Chương 36: Cách kiếm tiền của mỗi người
Trình Tiểu Hoa bất an trở về phòng, nhập định tu luyện cũng không được nên đành ôm gối đi ngủ.
Trong mộng vậy mà còn xuất hiện hình ảnh Diêm La điện hạ tay cầm một bó hoa hồng lớn, quỳ một gối: “Hoa Hoa, gả cho ta nhé!”
Từ nhỏ đến lớn Trình Tiểu Hoa không hề có một đối tượng yêu đương nào, giờ thấy hoa hồng đỏ rực nên có chút ngây ngốc.
“Suốt tám nghìn năm qua, đây là lần đầu tiên bản quân tặng hoa cho người khác.
Nếu em từ chối, bản quân làm gì còn mặt mũi nữa?” Cảnh Thù nói xong, đem hoa nhét vào lòng cô: “Em nhận rồi thì tức là cũng đồng ý rồi.
Trước tiên để bản quân bóp chết em, sau đó chúng ta gặp lại dưới Suối Vàng nhé!”
“Á! Tôi không muốn chết!!!” Trình Tiểu Hoa giật mình tỉnh giấc, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Nhìn đồng hồ thấy đã hơn chín giờ sáng nên cô không ngủ tiếp nữa, tắm rửa rồi xuống tầng chuẩn bị buôn bán.
Mấy hôm trước, Tôn Danh Dương nhắn tin nói muốn xin nghỉ vài ngài.
Trình Tiểu Hoa sợ gã sẽ bị nhiệm vụ kia của Cảnh thù dọa chạy mất, nên cũng đồng ý cho gã nghỉ mấy ngài, coi như an ủi.
Cô để Sơn Miêu làm người giao hàng tạm thời, tự mình nấu hoành thánh, rồi làm luôn cả phần việc nhân viên phục vụ nữa.
Cảnh Thù đến quầy thu ngân ngồi xuống, cũng đã không còn bất thường nữa.
Nhưng Trình Tiểu Hoa lại cảm thấy có chút xấu hổ, cộng thêm lo lắng bị Cảnh Thù bóp chết nên luôn cách hắn một khoảng nhất định.
Đêm đến, Thường Tiểu Bạch và A Phòng theo thói quen đến ăn khuya.
Gần đây không thấy Thường Tiểu Bạch mua đồ về cho anh trai ăn khuya nữa nên Trình Tiểu Hoa mới hỏi chuyện cô bé.
Thường Tiểu Bạch cười ngọt: “Bữa khuya của anh em giờ có người lo rồi, sau này em không cần phải mua về nữa.”
“Ai lo thế?”
“Là bạn học của chị Tiểu Hoa đấy, không phải chị mai mối sao? Đáng tiếc thật ý, em còn muốn chị Tiểu Hoa làm chị dâu của em cơ mà.”
Trình Tiểu Hoa nghĩ ngay đến Triệu Mỹ Mỹ.
Lúc đó cô cũng không còn cách nào mới phải cho cô ấy số điện thoại của Thường Thanh.
Nhưng sau đó cô cũng không biết là bọn họ đã ở bên nhau nhanh như vậy.
“Người với ma cũng có thể yêu nhau được sao?” Tuy rằng Thường Thanh, Thường Tiểu Bạch đã thành Quỷ sai từ lâu nhưng trong mắt Trình Tiểu Hoa, họ vẫn chỉ là ma.
Nghĩ đến việc Triệu Mỹ Mỹ trang điểm tinh tế cùng một con ma đi dạo phố, thật sự cảm thấy có chút kỳ lạ.
A Phòng chen miệng: “Tiểu Hoa, giờ đã là thời đại nào rồi mà cô còn cổ hủ như vậy chứ? Chỉ cần Thường Thanh không làm gì ảnh hưởng đến công việc, thời gian rảnh rỗi anh ta thích tu luyện thì tu luyện, muốn yêu đương thì cứ yêu đương thôi.
Địa phủ Tư cũng không thèm quản mấy chuyện đó.
Chờ sau khi cô gái kia già rồi, chết đi, nếu hai người còn muốn ở bên nhau, thì lấy thân phận người nhà cũng xin Địa phủ Tư cho làm Quỷ sai là được rồi.”
Thường Tiểu Bạch nói: “Đúng thế.
Trước kia chị A Phòng cũng có tìm đối tượng, sau này…”
A Phòng cắt lời: “Tiểu Bạch, đang nói chuyện anh em, đừng có lôi chị vào như thế.”
Trình Tiểu Hoa nói: “Nhưng ma với người không thể có kết quả tốt đẹp mà? Phim truyền hình đều diễn như thế.”
A Phòng cười: “Đấy là con người các cô tự mình tưởng tượng ra thôi.”
Như vậy tức là Trình Tiểu Hoa cũng không cần lo lắng bị Cảnh Thù bóp chết, xuống Địa phủ cùng hắn yêu đương? Trộm nhìn Cảnh Thù đang giúp khách tính tiền, trong lòng Trình Tiểu Hoa trộm vui mừng.
“Khoan đã, sao lại vui nhỉ? Mình cũng đâu có thích hắn!”
Sau quầy thu ngân, bỗng nhiên Cảnh Thù cảm thấy trong lòng dâng lên một chút sợ hãi: “Người phụ nữ kia sao lại nhìn trộm bản quân? Còn cười kiểu quái dị gì thế kia? Có phải cô ta phát hiện ra cái gì rồi không?”
Sau khi hết ca đêm, Trình Tiểu Hoa về phòng, nhịn không được mà nhắn tin cho Triệu Mỹ Mỹ, hỏi chuyện của cô ấy với Thường Thanh.
Dù sao Thường Tiểu Bạch nói, mỗi ngày Triệu Mỹ Mỹ đều đưa đồ ăn khuya cho Thường Thanh nên có lẽ giờ này cô ấy vẫn còn thức.
Quả nhiên, Triệu Mỹ Mỹ nhanh chóng trả lời.
Nhắc tới một cái là mặt mày hớn hở nói về quá trình yêu đương.
Trên màn hình những tin nhắn thoại liên tiếp được gửi tới.
Phụ nữ lúc yêu đương thật đáng sợ!
Trình Tiểu Hoa không nhịn được mà hỏi: [Cậu không để ý chuyện anh ta là ma thật à?]
Triệu Mỹ Mỹ: [Ma cái gì mà ma? Người ta là Quỷ sai đấy nhé? Đẹp trai, lại còn không bao giờ già đi, tương lai còn có thể đưa tớ vào làm Quỷ sai, thoát khỏi nỗi khổ luân hồi.
Cái này thực sự là chuyện vô cùng tốt có được không? Sao tớ phải để ý chứ? Tớ quá may mắn luôn ý.
Cậu có thấy tớ nhìn người chuẩn không cơ chứ.]
Nghe cô ấy nói vậy, Trình Tiểu Hoa cũng cảm thấy hình như vô cùng thuyết phục.
Xem ra đúng là mình bảo thủ quá rồi.
Nghĩ thông rồi, cô cũng cảm thấy vui mừng thay cho bạn tốt, nên gửi mấy cái tin chúc phúc cho cô ấy.
Có lẽ Triệu Mỹ Mỹ đã bị đảo lộn ngày đêm mất rồi, cứ tám chuyện mãi thôi.
Từ chuyện yêu đương đến chuyện thú vị trên mạng.
Triệu Mỹ Mỹ: [Tiểu Hoa, cậu có xem phát trực tiếp không? Tớ bảo này, gần đây trong trò đánh bài có một người rất hot, cậu mau xem thử đi.]
Sau đó gửi qua một đường link, dù sao Trình Tiểu Hoa cũng đang nhàn rỗi, thế là ấn vào xem.
Vừa xem, hai mắt nhất thời trợn tròn.
Người xuất hiện trên bài phát trực tiếp không phải là ai khác mà chính là Diêm La Điện hạ luôn miệng nói mình không bán sắc, mình là người sống có nguyên tắc!
Có lẽ hắn vẫn nghĩ đây là hoạt động bán sắc nên trên hắn có quàng một cái khăn cổ màu đỏ, kéo cao lên che hết nửa khuôn mặt, chỉ lộ một nửa khuôn mặt còn lại.
Nhưng đôi mắt xếch cực kỳ xinh đẹp kia, tìm khắp thế gian không có người thứ hai để so sánh nên Trình Tiểu Hoa vẫn nhận ra ngay.
Cảnh Thù mặc bộ quần áo thể thao mà lần trước Trình Tiểu Hoa mua cho hắn ở huyện Thanh Thủy, cũng không biết hắn lấy đâu ra laptop, mở máy chơi đánh bài, còn di động thì dùng để phát trực tiếp.
Trình Tiểu Hoa lướt lướt đọc bình luận, rồi xem quà tặng:
[Trời ơi, đất ơi! Kỹ thuật chơi bài quá tốt, xem mãi mà vẫn không thấy idol thua một ván nào cả!]
[Xem đánh bài làm cái gì? Nhìn người là chính thôi! Trời ơi, tôi muốn liếm màn hình…]
[Idol, từ sau khi em xem anh phát trực tiếp thì giống như bị bỏ ngải, làm gì cũng nghĩ đến anh hết.
Cầu xin số điện thoại!]
[Cầu số! Cầu số!]
[Anh ơi, em đứng đây từ chiều qua.
Cầu số!!!]
…
Cảnh Thù không đọc bình luận trên di động, chỉ chăm chú đánh bài.
Nhưng hắn càng như thế, người xem lại càng phát cuồng vì sự lạnh lùng của hắn.
[Khăn quàng cổ rất đặc sắc, mua ở đâu vậy, tôi cũng muốn mua một cái!]
[Màu sắc rất đẹp, chắc là đắt lắm!]
[Idol, idol, cầu bỏ khăn quàng cổ xuống! Anh bỏ xuống rồi, mỗi ngày em đều tặng anh du thuyền xa hoa!]
Trình Tiểu Hoa cảm thấy khô héo lời.
Khăn quàng cô kia không phải là của cô sao? Lúc trước mua có mười lăm tệ ở một tiệm ven đường.
“Chờ chút, hắn trộm khăn quàng cổ của mình là để che mặt à? Không phải là có ý khác à? A, a, mẹ nó, đêm qua mình còn ở trước mặt điện hạ nói linh tinh cái gì thế không biết! Thật mất mặt quá đi!”
Sáng hôm sau, Trình Tiểu Hoa gặp Cảnh Thù trên hành lang, sau một vài giây sửng sốt đã xoay người bỏ chạy.
Thôi rồi, thôi rồi, giờ chỉ cần nhìn thấy điện hạ là nhớ đến cái khăn quàng cổ kia, nhớ đến cái khăn kia là lại nhớ đến những lời nhảm nhí mà mình nói đêm đó.
Nhưng cô còn chưa kịp chạy xuống tầng thì đã bị Cảnh Thù túm gáy giữ lại.
“Sao thấy ta lại chạy? Có phải cô làm chuyện gì có lỗi với bản quân rồi, đúng không?”
Trình Tiểu Hoa lắc đầu như trống bỏi.
Cảnh Thù biến ra một xấp tiền, nhét vào tay Trình Tiểu Hoa nói: “Cầm!”
Trình Tiểu Hoa đếm đếm, năm nghìn tệ, vô cùng kinh ngạc: “Điện hạ, ngài mới phát trực tiếp có mấy ngày mà đã kiếm được nhiều tiền vậy rồi sao? Cũng quá nhiều rồi đấy!”
Sắc mặt Cảnh Thù thay đổi: “Sao, sao cô lại biết rồi?”
Trình Tiểu Hoa vội che miệng: Nguy rồi, lỡ miệng nói ra rồi!!
Cảnh Thù thở dài, giọng điệu bi phẫn nói: “Dù sao bản quân cũng được coi là vị thần nổi tiếng sáu cõi, vậy mà cũng có ngày cúi mình trước sức mạnh đồng tiền.
Thật đáng buồn thay! Trình Tiểu Hoa, bản quân cảnh cáo cô, nếu cô dám nói chuyện này cho người khác biết, bản quân nhất định không tha cho cô!”
Trình Tiểu Hoa gật đầu như giã tỏi, trong lòng còn có chút cảm động.
Còn chưa hết cảm động, lúc tạm biệt Cảnh Thù xuống tầng thì bị dọa một trận.
Cửa tiệm năm mươi thước vuông chỗ nào cũng đầy chuột – chuột chết!
Sơn Miêu đúng ở giữa đám chuột chết, cười như một tên ngốc.
“Sao có nhiều chuột thế? Trước đây cũng đâu thấy trong tiệm chúng ta có chuột chứ?”
“Chị Tiểu Hoa, đây là sau khi tan làm em bắt ở mấy chỗ quanh đây đấy.
Chị xem xem có đủ để làm nhân hoành thánh không? Em nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được cách nào để kiếm tiền.
Sau đó em nghĩ đến, tiệm chúng ta mỗi ngày đều phải mua thịt, tốn không ít tiền.
Nếu có thể dùng thịt chuột thay thế thì có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn, cũng coi như là một cách kiếm tiền.”
Đây cũng là do Sơn Miêu từng ăn hơn một nghìn hồn, linh lực mạnh mẽ nên mới có thể bắt được nhìn chuột như thế.
Nếu là trước đây thì cậu cũng không thể làm được.
Khóe môi Trình Tiểu Hoa khẽ giật giật mấy cái: “Chị chỉ nghe nói có bánh bao thịt người, còn chưa từng nghe nói có hoành thánh nhân thịt chuột.”
Sơn Miêu nghiêm túc nói: “Thật thế sao? Thịt người cũng có thể dùng được? Vậy thì tốt rồi, giờ, mỗi ngày em sẽ mang về cho chị năm mươi cân thịt người nhé!”
“Đừng! Đừng! Đừng! Ăn thịt người là phạm pháp!!! Ăn thịt chuột,… mặc dù không phạm pháp nhưng cũng rất thiếu đạo đức.”
“Thiếu đạo đức?”
Trình Tiểu Hoa chán nản nhưng đối với ánh mắt thành thực của trẻ con nên phải nhẫn nại giải thích: “Con người không ăn thịt chuột, đa số là như vậy.
Chỉ có một số thương nhân gian xảo, mới dùng thịt chuột hoặc một số ít thịt kém chất lượng, không rõ lai lịch làm đồ ăn đem bán.
Chúng ta là cửa tiệm đàng hoàng, phải dùng cách thức đàng hoàng mới có thể buôn bán lâu dài được.”
Sơn Miêu có chỗ hiểu chỗ không nhưng vẫn thành thật gật đầu.
“Sơn Miêu, em còn nhỏ, không biết kiếm tiền cũng không sau.
Lát chị nói giúp em mấy câu, tuy rằng điện hạ độc miệng nhưng tâm địa vẫn khá tốt.
Chắc chắn sẽ không làm khó em đâu! Cứ yên tâm đi nhé.”
Sơn Miêu gãi đầu, vẫn có chút ủ rũ.
---
Hời, Triệu Mỹ Mỹ uy vũ :v cứ vậy mà có thể tán đổ Thường Thanh.
Tại hạ bái phục nhá
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...