ liền lừa gạt trở về làm chị dâu đi!

Lừa gạt trở về làm chị dâu? Tiêu Ngạn suy nghĩ một chút, sau đó mới trả lời.

Ma quân: Cậu ấy, rất có thể là thẳng.


Mưa lặng lẽ: Hả… A… Bẻ cong thẳng nam rất đáng xấu hổ. T_T.

Ma quân: Anh không nghĩ bẻ cong cậu ấy.

Mưa lặng lẽ: Em!!!!!!!.

Mưa lặng lẽ: T_T anh, nếu như anh thực sự thương hắn liền bẻ cong hắn đi. Băng sơn thụ nha!

Mưa lặng lẽ: ps: Nếu như anh không thể vĩnh viễn chỉ thích hắn thì không nên ra tay.

Ma quân: Anh và em rốt cuộc ai mới là gay?!

Mưa lặng lẽ: Nhất định là em, em nghe băng sơn thụ liền ma chướng.

Buổi tối đi xem phim điện ảnh, bọn họ còn một vấn đề cơm tối, cũng không thể chờ xem phim điện ảnh xong mới ăn đi? Mới năm giờ rưỡi, Tiêu Ngạn liền điện thoại gọi pizza, đem đến cạnh bàn Tô Ngang.

“Sang đây cùng nhau ăn pizza.” Lót giấy ăn, Tiêu Ngạn cầm lấy một miếng pizza đưa tới bên miệng.

“Anh tên gì?” Trước khi ăn pizza, Tô Ngang hỏi.

Tiêu Ngạn cười cười: “Cậu còn không có nói cho tôi biết tên của cậu.”

“Tô Ngang.”

Ngay cả lúc nói tên của mình giọng nói cũng lạnh, Tiêu Ngạn toét miệng cười nói: “Xin chào Tô Ngang, tôi là Tiêu Ngạn.”

“Tên này hình như đã nghe qua ở nơi nào.” Nhìn đôi mắt cười cong cong của đối phương, ngực Tô Ngang xuất hiện cảm giác xa lạ: “Một hồi tôi đem đồ về ký túc xá trước.”

“Ừ, tôi ở dưới lầu chờ cậu.” Tiêu Ngạn nói xong lau miệng, lại cầm lấy một miếng.

“Tô Ngang, cậu lần này đi ra ngoài làm gì?” Một bạn cùng phòng hiếu kỳ nói.

“Xem phim điện ảnh.” Tô Ngang mặc một cái áo khoác ngắn tay, suy nghĩ một chút lại lấy từ trong ngăn kéo ra một cái giống kiểu khác màu khoát lên trên cánh tay.

“Cùng nữ sinh hẹn hò?” Mao Tiểu Mao quay đầu nhìn cậu, mắt sáng lên.

“Nam, một người bạn mới quen không lâu.” Tô Ngang bịch bịch đi xuống lầu, thấy Tiêu Ngạn đang ôm vai đứng đón gió trước tòa nhà.

“Cho anh.” Tô Ngang đưa cái áo khoác màu đen của mình tới.

Chiều cao của cậu và Tiêu Ngạn không chênh lệch lắm, cậu mặc được, Tiêu Ngạn cũng có thể mặc.

Không ngờ áo có chút nhỏ, Tiêu Ngạn không kéo khóa, tùy ý mặc. So sánh với Tô Ngang quy củ, tự nhiên sinh ra vài phần phóng khoáng.

“Đi bộ?” Tiêu Ngạn thử thăm dò, lúc này hai người một đen một lam phối hợp, làm anh rất muốn tản bộ. Dù sao rạp chiếu phim cách trường học cũng không xa.

“Được.”


Đi một đường đều là Tiêu Ngạn nói, Tô Ngang có đôi khi phụ họa vài câu, phần lớn thời gian đều nhìn phía trước xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì. Hai người đàn ông xem phim văn nghệ ái tình vô cùng kì dị, sau khi thương lượng, hai người chọn bộ phim hài kịch. Lúc xem phim điện ảnh, Tiêu Ngạn cười rất vui vẻ, mà vẻ mặt Tô Ngang rất bình tĩnh, chỉ khi xem đến chỗ cực kỳ vui vẻ thì hơi cong khóe miệng.

“Tiêu Ngạn, trước đây chúng ta có phải đã gặp mặt không?” Đèn đường chuyển sang màu vàng, Tô Ngang quay đầu hỏi anh.

“Tôi…” Chuông điện thoại di động vang lên, Tiêu Ngạn vừa nhận liền nghe được giọng nữ kích động.

“Anh! Anh! Em thấy…!” Cho dù Tiêu Dao đã bụm miệng, giọng nói cũng không nhỏ, “Thấy chị dâu!”

“Em đã một đống tuổi, đừng kích động như vậy được không?” Tiêu Ngạn nhìn bốn phía, mới phát hiện Tiêu Dao đứng trước cửa tiểu khu, “Em coi chừng dọa bảo vệ trước cửa.”

“Bảo vệ đang nhìn em.” Tiêu Dao yếu ớt nói

“Anh lập tức tới ngay.” Tiêu Ngạn nói xong cúp điện thoại.

“Có việc gấp?”.

Tiêu Ngạn ngượng ngùng nói: “Em gái tôi bị chó lớn trước tiểu khu dọa sợ đến không dám động, ở trước sân chờ tôi qua.”

Em gái Tiêu Ngạn bao nhiêu tuổi? Bị chó dọa sợ đến không dám động? Dù thế nào, bị chó cắn cũng phiền toái.

Tô Ngang liền vội vàng nói: “Anh mau đi qua nhìn một chút.”

“Ngày mai trả áo cho cậu.”

“Ừ.”.

Tiêu Ngạn bước đến tiểu khu đối diện, Tô Ngang liếc nhìn tên của tiểu khu, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

“Anh, anh xong đời, anh thế mà lại nói chị dâu đẹp trai như vậy là cún!” Tiêu Dao đi ra cửa lớn.

“Muốn cáo trạng?” Tiêu Ngạn nói.

“Cho dù em muốn cáo trạng cũng phải chờ cơ hội? Thấy hình thức ở chung của hai người, ngay cả bát tự cũng không biết đúng không.” Tiêu Dao sững sờ nhìn áo khoác màu đen của Tiêu Ngạn, “Không ngờ nha, em vừa nhìn thấy mặt chị dâu, thế mà phát hiện hai người mặt áo tình nhân! Áo khoác này của chị dâu?”

Phát hiện bảo vệ nhìn bọn họ như người ngoài hành tinh, Tiêu Ngạn kéo em gái nhà mình lên lầu.

Tối nay, Tiêu Dao đổi chữ kí thành “Chị dâu băng sơn của tôi thật là đẹp trai!! (≧▽≦)/” rước lấy sự thăm hỏi nóng bỏng của hảo cơ hữu khắp nơi.

Cơ hữu A: Đẹp trai băng sơn và vân vân, công lực của lão ca cô thật không tệ nha!.

Cơ hữu B: Cầu ảnh, cơ hữu!.

Cơ hữu C: Thuộc tính của chị dâu cô xứng với sự moe của anh cô không? Cầu chân tướng!.



Đương nhiên, toàn bộ chuyện này Tiêu Ngạn và Tô Ngang cũng không biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui