Chương 35: Điện hạ thích Tiểu Hoa?
Lúc trở lại tiệm hoành thánh, trời đã tối rồi.
Ngồi xe cả một ngày, mọi người đều mệt, không muốn chuẩn bị đồ để bán nên tiệm vẫn chưa mở cửa.
Sau khi dọn dẹp trong tiệm, ăn cơm tối, Trình Tiểu Hoa triệu tập mọi người đến tham dự một cuộc họp nhỏ.
Cô húng hắng giọng, ngượng ngùng nói: “Tôi mới vừa tra sổ sách, gần đây trong tiệm chi tiêu hơi nhiều.
Đổi di động cho điện hạ hết bốn nghìn tệ, nộp phí bảo lãnh cho lão Tôn hết hai nghìn tệ, còn có lần ra ngoài này cũng chi dăm ba khoản nữa.
Hiện giờ, thẻ tín dụng của tôi còn thiếu nợ khá nhiều.
Hôm nay là ngày mùng một, vốn muốn phát tiền lương cho điện hạ, mua di động cho Sơn Miêu… giờ chắc qua tháng sau mới làm được.”
Sơn Miêu cười khanh khách: “Không sao đâu chị.
Dù sao em cũng chưa từng dùng di động suốt mấy trăm năm qua, giờ muộn một chút cũng được.”
Nhưng mấy trăm năm trước cũng không có di động đâu mà :3
“Điện hạ, có thể để tháng sau được không?”
Tính tình Cảnh Thù vốn khó chiều, Trình Tiểu Hoa rất lo lắng hắn tức giận, rồi bóp chết mình luôn.
Không ngờ là, Cảnh Thù không hề tức giận, lạnh mặt nói: “Vậy mùng một tháng sau, không được lừa bản quân đâu đấy.”
Trình Tiểu Hoa không khỏi mừng rỡ, Cảnh Thù điện hạ lại dễ thương lượng vậy sao? Đang muốn học giọng điệu của Tôn Danh Dương mà nịnh nọt mấy câu đã nghe thấy Cảnh Thù nói: “Trình Tiểu Hoa, không phải bản quân chê trách gì cô đâu nhưng nếu chỉ dựa vào tiệm hoành thánh này thì đến bao giờ cô mới trả hết được nợ tín dụng hả?”
“Cửa tiệm doanh thu thấp, không có cách nào khác mà” Trình Tiểu Hoa rất muốn nói: Nợ tín dụng kia cũng không phải tôi nợ.
Mà phải nhịn xuống, không dám nói ra miệng.
“Cô cứ tiếp tục bán hoành thánh của cô đi” Cảnh Thù chỉ Sơn Miêu và Tôn Danh Dương: “Hai ngươi theo bản quân nghĩ cách kiếm thêm thu nhập.”
Trình Tiểu Hoa, Sơn Miêu, Tôn Danh Dương đồng thanh hỏi: “Kiếm thêm thu nhập?”
Cảnh Thù nói: “Dựa vào thân phận cùng bản lĩnh của ba người chúng ta, kiếm tiền có khó khăn gì đâu chứ?”
Sơn Miêu, Tôn Danh Dương cùng lắc đầu, mắt thấy ánh mắt Cảnh Thù càng lúc càng lạnh, một yêu một quỷ lại cùng gật đầu.
Cảnh Thù nói: “Hôm nay là mùng một, chúng ta lập một mục tiêu, trước mùng một tháng sau, mỗi người kiếm được ba nghìn tệ, trả xong món nợ kia của Trình Tiểu Hoa.
À, nhưng cũng không được chểnh mảng công việc chính.”
Tuy rằng Sơn Miêu cảm thấy rất khó nhưng tính tình thật thà nên cũng không hỏi lại.
Tôn Danh Dương nói: “Điện hạ, ban ngày tôi còn phải kiêm đi giao hàng.
Buổi tối còn làm Quỷ sai, nhất là mấy ngày vừa rồi đi xa, nhất định là lượng công việc bị dồn lại nhiều hơn.
Thật sự không thể kiêm thêm việc nữa đâu.”
Cảnh Thù nói: “Công việc của Quỷ sai trước bình minh là xong.
Ngươi còn vài giờ, dù sao ngươi cũng không cần tu luyện, rất rảnh rỗi đấy thôi.” Trình Tiểu Hoa nhịn không được mà ngắt lời: “Điện hạ, ngài nói cũng bao gồm cả chính ngài nữa sao? Ngài đã nghĩ được cách gì rồi à?”
“Này, còn chưa nghĩ ra.
Bản quân có thân phận như nào chứ, ba nghìn tệ thì nhằm nhò gì? Cứ quyết như vậy đi.
Tan họp!” Cảnh Thù tiêu sái rời khỏi.
Trình Tiểu Hoa cảm thán: “Sao điện hạ lại thay đổi thành bất thường như này nhỉ? Ngài ấy vẫn nên là thiếu niên chơi điện tử dở kia thì hơn”
Tôn Danh Dương nói: “Có phải điện hạ bị cái gì đó kích thích rồi không?” Sơn Miêu nói: “Lúc đi đường, em thấy điện hạ nhìn trộm chị Tiểu Hoa mấy lần đấy.” Trình Tiểu Hoa giật mình: “Sao, sao thế? Ngài ấy lại muốn tôi mua cho cái gì à?”
Tôn Danh Dương nói: “Không phải đâu.
Nếu như thế, với tính cách của Điện hạ chắc chắn sẽ nói luôn rồi, không nhịn được lâu đâu.
Với kinh nghiệm của lão Tôn ta, một người con trai bỗng dưng chú ý một người còn gái, rất có thể là thích người ta rồi.
Đúng thế! Nhất định là điện hạ thích Tiểu Hoa!”
Trình Tiểu Hoa lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi cũng không phải mỹ nữ tuyệt sắc gì, không lọt vào mắt xanh của điện hạ được đâu… Không thể nào! Chắc chắn không phải vậy đâu!!!”
Tôn Danh Dương nói: “Điện hạ của chúng ta cũng không phải người nông cạn, chỉ trọng hình thức.
Tuy rằng Tiểu Hoa cô, ngực nhỏ, hơi thấp, người hơi gầy nhưng cũng không xấu.
Quan trọng là tính cách của cô rất tốt, dễ làm cho một người đàn ông lâu ngày sinh tình.”
Trình Tiểu Hoa nói: “Lúc anh khen người khác thì có thể đừng nói khuyết điểm của người ta ra trước được không?’
Tôn Danh Dương nói: “Quan trọng là điện hạ của chúng ta đã độc thân suốt tám nghìn năm, rất dễ đói quá mà ăn bừa đấy!!!”
Trình Tiểu Hoa: “…”
Tôn Danh Dương vỗ đùi: “Nhất định là như vậy rồi! Hoa này, về sau cô đi theo Điện hạ phát đạt rồi thì cũng không được quên tôi đâu đấy!”
Trình Tiểu Hoa: “…”
Sơn Miêu ngồi nghe, nhịn không được hỏi: “Chuyện này mà còn cần đoán à? Thích chị Tiểu Hoa là chuyện bình thường mà, tôi cũng thích này.”
Trình Tiểu Hoa nghiêm túc nói: “Sơn Miêu, em vẫn là con nít, không được nghĩ linh tinh.” Yêu tinh phải đến ba trăm tuổi mới trưởng thành.
Sơn Miêu mới chỉ hai trăm lăm mươi tuổi.
Cho nên lúc hóa thành hình người, cũng chỉ thành hình dạng thiếu niên mười lăm tuổi thôi.
Sơn Miêu gãi đầu, tỏ vẻ không hiểu.
Từ lúc Cảnh Thù ra nhiệm vụ một tháng phải kiếm được ba nghìn tệ, Tôn Danh Dương vô cùng buồn bực.
Lúc còn sống gã chỉ lo đọc sách, chưa từng kiếm tiền bao giờ.
Sau khi làm Quỷ sai chỉ một lòng muốn phản Thanh phục Minh, trong khi những Quỷ sai khác đều dùng thời gian rảnh rỗi để tu luyện thì gã lại đến tổ chức phản Thanh phục Minh.
Sau này triều Thanh sụp đỏ, gã làm việc này một chút, việc kia một chút, thời gian trôi qua nhanh.
Nhóm Quỷ sai được nhận vào cùng gã đã lên tới cấp T3 nhưng gã vẫn chỉ ở cấp T2.
Việc kiếm tiền càng không phải là sở trường của gã.
Càng nghĩ càng không thông, hay là đến một công trường nào đó làm khuân vác nhỉ? Dù sao gã có sức lực.
Gần đây, nhà ở đang được giá, Vọng Giang cũng có không ít công trường đẩy nhanh tiến độ mà làm việc cả ngày lẫn đêm, cho nên việc này cũng không khó tìm.
---
Hôm nay, Tôn Danh Dương vừa làm xong năm tiếng ở công trường, thấy trời cũng sắp trưa, phải quay về tiệm hoành thánh để giao hàng.
Nên thu dọn đồ đạc, vội rời khỏi công trường.
Ra đến cổng, gã nhìn trái nhìn phải, muốn tìm một chỗ không người đã xuyên không gian thì nghe thấy một giọng nam truyền đến: “Ông chủ Vương, chuyện của ông rất khó giải quyết, không ai dám nhận đâu.
Đến đạo quán? Mấy sư phụ trong đạo quán cũng sợ rồi, tuy không biết là cái gì tác oai tác quái nhưng thật sự cái đó có thể giết người!”
Người đàn ông vừa gác máy thì bị người vỗ vai từ phía sau.
Xoay người thì thấy một người thanh niên ăn mặc quái dị.
“Muốn tìm thầy pháp sao? Thực trùng hợp, tôi rất am hiểu mấy cái chuyện trừ tà này nọ.
Giá cả như thế nào vậy?”
---
Tạm không nói đến chuyện Tôn Danh Dương làm thầy pháp, hai ngày nay Trình Tiểu Hoa rất phiền não.
Lúc Tôn Danh Dương nói Cảnh Thù điện hạ thích cô, cô không tin đâu.
Nhưng mà mấy ngày nay, Trình Tiểu Hoa càng lúc càng cảm thấy biểu hiện của điện hạ rất lạ.
Thứ nhất, ít chơi điện tử hơn xưa.
Trừ những lúc rảnh rỗi vào ban ngay, cầm di động chơi mấy ván ra, còn những lúc khác thì không thấy chơi.
Buổi tối, thái độ đối với Tiểu Hoa cũng tốt hơn rất nhiều.
Thậm chí còn chủ động chỉ dạy Tiểu Hoa nên tu luyện như nào.
Ví dụ như sáng nay, hắn ra ngoài một lúc, đến khi về mua một chồng sách học tiếng Anh cho học sinh trung học, nói với Trình Tiểu Hoa: “Học tiếng Anh cũng tốt, có khi sau này còn phải giao tiếp với ma nước ngoài đấy.”
Trình Tiểu Hoa ngây ngốc: Cô còn phải giao tiếp với ma nước ngoài hả?
Càng nghĩ, Trình Tiểu Hoa càng cảm thấy điện hạ đang có ẩn ý gì đấy.
Từ lúc trở về, đã gần nửa tháng, Cảnh Thù gần như chưa ra khỏi cửa.
Trừ bỏ lúc làm nhiệm vụ của chủ tiệm và thu ngân ra thì thời gian rảnh rỗi đều ở trong phòng mình, đóng cửa, không rõ là ở trong đó chơi điện tử hay làm gì nữa.
Hôm nay, vừa hơn ba giờ sáng, Cảnh Thù liền trở về phòng.
Trình Tiểu Hoa sai Sơn Miêu đi đóng cửa, để tan làm đi ngủ.
Còn cô đi đến trước cửa phòng Cảnh Thù, chần chừ mãi, nghĩ xem có nên đi vào hỏi chuyện không.
Thu đủ dũng khí để gõ cửa thì phát hiện ra cửa chỉ khép hờ, vừa chạm vào thì mở ra một khe nhỏ.
Với tính cảnh giác của Cảnh Thù, lúc khe cửa vừa mở ra, hắn đã xuất hiện ngay tại cửa, trừng mắt nhìn Trình Tiểu Hoa: “Cô muốn làm gì?”
“Tôi..” Trình Tiểu Hoa vừa định nói thì phát hiện Cảnh Thù đang cầm trên tay một cái khăn quàng cổ màu đỏ.
Ý? Đây không phải khăn quàng cổ của cô à? Cô nhớ mấy hôm trước có phơi cái khăn này ở ngoài cửa, ngày hôm sau muốn rút vào thì lại không thấy đâu.
Lúc đó, cô còn tưởng bị trộm mất, tức giận mắng chửi một lúc.
Hóa ra người trộm khăn quàng là Cảnh Thù!
Cảnh Thù không sợ lạnh, bình thường cũng không dùng khăn quàng cổ.
Vậy tại sao lại làm như này? Chỉ có một lý do duy nhất.
“Cô nhìn chằm chằm bản quân làm gì? Cô muốn nói gì?”
“Điện hạ… Ngài, có phải ngài thích tôi rồi, đúng không?”
“Khụ, khụ..” Bỗng nhiên Cảnh Thù ho không ngừng.
Đều đã đến mức này, Trình Tiểu Hoa nói rõ luôn: “Điện hạ, thật ra ngài rất tốt.
Đẹp trai, pháp lực tốt.
Tuy rằng có chút độc miệng nhưng lòng dạ không xấu.
Nếu như ngài đừng làm giá nữa thì tin rằng có rất nhiều nữ quỷ ở Địa phủ Tư sẽ đồng ý.
Về phần tôi… A, tôi tuyệt đối không phải không thích ngài, ngài đừng có đau lòng.
Chỉ là chúng ta người ma khác biệt, ý, nhầm, là người thần khác biệt.
Hiện tại ngài chỉ ở trên Nhân gian một thời gian thôi, nói không chừng Diêm Vương cũng sắp gọi ngài về rồi.
Mà tôi là con người, nếu như đáp lại, đến lúc ngài rời khỏi thì tôi phải làm sao đây? Tôi đuổi theo ngài xuống Địa phủ à? Hay là tôi nên tự sát, biến thành ma, đi theo ngài? Ngài xem, không hợp đúng không? Cho nên, tôi…”
Tiểu Hoa còn chưa nói xong, sắc mặt Cảnh Thù đã thay đổi, quát một câu: “Cô điên à!” Sau đó, đóng cửa cái rầm.
Một tiếng quát kia tác dụng quá lớn, làm cho Sơn Miêu cũng đi lên xem.
“Chị Tiểu Hoa, sao thế?”
Trình Tiểu Hoa khôi phục tinh thần: “Sơn Miêu, nếu sau này em có thích một con mèo nào, chưa kịp thổ lộ mà đã bị từ chối thì em sẽ thấy sao?”
Sơn Miêu gãi đầu, suy nghĩ một chút: “Em không biết nữa.
Nhưng chắc là sẽ rất đau lòng đấy.”
Ừa, vậy cho nên Cảnh Thù như vậy là biểu hiện của đau lòng quá mức à? Haizzz, làm sao đây! Làm tổn thương Diêm La điện hạ, liệu có bị hắn bóp chết, sau đó cùng hắn làm một đôi người yêu ma và thần không nhỉ?
---
Ôi, mong có anh đẹp zai nào bụng đói ăn bừa quá :v mà mấy em trai dưới 18 tuổi với em vẫn là mầm non, đẹp mấy cũng không dám có ý định u mê :3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...