Thẩm Như Như nhìn một lúc, trong lòng càng hoang mang hơn. Cô quay người lấy giấy vàng và chu sa ra vẽ hai tấm bùa thu âm, dán một tấm lên tại Từ Dẫn Châu, sau đó dán tấm còn lại lên tai mình.
Thoắt cái giọng nói của Lưu Tuyền vang lên bên tai cực kỳ rõ ràng…
“Rõ ràng ông đã đồng ý với tôi, chỉ cần một cơ thể thích hợp là được, bây giờ ý ông là sao, muốn lật lọng à? Tôi tuyệt đối sẽ không để ông gây tổn thương đến bọn họ, bọn họ đã mất đứa con trai duy nhất, hai vợ chồng già sống nương tựa lẫn nhau, ông đừng quá quắt!”
Ngay sau đó là một giọng nói quen thuộc: “Lưu Tuyền, có phải tôi nhân nhượng với cậu quá nên cậu dám ăn nói như vậy với tôi à? Cậu đừng quên ai là người kéo cậu từ Địa Ngục về, tôi có thể cho cậu mạng sống, tất nhiên cũng có thể lấy lại” Lưu Tuyền im lặng chốc lát, lúc sau nói chuyện từ tốn hơn nhiều: “Tôi thật sự rất cảm ơn ông, nhưng ông đã đồng ý với tôi, bây giờ không thể đổi ý được.
“Tôi quan tâm đến hai người phàm làm gì?” Người nọ rất khinh thường: “Hôm nay tôi thấy hai người trẻ tuổi, người đàn ông kia khá phết, sát khí dày đặc, rất thích hợp với tôi. Chi bằng như vậy, ngày mai cậu hẹn người đó ra cho tôi, những người khác tôi không có hứng thú.
Lưu Tuyền chần chừ: “Tôi không thân thiết với người ta..”
Người nọ mất kiên nhẫn, nói: “Đó là việc của cậu, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tôi đợi cậu ở chỗ cũ”
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện, rời khỏi nhà.
Cuộc đối thoại vừa rồi chứa một lượng lớn thông tin, Thẩm Như Như bàng hoàng, quay đầu nhìn Từ Dẫn Châu:
“Liên đại nhân?”
Từ Dẫn Châu gật đầu: “Chắc hẳn là hắn ta.
“Nếu hắn ta đã đến sao không lên đây luôn?” Thẩm Như Như khoác áo gió, chuẩn bị ra cửa: “Tôi đuổi theo!”
Từ Dẫn Châu ngăn cô lại: “Lúc trước tôi dán bùa thanh tịnh mà em cho tôi lên cửa sổ nên ngăn được hắn ta. Bây giờ hắn ta quay về ắt có người giúp đỡ, chúng ta không quen đường sá lại ít người, đi theo chỉ bất lợi, hơn nữa còn rút dây động rừng. Ngày mai chuẩn bị sẵn sàng, tương kế tựu kế cũng không muộn”
Nhìn bầu trời đêm đen như mực ngoài cửa sổ, Thẩm Như Như bình tĩnh lại. Không biết thực lực của kẻ địch ra sao, nếu hai người bọn họ đuổi theo thì thật sự rất liều lĩnh. Hơn nữa từ đoạn đối thoại của hai người kia, có vẻ như Lưu Tuyền cũng không phải không hề biết gì như lời anh ta nói về vụ án Lật Tử bị hại kia, mà bản thân anh ta cũng không vô tội lương thiện như mọi người tưởng tượng.
“Tôi sẽ nghĩ cách mời mấy người đến đây giúp đỡ.” Cô mở app Đặc Biệt ra, báo cáo lên bên trên tình trạng trước mắt đồng thời xin trợ giúp. Nhiệm vụ bỗng dưng chuyển sang trạng thái tạm dừng lúc trước giờ đã bị đè lên một cái dấu màu xám tượng trưng cho thất bại, cô mở ra nhìn kĩ, vậy mà lại bởi vì thành viên được phái đi điều tra chuyện này mất liên lạc với Hiệp hội.
Trái tim của Thẩm Như Như chùng xuống, mất liên lạc thường đồng nghĩa với các loại ngoài ý muốn, vị điều tra viên này có đến tám, chín phần mười là gặp phải nguy hiểm rồi, hy vọng đừng xảy ra chuyện.
Cái app Đặc Biệt này tuy rằng nhìn qua thì sơ sài không đáng tin, nhưng hiệu suất làm việc lại cực kỳ cao, hon nữa ngay cả buổi tối cũng có nhân viên công tác trực ban, bài đăng của cô mới đưa lên một lát mà trên trạng thái đã biểu hiện thông qua, hậu trường gửi tin nhắn đến tỏ vẻ 8 giờ sáng sẽ có thành viên đến giúp đỡ.
Tin tức chi viện khiến cho tâm trạng của cô được xoa dịu một chút, cô bỏ điện thoại xuống nhìn về phía Từ Dẫn Châu, anh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong tay cầm một hạt châu màu đen, dưới ánh sáng lờ mờ mông lung, anh cúi đầu nhìn, yên lặng giống như một bức tượng điêu khắc tinh xảo.
“Châu Châu, đừng lo lắng, sáng mai sẽ có người của Ban Đặc Biệt đến giúp đỡ. Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh đang xem cái gì thế?”
Từ Dẫn Châu đưa cái viên đen thui kia cho cô: “Tác phẩm điêu khắc lúc trước, không biết đã nằm trong túi áo từ khi nào, vừa rồi khi người nọ ở bên ngoài, bỗng dưng nó bắt đầu nóng lên, sau khi người nọ rời đi thì lập tức khôi phục bình thường.
Đây là một mặt dây chuyền có hình dạng đôi mắt, bề ngoài đen nhánh như mực, xúc cảm mịn màng ấm áp, giống như đang sờ một viên ngọc thiên nhiên thượng hạng, Thẩm Như Như cẩn thận ngắm nhìn một lát, hỏi: “Đây là series m Nhãn nổi tiếng nhất trong tất cả các tác phẩm của anh đúng không?”
Còn nhớ khi mới biết anh không lâu, cô đã từng tìm kiếm tác phẩm triển lãm của anh ở trên mạng, lúc ấy còn vì giá trị của series m Nhãn mà líu cả lưỡi, hồi đó làm sao cũng không ngờ được có một ngày cô lại có thể quang minh chính đại cầm món đồ trong tranh ảnh đó lên xem.
“Ừ, là một trong số m Nhãn, series này tổng cộng có năm con mắt” Từ Dẫn Châu lại sờ túi áo lần nữa: “Mấy cái còn lại đều để ở nhà cũ, còn cái này thì không biết để quên trong quần áo từ khi nào?
Sao lại có thể đối xử tùy tiện với món đồ có giá trị cả ngàn vạn tệ như vậy chứ, ngài Từ luôn bày ra tác phong của kẻ giàu có coi tiền như cặn bã một cách lơ đãng như thế… Thẩm Như Như yên lặng cảm khái một chút rồi lại chuyển lực chú ý về vấn đề chính, cô giơ m Nhãn lên quan sát dưới ánh đèn yếu ớt.
Series Âm Nhãn có thể trở thành tác phẩm có tiếng tăm vang dội nhất trên danh nghĩa của Từ Dẫn Châu thì đương nhiên là có chỗ độc đáo của nó. Đôi mắt sinh động như thật khép hờ, lông mi nhỏ dài ở trước mắt, chỗ đồng tử vừa lúc tụ lại một tia sáng, giống như một con mắt sống sờ sờ lạnh lùng mà coi khinh tất cả.
Cô nhìn ngắm một lát, bỗng nhiên cảm giác có một cỗ hàn ý như ẩn như hiện bao phủ khắp người, vội vàng quay đầu dời tầm mắt, sau khi hồi thần lại thì hỏi: “Series này dùng loại tài chất gì để điêu khắc thành thế, có cảm giác là lạ, xem ra nó nóng lên cũng không phải trùng hợp đúng không?”
Từ Dẫn Châu nói: “Nguyên liệu của m Nhãn mua từ chỗ đại sư Nhĩ Thụ ở Tam Thanh Quan tại trấn Mộ Nguyên, là một khối mặc ngọc hoàn chỉnh, ông ấy nói khối ngọc này từng được khai quang ở trước thần tượng Tinh Quân, có tác dụng trừ tà hộ thân, tôi cũng từng mang theo trong một khoảng thời gian, nhưng bởi vì vẫn luôn không ra khỏi cửa nên mới không đeo nữa. Hôm nay là lần đầu tiên nó nóng lên.
Thẩm Như Như nghe xong thì lập tức hiểu ra, đạo quan của đám người Bách Lý kia, Tinh Quân cung phụng ở đấy đều là Tinh Quân bạo lực thích đánh đánh giết giết, khó trách món đồ từng được khai quang ở đạo quan của bọn họ chỉ cần nhìn thôi cũng kh cho người ta lạnh cả người.
“Nó không có ảnh hưởng gì đối với sát khí trên người anh à?” Cô hỏi, hiệu quả của bùa thanh tịnh không khác ngọc thạch được khai quang là bao, bùa chú sẽ khiến anh bị thương, nói không chừng ngọc thạch cũng có uy hiếp.
Từ Dẫn Châu lắc đầu: “Sẽ không, đại sư Nhĩ Thụ đã nói, chỉ cần cách một khoảng thời gian lại độ sát khí vào trong ngọc là được, nó sẽ nhận chủ”
Thẩm Như Như trả lại m Nhãn cho anh, một tay chống cằm, vui đùa nói: “Nếu anh có thể khống chế được sát khí thì tốt rồi, cũng giống như tôi có thể khống chế được linh lực vậy, nếu không thì anh học thử tâm pháp của Tà Tu đi, xem xem có thể được hay không”
“Tà môn ma đạo dễ bị phản phệ, sao có thể muốn học là học được. Từ Dẫn Châu duỗi tay sửa lại đệm chăn, xoay người nằm xuống: “Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn có chuyện phải làm nữa đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...