Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Cuối tuần, thầy giáo Loan gọi điện thoại cho Chu Thần nói muốn đón Lam Đông Đông về, nhân tiện mời y ăn bữa cơm.
“Chu Giai nó có gây phiền phức cho anh không?” Chu Thần vội hỏi.
“Không đâu, mấy đứa nhỏ đều rất ngoan ngoãn.”
Chu Thần yên tâm.
Kỳ thực chỉ có đêm hôm đó, vì mấy đứa học trò nhất quỷ nhì ma đột nhiên tới hò hét đập phá nhà thầy giáo, làm Lam Đông Đông không chịu nổi ồn ào, đành phải chấp nhận chuồn đi; bọn trẻ thừa nước đục thả câu, tận dụng cơ hội ở lại nhà thầy cả một đêm, sau đó liền ai về nhà đó, dù có học thêm sau giờ học nhưng không hề ngủ lại lần nữa.
Trên đường chở Lam Đông Đông đem trả cho khổ chủ, y gọi cho Chu Giai rủ nàng cùng đi.
Về phần bữa cơm này rốt cuộc ai mời, phỏng chừng là xem ai nhanh tay trả tiền trước đi.
Lúc Chu Thần gặp thầy giáo Loan mới hiểu ra tại sao cô em gái hư hỏng của y học hành bết bát, chỉ duy nhất môn ngữ văn lại có thành tích tốt đến khó tin. Đại khái là yêu ai yêu cả đường đi nha.
Thầy giáo Loan thoạt nhìn có cảm giác như mộc xuân phong, làm Chu Thần nhớ tới thầy giáo ngữ văn của mình hồi trước.
(*như mộc xuân phong: nghĩa đen là “như ngồi trong gió xuân,” nghĩa bóng là chỉ việc ngồi cùng một người có học thức cao và phẩm chất tốt đẹp làm mình có cảm giác “được khai sáng một chân trời mới”:v)
Ngoài ra người này đối với tiểu hài tử rất có ảnh hưởng, nhìn việc Lam Đông Đông vẫy đuôi a dua nịnh hót quanh hắn là biết. Bất quá cách thầy giáo Loan đối xử với Lam Đông Đông hẳn là không giống như ‘nam nhân của ta’ trong tưởng tượng của người nào đó.
Chu Thần vừa uống nước vừa cười thầm.
“Phụt —” Y thấy Lam Đông Đông đổ nước lên quần của thầy giáo Loan, không nhịn được phun ra.
Khóe miệng Lam Đông Đông cong lên một cách quỷ dị, trái lại thầy giáo Loan lại đang an ủi hắn không sao, không tỏ vẻ gì là khó chịu.
Này, cậu đây là đang công khai quấy rối tình dục a bạn nhỏ…
Đừng thấy Chu Giai bình thường tùy tiện, nàng cũng rất nhanh thấu hiểu ánh mắt của Chu Thần. Y vừa nháy mắt ra hiệu, nàng liền nhanh tay nhón luôn ví tiền của y rồi chạy ra tiền thính. (=đại sảnh)
Một lúc sau nàng trở về giơ ngón cái: Xong rồi.
Chu Thần dắt Chu Giai đi chào thầy, nói vài lời khách sáo, nếu Chu Giai đỗ vào đại học tốt thì lại chính thức cảm ơn thầy giáo sau.
Thầy giáo Loan dẫn Lam Đông Đông đi trước; khi lướt qua bên người Chu Thần, Lam Đông Đông dừng lại bên tai Chu Thần nói nhỏ: “Thật ra tôi biết anh là loại này.” Chu Thần nhìn Lam Đông Đông dưới ống tay áo dựng thẳng lên một ngón út, tim bỗng dưng đập loạn.
Tiễn xong tên ôn thần Lam Đông Đông về, Chu Thần rốt cuộc thở dài một hơi.
Y giơ tay mình lên nhìn, nghĩ thầm cái này cái kia gì gì chứ, ai khiến ngươi lo!
(Tui không rõ lắm về vụ giơ ngón út này, search google thì ở Nhật việc giơ ngón út là ý chỉ người phụ nữ/bạn gái trong một mối quan hệ, nên có lẽ ở đây Lam Đông Đông chỉ Chu Thần là thụ chăng?)
Chu Giai thi cao đẳng xong, rốt cục cũng có thể chính thức nghỉ xả hơi. Vì ở nhà toàn bị Chu Thái hậu cùng Thái thượng hoàng quản chế, nàng liền khăn gói quả mướp chạy đến nhà Chu Thần quấy rầy.
Máy giặt chạy xong, Chu Thần vừa phơi quần áo vừa lơ đãng hỏi: “Giai Giai, cái cậu học cùng lớp với em… lần trước em đi dự sinh nhật ấy, thi cử thế nào rồi?”
Chu Giai vừa nhai bimbim vừa nói: “Chắc là tốt, ở trường cậu ta học cũng giỏi lắm… Cơ mà trước lúc thi thấy tâm trạng cậu ấy không được thoải mái.”
Chu Giai còn nói thêm: “Nghe nói thi Đại học D.”
Chu Thần dừng lại. Đại học D chẳng phải là trường của thành phố sao… Cách chỗ làm của y có 5 phút đồng hồ.
Chẳng lẽ Trần Á Huy thi Đại học D là vì muốn được ở gần Sở Thiên Dịch?
Chu Thần phục hồi tinh thần, xoay người nhìn Chu Giai đang say sưa nghịch máy tính, quát: “Đi rửa tay khẩn trương! Anh vừa mới thay khăn trải bàn đấy!”
” Lão rùa nhiều chuyện!”
(*Chính xác ra là Chu Giai nói Chu Thần là 龟毛男人, chỉ một người lâu ngày buồn chán mà tự dưng làm ra nhiều chuyện phiền phức không đâu, làm mọi người xung quanh đều phát điên theo)
Chu Thần hít một hơi thật sâu. Cho nên người ta mới nói mấy cái mạng mẽo này càng ít tiếp xúc càng tốt, đứa em gái hư hỏng của y gần đây lại học được mấy từ bậy bạ rồi…
Chu Thần lập ra vài quy định với Chu Giai, hễ làm trái là y sẽ lập tức tống nàng về với hai ông bà già.
Lúc đeo tạp dề vào để nấu ăn, y nghĩ dường như mình đã quen với cuộc sống đơn thân, tuyệt đối sẽ không phiền phức như thế này.
Việc Sở Thiên Dịch và Trần Á Huy chiến tranh lạnh mấy ngày nay đã chính thức lùi vào dĩ vãng, hai người đến bây giờ cũng chưa từng nhắc lại. Thế nhưng Sở Thiên Dịch rõ ràng phát hiện cảm giác của mình đối với Trần Á Huy hình như có chút sai lệch.
Người kia vẫn như cũ, kiêu ngạo phóng túng trước mặt hắn, trên giường cũng vẫn rất nhu thuận, nhưng tại sao cảm giác lại khang khác như vậy…
Cánh tay người kia quàng lên, kéo hắn quay lại trên giường.
Có lẽ do vừa cãi nhau xong, hắn mới phát hiện, Trần Á Huy cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn…
Lần đầu tiên nhìn thấy Trần Á Huy là khi cậu diễn thuyết trước toàn trường, rồi đại diện trường học nói lời cảm ơn hắn. Hình ảnh này làm hắn cảm thấy rất quen thuộc, rất yêu thích; hắn chủ động tiếp cận Trần Á Huy, lúc đầu cậu còn trốn tránh, sau đó mới dần dần mê muội.
Nhưng sao hắn cứ có cảm giác có gì đó không đúng…
“Anh đang nghĩ gì thế?” Những ngón tay thon dài phân rõ từng khớp xương đặt trên phím đàn, từng nốt nhạc réo rắt cất lên.
“Không có gì.” Sở Thiên Dịch hôn lên ngón tay đối phương, thế nhưng trong đầu lại hiện ra một bàn tay khác đang cầm cốc cà phế nóng ấm, cái cảm giác quen thuộc pha lẫn chút xa lạ làm tim hắn nảy lên mất kiểm soát.
Hắn nhớ lại lời người kia: Anh kỳ thật chính là thích tôi, thế nhưng anh chưa từng phát hiện, anh trốn tránh tôi chán ghét tôi bởi vì không muốn thừa nhận anh cũng là người như tôi…
Vai bị người cắn một ngụm, đau đớn bén nhọn làm hắn tạm dừng dòng suy nghĩ.
Hắn lắc lắc đầu, nếu theo như lời Chu Thần hắn không dám thừa nhận tính hướng của mình, vậy hiện hắn đang ôm người này là chuyện gì đây.
Chu Thần làm xong cơm tối, vừa bưng lên bàn liền bị ánh mắt của em gái hư hỏng làm cho giật mình đến suýt làm đổ canh.
“Anh nhắc lại một lần nữa, muốn ở đây thì ngoan ngoãn đi, còn làm chuyện kỳ quái gì thì đừng trách anh đóng gói em tống về nhà!”
“Anh ơi, em…”
Chu Thần thấy Chu Giai muốn nói rồi lại thôi, trực giác nhận thấy không ổn, xới cơm vào bát rồi lạnh lùng nói: “Mau ăn!”
Chu Giai lè lưỡi, ngoan ngoãn ăn cơm.
Nàng chỉ muốn nói cho y biết, thầy giáo và bạn học của cô nàng đều là gay hết.
Chu Thần thu dọn qua loa căn phòng Lam Đông Đông ở lúc trước, liền đem chăn gối cùng máy tính của Chu Giai ném vào, cuối cùng buông một câu: “Phòng này em tự đi mà dọn, nếu bày bừa quá mức giới hạn thì liệu mà…”
“Mời bác lượn cho em nhờ,” Chu Giai cầm một hộp Nestlé đứng ở cửa, khinh khỉnh liếc y: “Sao tui lại có ông anh quý hóa vậy chớ…”
Chu Thần lau mồ hôi trên trán, nhìn em gái đang thong dong uống Nestlé của y, chiếm dụng phòng ở của y, triệt để câm lặng.
Ngươi kêu ca vất vả lắm mới được kỳ nghỉ xả hơi không phải làm bài tập, vậy sao không ra ngoài dạo phố hay đi du lịch, mà lại cả ngày ngồi nhà ôm máy vi tính mắt sáng long lanh, đây là vì sao a! (Nó xem gayporn đó anh:v)
Mấy ngày trước có một lãnh đạo mới tới thành phố D, điều chỉnh quy hoạch thị trường vật liệu xây dựng nơi đây. Công ty của Sở Thiên Dịch cũng phải điều chỉnh lại giá cả vật liệu, đồng nhất với giá thị trường. Chu Thần cũng vì thế mà bận rộn.
Hết giờ làm việc, Sở Thiên Dịch để lại vài người tăng ca, trong đó dĩ nhiên có cả Chu Thần.
Thư ký Lâm đi mua cơm hộp trở về, mọi người ngồi túm vào một chỗ, thảo luận về lãnh đạo mới tới.
Lãnh đạo cũ quản lý thị trường lỏng lẻo, phía dưới đầy oán thán; nhưng bây giờ người mới nghiêm túc, kẻ chịu khổ lại là bọn họ.
Sở Thiên Dịch trong lúc ăn lại thỉnh thoảng liếc mắt sang Chu Thần, người nọ vừa nghe tám chuyện vừa cười cười, dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn liền xoay người lại nhìn hắn mang theo nghi vấn.
Sở Thiên Dịch chỉ gật đầu có lệ, sau đó tiếp tục ăn.
Chu Thần mờ mịt.
Sẩm tối lúc 6, 7 giờ chính là lúc oi bức nhất trong mùa hè, Chu Thần bị cái nóng làm cho tinh thần mệt mỏi. Điều hòa tổng trên đỉnh đầu dường như chỉ là vật trang trí, hoặc có khi còn đang thổi khí nóng cũng nên; trên đầu y dần dần tụ đầy mồ hôi.
Nhưng nhìn tập đơn báo giá dày cộp trong tay, rồi nghĩ tới biểu tình đau đầu của Sở Thiên Dịch hồi họp buổi chiều, y liền cắn răng chịu đựng khó chịu mà kiểm tra bảng giá.
Đời trước chả lẽ y đã chém chết cả nhà Sở Thiên Dịch hay sao mà bây giờ mãi chưa trả hết nợ!?
Sở Thiên Dịch nhìn một đống số liệu, huyệt Thái Dương nhức mỏi, hắn xoa nhẹ một hồi rồi đi ra ngoài thư giãn.
Vừa mới mở cửa, hắn liền cảm thấy nhiệt độ bên ngoài không khác gì châu Phi, lúc này mới nhớ ra tòa nhà này hình như buổi tối không có chạy điều hòa tổng…
Phóng mắt nhìn quanh, thư ký Lâm cùng vài trợ lý tương đối có năng lực đều một tay cầm bìa các-tông quạt lấy quạt để, một tay xem báo giá. Chỉ có mình Chu Thần cả hai tay đều bận việc, tóc mái đã bị mồ hôi làm bết lại, áo sơ mi thuần trắng trên người bị mồ hôi ngấm vào ướt sũng, dán sát vào thân thể. Trên cổ cũng lấm tấm vài giọt mồ hôi, phản chiếu lấp lánh.
Hắn đến trước bàn Chu Thần, tay gõ gõ hai cái lên mặt bàn.
Chu Thần ngẩng đầu lên, thấy người đến là hắn, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
“Mang tài liệu theo tôi vào trong.”
“Vâng,” Chu Thần sửa sang lại đống văn kiện tán loạn, ôm vào trong phòng làm việc.
Vào đến cửa y liền thoải mái thở ra một hơi.
Sở Thiên Dịch cười cười, trở về ngồi lên ghế, chỉ vào chỗ trống bên cạnh nói: “Cậu ngồi đây mà làm việc.”
“Hả?” Chu Thần ngẩn người: “Không phải là anh muốn tôi báo cáo sao?”
“Bên ngoài nóng quá.”
Chu Thần dĩ nhiên là hiểu ý tứ đằng sau câu nói này của hắn.
“Haha.”
“Cậu cười cái gì?”
“Không có gì, tôi lên cơn ấy mà, sếp công việc bận rộn, không cần quan tâm đến tôi.”
Sở Thiên Dịch đối với thái độ này của Chu Thần có chút bất mãn, ánh mắt nheo lại xuyên qua cặp kính hiển lộ vẻ sắc bén. Chu Thần sớm đã nhìn quen vẻ mặt này của hắn, cúi đầu xuống tiếp tục làm việc.
Trong lúc đó Trần Á Huy gọi điện thoại tới, phỏng chừng cậu đói bụng.
Sở Thiên Dịch cho cậu số điện thoại một chỗ bán đồ ăn nhanh, bảo cậu gọi đồ về nhà.
“Đi ngủ sớm một chút đi, đừng ăn quá nhiều đồ ăn vặt.”
“Ừ, anh sẽ về nhanh thôi, ngoan.”
“Haha, vậy em cứ ôm gấu Teddy trước đi, chờ anh về…” Nói đến đây hắn đột nhiên nhớ ra còn có một người sống nhăn đang ngồi đối diện, liền xấu hổ im bặt.
Chu Thần ngẩng lên nhìn, thấy người kia dừng lại, còn có chút ảo não. Y cũng không né tránh ánh mắt của hắn, trái lại nở nụ cười.
“Tiểu Huy, trước tiên em cứ gọi điện đặt cơm đi, nếu không sẽ bị đau dạ dày mất. Anh kiểm lại đơn giá xong rồi sẽ về nhà ngay, giờ cúp máy nhé.” Sở Thiên Dịch cúp điện thoại, sau đó nhìn Chu Thần, một lúc sau mới hỏi: “Cậu lại cười cái gì?”
Ánh mắt Chu Thần lúc này mới rời khỏi người Sở Thiên Dịch, nhìn ra cảnh đêm phía ngoài cửa sổ: “Tôi quả nhiên đã không nhìn lầm.”
“?” Cái câu không đầu không đuôi này là sao đây?
Chu Thần đem bảng thống kê đi photo, đặt một bản trước mặt Sở Thiên Dịch rồi nói muốn đi rửa mặt.
Cuối đuôi mắt của người trong gương hiển lộ vài nếp nhăn nhàn nhạt. Chu Thần lấy tay đè lên, cố vuốt phẳng nhưng nếp nhăn không hề suy chuyển. Y lại dụi dụi đến khi hai mắt đều đỏ lên, nước mắt không ngăn được mà lăn dài trên má.
“Thành ông già mất rồi.”
Y nhéo nhéo mặt mình, nhớ tới làn da sáng bóng căng mịn của Trần Á Huy, lại nghĩ đến khuôn mặt mũm mĩm có chút trẻ con của Lam Đông Đông, thế nào cũng thấy chính mình vừa già vừa xấu. (ôi Thần Thần~ TT^TT)
“Thảo nào lại chướng mắt như vậy.”
Y tựa trên bồn rửa tay, móc ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút liền hai hơi.
Đây là lần đầu tiên y thấy Sở Thiên Dịch dịu dàng như vậy, y chỉ biết, khi Sở Thiên Dịch đối đãi với người mình thích, nhất định cực kỳ ôn nhu. Nếu y được một lần như người trong điện thoại kia, dù có giảm thọ y cũng muốn.
Thế nhưng, có thể dẫn y từ căn phòng oi bức vào phòng làm việc mát mẻ kia, cũng đã là ôn nhu lớn nhất mà người kia có thể cho y rồi.
Phun ra một vòng khói trắng.
May mà y không theo lời Sở Thiên Dịch cai thuốc; hắn không yêu y, nhưng y ngày ngày đêm đêm tơ tưởng hắn, rốt cuộc y đã tạo cái nghiệt gì, sao cứ bị coi thường.
Thẩm định xong chồng báo giá là đã hơn 10 giờ đêm.
Nhà Chu Thần và nhà Sở Thiên Dịch ở hai hướng khác nhau, hai người dường như lại quay về nhiều năm trước; gật đầu chào nhau thay cho lời tạm biệt, ngồi vào trong xe liền rẽ về hai hướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...