Từ nhỏ, Lâm Lệ Hoa đã lớn lên bên cạnh Lâm lão gia tử, bởi vì là nhặt được, cho nên việc được coi trọng và thương yêu luôn có hạn, sau đó gả cho Hạ Thanh Chương rồi có Hạ Tiểu Xuyên, từ đó về sau, cô chỉ một lòng dốc sức với Hạ Thanh Chương và Hạ Tiểu Xuyên... Đã lâu không còn nhớ cảm giác được thương yêu được coi trọng là như thế nào, lúc này nghe Lâm Đông ngây thơ nói "Con muốn cô cười", chỉ là một câu nói đơn giản như vậy lại giống như một sức mạnh cực lớn xuyên thẳng vào ngực, cô cảm giác mắt cay cay.
Cô nhìn Lâm Đông, hỏi: "Tại sao lại muốn cô cười?"
Lâm Đông suy nghĩ một chút, như muốn tìm một từ tương đối chính xác, nhỏ nhẹ nói: "Cô cười rất đẹp ạ."
"Cô của con có xinh đẹp không?" Lâm Lệ Hoa chưa từng được ai khen xinh đẹp bao giờ.
"Rất xinh đẹp ạ."
"Thật không?"
"Dạ thật." Lâm Đông trịnh trọng gật đầu, ở trong lòng bé, cô là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này.
Lâm Lệ Hoa cảm thấy trong lòng nghẹn ngào, hỏi: "Vậy con còn muốn cô thế nào nữa?"
Lâm Đông nói: "Con muốn cô luôn khỏe mạnh, khỏe mạnh giống như ông vậy."
"Còn gì nữa không?"
"Muốn cô kiếm được nhiều tiền."
"Còn gì nữa không?"
Lâm Đông không nghĩ ra được, bé nghiêng đầu muốn nghĩ nhưng nghĩ không ra, lại không biết, lúc này viền mắt Lâm Lệ Hoa đã đỏ chót, ngoại trừ Hạ Tiểu Xuyên luôn ỷ lại vào mình, đây là lần đầu tiên Lâm Lệ Hoa được đối xử đơn thuần như thế này, cô không biết làm sao để đối mặt, một hồi lâu, mới hỏi: "Con luôn nghĩ cho cô nhưng vừa nãy cô hung dữ với con, con có giận cô không?"
Lâm Đông lắc đầu.
"Tại sao con không tức giận?"
"Bởi vì cô sẽ cho con ăn đùi gà."
"Cho con ăn đùi là chính là thương con sao?"
Lâm Đông lập tức gật đầu: "Dạ, bởi vì chú thím không cho con ăn đùi gà bao giờ, chỉ có ông và cô cho con."
Lâm Lệ Hoa không nhịn được nữa vươn tay lau nước mắt, ôm Lâm Đông đến trên đùi, nói: "Lâm Đông, vừa nãy cô có lỗi với con."
Lâm Đông khó hiểu mà nhìn Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa vuốt khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông: "Sau này cô không hung dữ với con nữa, có được không?"
"Dạ được."
"Con cũng không cần phải bán đồ cho cô nữa, cứ lo chơi cho tốt đi."
"Nhưng con muốn giúp cô bán đồ cơ."
"Được, vậy khi nào con muốn thì bán, không muốn bán thì chơi với Tiểu Xuyên nhé."
"Dạ vâng."
"Mấy ngày nữa sẽ có lớp khai giảng, cô đưa con đi học được không?"
"Dạ được."
"Thật ngoan, đi chơi với Tiểu Xuyên đi, làm quen trấn nhỏ một chút."
"Dạ." Lâm Đông tuột khỏi chân Lâm Lệ Hoa, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Đông duỗi tay nhỏ ra, đưa đồng tiền đến trước mặt Lâm Lệ Hoa, đây là tiền Lâm Đông chơi cờ tướng thắng, bé muốn đưa cho cô.
Nhưng mà Lâm Lệ Hoa làm sao chịu lấy, cô cười nói: "Cô không cần, con tự cầm đi, muốn mua cái gì thì mua cái đó."
Lâm Đông gật đầu nói: "Vậy con mua kẹo sữa cho Tiểu Xuyên ăn."
Lâm Lệ Hoa cười nói: "Không cho nó ăn, con mua cho mình ăn đi."
"Cho anh ăn nữa."
"Vậy được, mua hai cái, hai đứa mỗi người một cái."
"Dạ."
Lâm Đông cầm một đồng tiền cùng Hạ Tiểu Xuyên đi đến quầy bán quà vặt trên trấn, lúc trở lại trong tay cầm bốn viên kẹo sữa, cho Lâm Lệ Hoa một cái, cho Hạ Thanh Chương một cái, Hạ Thanh Chương nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa nói: "Cầm ăn đi."
Hạ Thanh Chương cười nhận lấy.
Nhìn Lâm Lệ Hoa, Hạ Thanh Chương cùng Hạ Tiểu Xuyên đều ăn kẹo sữa do mình mua, cả người Lâm Đông đều hoạt bát hẳn lên, thấy có khách đến mua tạp hoá bé vội vã chạy đi lấy, không cho Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương cơ hội tự làm.
Hạ Thanh Chương nhìn Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa cười nói: "Nó thích bán tạp hoá, thì để nó bán tạp hoá đi, như vậy nó sẽ càng xem đây là nhà."
Hạ Thanh Chương gật đầu: "Vậy anh đi lên trường nhé?"
Lâm Lệ Hoa gọi anh lại hỏi: "Khi nào thì mẹ giải phẫu?"
"Hai ngày nữa."
"Vậy được, để em chuẩn bị tiền."
"Ừ."
Lâm Lệ Hoa tiễn Hạ Thanh Chương tới cửa, túm năm tụm ba người từ trên trấn đi tới, nói là đi tới nhà Trương Đại Trụ chơi cờ tướng, Trương Đại Trụ nói bạn già ngại ồn ào, nên để cho bạn bè đến bên chỗ của Lâm Lệ Hoa chơi.
Nghe vậy Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương đồng thời nhìn về phía Lâm Đông, Hạ Thanh Chương vẫn luôn ít lời nhìn Lâm Đông nói: "Tuy rằng cô con hung dữ với con, thế nhưng dượng muốn nói, điểm xuất phát của con không sai, rất tuyệt!"
Bị khen, Lâm Đông có chút ngượng ngùng.
Hạ Thanh Chương nói tiếp: "Sau này đây chính là nhà của con, con đừng khách sáo nhé."
Lâm Đông ngơ ngác nhìn Hạ Thanh Chương, sau đó vừa nhìn về phía Lâm Lệ Hoa, trong lòng thấp thỏm bất an.
Lâm Lệ Hoa nói: "Ai bảo con lại giỏi như thế chứ? Bọn cô cũng rất thích con."
Lâm Đông vẫn cứ ngơ ngác.
"Làm sao vậy? Choáng váng?" Lâm Lệ Hoa nói.
Lâm Đông bất động.
Lâm Lệ Hoa vẫy tay với Lâm Đông nói: "Lại đây, cô ôm một cái."
Lâm Đông đi tới trước mặt Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa ôm lấy Lâm Đông rồi hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ bé, nói: "Cô và dượng đều nói, đây chính là nhà của con, đây chính là nhà con, biết chưa?"
Lâm Đông không nói lời nào.
"Biết chưa?" Lâm Lệ Hoa lại hỏi.
Lâm Đông nhẹ giọng dạ một câu, sau đó nằm nhoài lên bả vai Lâm Lệ Hoa, bé cũng không biết làm sao lại như vậy, chỉ là cảm thấy đặc biệt oan ức cũng rất khổ sở đồng thời cũng đặc biệt vui vẻ, cảm giác trong lòng rất ấm áp, giống như lúc được ông ôm, bé nằm nhoài lên bả vai Lâm Lệ Hoa, không nhịn được chảy nước mắt.
"Tại sao lại khóc nào." Lâm Lệ Hoa hỏi.
Lâm Đông vươn tay lau nước mắt, trong mắt lại không có đau buồn.
Lâm Lệ Hoa nói: "Đừng khóc, sau này phải trưởng thành thật tốt, phải thật cao nhé."
Lâm Đông trịnh trọng gật đầu.
"Vậy giờ con đi chơi với mấy đứa bạn khác nhé?"
Lâm Đông không lên tiếng.
Lâm Lệ Hoa biết Lâm Đông cũng muốn chơi, vì vậy nói: "Đi đi, không có việc gì đâu, cùng nhau chơi đùa, con xem, Tiểu Xuyên cũng đang chơi đấy, nhanh đi."
"Dạ."
Lâm Đông rời khỏi lồng ngực Lâm Lệ Hoa, đứng ở cửa tiệm, nhìn những người bạn nhỏ đang cùng nhau chơi đùa " Một hai ba đầu gỗ không được nhúc nhích", bé nhìn một chốc, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi, bé muốn cùng bọn họ chơi đùa, không chỉ như lần trước chơi diều hâu bắt gà con chạy lung tung vui đùa một chút, mà là hòa vào trò chơi.
Nhưng bé không dám tiến lên gia nhập bọn họ, bé trù trừ một hồi lâu, thật sự muốn chơi quá, bé quay đầu nhìn về phía Lâm Lệ Hoa, nhìn thấy cổ vũ trong mắt Lâm Lệ Hoa, cảm giác được tăng thêm sức mạnh, lần đầu tiên bé chủ động đi lại gần bạn nhỏ to cao nhất, lần đầu tiên chủ động mở miệng cùng người khác bắt chuyện, bởi vì nhát gan cho nên nói lắp ba lắp bắp: "Đại ca ca, có, có thể, cho em chơi, cho em chơi cùng được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...