Chương 18: Nhiệm vụ mới
Cảnh Thù nghe vậy, hỏi lại: “Thập Điện Diêm La người này so với người kia càng thêm hung tàn? Ai nói với cô như thế? Còn nữa, bản quân nổi giận thì sẽ đánh người hồn phi phách tán?”
“Sao anh vẫn tự xưng là bản quân thế? Thật sự nghĩ mình là Diêm La à!!!” Từ đáy lòng, Trình Tiểu Hoa cảm thấy Cảnh Thù thật không biết điều.
Cảnh Thù giận quá hóa cười: “Ngươi vẫn cho rằng bản quân lừa ngươi? Bản quân có thân phận gì, sao lại phải đi lừa một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi?”
“Anh nghe tôi nói này.
Việc này thật sự rất nghiêm trọng, anh có thể mạo xưng là hoàng đế, giả mạo thành phú nhị đại đều không sao cả.
Dù sao anh cũng không phải là người sống, phạm sai thì luật pháp của nhân loại cũng không làm gì được anh.
Nhưng mà đừng động chạm đến các vị Diêm La, nghe nói Thập Điện Diêm La không ai hiền lành cả, bóp chết chúng ta còn dễ hơn bóp chết một con kiến…”
Cô còn chưa làm nhảm xong thì đã nghe thấy di động rung lên, báo có thông báo mới, là tin nhắm của Địa phủ Tư.
Lúc nhìn thấy là ai gửi, cô vô cùng kinh sợ…
Trên màn hình điện thoại có một cái bong bóng chat cá nhân:
Diêm La điện thứ nhất: [Trình Tiểu Hoa, ngươi có biết hậu quả của việc nói xấu bản quân, nói bản quân là kẻ lừa đảo, là gì không?]
Trình Tiểu Hoa ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn thấy Cảnh Thù đang quơ quơ di động trước mặt cô.
Trên màn hình đúng là đoạn tin nhắn kia.
Trình Tiểu Hoa: “…” Cho nên tôi vừa nói bậy nói bạ gì thế???
Cảnh Thù lạnh lùng nói: “Vừa rồi là ai nói bản quân nóng giận lên là sẽ đánh người ta hồn phi phách tán?”
“Tôi có nói gì đâu?” Trình Tiểu Hoa chớp chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ vô (số) tội, đột nhiên nói: “Haizzz, buồn ngủ quá, tôi đi ngủ trước đây.”
Cô vừa muốn chuồn êm thì lại bị cách thù túm áo xách cổ, giống như túm một con gà về.
“Ta với Quảng Bình – Diêm La điện thứ mười quan hệ rất tốt, ngươi vừa nói gì hắn?”
“Tôi, tôi có nói cái gì đâu! Tôi không muốn hồn phi phách tán đâu!!!” Trình Tiểu Hoa sợ đến mức bật khóc.
Cảnh Thù cố ý nhắc nhở: “À, nhớ rồi, ngươi nói Quảng Bình đem tỳ nữ của Mạnh Bà đánh vào lục đạo luân hồi, làm heo nhỉ?”
Trình Tiểu Hoa nói: “Tôi chỉ nghe được tin vịt, sau này không dám nữa.”
Trong lòng nghĩ: mình cũng quá đáng thương rồi, sao A Phòng lại có thể như vậy, sao lại có thể nói cho mình tin vịt chứ!!!
Hù dọa đủ rồi nên Cảnh Thù buông tay: “Đừng kêu khóc nữa, bản quân cũng không hung ác như lời ngươi nói.”
“Tinh tinh” di động lại có thông báo, Trình Tiểu Hoa mở ra xem:
[Ngài có nhiệm vụ mới, xin mở app Địa phủ Tư để biết thêm chi tiết!]
Cô vội vào app Địa phủ Tư, thấy có một thông báo mới:
[Nội dung nhiệm vụ: Những năm gần đây, tỉ lệ tử vong ở Vọng Giang vượt quá tỉ lệ thông thường.
Yêu cầu giảm thiểu tỉ lệ tử vong, đưa về mức bình thường.
Độ khó: 3 sao
Khen thưởng hoàn thành: Linh lực +15 điểm.
Trừng phạt: Vạn quỷ cắn người.
Thời gian thực hiện nhiệm vụ: Trong vòng 10 ngày tính từ hôm nay]
Trình Tiểu Hoa khổ sở đưa nhiệm vụ cho Cảnh Thù xem: “Diêm La điện hạ, nhiệm vụ biến thái như này là do ai tuyên bố vậy? Ha ha, giờ không sai tôi đi bắt quỷ nữa.
Nhưng tỉ lệ tử vong là cái gì tôi còn không hiểu, làm sao mà ổn định cho được!”
Cảnh Thù nhìn thoáng qua đã hiểu rõ yêu cầu: “Những nhiệm vụ là do hệ thống tự động tuyên bố.
Có lúc viên chức Địa phủ Tư tăng cấp hoặc vì kiểm tra khả năng của viên chức một cách ngẫu nhiên mà phát nhiệm vụ.
Tỉ lệ tử vong là gì, thật ra cũng rất dễ hiểu, mỗi ngày trong một khu vực nhất định sẽ có một số người và động vật nhất định chết đi, gọi là tỉ lệ thông thường.
Nếu như vượt quá tỉ lệ này tức là có việc bất thường xảy ra.
Ví dụ như lúc có chiến tranh hoặc xảy ra nạn đói thì tỉ lệ tử vong sẽ tăng cao.
Nhưng đây là ý trời, Địa phủ Tư không cần thiết phải can thiệp.
Chỉ khi nào có những trường hợp không phải do ý trời mà tỉ lệ tử vong tăng cao thì Địa phủ Tư mới can thiệp vào.”
Trình Tiểu Hoa đã hiểu: “Nói thẳng ra thì vẫn liên quan đến việc ma quỷ? Lại muốn tôi đi bắt quỷ nữa sao!”
Cảnh Thù nói: “Lần này không đơn giản như vậy, cô phải điều tra nguyên nhân trước, sau đó mới có thể tìm cách giải quyết”
Trình Tiểu Hoa thấy Cảnh Thù đã bình thường như mọi ngày, cũng không muốn lúc bắt quỷ tự hại chết chính mình, nên lớn gan lớn mật nói: “Điện hạ, ngài đứng đầu Thập điện Diêm La, đã sớm thành thần, anh tuấn bất phàm, ngài…”
Cảnh Thù lườm: “Đừng mơ ta giúp cô giải quyết nhiệm vụ này.
Dù sao cô cũng là người do bản quân tuyển, nếu một cái nhiệm vụ nho nhỏ như này mà còn không làm được thì cũng không xứng làm thuộc hạ của bản quân nữa.”
“Tôi đâu có tự nguyện? Rõ ràng là bị các người vừa lừa vừa gạt nhận công việc này!”
Cảnh Thù không thèm để ý đến cô, xoay người đi lên tầng, trở về phòng mình.
Bởi ngủ muộn nên buổi sáng hơn mười giờ rưỡi Trình Tiểu Hoa mới dậy.
Cô vội vàng rời giường, đánh răng rửa mặt rồi chạy xuống tầng, chuẩn bị mở cửa.
Lúc vừa xuống tầng đã sợ ngây người.
Cách cửa kính, cô thấy có mấy chục người đang đứng.
Lúc đầu vẫn còn im lặng chờ đợi, đến khi nhìn thấy Trình Tiểu Hoa thì bắt đầu kêu gọi: “Mở cửa, mau mở cửa đi! Chúng tôi muốn ăn hoành thánh!”
Trình Tiểu Hoa vô cùng vui mừng, không thể tưởng tượng được, mới có vài ngày trôi qua mà tiệm hoành thánh của cô đã nổi tiếng đến mức có người xếp hàng chờ được vào ăn! Nhưng lạ nha, sao lại toàn khách nữ thế nhỉ? Chẳng lẽ hoành thánh của cô hợp khẩu vị nữ giới hơn à?
Trình Tiểu Hoa nhiệt tình mời mọi người tiến vào.
Nhưng chỗ ngồi trong tiệm hơi ít, nên có một nửa số người không có chỗ ngồi, đứng kín cả tiệm.
Cô an ủi nói: “Mọi người đừng vội, hoành thánh vẫn còn nhiều lắm! Món đặc biệt của tiệm chúng tôi là hoành thánh nhân thịt heo, cực kỳ ngon miệng!”
May mà hôm qua lúc Lý Đại Khoan đưa hàng tới, cô có lấy nhiều hơn một chút, nếu không hôm nay đã không có hàng để bán.
Địa phủ Tư giao hoành thánh đều dùng Minh tệ trả, mà cô bán lại cho người sống ăn thì lại tính bằng nhân dân tệ.
Đây cũng được coi là một hình thức đổi tiền.
Bởi vậy, Trình Tiểu Hoa rất nhiệt tình chào mời hoành thánh nhân thịt heo.
Nhưng không thể ngờ được, sự chú ý của những khách hàng này hình như không phải là hoành thánh, người nào người nấy đều như này:
“Anh trai hoành thánh đâu rồi? Mấy giờ mới đi làm vậy?”
“Tôi muốn ăn hoành thánh tự tay anh đẹp trai nấu cơ!”
“Ăn hay không cũng không quan trọng, chỉ cần anh đẹp trai xuất hiện là được rồi!”
Ngay lúc Trình Tiểu Hoa còn đang không hiểu gì thì từ trên tầng vọng xuống một tiếng gọi: “Trình Tiểu Hoa! Sao ổ điện trong phòng ta đều hỏng hết rồi? Cô còn chưa gọi người đến sửa à?”
Sau đó, trong sự chờ đợi của mọi người, trên cầu thang xuất hiện một đôi chân dài, sau đó là một gương mặt đẹp đến mức điên đảo chúng sinh lộ ra.
Trên tay hắn cầm sạc pin, mới xuống cầu thang được một nửa đã nhìn thấy mấy chục cặp mắt của người dưới tầng đều đang dán lên người hắn.
Chung quanh rất im ắng, im đến mức có thể nghe thấy cả tiếng người nuốt nước miếng.
Sau vài giây im lặng, đám người như phát điên:
“Thấy rồi! Thấy rồi này! So với ảnh chụp trên weibo còn đẹp hơn rất nhiều!”
“Cậu xem, đôi chân kia, vừa trắng vừa dài! Sao lại có thể đẹp đồng đều như vậy!”
“Bộ đồ thể thao anh ý mặc trên người, chồng tớ cũng có một bộ.
Giờ tớ cảm thấy lão chồng mặc lên nhìn như một kẻ mới từ nông thôn lên, quá mức quê mùa.”
“Á, nam thần hoành thánh đang nhìn tôi! Ánh mắt thật lanh lùng!!! A, tôi muốn xỉu!!!”
Thật ra, Cảnh Thù chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua, cũng không ngờ rằng có thể làm nữ phàm nhân kia ngất xỉu.
Sao phàm nhân này lại kém cỏi như thế?
Tiếp sau đó, những cô gái trong tiệm vừa kêu vừa gọi vừa chạy về phía hắn, có người hỏi wechat, đa số thì cầm di động điên cuồng chụp ảnh lại.
Cảnh Thù cả kinh, vội lùi lại, đứng ở trên tầng quát: “Kẻ nào dám đi lên, bản quân đánh chết kẻ đó!”
Trình Tiểu Hoa sống chết ngăn ở chân cầu thang, kêu lên: “Anh ta thực sự sẽ đánh chết người đấy, nhanh quay lại! Quay lại đi!” Mắt thấy lời này không có chút tác dụng nào, có chỉ có thể hét lên: “Mấy người còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Quả nhiên, vừa nghe đến báo cảnh sát, lý trí của những cô gái này mới quay lại chút ít, không cố gắng chen lên nữa.
Có người nói: “Chúng tôi chỉ muốn nhìn soái ca hoành thánh chút thôi.”
Cũng có người nói: “Tôi ăn một chén hoành thánh, cô để nam thanh xuống chụp cùng tôi một tấm ảnh, nhé? Tôi hứa sẽ không động chạm linh tinh đâu.”
Còn có người nói: “Tôi là người đại diện của công ty giải trí Thiên Thanh, nhờ cô hỏi giúp nam thần có muốn gia nhập giới giải trí không.
Với diện mạo của anh ấy, có thể ngay lập tức nổi tiếng! Có thể trở thành đại minh tinh đấy!”
Nhóm các em gái còn chưa đi thì Hứa Vĩnh Bình đã đến.
Hôm nay ông không ôm mèo theo, vừa vào đến cửa tiệm đã nói: “Chủ tiệm đâu! Mau gọi nó xuống đền con trai cho ông!”
Trình Tiều Hoa nghển cổ nhìn xem ai tới, nói: “Ông Hứa, con trai ông làm sao thế?”
Hứa Vĩnh Bình hầm hừ nói: “Con trai tôi, con trai ông đi lạc rồi!”
Trình Tiểu Hoa nói: “Con trai ông đã hơn 30 tuổi rồi, sao còn có thể đi lạc chứ?”
“Là con mèo của ông! Hôm qua nó chạy khỏi tiệm của cháu, ông đuổi theo nhưng không thấy đâu, tìm cả một đêm cũng không thấy.
Hôm qua ông thấy rõ, là chủ tiệm mặt lạnh kia của cháu cố tình hù dọa nó nên nó mới chạy mất! Chủ tiệm của cháu đâu? Mau gọi nó ra đây, trả con trai lại cho ông!” Trình Tiểu Hoa nghe vậy cảm thấy rất mệt não.
Không thể để cô an ổn buôn bán sao, cứ hết chuyện này lại đến chuyện kia.
“Ông Hứa, ông đừng sốt ruột, để cháu giải quyết xong chuyện ở đây rồi sẽ đi tìm con trai cho ông!” Cô quay lại nhìn những cô gái kia, cao giọng nói: “Chỗ này là nơi tôi làm ăn buôn bán, các cô muốn ăn hoành thánh thì ngồi xuống ăn.
Còn không thì đi đi! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến đấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...