Tiệm Lẩu Âm Dương


Kể từ khi lên đại học cô chưa từng hỏi xin tiền của cả nhà, chỉ hi vọng phụ huynh mình có thể tiết kiệm tiền để dưỡng lão.

Ở tuổi 30 mới được phép nhận con nuôi, vì vậy khi hai người nhận nuôi cô, họ đều đã ngoài 30 tuổi.Hai mươi năm trôi qua trong tích tắc, giờ đây họ đều đã ngoài năm mươi, đã đến cái tuổi cần được nghỉ hưu.Mạnh Hiểu Ni sụt sịt, nhỏ giọng đáp: "Mẹ, đợi con kết hôn còn lâu lắm."Cô không muốn rời xa cha mẹ chút nào.Người đã chết có thể biến thành quỷ.

Ngay cả sau khi chết đi, cô ấy cũng muốn trở thành người một nhà với cả hai người.Người của thế hệ trước đều có suy nghĩ truyền thống như vậy, bà lập tức nghiêm mặt: "Sớm cái gì nữa? Cái nhà này đến tận năm sau mới giao, sau đó còn cần sửa sang lại, đợi trang trí xong xuôi cũng phải mất hơn một năm mới có thể vào ở.


Lỡ như con có bạn trai mà muốn kết hôn ngay, không chừng căn nhà này còn không theo kịp tiến độ nữa đấy.”Mạnh Hiểu Ni: "...!Mẹ, lỡ không tìm thấy thì sao ạ?"Mẹ Mạnh nghe vậy, tâm trạng dịu lại trong phút chốc: “Không cần gấp, mẹ sẽ không thúc giục con đâu.”Mạnh Hiểu Ni hăng hái gật đầu.Cô nói với mẹ Mạnh một cách rất nghiêm túc: "Việc trang trí nhà cửa cứ để sau, chúng ta phải hoàn thành nhà hàng lẩu trước đã.

Sau đó chắc chắn sẽ có tiền để trang trí nhà cửa.

Con muốn kiếm thật nhiều tiền cho hai người."Mẹ Mạnh nghe vậy cười khúc khích: “Được, kiếm thật nhiều tiền.”Mẹ Mạnh biết rằng Mạnh Hiểu Ni đang nghiêm túc, nhưng bà không biết Mạnh Hiểu Ni nghiêm túc như thế rồi sẽ xoay sở như thế này.Khi Mạnh Hiểu Ni đang viết luận án, cô đã lập kế hoạch mở cửa hàng bằng cách tham khảo các cửa hàng trực tuyến và cửa tiệm có thương hiệu nổi tiếng.


Cô cũng tìm các cựu sinh viên để thiết kế và thu thập nhiều công thức nấu ăn.Tất cả đều là công thức dạy nấu ăn trong các nhà hàng lẩu.Bây giờ cửa hàng vẫn còn nhỏ, các công thức nấu ăn cần phải được lựa chọn cẩn thận, không chỉ phản ánh hương vị đặc sắc của địa phương mà còn phải thơm ngon.Cô không vội vàng đưa cho mẹ Mạnh xem ngay.Mắt mẹ Mạnh bị viễn thị, lại chưa từng nhìn thấy thứ gì gọi là kế hoạch kinh doanh nên nhất thời sẽ không hiểu được.Mạnh Hiểu Ni đặt đồ vào phòng, mẹ Mạnh quan tâm cô: "Con có muốn ăn lẩu không? Đã ăn gì trên tàu cao tốc chưa? Mẹ từng nghe người ngoài nói về mùi vị trong đó rồi, cắn một miếng mà không cảm thấy vị gì hết.”"Con đã ăn mì, có cả hải sản trong đó, còn cho thêm bột ớt do nhà mình làm nữa." Mạnh Hiểu Ni khá kiêu ngạo.Mẹ Mạnh vừa nghe thấy hải sản thì biết ngay là Mạnh Hiểu Ni đang ăn mì gói.Bà gấp gáp đi về phía cửa: "Con bé này, quả nhiên ở ngoài một mình sẽ không biết tự chăm sóc bản thân mình gì hết.

Mẹ đi hâm nóng đồ ăn, con mau xuống ăn nhanh lên.

Cũng không chịu nhìn lúc này đã là mấy giờ rồi, đến cả mẹ với cha con cũng thấy buồn ngủ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận