Edit: OnlyU
Gần như lông tơ cả người Tạ Miên đều dựng đứng lên, có người ở đây, ngay dưới mí mắt của tiệm quan tài mà dùng quỷ thật tạo ra mười tám tầng địa ngục bản thu nhỏ!
Ngôn Linh Điểu xuất hiện vốn không phải để tấn công cậu và Mục Yêu ở trung tâm thương mại mà là muốn dẫn họ đến nơi này!
Tạ Miên nắm chặt tay Mục Yêu, lập tức quay đầu chạy, nhưng vừa quay đầu lại bị dọa đến sững sờ, tất cả những du khách vừa rồi còn là con người, hiện tại đều biến thành quỷ, nghẹo đầu như cương thi nhào đến trước mặt họ.
“Má nó, đây là cái gì?” Mục Yêu kinh hô, theo bản năng lùi ra sau hai bước, roi bạc hung hăng vung lên không trung, quất trúng một “quái vật” đang gào thét nhào tới khiến nó nằm dưới đất kêu rên.
Một cú đánh vừa rồi giúp Tạ Miên và Mục Yêu nhìn ra, không thể đánh họ!
Họ còn có sinh hồn, quất một roi xuống thì sinh hồn sẽ bị đánh nát, hoàn toàn biến thành quỷ ở đây,
Tạ Miên lên tiếng hỏi: “Cô có mang Vô Tự Quỷ Thư theo không?”
“Có, cậu muốn làm gì?” Mục Yêu vừa né tránh một người không có ý thức nhào qua, lại né một ác quỷ thoát khỏi giam cầm, luống cuống tay chân chống đỡ.
“Đưa cho tôi.” Tạ Miên vươn tay ra, đồng thời nhận lấy roi bạc trong tay Mục Yêu, vung lên biến thành lưỡi dao mỏng, sau đó rạch một nhát vào lòng bàn tay.
Máu tươi rơi xuống đất càng lúc càng nhiều, như nở ra mấy đóa hoa bỉ ngạn đỏ như máu, ngăn chặn những người kia tới gần.
Cậu nắm ngón tay, nhỏ máu lên Vô Tự Quỷ Thư, một làn khói trắng từ mảnh gỗ nhỏ bay lên, toàn bộ nhà ma u ám lập tức được chiếu sáng.
Quỷ hồn hai bên hóa thành tường luồng khói đen bị hút vào Vô Tự Quỷ Thư, còn những người bình thường thì được hút ra từng làn khói đen từ đỉnh đầu, cùng quỷ hồn đồng thời bị hút vào Vô Tự Quỷ Thư.
Tạ Miên không có bản lĩnh như Phạm Lam, không thể trực tiếp hấp thu, chỉ có thể dựa vào Vô Tự Quỷ Thư làm môi giới.
Đây chỉ là những người phàm không hề có sức đánh trả quỷ hồn, tuyệt đối không thể để họ vì tiệm quan tài mà bị liên lụy.
Tạ Miên cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn, đứng thẳng người từ từ hấp thu khí đen. Mục Yêu thấy vẻ mặt cậu càng lúc càng khó coi, dần dần trở nên trắng bệch, cô hận không thể xé nát mấy quỷ hồn này ra.
Một lúc sau, Mục Yêu thấy quỷ khí trên những người phàm đã bị hấp thu xong hết, sau này chỉ cần ra ngoài phơi nắng nhiều một chút là được, cô lập tức ngăn cản Tạ Miên.
Nếu như bình thường, khi cậu đang sử dụng Vô Tự Quỷ Thư thì Mục Yêu không thể nào chạm vào cậu được, nhưng vì hiện tại cậu đang dùng Vô Tự Quỷ Thư của cô, lại quá mức suy yếu nên khi cô vừa chạm vào người là cậu lập tức buông tay.
Tạ Miên lảo đảo đứng không vững, Mục Yêu nhanh chóng đỡ lấy cậu: “Cậu không sao…”
Cô còn chưa nói xong thì cậu đã phun ra một ngụm máu.
“Ông chủ!”
Những người vừa khôi phục lý trí tỉnh táo đang nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác hỏi nhau: “Tôi vừa bị làm sao vậy?”
“Vừa mới xảy ra chuyện gì?”
“Chóng mặt quá đi.”
Mục Yêu dìu Tạ Miên, trong đầu toàn là tiếng nói chuyện ồn ào của đám đông, cô kiềm nén xúc động muốn đánh ngất từng người, lớn tiếng nói: “Nơi này vừa xảy ra chuyện, mong mọi người rời khỏi đây trong vòng ba phút, không được nán lại!”
Cô còn chưa nói xong, có vài người trong đám đông đã trực tiếp bùng nổ, có một cặp tình nhân trẻ đứng phía trước không biết bị chọc trúng chỗ nào mà nổi giận, chỉ vào mặt Mục Yêu mắng.
“Cô là ai, có quyền gì mà đuổi chúng tôi, có bị bệnh không vậy?”
“Cô bảo chúng tôi là chúng tôi phải đi sao, chúng tôi trả tiền rồi mới vào đây!”
“Đúng vậy, đây là chuyện gì? Không nói rõ ràng mà bảo chúng tôi đi, cô là nhân việc công tác ở đây sao? Vậy cô trả tiền lại cho chúng tôi đi!”
Tạ Miên lau vết máu trên miệng, đè cánh tay Mục Yêu, nhỏ giọng nói: “Ánh mắt người phàm, đừng nói lời vô nghĩa với họ, không có thời gian.”
Cô lập tức hiểu ngụ ý của cậu bèn cười ha hả hai tiếng, một tay đỡ Tạ Miên, tay kia thì giơ lên đỉnh đầu, nở nụ cười ôn hòa nói: “Không đi đúng không, vậy ở lại giúp tôi đi nha.”
“Đệt, ông đây… Con bà nó, có quỷ a a a a a!”
Mục Yêu nhấc cái đầu của cô lên, xoay một vòng đối mặt với hắn, cặp mắt to chớp chớp mấy cái, trực tiếp dọa đám đông vừa mới khôi phục bình thường sợ hết hồn.
Mọi người chen lấn chạy trối chết, còn cô thì cười ngã nghiêng ngã ngửa phía sau, sau đó cô đặt cái đầu lại chỗ cũ, xoay một vòng mới tìm được cảm giác thích hợp: “Một đám não tàn.”
Tạ Miên trả Vô Tự Quỷ Thư lại cho Mục Yêu, cô nhận lấy cất kỹ, sau đó nhìn lối đi xuống tối đen trong nhà ma, cẩn thận hỏi: “Tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
Tạ Miên nhìn về phía cuối đường: “Nếu đối phương dùng Ngôn Linh Điểu dẫn chúng ta đến đây, còn biến những người này thành quỷ thì nhất định là có mục đích.”
Mục Yêu hơi mờ mịt: “Mục đích gì? Hại người sao?”
Cậu lắc đầu một cái: “Chiều nay một đám người vọt vào tiệm quan tài, nói có người cho họ biết tiệm quan tài có thể hiểu Ngôn Linh, tôi nghĩ mục đích của đối phương là muốn xem chúng ta có cứu mọi người hay không. Hiện tại càng có nhiều người bị biến thành quỷ, phỏng chừng kẻ sau màn muốn xem chúng ta có giết người hay không.”
“Quá độc.” Mục Yêu dừng một lúc rồi nói: “Tôi có thể chửi hắn không?”
“Sau khi bắt được kẻ này thì hãy mắng, bây giờ đối phương không nghe thấy đâu.” Tạ Miên nói một hơi, sau đó cảm nhận được vị máu trong cổ họng, cậu vội vàng nuốt hai cái, đè cánh tay Mục Yêu từ từ nói: “Nơi này nhiều quỷ lắm, không trấn chúng được bao lâu, rời đi trước đã.”
Cô xoa cằm ừ một tiếng: “Nhưng nếu có người có thể mô phỏng một địa phủ ở nhân gian, còn có thể che giấu quỷ khí không bị chúng ta phát hiện… Có cần báo cho Bát gia biết không?”
Phạm Lam!
Tạ Miên gật đầu: “Cũng tốt… Cẩn thận!”
Một lực đạo cực mạnh từ đâu ập tới tách hai người ra, cậu bị đẩy lùi ra sau mấy bước, Mục Yêu thì lập tức bị nuốt vào một không gian tối đen bên trái.
Tạ Miên vội giơ tay ra nhưng bắt hụt.
“Mục Yêu!”
Cậu vừa dứt lời, một trận ho khan rất khẽ từ phía sau truyền đến.
“Lại gặp mặt, đại nhân.”
Tạ Miên xoay người lại, trông thấy Thời Tuyết Chiết đứng ở đó từ bao giờ, vẫn là cả người áo trắng, mặt mày trắng bệch, che nửa gương mặt.
“Là ngươi, Mục Yêu đâu?” Cậu nắm cổ áo y, ngón tay siết chặt, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Thời Tuyết Chiết nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, nhìn nét mặt như muốn xé xác y của cậu mà thỏa mãn kề sát vào vai cậu, khẽ “chậc” một tiếng: “Sao oán khí của ngài lại nhiều vậy?”
Tạ Miên cắn răng, bởi vì vừa mới sử dụng Vô Tự Quỷ Thư, mạnh mẽ tinh lọc quỷ khí lại nôn ra máu, bây giờ cậu vẫn chưa khôi phục.
Trên người Thời Tuyết Chiết có một mùi gì đó không thể miêu tả rõ, không khó ngửi nhưng cũng không dễ ngửi, lúc y đến gần Tạ Miên dường như còn phóng ra một luồng áp bách vô hình, bao vây quanh cậu.
“Ta tới là để giúp ngươi.”
Tạ Miên không nói tiếng nào mà lập tức vung nắm đấm, một tay Thời Tuyết Chiết che miệng khẽ ho, thoải mái tránh né được cú đánh của cậu, sau đó cười nói: “Ngươi không muốn biết Phạm Lam là người như thế nào sao?”
Cậu lạnh nhạt đáp: “Không cần ngươi nói.”
Vừa nghe cậu nói vậy, Thời Tuyết Chiết lập tức hiểu ra, y “ồ” một tiếng thật dài: “Xem ra hắn đã nói cho ngươi biết, nhưng hắn có nói cho ngươi biết chuyện ngươi chính là Quỷ Vương tiền nhiệm, trải qua thiên phạt bị đánh ra hồn thể không?”
“Cái gì?”
Thời Tuyết Chiết thả tay xuống, hai tay cũng đút vào trong ống tay áo, chẳng qua y làm động tác này không bằng Phạm Lam, có chút quỷ dị, cộng thêm gương mặt trắng bệch của y càng thêm kỳ quái.
“Đại khái là… Không nhớ rõ là bao nhiêu năm về trước, Tiểu Quỷ Vương tiền nhiệm trải qua thiên phạt, vì tuổi quá nhỏ chịu không nổi, rất nhiều hồn thể nhân cơ hội trốn thoát, chạy tới nhân gian.” Dường như y nhớ đến điều gì, hai đầu lông mày cau chặt, hơi cắn chặt răng một cái rồi thả lỏng, làm ra vẻ ung dung nói: “Tuy tam giới hoàn toàn do địa phủ định đoạt, nhưng dù sao Bát gia không bằng năm đó, thiên giới và nhân gian thật sự không có tính toán khác sao?”
Tạ Miên bình tĩnh nhìn chằm chằm Thời Tuyết Chiết, vẫn không lên tiếng.
Thời Tuyết Chiết biết cậu không tin y, vốn cũng không phải đến để trò chuyện bèn nói thẳng: “Phạm Lam tìm được ngươi, sau đó để một cặp tiểu yêu làm cha mẹ ngươi, nuôi ngươi đến năm mười tám sẽ mang đến tiệm quan tài. Một khi thiên giới và địa phủ bùng nổ mâu thuẫn, nếu thắng thì đương nhiên tốt rồi. Nhưng nếu thua thì ngươi sẽ bị đẩy ra gánh tội thay.”
Tạ Miên vẫn cảm thấy Thời Tuyết Chiết đang đánh rắm, cho đến khi y đột nhiên nhắc đến cha mẹ cậu, hòn đá nhỏ trong túi bỗng sáng lên. Cậu thò tay vào túi lấy nó ra.
Chữ trên hòn đá từ từ chuyển động giống như nước chảy thật chậm vậy, một luồng khí gì đó giống linh lực từ lòng bàn tay cậu truyền vào hòn đá, những hình ảnh mơ hồ ban đầu lập tức trở nên rõ nét như tầm nhìn được điều chỉnh tiêu cự.
Trong đầu Tạ Miên lập tức nổi sóng to gió lớn, từ khi linh lực tưới vào, hình ảnh cũng lướt qua rất nhanh, giống như kính vạn hoa bị mất điều khiển.
— Dù là người hay là thần thì cũng phải chết, chấp niệm của ngươi không nên sâu như vậy.
— Nếu giết người không thể giúp ngươi bình tĩnh, vậy ngươi thử lắng nghe trái tim của ngươi xem, nó sẽ nói cho ngươi biết đáp án.
Ký ức mãnh liệt tràn vào đầu, Tạ Miên không chịu nổi, suy yếu quỳ xuống đất, cực kỳ khó chịu ôm đầu, lồng ngực đau đớn như bị ai đó xé toang.
Hòn đá lăn trên mặt đất mấy vòng, sau đó bị Thời Tuyết Chiết nhặt lên, y cầm trên đầu ngón tay ngắm nghía rồi ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
Y bày vẻ mặt thương xót, nhỏ giọng nói: “Người như Phạm Lam, mấy vạn năm trôi qua như nước lũ, làm sao còn biết yêu?”
Giọng nói lọt vào tai Tạ Miên lạnh lẽo đến thấu xương, khiến cậu như bị đông lạnh, không khống chế được mà phát run, nhưng lại không nhúc nhích được. Cậu quỳ dưới đất, bị động nghe từng câu từng câu của Thời Tuyết Chiết mà không há miệng nổi, đầu ngón tay cũng chạm chạp đến đáng sợ, chỉ có ý thức là vẫn còn.
“Phạm Lam từng bước dạy ngươi, tự tay hướng dẫn ngươi, thật ra chính là đang lợi dụng ngươi, là một nước cờ của địa phủ.”
“Ngươi nhìn sợi dây đỏ trong lòng bàn tay ngươi đi, đó là dấu hiệu hắn đưa cho ngươi.”
“Trên cổ tay ngươi có tóc của hắn, dùng để khóa hồn phách của ngươi. Ngươi có biết tại sao ngươi không tra được cha mẹ mất tích ở đâu không? Vì cha mẹ ngươi cũng là nước cờ của hắn.”
Thời Tuyết Chiết làm như thở dài nói: “Phạm Lam là người như vậy, giống như mây mù núi xa, người khác vĩnh viễn không thể chạm đến, cao cao tại thượng.”
Tạ Miên cắn đầu lưỡi, giữ cho bản thân tỉnh táo. Dường như Thời Tuyết Chiết đã nói xong, y bỗng đứng thẳng người lên, từ trên cao nhìn xuống cậu, che miệng ho khan hai tiếng. Y thoáng nhìn về phía bóng tối rồi chợt lách người biến mất, chỉ để lại cái mùi rất nhẹ và những câu nói quanh quẩn trong đầu Tạ Miên.
Cơ thể cậu như thoát khỏi giam cầm, mất hết sức lực té xuống đất, cậu chật vật chống tay thở dốc.
Tiếng bước chân rất nhẹ vang lên, nhưng Tạ Miên lập tức nhận ra, ngoài trừ việc cậu vô cùng quen thuộc tiếng bước chân này thì người có thể làm Thời Tuyết Chiết sợ hãi như vậy chỉ có một.
Phạm Lam!
Một mùi hương thoang thoảng chui vào mũi cậu, Tạ Miên nhìn thấy hắn hơi cúi người xuống, mái tóc lạnh như băng lướt qua gò má, rũ xuống cổ tay cậu, hắn nhẹ nhàng bế cậu lên.
Phạm Lam vừa từ địa phủ trở về, mang theo hơi lạnh và lệ khí được áp chế gần như nhìn không ra. Tạ Miên nhìn vào mắt hắn, khó khăn nói: “Vừa rồi Thời Tuyết Chiết đã đến.”
Phạm Lam đáp: “Tôi biết.”
“Mục Yêu mất tích, có phải đã bị y bắt đi rồi không? Còn có Ngôn Linh Điểu dẫn chúng ta đến đây, tất cả quỷ ở đây đều…”
“Tôi cũng biết rồi.”
Tạ Miên nhìn mặt hắn, sau đó vòng tay ôm lấy cổ hắn, tay kia quấn lấy tóc hắn, nhỏ giọng thăm dò: “Thời Tuyết Chiết còn nói về thân thế của em.”
Phạm Lam khựng lại nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục đi về phía trước. Ở góc độ này, Tạ Miên chỉ có thể nhìn thấy một chút xương hàm bị tóc che khuất, vừa lạnh vừa cứng rắn.
“Anh, không nói gì đi?”
Chỉ dựa vào lời nói của Thời Tuyết Chiết thì đương nhiên cậu không tin, nhưng ký ức đột nhiên chui vào đầu và Phạm Lam đột ngột xuất hiện ở đây khiến cậu cảm thấy hơi kỳ lạ. Rõ ràng Mục Yêu chưa kịp thông báo cho Phạm Lam biết.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào trán cậu, giọng nói lạnh như băng: “Ngủ đi.”
Tạ Miên nắm chặt tay áo hắn không buông, cố gắng mở to hai mắt giữ bản thân tỉnh táo, cuối cùng chỉ thấy vẻ mặt hờ hững của hắn, Phạm Lam không chút cảm xúc quay đầu đi.
“Phạm… Lam…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...