Không đúng, cô vỗ trán, điểm chú ý sao lại lệch đi đâu rồi.
Hiện giờ điều nên băn khoăn nhất là, tiền âm phủ tại sao lại biến thành nhân dân tệ? Năm ngàn tệ này, là tiền thật hay tiền giả, có thể dùng không?Phải tìm Vô Lượng Tổ Sư hỏi thử.Thẩm Như Như ngẫm nghĩ, kéo ngăn kéo ra, để chỗ tiền này riêng một ngăn.
Hôm nay đã tìm tổ sư gia một lần, quấy rầy nữa thì không tốt, vẫn nên để sáng mai hỏi đi.Về đến phòng ngủ tiếp tục giấc ngủ, cô rất nhanh đã chìm vào giấc mộng.Sau nửa đêm Thẩm Như Như ngủ say như chết, dẫn tới việc sáng ngày thứ hai đồng hồ sinh học không còn nhạy, vừa mới tỉnh dậy, mặt trời đã chiếu đến đằng mông rồi.
Cô tóm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở ra xem thử, sắp mười giờ đến nơi!Thôi xong, quá thời gian đưa hoa rồi.Thẩm Như Như vội vàng bò dậy, mặc bừa một chiếc áo thun thêm cái quần đùi, rửa mặt đánh răng đến đầu còn chưa kịp chải, lao thẳng đến cửa hàng gói một bó hoa tươi, sau đó đội nắng đi tới nhà họ Từ giao hoa.Chuông cửa vang lên chưa đến nửa phút, cửa lớn đã mở.
Một thân hình cao gầy đứng sau cánh cửa, dường như đi hơi vội một chút, người đến khẽ thở dốc, ho nhẹ hai tiếng: “Tại sao bây giờ mới đưa tới?”Thẩm Như Như vội vàng xin lỗi: “Anh Từ, thực sự ngại quá, bởi vì chút việc riêng của tôi mà làm lỡ dở thời gian giao hoa, cửa hàng sẽ bồi thường tương ứng, bó hoa hôm nay không tính vào trong gói đã đặt, kỳ hạn gói sẽ lùi về sau thêm một ngày......anh thấy được không?”Từ Dẫn Châu hơi nhướng mày, gật đầu nói: “Được.”Thẩm Như Như thấy anh cũng không khó trao đổi như trong tưởng tượng, lập tức yên tâm, cười đưa bó hoa cho anh, bạo gan nói: “Anh Từ, tôi thấy tim anh không tốt lắm, có cần trồng mấy chậu cây lá bỏng không? Rất tốt cho việc làm sạch không khí.”Động tác cầm hoa của Từ Dẫn Châu dừng lại một chút: “Cô là bác sĩ?”“Vẫn chưa được coi là vậy.” Thẩm Như Như giải thích: “Chuyên ngành đại học của tôi là y, từng thực tập ở bệnh viện mấy tuần, có hiểu biết một chút.”Từ Dẫn Châu lại ho mấy tiếng, gương mặt tái nhợt nổi lên một tia huyết sắc: “Tôi nghĩ, cô thích hợp mở cửa hàng hoa hơn.” Anh lùi về sau một bước, một tay gác trên cửa: “Cảm ơn hoa của cô, tạm biệt.”Thẩm Như Như ngơ ngác đứng ở cửa, cho đến khi cửa lớn trước mặt khép lại, cô vẫn không hiểu được, câu đó của anh là ý gì.Chẳng lẽ cô nhìn nhầm rồi? Không thể nào, từ triệu chứng bệnh của vị Từ thiếu gia này cho thấy, anh ta đích thực là tim có vấn đề.
Với tư cách là một sinh viên chuyên ngành y học lâm sàng năm nào cũng được học bổng của Y Đại, Thẩm Như Như vẫn có chút tự tin đối với bản thân mình.Bỏ đi, không băn khoăn nữa, có lẽ người ta chỉ là giấu bệnh sợ thầy mà thôi.Trở về cửa hàng, Thẩm Như Như không vội vàng mở cửa, cô đến nhà bếp nhỏ làm mấy món lót dạ, hôm nay dậy quá muộn, dạ dày trống rỗng, đói đến mức khó chịu.
Cô đun một nồi cháo gạo kê, trộn một phần nộm dưa chuột ớt, thêm một đĩa salad hoa quả và nửa cái bắp luộc, bữa sáng bữa trưa dứt khoát gộp lại một ăn một bữa.Giải quyết xong bữa sáng và trưa, Thẩm Như Như hơi quét dọn cửa hàng một chút, sau đó mở cửa buôn bán.
Giữa trưa chẳng có mấy khách, cô xách bình nước tưới cho hoa cỏ cây cối, nhìn những chậu cây xanh tốt và tràn đầy sức sống, lòng cô tràn đầy tự hào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...