Tiệm Lẩu Âm Dương
Chờ trong tiệm hết khách, một nhà ba người ngồi vào bàn trò chuyện.“Làm phiền mọi người rồi.”Ba người nhà họ Mạnh nhìn ra cửa.Lúc này có một nam một nữ đang đứng ở cửa, trên mặt mỉm cười.
Hai người khoảng chừng 30 tuổi, xem dáng vẻ, hiển nhiên không phải khách quen của cửa tiệm.Người đàn ông lên tiếng trước: “Chào mọi người, chúng tôi là nhân viên của Cục Lâm nghiệp.
Xin hỏi cô có phải là cô Mạnh không? Chúng tôi đến muốn xem con vẹt hồng kia một chút.”Anh ta nhìn Mạnh Hiểu Ni dò hỏi.Ba người nhà họ Mạnh lập tức đứng dậy.Mạnh Hiểu Ni quan sát một nam một nữ này, gật đầu: “Đúng vậy, tôi tên Mạnh Hiểu Ni, gọi tôi là Tiểu Mạnh được rồi.
Đây là cha mẹ tôi.”Mẹ Mạnh nhìn hai người cười ngây ngô: “Để tôi rót trà cho hai vị, hai vị ngồi xuống rồi nói chuyện.”Cha Mạnh cũng vội vàng tiến đến đón hai người vào.Cha mẹ Mạnh quá khách sáo, làm hai nhân viên của Cục Lâm nghiệp mới vào cửa vội vàng lễ phép từ chối: “Cảm ơn, khách sáo quá rồi.
Chúng tôi đến xem con vẹt kia một chút, xem xong sẽ rời đi ngay.”Hai bên trò chuyện một hồi, cuối cùng hai nhân viên không từ chối được lòng hiếu khách của mẹ Mạnh, bưng chén trà ngồi xuống.Mạnh Hiểu Ni chạy lên lầu, vào phòng mình gọi Phượng Quỷ.Lúc này Phượng Quỷ còn đang tiêu thực.Thấy Mạnh Hiểu Ni bỗng nhiên đi vào, nó vươn cánh ra, nghiêng đầu: “Người tới rồi?”Mạnh Hiểu Ni nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói với Phượng Quỷ: “Tới rồi, nếu em muốn ở lại, chỉ cần nói mấy câu như là không muốn rời đi là được rồi.
Đừng thể hiện quá thông minh, thông minh quá cũng có thể sẽ bị mang đi.”Phượng Quỷ bay đến trên đầu Mạnh Hiểu Ni, kiêu ngạo nói: “Không ai có thể dễ dàng mang ta đi.”Vừa mới dứt lời, một người một chim nhớ tới cảnh ngày đó bị cảnh sát bắt đi, đồng thời quyết định tránh nói đề tài này.Mạnh Hiểu Ni mang Phượng Quỷ xuống lầu.Hai nhân viên dưới lầu vừa nhìn thấy Phượng Quỷ, lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hai mắt sáng lên.“Đây là Phượng Quỷ sao?”“Thật xinh đẹp!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...