Tiệm Hoành Thánh Số 444

Là chú rể, Cảnh Thù không tránh được việc phải kính rượu.

Mặt ngoài, hắn cười cười, nhưng nội tâm đang phát điên: Ai nghĩ ra cái quy củ này? Hơn một nghìn bàn, mời tới bao giờ?

Nhưng lúc này, hắn không thể cảm tính được.

Vất vả lắm mới mời xong một nghìn bàn tiệc, tiệc rượu cũng nên kết thúc rồi. Cảnh Thù đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lại bị vài vị Diêm La chặn lại.

Quảng Bình cười tủm tỉm nói: "Âm giới chúng ta lâu lắm rồi mới có việc vui như này, không uống mười ngày mười đêm là không nể mặt tình cảm mười anh em ta rồi?"

Cảnh Thù hơi cáu: "Uống mười ngày mười đêm? Sao ta còn có thể động phòng được? Quảng Bình, đừng có mà giở trò xấu xa, nếu không lúc cậu kết hôn, ta cũng nháo động phòng chếc cậu!"

Quảng Bình cười: "Cậu nhịn được cả tám nghìn năm rồi, thêm mười ngày nữa có là cái gì đâu cơ chứ? Nào, nào, nào, bản quân đã rót tám nghìn chén rượu, cậu phải uống cho xong, bằng không có chín người bọn ta ở đây, ta sẽ cậu vào động phòng như nào!"

Vài vị Diêm La khác cũng hô hào, nói rằng tám nghìn chén rượu này là tám nghìn năm độc thân của Cảnh Thù, chỉ có uống hết mới cho vào động phòng.

Nếu là trước đây, Cảnh Thù đã trở mặt từ lâu. Nhưng hôm nay là ngày vui, chỉ cười rồi vung tay áo, tám nghìn chén rượu bị cuốn lên không trung, hòa thành một khối. Cảnh Thù há miệng, rượu kia như thác nước, rót vào trong miệng hắn.

Đến khi giọt rượu cuối cùng vào bụng, Cảnh Thù cười, chỉ vào vài vị Diêm La nói: "Mấy cậu đều xấu..." Lời còn chưa nói hết đã ngã gục trên bàn rượu.

Quảng Bình đẩy đẩy Cảnh Thù: "Sao lại gục rồi! Mau đứng lên đi, chúng ta còn phải đại chiến mười ngày mười đêm cơ mà!"

Cảnh Thù vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là say rồi.

Vừa lúc Diêm Vương xuất hiện: "Được rồi, có chừng mực chút đi. Cảnh Thù say rượu rất mất nết, nhỡ đâu làm ra cái chuyện trộm yếm thì con gái ta phải làm sao bây giờ?"

Rất rõ ràng, người muốn cột chặt Cảnh Thù với án oan năm xưa. Dù sao cũng không được để cho người khác biết mình vu oan giá họa, nếu không mặt mũi người biết để đi đâu?


Diêm Vương đã nói vậy, bọn Quảng Bình cũng phải nể mặt. Vì thế, Cảnh Thù đang say bất tỉnh nhân sự kia được Diêm Vương sai người hầu đỡ đi rồi.

Rời xa nơi ồn ào, khi gần đến cửa phòng tân hôn, Cảnh Thù bỗng nhiên lại thanh tỉnh, cho hai người hầu lui đi, sau đó nhổ ra một hạt châu màu trắng.

Hắn đỏ mặt, thầm đắc ý: May mà bản quân đã lường trước nên ngậm Tị Tửu Châu (viên châu tránh rượu). Nếu không lại say mất vài ngày thì còn động phòng hoa chúc kiểu gì đây?

Cảnh Thù vui vẻ rạo rực xoa tay: "Vợ ơi, ta đến rồi đây!"

Sảnh ngoài có rất nhiều thị nữ, phòng ngủ trướng rủ màn che, không biết Hoa Hoa có sốt ruột không nữa.

Cảnh Thù cho thị nữ lui ra, giấu kín cửa chính sau đó vui mừng như điên đi vào phòng ngủ. Vừa đẩy cửa ra đã nghe tiếng Trình Tiểu Hoa hỏi: "Ai?!"

Sau đó, Cảnh Thù nhìn thấy trên giường, trên đất, đâu đâu cũng là bao lì xì, hộp quà cưới. Mà Trình Tiểu Hoa đang ngồi trên giường cưới rộng hai mét, tay cầm một xấp bao lì xì đỏ đếm đến đếm đi, thấy là Cảnh Thù thì thở phào nhẹ nhõm: "Làm em sợ chếc được, còn tưởng là vị khách nào vào cơ."

Nếu để người ngoài thấy cảnh cô sốt ruột đếm tiền mừng, chẳng phải rất là xấu hổ sao?

Cảnh Thù bị cảnh trong phòng làm cho sửng sốt: "Em đang làm gì vậy?"

Trình Tiểu Hoa vén váy nhảy xuống giường, cười không khép được miệng: "Điện hạ, chúng ta giàu rồi! Rất rất nhiều tiền! Nhiều quà cưới lắm luôn ý! Những vị khách này thật sự quá hào phóng! Sớm biết có thể nhận được nhiều như này, em đã kết hôn sớm hơn chút rồi."

Trong nháy mắt, Cảnh Thù thấy trong hai mắt Trình Tiểu Hoa không phải là hình ảnh phản chiếu của mình mà là vàng bạc sáng chói.

Tâm trạng của Cảnh Thù có hơi kém đi một chút: "Ta còn sợ em chờ sốt ruột, nên..."

Hắn chưa nói xong, Trình Tiểu Hoa đã líu lo: "Không sốt ruột tí tẹo nào luôn. Em mới đếm được có một chút thôi, trên đất còn chưa có đếm ý. Em nói cho anh biết này, lần này ngay cả lão Tôn cũng mừng siêu nhiều luôn. Còn có Sơn Miêu, tuy rằng không có tiền mừng nhưng quà thằng bé tặng cũng rất được nhé, là một cái áo khoác lông."


Nói xong cô xoay người cầm lấy một cái áo khoác lông màu xám tro từ bàn bên cạnh, khoác lên người: "Lúc đầu nhận quà em còn sợ em ý sẽ tặng mình một đống chuột chết, lúc mở quà còn lo lắng không thôi. May là không phải chuột chết. Điện hạ, em khoác cái áo này nhìn đẹp không?"

Cảnh Thù nhìn cái áo khoác lông màu xám tro kia, uyển chuyển nhắc nhở cô: "Không lẽ em không cảm thấy cái màu áo này rất rất quen hả?"

"Có chút quen quen, nhưng mà nhìn đẹp mà."

"Em không cảm thấy, lông này sờ lên có chút giống loài động vật nào đó em vừa nói hả?"

"Vừa rồi em có nói đến động vật nào hả? Anh là nói đến Sơn Miêu hả? Nhưng em ý hóa hình người lâu rồi mà, không tính là động vật. Hơn nữa, em ấy cũng sẽ không đem lông của mình đến làm áo cho em đâu. Ngoài cái này ra thì..." Nói đến đây Trình Tiểu Hoa bỗng nhiên dừng lại, từ từ bỏ cái áo ra xa, cả người run rẩy như bị điện giật: "Thằng nhóc thối này, không bỏ được mấy con chuột mà!"

Tâm ý của Sơn Miêu chắc là muốn đem thứ mình thích nhất tặng cho chị Tiểu Hoa mình yêu quý nhất, nhưng mà Trình Tiểu Hoa không tiêu hóa nổi, chỉ cảm thấy ghê tởm thôi.

Cô nhảy về giường, tiếp tục ôm một đống lì xì đỏ, nói: "Em lại đếm tiền cho đỡ sợ vậy. Kinh quá đi!"

Cảnh Thù ra vẻ tội nghiệp kéo góc váy Trình Tiểu Hoa: "Vợ ơi, đừng đếm tiền nữa, nhìn ta này?"

Trình Tiểu Hoa đã rút ra một xấp tiền xanh xanh đỏ đỏ, hai mắt phát sáng: "Lại là một xấp dày, sắp giàu rồi! Nếu không ngày nào đó chúng ta lại cưới lần nữa đi?"

Cảnh Thù nói: "Em hoàn toàn không thèm để ý đến ta!"

"Chờ chút, anh đừng có vội, để em thu tiền xong đã."

Cảnh Thù chỉ đành nhấc tay, đem toàn bộ lì xì đỏ trong phòng cuốn ra khỏi cửa.


"Ôi, ôi, tiền của em!" Trình Tiểu Hoa nhảy dựng lên, muốn đuổi theo thì bị Cảnh Thù chặn lại, ôm ngang người rồi trấn an nói: "Ta đã bỏ nó vào kho rồi, tất cả đều là của em, không cần chạy!"

Lúc nói chuyện, hắn ghé sát miệng lại, dán vào tai Trình Tiểu Hoa, hơi thở mang theo mùi rượu lướt qua chỗ mẫn cảm, ngưa ngứa. Cô nhìn hắn, cho đến khi trong con ngươi toàn là hình bóng xinh đẹp của chính mình. Trình Tiểu Hoa ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, hai má đỏ ửng, cúi gằm mặt, che giấu thẹn thùng.

Cảnh Thù ôm Trình Tiểu Hoa đặt lên giường, bản thân cũng đè lên, chu miệng muốn hôn.

Trình Tiểu Hoa giơ tay che miệng hắn, thẹn thùng hỏi: "Em nghe nói lần đầu tiên sẽ khó chịu, còn có thể đau nữa. Em có chút, có chút sợ...."

Cảnh Thù hôn tay cô, cười: "Sẽ không đau đâu, ta sẽ nhẹ nhàng..."

Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng mà dây dưa, từ môi đến mặt, lỗ tai, cổ rồi đến trước ngực, động tác cũng dần nôn nóng...

Giường, nhẹ nhàng đung đưa, chưa được bao lâu đã lung lay, thậm chí cả căn phòng còn lắc lư lên....

Trong điện Diêm La, một nghìn bàn tiệc đã sớm tan, chỉ còn lại bàn ghế hỗn độn. Khách khứa đã về, chỉ còn có một bàn có hai vị khách chưa rời đi, một người vẫn đang uống, một người vẫn đang ăn.

Sơn Miêu vừa cắn chân giò kho tương vừa hỏi: "Lão Tôn này, sao nay anh lại hào phóng thế? Mừng một bao lì xì siêu to ý?"

Tôn Danh Dương cười tủm tỉm: "Ở quê tôi có quy định, người nào kết hôn trước, nhận lễ của người ta, đến khi người ta kết hôn thì phải trả nhiều hơn. Tôi mừng Tiểu Hoa và điện hạ như vậy, sau này với thân phận của điện hạ chắc gấp mấy lần ý? Đây là đầu tư, hiểu không?"

Sơn Miêu khiếp sợ hỏi: "Nói vậy là lão Tôn anh cũng muốn kết hôn hả? Với ai? Tống Thanh hả? Nhưng luật pháp nước ta không cho phép kết hôn đồng giới đâu."

Tôn Danh Dương khinh thường hừ lạnh: "Cậu ngốc hả, nước ta không cho phép nhưng châu Âu có nhiều nước đã cho phép từ lâu rồi... Khoan đã, ai bảo với cậu là tôi muốn kết hôn? Cậu đừng có nói linh tinh, ăn chân giò của cậu đi!"

Sơn Miêu phẫn nộ "à" một tiếng, căn hai miếng chân giò sau đó ánh mắt chậm rãi hướng lên trên, nhìn thấy rõ từng đám bụi rơi từ mái nhà xuống. Sơn Miêu vội vàng kéo tay Tôn Danh Dương: "Lão Tôn, anh xem có phải nóc nhà đang rung lắc không? Động đất hả?"

Tôn Danh Dương cẩn thận xem xét, cười nói: "Ở đây là Âm giới, Âm giới làm gì có động đất?"

"Vậy sao nóc nhà lại rung lắc như kia? Lão Tôn, anh xem kìa, chén rượu đổ hết rồi."


"Giống nhỉ... Nhưng chưa từng nghe Âm giới có động đất đâu?"

Lúc một yêu một quỷ còn đang thấy kỳ quái, lỗ tai Sơn Miêu vểnh lên, nghe được một tiếng hét thảm.

"Điện hạ! Tôi nghe thấy tiếng điện hạ kêu! Chẳng lẽ là có thích khách?"

Sơn Miêu sốt ruột muốn chạy vào bên trong, nhưng bị Tôn Danh Dương kéo lại: "Nếu giờ cậu mà chạy vào, điện hạ sẽ lột da mèo của cậu đấy! Thích khách? Vậy mà cậu cũng nghĩ ra được! Nếu có người thật sự có thể "ám sát" được điện hạ, cũng chỉ có Tiểu Hoa thôi."

Trong phòng tân hôn, Cảnh Thù đỡ lưng bò lên giường, bất mãn nói: "Vợ ơi, sao em lại đá ta xuống giường?"

Trình Tiểu Hoa kéo chăn, che thân thể lõa lồ, nói: 'Anh dám nói không đau, chảy cả máu đấy! Hic... Đau quá đi! Trên mạng nói, lời nói dối lớn nhất của đàn ông là "không đau đâu". Quả nhiên, anh cũng vậy!"

Cảnh Thù mặt dày leo lên giường: "Lần này ta cam đoan sẽ nhẹ chút, không làm đau em. Vợ ơi, tám nghìn năm qua ta giữ mình trong sạch, khó khăn lắm mới cưới được em về, em nỡ lòng nào để mặc ta sao?"

Sau một hồi lời ngon tiếng ngọt, Trình Tiểu Hoa mới miễn cưỡng để hắn lại đến một lần.

lần này, Cảnh Thù không dám mạnh bạo, động tác cũng nhẹ nhàng hơn. Hắn không chớp mắt, chăm chú nhìn Trình Tiểu Hoa, chỉ cần cô hơn nhíu mày là Cảnh Thù lại thấy vô cùng lo lắng, trên trán đầy mồ hôi. Đợi đến khi lần đầu tiên kết thúc hoàn hảo, Cảnh Thù cuối cùng cũng nếm được tư vị mất hồn. Còn Trình Tiểu Hoa đã mệt đến mức mơ mơ màng màng, nằm sấp trên giường chuẩn bị ngủ.

Cảnh Thù ôm Trình Tiểu Hoa vào lòng, dịu dàng hỏi: "Vợ ơi, lúc nãy trừ thấy đau, em còn cảm thấy gì không?"

Lúc này, hắn sướng rồi nên cũng muốn để ý đến cảm nhận của Trình Tiểu Hoa, hắn cũng muốn biết cô có hài lòng với biểu hiện của hắn hay không.

Trình Tiểu Hoa mơ mơ màng màng đáp một câu: "Anh tự cầm "gậy gộc" của mình sau đó đâm vào cúc hoa là sẽ hiểu cảm giác của em thôi."

Cảnh Thù: "..."

*cúc hoa là đuýt nhoa quý dị =)))

- ----------- Hết truyện----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui