Casino ngầm dưới lòng đất tụ tập những người có tên tuổi máu mặt, không thì cũng phải chứng minh được khối tài sản cố định mới có thể được gia nhập. Thiếu niên thấp bé đang miệt mài lau sàn, dọn tàn thuốc khắp nơi. Tay áo xắn lên thấy được những vết bầm tím cũ mới chồng lên nhau, đi đến đâu đều có tiếng xích leng keng vọng theo. Bọn chúng sợ cậu bỏ trốn nên xích chân lại, bắt làm công việc tạp vụ lau dọn tại Casino trước khi tìm được việc ra nhiều tiền hơn.
"Sắp đến giờ khách vào rồi, cho thằng nhóc chuẩn bị về phòng đi."
Thuộc hạ tới nhắc lại lời của quản lí cấp cao, Hiểu Ngụy gật đầu, thu dọn lại đồ đạc để về phòng nghỉ ngơi chờ tới cuối giờ để ra dọn dẹp tiếp. Gọi là phòng, nhưng thực chất ban đầu nó là nơi để dụng cụ dọn dẹp, kê thêm vài thứ là có chỗ ngủ cho cậu rồi.
Hiểu Ngụy nhìn vết trầy ở cổ chân mình do còng chân, còn tiếp diễn nữa chắc sẽ thành vết thương nặng mất.
Tin nhắn không ngừng báo tới, nhưng Hiểu Ngụy đều coi như không thấy gì. Cậu hiện tại làm sao có thể thoát khỏi nơi này, thậm chí cả đời cũng chẳng trả hết nợ được. Không những thế mỗi khi casino di chuyển địa điểm, cậu cũng sẽ phải đi theo họ. . Truyện Đông Phương
'Không thấy anh ấy nhắn'
Hiểu Ngụy tự nhiên rơi nước mắt vì mệt mỏi dồn nén, nhưng có khóc cũng chẳng giải quyết được gì, quyết định thay đồ rồi ngủ một giấc tránh suy nghĩ nhiều. Vừa cởi áo ra đã có người mở xộc cửa làm cậu không kịp mặc lại, hắn ta miệng ngậm thuốc, bên dưới còn cởi sẵn thắt lưng, bật cười.
"Mẹ nó, cứ tưởng đây là phòng vệ sinh chứ?"
Hắn nhìn cơ thể mảnh khảnh chỗ xanh chỗ tím, đôi mắt thỏ non run rẩy nhìn đối phương, bên dưới chân còn có dây xích. Mang dáng người đô con ấy bước vào, nắm tóc cậu giật ngược ra phía sau.
"Cũng đúng đấy chứ? Có chỗ đựng nước tiểu là được"
"A, a, chú, chú ơi, không phải"
Hiểu Ngụy đau nhói đầu khi bị hắn ta nắm tóc lôi ra bên ngoài, casino ban nãy chưa một bóng người, giờ bàn nào cũng đầy ắp khách. Ai cũng nhìn về hướng cậu xen lẫn sự khó hiểu, tên khách hàng đó ném cậu lên bàn hắn đang chơi, áp sát hạ bộ vào mông cậu.
"Xem tôi tìm được cái gì này ~"
"Được đấy Triệu thiếu! Hú!"
Cậu sợ hãi vùng vẫy xin tha, nhưng hắn nắm đầu cậu đập mạnh xuống bàn không cho cựa quậy. Gã quản lí cấp cao vội đến giải vây, nói cậu chỉ là tạp vụ dọn dẹp vệ sinh, hoàn toàn không phải trai bao được đào tạo, nếu cần ông sẽ liên lạc với bên khác gọi người đến phục vụ.
"Tôi dùng nó làm bồn tiểu cũng là dọn dẹp vệ sinh còn gì? Này, định cấm tôi á?"
Hắn rút ví ra ném một xấp tiền lớn, gã quản lí vội vàng nhặt lại rồi chúc hắn có giây phút thoải mái. Hiểu Ngụy run rẩy lập cập, òa lên khóc lớn, câu từ còn không gãy gọn được nữa.
"Chú ơi, không, tôi không, cái đó, hức!"
"Sao, chê tiền ít à? Tí bo thêm cho chú mày sau, im mồm lại đi"
Hắn cởi quần chuẩn bị xâm hại Hiểu Ngụy tới nơi, ngay lúc nguy cấp nhất lại bị đạp một cái làm mất thăng bằng ngã ra đất. Đồng thời người ấy cũng cởi áo khoác ngoài che chắn cơ thể cho Hiểu Ngụy, trực tiếp bế cậu ấy lên ôm vào lòng mình.
"Tìm được rồi"
Hiểu Ngụy rưng rưng nước mắt ngước nhìn vì vẫn còn kinh sợ, chưa kịp nói gì thêm đã phải tránh đòn tiếp theo của tên họ Triệu kia. Cẩn Tranh vẫn ôm chặt cậu đầy an toàn, không để cả hai bị trúng cái nào.
"Con mẹ nó thằng chó! Mày dám làm tao mất mặt à!!!"
"Triệu thiếu nhỉ? Tôi nghĩ cậu nên để ý điện thoại đi"
Hắn còn định hùng hổ lao vào đánh trả, giây tiếp theo đã cun cút nhận điện thoại từ gia đình. Nhà họ Triệu đó có làm ăn với Lục thị, không những thế còn bị phát hiện chuyện hắn tới casino đốt tiền nữa. Rất may thư kí đã kịp thời nhận ra và liên lạc với bên Triệu thị, xảy ra xô xát sẽ không hay chút nào cả.
Gã quản lý cấp cao tiến tới cùng đàn em để dạy dỗ kẻ dám làm náo loạn nơi làm ăn, hàng chục người vây quanh định động thủ tới nơi. Cẩn Tranh rất kiệm lời, nói thư kí đưa tờ chi phiếu ra, lịch sự hỏi.
"Số tiền nợ của cậu ấy là bao nhiêu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...