Tiệm Lẩu Âm Dương
Sau khi Mạnh Hiểu Ni gọi điện xong, cô nhìn về phía bé Phượng Hoàng Quỷ.Bộ lông của cậu nhóc mềm mại và hồng hào, trông giống như một món đồ chơi nhỏ xinh xắn.
Đôi mắt đỏ hoe nó nhìn cô chằm chằm, như thể sợ rằng sẽ bị đổi chủ và gửi đi.À, cũng không hẳn là vậy.Phượng Hoàng Quỷ nghiêng đầu nói: "Trong nước này có dầu."Mạnh Hiểu Ni vội vàng chạy tới xem.Phía trên bát là một lớp dầu mỏng màu đỏ nổi lên.
Thoạt nhìn, đó là dầu từ nồi lẩu vừa rồi.Cô chợt nhận ra: "Chị vẫn chưa gội đầu!"Mạnh Hiểu Ni vội vàng lau miệng Phượng Hoàng Quỷ bằng khăn giấy ướt, đổi cho nó một bát nước khác.Phải tranh thủ thời gian gội đầu mới được!Cô giật tóc, hốt hoảng cầm chiếc khăn tắm chạy đi.Phượng Hoàng Quỷ nhìn thấy cô rời đi, dáng vẻ như một cục bột hùng dũng oai vệ có khí phách hiên ngang, tiếp tục đến bên cạnh bát uống nước.Sau khi uống thêm hai hớp, nó đã đập tan cơn khát trong miệng mình....Bữa tối, nhà họ Mạnh nấu một ít đồ ăn, hôm nay ăn bằng đồ ăn còn dư lại trong cửa hàng.Mạnh Hiểu Ni đặc biệt lấy một chén dưa hấu thái hạt lựu cho Phượng Hoàng Quỷ.Phượng Hoàng Quỷ cúi đầu chăm chú mổ dưa hấu, ăn hai ba miếng với tốc độ cực nhanh.Trong khi lúc ăn, mẹ Mạnh kể về câu chuyện phiếm mà bà vừa nghe được khi chơi mạt chược.
Cụ thể là cậu con trai ở khu phố đằng trước đã trúng tuyển vào một trường nào đó và sắp đi du học, dự định nửa năm sau sẽ quay về tìm một người bạn gái rồi kết hôn.Giống như Phượng Hoàng Quỷ, Mạnh Hiểu Ni cúi đầu chăm chú ăn cơm.Suy nghĩ của thế hệ trước thật đáng sợ, ý nghĩa đằng sau những câu nói đó khiến người ta sợ hết hồn hết vía.Sau khi ăn uống no nê, Mạnh Hiểu Ni xõa mái tóc bồng bềnh của mình ra, mặc bộ đồ ngủ ren màu hồng mà mẹ Mạnh đã mua, chuẩn bị làm ổ cho Phượng Hoàng Quỷ.Không có cây ngô đồng.Tạm thời cũng không có lồng chim.Không có thức ăn hay đồ chơi cho vẹt.Cô vừa đặt mua một vài món đồ lặt vặt trên mạng, chủ quán sẽ giao hàng vào ngày mai, sớm nhất cũng phải ngày mốt mới nhận được hàng.Cô cầm chiếc hộp làm bằng bìa cứng, dùng keo dán trong suốt dán các khe hở xung quanh: "Nhóc thích màu gì? Chị có rất nhiều sơn acrylic, vẽ lên sẽ không bị phai màu."Phượng Hoàng Quỷ bước từng bước nhỏ đi tới, liếc nhìn chiếc hộp carton xấu xí, khẽ nhúc nhích đôi cánh: "...Đây là cái gì?"Hộp bìa cứng chuyên dùng để chở những đồ vật nặng đến tiệm lẩu, trên đó có in logo thương hiệu thực phẩm rất lớn.
Bên trong hộp có một hoặc hai tấm ván bằng giấy nhô ra, ở giữa đục hai lỗ và cắm một thanh gỗ vào.Mạnh Hiểu Ni mỉm cười với Phượng Hoàng Quỷ, có chút phấn khích: "Tổ chim đó, chị có thể rắc vụn gỗ vào trong và trải một chiếc chăn nhỏ cho em.
Nếu em thích lông vũ, chị sẽ đặt hàng một ít, hai ngày sẽ đến nơi.”Phượng Hoàng Quỷ nhìn kỹ hộp bìa cứng cực kỳ thô sơ có mấy lỗ thủng: “Ngươi ngủ ở đâu?”Mạnh Hiểu Ni hất mặt về phía giường của mình: "Ở trên giường."Phượng Hoàng Quỷ lại chuyển ánh mắt sang giường của Mạnh Hiểu Ni.Trong căn phòng nhỏ, một chiếc giường đơn chiếm rất nhiều không gian.
Khăn trải giường tràn ngập hơi thở của một thiếu nữ, bộ chăn ga in hình hoa tươi nhỏ nhắn, chiếc gối bông êm ái rất phù hợp với cô gái ở độ tuổi đôi mươi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...