Tiệm Lẩu Âm Dương


Nó quay đầu lại nhìn Mạnh Hiểu Ni.Mạnh Hiểu Ni ngồi dưới đất, im lặng sắp xếp những thứ cô đã mua.

Tóc cô được buộc lên một cách tùy tiện, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, mắt hạ xuống, khóe môi không có chút độ cong.Mặc dù ngoại hình và tính cách đều không nổi bật giữa đám đông, nhưng cô gái vốn dĩ không tầm thường này đang biểu đạt ý tốt theo cách riêng của cô ấy.


Ngay cả là đối với một con vẹt nhỏ yếu đến nỗi cô có thể bắt nó chỉ bằng một tay.Cho dù cách biểu đạt ý tốt này rất có vấn đề, bị nó hoàn toàn ghét bỏ.Phượng Quỷ thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn.Trong phòng, một người thu dọn đồ đạc, một chim tiếp tục ăn cơm, cực kỳ yên tĩnh.

m thanh dưới lầu mơ hồ truyền đến, cùng với tiếng dọn dẹp của Mạnh Hiểu Ni và tiếng nhai nuốt của Phượng Quỷ, khiến sự “yên tĩnh” trong phòng càng phóng đại đến vô tận.Một hồi lâu, Phượng Quỷ mở miệng: “Giữ lại cũng được.”Mạnh Hiểu Ni ngơ ngác nhìn Phượng Quỷ: “Sao?”Phượng Quỷ ngẩng đầu, nhắc lại lời mình mới nói: “Giữ lại mấy món này cũng được.


Nói không chừng ngày nào đó ngươi muốn nuôi một con chim khác.”Vốn dĩ Mạnh Hiểu Ni định giữ lại đồ, chớp mắt: “Ừm.”Cô nhìn trên mỏ Phượng Quỷ còn sót lại nước canh, còn nghiêm túc an ủi cô, cười rộ lên: “Nuôi dưỡng một mình em là đủ rồi, em chính là độc nhất vô nhị.”Phượng Quỷ nhìn chằm chằm vào Mạnh Hiểu Ni một lát, sau đó tiếp tục ăn cơm.Trên thực tế, nó loài là độc nhất vô nhị thật.Sau khi trận đại chiến long phượng kết thúc, trên thế giới chỉ còn sót lại một con phượng hoàng là nó.Được vẻ ngoài của Phượng Quỷ “chữa lành”, sau khi sắp xếp đồ đạc xong, Mạnh Hiểu Ni vui vẻ xuống lầu giúp đỡ việc nhà.Tất nhiên, buổi chiều không có nhiều việc cần cô phụ giúp.Nhân lúc này, cha mẹ Mạnh chia sẻ kinh nghiệm của họ khi mở cửa hàng cho Mạnh Hiểu Ni.

Bao gồm ở đâu mua được nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, ở đâu mua được đồ rẻ, thậm chí còn kể chút chuyện trong nhà của khách quen.Mạnh Hiểu Ni chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi một hai câu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận