Tiệm Quan Tài Phố Tây

Giữa ban ngày, mặt trời chói chang chiếu vào đầu, người trên đường rất thưa
thớt, cửa hàng mặt tiền ven đường cũng rất quạnh quẽ, những tiểu nhị
ngồi trong quán cũng phờ phạc ỉu xìu y như Đỗ Tuyền, khách ngồi trong
quán trà uống trà cũng không chịu nổi than thở thời tiết hôm nay.

Bỗng nhiên ánh mắt mọi người đều tập trung lên trên đường, có người giục đồng bạn bên cạnh:“Xem kìa xem kìa, mau nhìn bên kia!”

Một lão đạo mặc đạo bào màu xanh xám chậm rãi đi trên đường, cái này vốn không có gì đáng để người ta chú ý. Nhưng bên người hắn lại mang theo
một vị mỹ nhân tuyệt thế. Nàng không đánh phấn trang điểm chỉ để mặt mộc đã khiến người ta ko tài nào dời mắt, trên mái tóc dài cài hai chiếc
trâm vô cùng đơn giản, người biết nhìn hàng liếc mắt một cái đã có thể
nhìn ra đó là ngọc Dương Chi [1] vô giá. Bộ váy dài màu tím nhạt được
thợ khéo chế tác cực kỳ cẩn thận, trên váy thêu mấy con chim non hoa gấm rực rỡ bằng chỉ bạc. Dưới chân là một đôi giầy thêu trắng như tuyết,
không dính một hạt bụi nhỏ. Cô gái dáng người thướt tha, nhanh nhẹn hoạt bát, đi bộ mà như lướt trên mây, giống như tiên tử trên trời. Như vậy
khiến đám đàn ông hai bên đường nhìn mà sắp rơi cả tròng mắt. Mĩ nhân
như vậy vốn đã khiến người ta chú ý, huống chi còn sóng vai cùng một lão đạo sĩ đi trên đường, thật kỳ lạ!

Bạch Nham hơi hơi lắc đầu, nói nhỏ:“Nàng không thể thu liễm một ít sao?”

“Ta vốn không muốn ra ngoài, là ngươi kéo ta ra, sao giờ lại trách ta?”

“Ai…… Khuôn mặt nàng như vậy…… Tai họa tai họa!”

“Hừ! Ngươi quản được sao? Ta sinh ra đã như vậy, ngươi không hài lòng cũng đành chịu.”

“Nếu nàng muốn vậy đổi một khuôn mặt bình thường một tẹo. Đối với nàng chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

Đôi mắt đẹp của cô gái khẽ liếc, lườm Bạch Nham một cái, nói:“Bổn tiểu
thư không muốn. Muốn ta giống ngươi biến thành cái bộ dáng vừa già lại
vừa xấu chi bằng bảo ta tan thành mây khói luôn đi.”

Bạch Nham bất đắc dĩ vỗ trán, không tranh cãi với nàng nữa.

Chẳng bao lâu hai người đã tới phủ Lâm gia. Nói với người gác cổng lý do đến liền lập tức được đưa vào trong phòng, Trần tổng quản đi ra tiếp
đón.

Trong khi chờ đợi Lâm phu nhân đi ra tiếp đãi bọn họ, hai người ngồi ở trong phòng uống trà.

Bạch Nham hỏi: “Nàng có cảm thấy được cái gì không ổn không?”

“Trạch viện bình thường, không có yêu khí. Nhưng trong nhà vừa mới có
người chết mà không có khí của xác chết thối dường như rất kỳ lạ.”

“Gia phó gặp trên đường cũng không có gì khác thường, không nhập ma cũng không có dấu hiệu bị nhập, bình thường dường như rất không bình

thường.”

Cô gái cười cười, châm chọc nói:“Ngươi cho rằng đạo hạnh của ngươi là
Hoả Nhãn Kim Tinh [2] à? Chỉ vậy đã khẳng định không có thần ma yêu
nghiệt có thể lừa dối qua mặt ngươi sao?”

Bạch Nham đáp:“Nếu thực sự gặp được đối thủ cao thâm như thế, vậy nàng nên vui vẻ.”

“Hử?”

“Có thể thu yêu nghiệt đạo pháp cao thâm như vậy, ta sẽ cởi bỏ một đạo phong ấn cho nàng, quyết không nuốt lời.”

Cô gái nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.

Lâm phu nhân được thị nữ dìu vào phòng, Trần tổng quản tiến lên nghênh
đón, Bạch Nham và chưởng quầy Ly đứng dậy nhìn về phía vị Lâm phu nhân
trẻ tuổi thần kỳ này.

Lâm phu nhân da trắng xinh đẹp, dáng người yểu điệu động lòng người,
nhìn qua cùng lắm thì mới hơn hai mươi tuổi hoa, nhưng khuôn mặt tiều
tụy đã làm giảm mất ba phần rực rỡ. Một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp gả
cho một người đàn ông năm sáu mươi tuổi làm vợ kế, thật sự có chút bất
đắc dĩ khiến người khác nhìn mà tiếc hận. Càng làm cho người ta thổn
thức hơn là lão gia Lâm phủ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, để lại một
thiếu phụ xinh đẹp như vậy thủ tiết.

Trần tổng quản giới thiệu với Lâm phu nhân:“Phu nhân, vị này là đạo trưởng Bạch Nham, đây là chưởng quầy Ly.”

Hai tay Chưởng quầy Ly nắm lại giấu trong ống tay áo rộng thùng thình niệm một cái pháp quyết.

Lâm phu nhân nhìn chưởng quầy Ly đăm đăm, một hồi lâu mới phản ứng lại, thi lễ nói:“Chưởng quầy Ly.”

Lâm phu nhân là một mỹ nữ xinh đẹp như hoa tuyệt sắc khuynh thành, nhưng lần đầu tiên nàng thấy chưởng quầy Ly liền chấn động. Nàng chưa bao giờ gặp qua cô gái nào xinh đẹp như vậy, không biết nên hình dung vẻ đẹp
của nàng ta như thế nào, thậm chí không biết rốt cuộc nàng đẹp đến mức
nào. Cảm giác kia giống như tất cả mọi từ ngữ để ca ngợi vẻ đẹp của
người con gái trên đời đều không miêu tả ra được một phần mười mị lực
của nàng, tất cả mọi cô gái trên đời ở trước mặt nàng đều tự biết thua
kém mà xấu hổ.

Bạch Nham cảm nhận được động tác nhỏ của chưởng quầy Ly, không khỏi nhíu
nhíu mày, trừng mắt liếc nàng một cái, dường như là đang nói:“Nàng muốn
làm cái gì?”


Chưởng quầy Ly chợt nhíu mày, lấy ánh mắt đáp trả:“Ai cần ngươi lo!”

Bạch Nham thu hồi ánh mắt, nói với Lâm phu nhân:“Lâm phu nhân, nếu không ngại để bần đạo vòng quanh quý phủ một vòng, xem qua bố cục phong thuỷ
của quý phủ. Bằng không xin phu nhân đưa chưởng quầy Ly đi bái tế Lâm
lão gia và Lâm tiểu thiếu gia trước.”

Lâm phu nhân sững sờ đáp:“Được được, để ta sai hạ nhân đưa đạo trưởng đi một vòng. Trần tổng quản đã nói cho ta, chưởng quầy Ly sẽ đến đo chiều
dài cho tiểu thiếu gia, vậy xin mời theo thiếp thân đến đây.”

Chưởng quầy Ly vừa đi vừa hỏi:“Lâm phu nhân xin thứ lỗi cho ta mạo muội, xin hỏi phu nhân gả cho Lâm lão gia bao lâu rồi?”

Lâm phu nhân ngẩn người, không rõ nàng vì sao lại hỏi vấn đề râu ria như vậy, nhưng xuất phát từ lễ phép vẫn thành thật trả lời :“Đã hai năm.”

“Vậy cơ thể Lâm lão gia vẫn luôn khỏe mạnh chứ?” Tình huống khác thì có
thể chưởng quầy Ly không rõ nhưng Lâm lão gia này nhất định là một lão
già háo sắc, bằng không sao có thể lấy một mỹ nhân còn nhỏ tuổi hơn con
mình làm vợ kế.

“Vâng, thân thể lão gia vẫn luôn khỏe mạnh, giờ Thìn (7 đến 9 giờ sáng)
hàng ngày còn tập quyền trong viện, nói là cường thân kiện thể, ngoại
trừ ngày lễ ngày tết, ngay cả rượu cũng không uống nhiều. Ai ngờ trong
nhà gặp bất hạnh, đứa cháu trai được thương yêu nhất lại ra đi trước ông ấy, ai……”

“Vậy còn tiểu thiếu gia thì sao? Trước nay vẫn không ốm đau bệnh tật gì chứ?”

“Đúng vậy, một đứa bé tám tuổi hơi nghịch ngợm, khó tránh khỏi va chạm
nhưng từ trước đến nay không bệnh tật, ngay cả cảm mạo cũng rất ít bị.”

Chưởng quầy Ly khẽ gật đầu, không hỏi nữa. Không bao lâu hai người đã đi đến phòng ngủ của Lâm lão gia.

Lâm phu nhân đẩy cửa phòng mời chưởng quầy Ly tiến vào. Trong phòng tràn ngập mùi hôi, Lâm phu nhân giải thích nói:“Lão gia đã tắt thở hai ngày, nhưng thi thể tiểu thiếu gia mặc dù lạnh nhưng không thối, khiến lòng
ta hoảng sợ không thôi, cũng không biết nên làm gì với xác của lão gia
bây giờ. Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, thiếu gia lại đau lòng quá mức khó có thể kìm chế, hai ngày qua cũng ngây ngây dại dại, trong nhà
không có người làm chủ nên vẫn trì hoãn. Xác lão gia…… Ta cũng không
biết nói như thế nào mới tốt.”

Không đợi Lâm phu nhân nói thêm nữa, chưởng quầy Ly đã tự đi tới bên giường Lâm lão gia, nhìn thi thể.

Chưởng quầy Ly quay người lại, thấy Lâm phu nhân đứng xa xa, nói:“Lâm phu nhân, xin thứ cho ta vô lễ .”


Chưa kịp để Lâm phu nhân phản ứng, chưởng quầy Ly đã đưa tay xốc tấm vải trắng trên người Lâm lão gia ra, thậm chí còn lấy tay chạm vào thi thể.

“A!” Lâm phu nhân không khỏi kêu nhỏ một tiếng lấy hai tay che mắt : “Chưởng quầy Ly, xác chết này vẫn không nên xem thì hơn!”

Chưởng quầy Ly mở tiệm quan tài, sao lại sợ thi thể cơ chứ.

Thi thể Lâm lão gia đã hư thối không ở mức bình thường nữa rồi, thậm chí không thể nói là hư thối. Da thịt Lâm lão gia đã héo rút tiều tụy, còn
hiện ra màu xanh lam nhạt, trên da phủ một lớp chất lỏng màu trắng sữa
dinh dính. Mà mùi thối thi thể phát ra không phải mùi hôi của xác chết,
lẫn trong đó có vài mùi nữa.

Chưởng quầy Ly kiểm tra kỹ lưỡng nhưng không nói bất kỳ lời nào với Lâm
phu nhân, chỉ nói:“Không biết phu nhân có thể đưa ta đi xem xác tiểu
thiếu gia không?”

Lâm phu nhân không nghi ngờ gì gật gật đầu đưa chưởng quầy Ly đến phòng tiểu thiếu gia ở phía Tây.

Muốn nhìn xác tiểu thiếu gia khó hơn là nhìn xác Lâm lão gia bởi vì Lâm
thiếu phu nhân ôm chặt thi thể con trai không buông, cuộn mình trên
giường không cho phép bất cứ ai lại gần. Vừa thấy Lâm phu nhân và chưởng quầy Ly đến liền gào lên tay đấm chân đá, nói cái gì cũng không cho các nàng chạm vào, ngay cả liếc nhìn một cái cũng không được.

Chưởng quầy Ly phiền lòng với người đàn bà điên này, vì thế âm thầm niệm quyết định thân Lâm thiếu phu nhân và Lâm phu nhân, còn mình tự đi xem
xác Lâm tiểu thiếu gia không phân hủy.

Chưởng quầy Ly niệm chú ngữ lập tức khiến Bạch Nham chú ý, hắn lặng lẽ thở dài, đã không kịp ngăn cản thì cứ kệ nàng đi.

Bạch Nham dạo qua toàn Lâm phủ rồi quay về đại sảnh chờ Lâm phu nhân và chưởng quầy Ly trở về.

Đến khi Lâm phu nhân tiễn Bạch Nham và chưởng quầy Ly đi, nàng vẫn không phát hiện có gì khác thường, chỉ nghĩ vì Lâm thiếu phu nhân ngăn cản
nên chưởng quầy Ly không thể nhìn thấy thi thể tiểu thiếu gia. Mà chưởng quầy Ly đã hỏi nàng chiều cao của tiểu thiếu gia, nhận lời hai ngày nữa sẽ đưa hai cỗ quan tài một lớn một nhỏ tới, khiến nàng thở phào nhẹ
nhõm.

Khi Bạch Nham và chưởng quầy Ly trở về nhà mặt trời đã xuống núi, Đỗ Tuyền cũng đã đóng cửa tiệm về nhà.

Ba người ngồi vây quanh bàn, Đỗ Tuyền tò mò hỏi:“Lão đạo, Lâm gia xảy ra chuyện gì? Ngươi và chưởng quầy đi xem có thu hoạch được gì không?”

Bạch Nham nói:“Thu hoạch thì có nhưng không nhiều. Phong thuỷ Lâm phủ
không có vấn đề, vấn đề không xuất phát từ Lâm phủ hoặc hạ nhân Lâm phủ. Cái chết của Lâm lão gia và Lâm gia tiểu thiếu gia không dễ dàng giải
quyết đâu.”

“Nói cũng như không.” Chưởng quầy Ly cười nhạt, nói,“Thi thể Lâm lão gia ta đã xem rồi, là do bị hút khô tinh khí, nhưng theo cách rất chậm, thế nên thi thể Lâm lão gia mới lưu lại ‘Nước Quỷ Thi’ hơn nữa xác chết còn chưa thối đã khô héo.”

“Nước Quỷ thi?” Đỗ Tuyền kinh ngạc nói,“Là cương thi sao?”

Chưởng quầy Ly khẽ lắc đầu nói:“Còn chưa chắc chắn, có thể dùng phương
thức thong thả mà không dễ phát hiện để hấp thu tinh phách con người chỉ có Phi thi cao đẳng hoặc Bạt [1] thôi. Nếu thật sự đụng phải thì quả
thực rất phiền đó.”


Đỗ Tuyền kinh ngạc nhìn Bạch Nham, Bạch Nham cũng hỏi:“Vậy tiểu thiếu gia Lâm gia thì sao?”

“Lâm gia lạ nhất là tiểu thiếu gia này,” Chưởng quầy Ly đứng dậy, chậm
rãi đi lại, từ từ nói,“Xác đứa bé kia không thối không nát không xấu là
do nó đã chết nhưng bị hạ chú, phòng ngừa xác chết hư thối.”

“Hạ chú?” Bạch Nham rốt cục không khỏi nghi hoặc,“Cương thi hút tinh
phách con người thì có thể hiểu được. Nhưng có liên quan gì đến cái chết của tiểu thiếu gia, vì sao phải bảo vệ thi thể đứa nhỏ này?”

Chưởng quầy Ly nói:“Ta đã hỏi Lâm phu nhân, trong Lâm phủ không có người tu đạo, không ai có khả năng hạ chú.”

Đỗ Tuyền hỏi:“Cô xác định Lâm phu nhân nói thật sao?”

Chưởng quầy Ly tà mị cười, nói:“Ta cũng hạ chú trên người nàng ta, nàng
ta sẽ không thể nói dối ta, trừ phi đạo hạnh của nàng cao hơn ta.”

“Vậy nếu Lâm phu nhân chính là nữ Bạt thì sao?” Đỗ Tuyền lại hỏi.

Bạch Nham lắc đầu nói:“Bây giờ rất khó có thể kết luận, nếu nàng ta thật sự là nữ Bạt có đạo hạnh ngàn năm, cũng đã tu luyện thành ma, vậy muốn
che giấu khí trước mặt chúng ta là điều không thể.”

Chưởng quầy Ly nói với Bạch Nham:“Cởi bỏ một đạo phong ấn trên người ta. Lấy pháp lực của ta bây giờ có lẽ không ứng phó được với nữ Bạt.”

Bạch Nham nhìn chăm chú vào chưởng quầy Ly nhất thời khó hạ quyết định.
Cởi bỏ một đạo phong ấn trên người chưởng quầy Ly quả thật có thể tăng
pháp lực, muốn ứng phó với nữ Bạt cũng sẽ không khó khăn. Nhưng một khi
phong ấn được cởi bỏ, chưởng quầy Ly sẽ càng không chịu để Bạch Nham
trói buộc, kết quả này khác nào thả hổ về rừng. Đối phó với chưởng quầy
Ly còn khó hơn nữ Bạt.

Bạch Nham suy nghĩ một hồi, nói:“Là Phi thi hay là Bạt còn chưa thể kết luận, phong ấn của nàng tạm thời không thể giải.”

Đỗ Tuyền chống cằm, nhìn Bạch Nham lại nhìn chưởng quầy Ly, nhìn hai
người mắt to trừng mắt nhỏ lườm nhau, không khỏi thở dài nói:“Ai, hai
người cứ từ từ mà lườm, ta về phòng trước.”

Đỗ Tuyền đi rồi, chưởng quầy Ly cũng dịu xuống, lại ngồi xuống,
nói:“Chúng ta mới đến, còn chưa rõ nơi này do ai đứng đầu. Tội gì phải
xen vào việc của người khác đắc tội lung tung với đám ngưu quỷ xà thần,
ta nói, chi bằng mặc kệ việc này đi, làm hậu sự cho người chết là được
rồi. Mà kiếp số của Tiểu Tuyền cũng sắp đến rồi, giúp hắn độ kiếp bình
an mới là chuyện nên làm, đừng lo chuyện bao đồng.”

Bạch Nham khẽ thở dài một cái, từ chối cho ý kiến.

“Ta nói này lão đạo, ngươi không muốn phi thăng, cái trò làm việc thiện
tích đức nên giao cho đám đạo sĩ hòa thượng muốn phi thăng thành tiên
làm đi.” Chưởng quầy Ly không cần phải nhiều lời nữa, đi thẳng vào nội
thất nằm soài lên giường không thèm để ý tới Bạch Nham nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui