Tiệm Sủi Cảo Điền Gia

Điền Mộc Lâm chỉ đành thở dài.

Nhìn cậu ta đều đã lâm vào trong tình huống hiểm nghèo này rồi, thì anh lại làm sao lại có thể thấy chết mà không cứu đây.

Cẩn thận nhấc lên cánh tay của chàng trai, lúc này, Điền Mộc Lâm vừa nhìn xuống đôi chân dài đang khụy xuống của cậu, lại buông thêm tiếng thở dài.

Từ khi nhìn thấy chàng trai này nằm ở trên mặt đất, thì anh cũng đã cảm thấy được vóc người của chàng trai này rất cao lớn. Mà, anh lại chỉ cao đến một mét sáu mươi bảy, quả nhiên, muốn đỡ cậu ta lên lại còn phải dìu cậu đi về nhà của anh, vốn là một chuyện khá là khó khăn đi.

Cho dù trong suốt cả quá trình mà một người thấp bé phải cố sức lôi kéo một người cao lớn đang ngất đi, di chuyển về nhà có gian nan đến mức nào đi nữa, thì đến cuối cùng, Điền Mộc Lâm cũng đã coi như là hoàn thành nhiệm mang người này không chút sứt mẻ nào, an toàn đi vào trong tiệm của mình.

Dưới ánh đèn sáng choang, nhất thời, liền lộ ra tướng mạo của chàng trai này.

Quả nhiên, đây là một thanh niên khá là trẻ tuổi, chắc chỉ mới hơn hai mươi, tướng mạo rất là đẹp trai. Chỉ là ở quần áo ở trên người đều đã bẩn thỉu.

Trong khi dìu cậu ta đi vào, từ trên người của cậu ta cũng đang truyền tới một mùi máu tanh, mà Điền Mộc Lâm càng ngửi thấy lại càng thêm nồng.

Vì vậy, tầm mắt vừa nhìn đến, thì trên quần áo đang mặc lên người của chàng trai này đều đã dính đầy vết máu đã đọng lại đông cứng lại thành từng mảng lốm đốm, đỏ sậm.

Trong nhà của Điền Mộc Lâm lại chỉ có một căn phòng mà trong đấy lại chỉ có một cái giường.

Anh cũng không muốn nệm giường nhà mình bị dính dơ. Nếu bị dơ mất, thì tối nay, cả hai đều không có chỗ nào để ngủ nữa rồi đi.


Anh bèn dìu chàng trai nằm đỡ ở trên mặt đất. Từ trong phòng tắm bưng ra một thau nước nóng, tiếp theo, mới từ từ cởi bỏ quần áo của cậu, nhất thời, anh mới phát hiện ra đầy vết thương vẫn còn đang rướm máu do dao chém xuống, đều trải khắp ở trên thân thể của cậu.

Xem xét kỹ thêm một lần nữa, Điền Mộc Lâm mới thở phào nhẹ nhõm. May là mấy vết thương này bị chém xuống không sâu.

Nếu không thì thật sự là Điền Mộc Lâm chỉ đành đưa cậu ta đến bệnh viện mà thôi.

Anh không nỡ trơ mắt mà nhìn thấy chàng trai này vì không được chữa trị kịp thời mà lại cứ chết ở trong nhà của mình như vậy.

Anh lau sạch đi đám vết máu, bụi đất dơ bẩn phủ đầy ở trên thân thể đến khô ráo giúp cho cậu. Lại tìm kiếm ở trong nhà, anh lấy ra một chai cồn với thuốc trị thương vốn được để sẵn để phòng ngừa bất trắc.

Trước tiên, anh dùng cồn khử trùng vết thương cho cậu, dùng bông gòn lau khô lại lấy thuốc thoa lên trên những vết thương kia, lại cắt một tấm ga trải giường đã cũ lại sạch sẽ thành từng sợi vải to, chậm rãi băng bó, quấn lên từng vòng một lên trên mấy vết thương kia.

Anh chỉ có thể xử lý đơn giản cho đôi chút vết thương đến thế này cho cậu ta mà thôi.

Nhưng so với việc anh cứ bỏ mặc chàng trai này nằm ở ngoài đường thì vẫn tốt hơn đi.

Sau đó, nếu đến lúc cậu ta tỉnh lại rồi, có muốn đi bệnh viện hay không, thì chính là vấn đề do tự cậu ta quyết định đi thôi.

Chỉ có điều, hẳn là cậu ta muốn đi đi.

Lúc nãy, có lẽ không phải là do cậu ta không muốn đi mà chỉ là cậu ta có muốn cũng không động đậy được đi.

Người cũng đã cứu, Điền Mộc Lâm càng không muốn suy nghĩ nhiều đến việc cứu người này rồi sẽ mang đến hậu quả gì.

Bởi dù là phúc, hay là họa, đều là do số mệnh an bài cả rồi đi.

Huống hồ gì cũng là do anh bao đồng, tự dưng để ý việc không đâu mà ra tay cứu người a.

Dìu chàng trai nằm lên trên giường, Điền Mộc Lâm cũng không có quá nhiều băn khoăn, liền đi tới phía bên kia giường, xoay người, nằm xuống, vừa nhắm mắt, đã ngủ mất rồi.

Hôm nay, vừa mới buôn bán bận bịu suốt cả ngày.

Buổi tối, lại vì sự xuất hiện đột ngột của chàng trai này mà dằn vặt anh mất cả nửa buổi.

Không biết là ngày mai, anh có thể thức dậy nổi hay không nữa đây.

——————————————————————————————————


Lúc thức dậy, Dương Phi liền nhìn thấy mình đang ngủ ở trong một căn phòng nhỏ hẹp, mà trong không gian này, còn đang lan tỏa ra một hương vị ấm áp, nhàn nhạt của cuộc sống hằng ngày quanh quẩn khắp mọi nơi.

Vươn tay đến từ sờ soạng khắp thân thể mình, cảm nhận được trên người được quấn lại bởi thứ gì đó không biết nữa, cậu vội xốc lên tấm chăn ấm áp đang đắp, để xem xét, hóa ra là từng vòng dây vải to to không đồng đều được cắt ra đang quấn lung ta lung tung lên trên người của mình.

Tiếp theo, cậu lại cau mày đánh giá căn phòng này.

Căn phòng này đơn giản đến mức vừa liếc mắt một cái liền nhìn hết cả phòng này vốn đang có những gì rồi đi, phỏng chừng đến cả kẻ trộm cũng đều không có hứng thú với căn phòng này đi. Tiếp đó, cậu lại cảm thấy, tựa hồ như nệm ở trên giường đang rung động lên một cái.

Lúc này, Dương Phi mới quay đầu lại, nhìn đến, chỉ thấy một người đang nghiêng mình, xoay lưng lại, chỉ để lộ ra chiếc gáy đối diện với cậu.

Là người này đã cứu cậu sao?

Vừa ngồi dậy, Dương Phi đè xuống nỗi đau đớn do vết thương ở trên người truyền đến, thỉnh thoảng, liếc mắt nhìn thoáng qua người đang nằm ngủ ở bên cạnh mỉnh.

Cư nhiên lại sẽ có người dám cứu cậu sao.

Nhìn một thân vết thương ở trên người của cậu, lại không lo lắng sẽ đưa tới tai họa nào hay sao?

Hay là có mưu đồ gì với cậu nên mới ra tay cứu cậu đi…

Dương Phi vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này, miên man mãi đến tận khi Điền Mộc Lâm tỉnh dậy.

– Cậu tỉnh rồi sao?

Vươn tay đến tự xoa xoa lấy đôi mắt nhập nhèn của mình, nhìn thấy chàng trai đang ngồi bên cạnh ở trên giường, Điền Mộc Lâm mơ màng, hàm hồ hỏi.


Dương Phi nghiêng đầu lại, nhìn dung mạo người đã cứu mình, vừa nghe thấy tiếng nói của anh, liền thoáng nghĩ qua, không ngờ lại là người mà cậu đã gặp khuya qua.

Vào ngay lúc đó, sau khi vừa nhìn thấy anh muốn gọi điện thoại, cậu lại lo lắng anh sắp phải báo cảnh sát liền cố sức lên tiếng ngăn cản, sau đó, lại đuổi anh đi mất.

Không ngờ là sau khi cậu đã bị đau đớn đến phải bất tỉnh, cư nhiên, anh lại quay trở về, còn mang cậu vào trong nhà của mình.

Đây là cái lòng tốt rách nát gì đây a?

Điền Mộc Lâm đứng dậy mặc vào quần áo tử tế, liếc nhìn Dương Phi, nói:

– Vết thương trên người của cậu, hay là cậu nên đi bệnh viện, kiểm tra qua một lần vẫn tốt hơn đi.

– Ừm.

Dương Phi gật đầu.

Sau đó, Điền Mộc Lâm tự đi vào buồng tắm mà đánh răng rửa mặt, còn hứng một thau nước sạch, bưng ra đến, cũng để cho Dương Phi rửa mặt một lượt.

Tiếp theo, sau khi đã xử lí qua loa lại vết thương giúp cho Dương Phi, anh mới đi vào nhà bếp tự nấu bữa sáng.

Chỉ nấu mấy món đơn giản, gồm bát cháo nóng với rau trộn, anh lại lo Dương Phi ăn không no, cho nên, lại gói thêm mấy cái sủi cảo nấu lên. Nhân bánh chính là nguyên liệu mà ngày hôm qua vẫn còn dư lại, đúng lúc, đủ để gói vài cái sủi cảo cho Dương Phi ăn thêm đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui