“Không nhận xin lỗi, không dạy? Thẩm Như Như cũng không thèm nhìn anh ta, nhanh chân bước vào Starbucks bên cạnh. Tóc xám theo sát cô bước vào, cợt nhả nói: “Đừng nóng giận thế chứ, tôi chỉ đang luyện tay thôi, lát nữa sẽ âm thầm trả lại ví tiền cho cô, không ngờ lại bị phát hiện. Cô muốn uống gì? Tôi mời!” “Nếu anh còn đi theo tôi, tôi sẽ báo cảnh sát. Thẩm Như Như nhíu mày nhìn anh ta.
Hai người dây dưa đã thu hút sự chú ý của nhân viên bán hàng và khách hàng, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía họ, dò hỏi xen lẫn lo lắng. Thời gian gần đây, trên mạng xã hội thường xuyên xuất hiện tin tức những vụ rình rập bám đuôi, giết người vì tình khiến mọi người vô cùng hoang mang.
Một nhân viên nam trong cửa hàng trực tiếp đi tới, cảnh giác nhìn tóc xám và hỏi Thẩm Như Như: “Cô ơi, cô có cần giúp gì không?”
Thẩm Như Như nhất thời có chút xấu hổ, cô nhìn lại tướng mạo của tóc xám một lần nữa, gật đầu nói: “Có, tôi không quen anh ta, không biết tại sao anh ta cứ đi theo tôi”
Nhân viên nam trong cửa hàng lập tức đứng chắn trước người cô, đang muốn mời tóc xám ra ngoài thì có một nhóm đạo sĩ bước vào trong cửa hàng, hơn chục người đều mặc đạo bào gần giống nhau, cảnh tượng từng người đi vào rất bắt mắt.
Tóc xám gọi một vị đạo sĩ trong đó: “Quang sư thúc!”
Đạo sĩ đó nhìn sang, vẻ mặt kinh ngạc: “Vưu Nhất, sao con lại ở đây?”
“Con ra ngoài đi dạo, nhưng đã gây ra một chút hiểu lầm nho nhỏ, sư thúc, người mau giải thích giúp con. Tóc xám buồn bực nói.
Quang Hữu Văn miễn cưỡng đi tới, ông ta rất rõ ràng đức hạnh của Vưu Nhất, dăm ba bữa lại gây chuyện, gây chuyện xong còn không biết mình sai ở đâu, lần sau lại tiếp tục. Sư huynh của ông ta cũng bị chọc tức đến phát bệnh, nếu không lần này cũng không đến lượt ông ta thay sư huynh đến đây tham gia hội nghị giao lưu. Ông ta bước đến bên cạnh Vưu Nhất, quay đầu nhìn Thẩm Như Như, ngạc nhiên nói: “Đạo hữu, cháu cũng ở đây à?”
Hai người đã gặp nhau trong thang máy khách sạn cách đây không lâu.
Thẩm Như Như hơi sững sờ, nhìn lại anh chàng tóc xám một chút, cô không ngờ rằng anh ta lại là người trong giới này. “Hóa ra là người một nhà, tôi đã nói là hiểu lầm rồi mà, mấy người còn không tin, tránh ra tránh ra. Vưu Nhất xua tay với anh chàng nhân viên của cửa hàng, đuổi người ta như đuổi vịt, sau đó mời Thẩm Như Như ngồi xuống uống nước.
Năm phút sau, các đạo sĩ lần lượt ngồi xuống, thành công chiếm gần hết bàn ghế trong cửa hàng, tư thế đó giống như một nhóm thế lực tà giáo đang tụ tập gặp mặt. Thẩm Như Như là cô gái duy nhật ngồi ở giữa nên vô cùng nổi bật, khách hàng nào bước vào cửa hàng đều liếc sang nhìn bọn họ mấy lần, có khách hàng sợ đến mức lập tức bỏ chạy, ngay cả đồ cũng không mua.
Sắc mặt của các nhân viên trong cửa hàng đen như đáy nồi.
Nhóm người ngồi trong Starbucks hơn nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Như Như trao đổi thông tin thân phận với các vị tiền bối ở đây, sau khi biết bọn họ là quan chủ Tam Thanh Quan ở các nơi, hơn nữa còn rất nổi tiếng trong giới, cô lập tức cảm thấy vô cùng kính nể.
Mà Vưu Nhất biết cô cũng là quan chủ của một quan, còn nhận được thư mời màu xanh lam thì cả người đều không ổn, nhưng anh ta không dám đùa giỡn nữa, liên tục nói xin lỗi: “Đạo hữu Thẩm, chuyện hôm nay thực sự chỉ là ngoài ý muốn, cô Thẩm đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng để ở trong lòng”
Thẩm Như Như thấy cuối cùng anh ta cũng biết sai, vì vậy cũng không lật tẩy anh ta ở đây. Mấy người tán gẫu một hồi, thấy sắp đến giờ cơm, tất cả mọi người đều đứng dậy trở về khách sạn. Trở lại khách sạn, đúng lúc điện thoại của Từ Dẫn Châu gọi đến, hình như anh vừa kết thúc công việc, giọng nói hơi khàn khàn: “Như Như, em đang ở đâu?”
Thẩm Như Như cầm điện thoại đi đến một góc yên tĩnh: “Tôi ở tầng một
“Được, bây giờ tôi sẽ xuống đó, em chờ một lát. Anh hắng giọng nói, nói xong lại họ khan vài tiếng.
Thẩm Như Như nghe vậy, lo lắng hỏi: “Anh có sao không? Nếu mệt có thể nhờ khách sạn mang thức ăn lên, ăn xong thì đi nghỉ sớm một chút”
Vừa xuống máy bay vào buổi sáng, có lẽ đến khách sạn cũng chưa được nghỉ ngơi đã phải tham dự một cuộc họp trực tuyến, người bình thường cũng không chịu nổi, huống hồ anh lại là người có thể chất đặc biệt. Nhưng mà cô khuyên như thế nào thì Từ Dẫn Châu vẫn đi xuống, anh đổi một bộ Đường phục màu vàng nhạt, bên hông đeo một miếng ngọc bội, khiến cho khí chất quanh người anh dịu dàng hơn nhiều.
Màu vàng nhạt rất tôn da, nhưng nếu dáng người không đẹp mà mặc Đường phục màu sắc nhẹ nhàng ấm áp như vậy rất dễ khiến người ta có cảm giác béo tròn. Cũng may Từ dẫn Châu dáng cao chân dài, vai rộng hông hẹp, cho dù là mặc Đường phục rộng thùng thình thì vẫn có thể giữ được đường nét của mình. Khi anh bước ra khỏi thang máy, xuất hiện trước mặt mọi người là một người dịu dàng ổn trọng, người ở tầng một của khách sạn đều đưa mắt nhìn về phía anh.
Từ Dẫn Châu nhìn thoáng qua đã tìm thấy Thẩm Như Như, anh đi về phía cô: “Tôi nhớ em từng học đại học ở đây, có đề cử nhà hàng nào không?”
Thẩm Như Như nhìn anh chậm rãi bước về phía mình, hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp.
Nhà hàng… Tất nhiên là có đề cử rồi…
Giờ ăn cơm, quán Tri Vị gần khuôn viên cũ của Đại học Y đã không còn chỗ, bên ngoài còn có vài hàng sinh viên đang xếp hàng chờ.
Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đến sớm, hai người dành được một vị trí đẹp bên cạnh cửa sổ. Cô mở thực đơn ra, vừa chọn món vừa giới thiệu: “Hồi còn đi học, tôi thường xuyên đến đây ăn, thức ăn ở đây rất ngon, các sinh viên trường khác cũng cố ý chạy đến đây để ăn.
Từ Dẫn Châu khẽ gật đầu, nhìn học sinh trong cửa hàng, trong mắt hiện lên một tia tò mò: “Tôi chưa từng đến trường, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều học sinh ở cùng một chỗ như vậy.”
Ngoại hình và khí chất Từ Dẫn Châu rất nổi bật, cộng với thói phong cách ăn mặc độc đáo, vì vậy, anh đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý, ánh mắt của thực khách xung quanh thỉnh thoảng lại lướt qua bàn của họ. Người thường xuyên ngồi bán hàng đã quen bị người khác nhìn như Thẩm Như Như cũng có chút không chịu nổi, biết trước như vậy cô đã không ngồi bên ngoài, đặt một phòng riêng thì tốt biết mấy, ánh mắt của nhóm đàn em thực sự quá nóng bỏng, cảm giác muốn đốt cháy ra một cái lỗ trên người.
Có lẽ Từ Dẫn Châu đã quen với trạng thái như vậy, anh thản nhiên uống một ngụm trà, sau đó cau mày nói:
“Nước này có vị chua.
Thẩm Như Như cũng uống một ngụm, suýt chút nữa đã nhổ ra. Bình thường, khi cô uống trà đều dùng nước giếng đã được lọc sạch, chất lượng nước tốt, lá trà cũng ngon, mùi vị ngọt dịu. So với nước trà miễn phí của quán Tri Vị, nước trà của có có thể bỏ xa nó N con phố.
Cô yên lặng đẩy tách trà sang một bên, chữa lại nói: “Chất lượng nước ở đây kém hơn thị trấn của chúng ta một chút, nếu anh uống không quen thì đừng cố. Nhưng ở đây có mấy món đặc trưng cũng khá ngon, có thể thử một chút”
Khóe môi Từ Dẫn Châu cong lên, gật đầu nói: “Tất nhiên là phải ăn thử, cảm nhận thời học sinh của bà chủ Thẩm một chút”
Một tiếng “bà chủ Thẩm” tràn ngập ý trêu ghẹo, Thẩm Như Như bị chọc cười, khuỷu tay của cô chống trên mặt bàn, hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt tròn sáng ngời đầy vẻ dò hỏi: “Rốt cuộc anh Từ ra nước ngoài chuyến này đã trải qua chuyện gì? Thay đổi thật lớn, ừm… Không chỉ thích cười, mà còn nói nhiều hơn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...