Edit: Bạc
Beta: heka
Thứ bảy và chủ nhật là hai ngày cuối tuần nhàn nhã, thảnh thơi, đa số thời gian Lưu Vận đều trải qua ở cửa hàng của Tô Anh, Lưu Vận nhìn có vẻ rất quả quyết, nhưng cô lại trả giá bằng chân tình và hi vọng, thế nên cuối cùng cũng bị tổn thương.
Hẳn là lúc này, cô đang ở trong nhà Phạm Nghị, cùng nhau nấu cơm, cãi nhau, làm tình, nhưng giờ phút này, cô lại đang chờ một người thám tử tư lạ mặt tuyên án tử hình! Nghĩ lại thì thật đáng buồn.
Hai ngày nay, Lưu Vận không gặp lại Phạm Nghị.
Cô không dám đi gặp anh ta, cô sợ nhịn không được lại nổi giận mà đánh chết kẻ cặn bã kia!
"Cặn bã!" Cô chửi bới không ngừng, nước mắt tràn đầy trên mặt, bọc chăn lại rồi nằm trên giường lăn lộn: "Cặn bã đáng chết! Đê tiện! Thứ ti tiện!"
Cô nằm đến sáng, Tô Anh liền mua bữa sáng đem lên. Nguyên một ngày hôm qua Lưu Vận không ăn cái gì, buổi tối lại không nghỉ ngơi tốt, đi làm thì mệt, thể xác và tinh thần đều chịu đả kích, Tô Anh sợ Lưu Vận không chịu đựng nổi.
Tô Anh nhìn chăn ga hỗn độn trên giường, cùng với một bọc chăn Lưu Vận nho nhỏ đang nhúc nhích, dịu dàng nói: "Tỉnh lại chưa? Tỉnh lại rồi thì ăn một chút đi rồi ngủ tiếp."
Đêm qua Lưu Vận nói đến khuya, Tô Anh cũng nghe đến khuya, vài lần Lưu Vận không nhịn được muốn khóc, nhưng lời nói ra lại rất lý trí, lí trí cùng tình cảm không thống nhất, làm cô ấy có vẻ thật nôn nóng, cũng thật suy sụp tinh thần.
Treo người hai lần trên một cành cây[1], bị tổn thương hai lần, vết thương chồng chất, bất cứ ai cũng không chịu nổi sự đau khổ ấy.
[1]treo người hai lần trên một cành cây: câu gốc là "không ai treo người hai lần trên một cành cây", có nghĩa là không ai lặp lại sai lầm lần thứ hai. Lời editor: nhưng bà Lưu Vận bả xui đến mức gặp hai kẻ cặn bã trong cuộc tình của bả:)))))
Tô Anh rất hiểu Lưu Vận, cô ấy không biết gì cả nên mới bị lừa.
... Còn cô thì?
Cô đều biết cả rồi, còn sẽ sợ những mơ tưởng đó mê hoặc sao?
Tô Anh xoa xoa trán, rất là đau đầu.
"Tiểu Vận, giận thì giận, nhưng cơm cũng phải ăn." Tô Anh khuyên giải: "Cậu đã quên cậu nói sẽ đánh cho Phạm Nghị một trận sao? Không ăn cơm thì sao có sức? Tớ biết cậu rất khó chịu vì cậu để ý đến Phạm Nghị nhưng anh ta...thật sự không xứng với tính cảm của cậu.
Tô Anh dừng một lát nói: "Tiểu Vận, cậu có thể đau lòng, cũng có thể tiếp tục thương hắn, nhưng không được chà đạp chính mình."
Lưu Vận không trả lời, Tô Anh cũng không nói gì thêm, chỉ nói một câu: "Tớ đi ra ngoài đây, cậu nhớ ăn đấy."
Vừa nói xong, cô liền đi xuống lầu dưới.
Qua một hồi lâu, Lưu Vận mới từ trong chăn bò ra, nhìn bánh quẩy cùng sữa đậu nành nóng hổi, đột nhiên rất muốn khóc.
Lời Tô Anh nói tất nhiên cô hiểu, nhưng làm được hay không, đó là một chuyện khác.
Cô đưa ly sữa đậu nành lên miệng uống, bánh quẩy thì chỉ ăn có một ít.
Cô tiếp tục nằm trên giường đến giữa trưa rồi mới rời giường xuống lầu.
- --
Tô Anh đang ngồi nghịch chậu hoa mới mua về, cô thật cẩn thận, đổ phân bón từ từ vào, ngồi xổm, mặt nghiêng nghiêng nhìn thực dịu dàng, động tác không nhanh không chậm, dáng vẻ tỉ mỉ, mặt mày dịu dàng, nhu mì, tươi cười nhè nhẹ.
Giống như khi trở về bên cửa hàng hoa, cảm giác sắc bén của cô gái trước mặt cô đây đột nhiên biến mất, cô bước về phía trước, tiến về phía cô gái yêu kiều, mềm mại, đáng yêu kia.
Trong nháy mắt, Lưu Vận như bị mê hoặc, Tô Anh ngày hôm qua cùng Tô Anh ngày hôm nay, một sắc bén một nhu hòa, thật bất đồng.
Tô Anh đã phát hiện ra Lưu Vận, cô gieo hạt giống đặc biệt xuống cái chậu kế bên chậu xương rồng, để cho nó chú ý chậu hoa mới, nếu nảy mầm thì phải báo cho cô trước tiên. Mà đối với hạt giống đặc biệt này cô cũng không rõ cách chăm sóc, chỉ gieo trồng năm hạt, mỗi ngày vào sáng sớm cô đều dùng tâm của thực vật để nuôi dưỡng chúng nó một lần, chỉ mong như vậy chúng nó mới có thêm khả năng tồn tại.
"Ngủ ngon không?" Tô Anh thấy đôi mắt Lưu Vận hơi sưng đỏ, nếu cô ấy về nhà trong dáng vẻ này, chắc chắn Trần Thục Phân sẽ tra hỏi đến cùng: "Buổi trưa muốn ăn cái gì, tớ làm cho cậu."
Lưu Vận miễn cưỡng cười cười: "Tô Anh, cậu đừng như vậy, tớ chỉ đau lòng, khổ sở mấy ngày, qua mấy ngày nữa thì ổn thôi."
Tô Anh cong cong đôi mắt, nói: "Tại sao tớ lại đừng như vậy? Tớ đây chính là muốn khoe khoang một chút tài nghệ, là tài nghệ chân truyền[2] từ mẹ tớ! Muốn ăn đậu hũ Ma Bà[3] mà cậu thích nhất không?
[2]chân truyền: đích thân truyền dạy
[3]đậu hũ Ma Bà: Đậu hũ Ma Bà (tiếng Trung:麻婆豆腐) còn có tên gọi khác là Mapo tòfu, là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên. Đậu hũ ma bà do một người phụ nữ tên Trần Ma Bà đã sáng tạo nên món ăn ngon miệng, từ đấy dân gian đã lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này. (wiki)
Lưu Vận gật đầu: "Được."
Cô ấy chỉ ngồi dưới lầu một lát, lúc sau lại đi lên lầu.
Trên đường đi mua đồ ăn trở về, Tô Anh gặp Trần Thục Phân, Trần Thục Phân lôi kéo cô vào một góc, nhỏ giọng nói: "Có phải con bé kia lại thất tình hay không?"
Tô Anh chớp chớp mắt: "Dạ, không có."
Trần Thục Phân: "Hừ! Đừng lừa dì, lần trước mỗi lần con bé kia yêu đương, lúc chia tay thì rất giỏi lẩn tránh. Hai ngày nay đều ở nhà con ăn cơm, nhất định là thất tình rồi khóc lóc, không muốn bị dì chê cười chứ gì?!"
Tô Anh cảm thấy hiện giờ Trần Thục Phân giống như Bao Thanh Thiên sống lại, nhìn rất rõ mọi việc!
Cô sờ sờ cái mũi nói: "Tiểu Vận không muốn chú dì lo lắng..."
"Thôi thôi". Trần Thục Phân thở dài, xua xua tay nói: "Làm phiền con chăm sóc con bé một chút, thất tình không phải mất đi cả thế giới, có cái gì mà không thể sống?"
Tô Anh vâng dạ gật đầu: "Dì Trần yên tâm, con sẽ chăm sóc Tiểu Vận thật tốt."
"Ừ, cũng đừng nói cho con bé biết rằng dì đã biết, miễn cho nó lại càng áp lực."
"Vâng."
Tô Anh về đến nhà, khi đem đồ ăn để lên lầu, Lưu Vận đột nhiên đi tới hỏi cô: "Bên kia chưa có tin tức gì sao?"
Tô Anh lắc đầu: "Còn chưa có."
"À". Cô lặng lẽ rời đi.
Kì thật, Tô Anh suy nghĩ, Phạm Nghị cùng Tề Duyệt vừa mới hẹn hò, có lẽ họ sẽ không gặp mặt trong mấy ngày tới?
Lão ngô đồng bên kia cũng truyền tới tin tức, nói Tề Duyệt hàng ngày đều ở phòng thí nghiệm, ngẫu nhiên vào buổi tối cũng sẽ đi chơi với bạn bè, không có tiếp xúc với Phạm Nghị. Ngày thường gặp nhau ở phòng thí nghiệm, cũng không nhìn ra có việc gì không đúng. Ít nhất từ trước đến nay không ai nghĩ đến hai người đó quan hệ với nhau.
Bữa trưa Tô Anh làm rất đơn giản, một phần đậu hũ Ma Bà, một dĩa rau xanh xào, một phần gà Cung Bảo[4] và ớt xanh thăn bò[5].
[4] gà Cung Bảo:
[5] ớt xanh thăn bò:
Cô xới hai chén cơm đem qua bàn ăn ở phòng khách, đột nhiên thấy Lâm Thành Phong dùng ngón tay nhặt một miếng thịt, ngửa đầu bỏ vào trong miệng.
Dáng vẻ cao lớn của anh làm Tô Anh sợ tới mức suýt nữa ném hai chén cơm đi, may mắn là phản ứng kịp, nếu không liền coi anh như thổ phỉ mà đánh rồi!
Tô Anh: "......"
Cô bình tĩnh lại, nếu không trái tim nhỏ lại bị kinh hoảng, trừng mắt nhìn anh: "Thành Phong! Anh đến lúc nào? Tại sao lại không nói một tiếng!"
Anh xuất hiện giống như u linh[6], có thể dọa chết người!
[6]u linh: hồn ma vất vưởng ngoài đường:)))))))
Huống chi tô Anh vẫn đang mải suy nghĩ, như thế lại càng dễ dàng dọa chết người!
Lâm Thành Phong cười tủm tỉm liếm miệng: "Hì hì hì! Anh nhớ tới em, liền tới xem coi em như thế nào!? Ừm, ăn rất ngon đó!"
Tô Anh bĩu bĩu môi, đặt hai chén lêb trên bàn, lại quay trở vào phòng bếp lấy cái chén cơm lớn bới thêm cơm, chuẩn bị đồ ăn. Trong ánh mắt nghi hoặc của Lâm Thành Phong, bên này Tô Anh liền gắp rất nhiều đồ ăn đặt vào chén cơm lớn, để ở trước mặt Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong ngồi ở trên ghế, nghi ngờ nhìn chén cơm lớn đầy đồ ăn trước mặt, chớp chớp mắt, vô tội nhìn Tô Anh.
Tô Anh nâng nâng cằm, nói: "Nè, anh đi xuống dưới lầu ăn đi."
Lâm Thành Phong nháy mắt liền oan ức, nức nở, ngửa đầu lên án: "Anh Anh, anh cảm giác như em đang tống cổ con cún nhỏ."
Tô Anh bật cười, vỗ vỗ đầu anh: "Ngoan, em đây là muốn tống cổ một con chó lớn."
Lâm Thành Phong: "............QAQ"
Tô Anh: "Ngoan!"
Không phải Tô Anh cố ý muốn làm như vậy, chỉ là Lưu Vận còn đang ở trong phòng ngủ, cô ấy mặc áo ngủ, còn chưa trang điểm lại, bởi vì khóc lóc khổ sở nên nhìn cô ấy vô cùng không ổn, muốn cho Lưu Vận cùng Lâm Thành Phong ngồi chung một bàn ăn, không chỉ cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng, chỉ sợ cô ấy còn cảm thấy rất khó xử.
Bộ dáng Lưu Vận chật vật như vậy, nhất định là không muốn bất cứ ai nhìn thấy.
Tô Anh không phải là không có mắt nhìn, chỉ có thể để Lâm Thành Phong ấm ức mà ăn cơm một mình.
Lâm Thành Phong: QAQ
Lúc cầm chén cơm xuống lầu, nháy mắt anh cảm thấy anh giống như cải thìa bay trong gió, cực kì thê lương.
Lâm Thành Phong đăng tin mới trong vòng bạn bè:
Cứ tưởng sẽ có một bữa trưa phong phú ấm áp chờ tôi, không ngờ chỉ có một chén cơm chó QAQ----by chó lớn trung thành đang chờ nhận nuôi trong mưa gió.
Hình ảnh 1: bàn vuông màu trắng nhỏ đáng yêu, đồ ăn tươi mới ngon miệng, chén dĩa tinh xảo, đầy đủ sắc thái. Mê hoặc lòng người.
Hình ảnh 2: một chén cơm lớn đầy đủ rau dưa hỗn độn, đặt ở trên mặt đất, bối cảnh là mưa gió vỉa hẻ bên đầu đường.
Hình ảnh 3: [bảo bảo trong lòng khổ nhưng bảo bảo không nói.jpg]
Đào Nhiên:.........?? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Triệu Vũ: Ha ha!
Khương Triết: Ah!
Tô Anh: Ngoan.
- --
Lúc Lưu Vận ra ngoài ăn cơm đã thay áo ngủ, trên mặt cũng trang điểm nhẹ, che lấp sự mệt mỏi và quầng thâm dưới đáy mắt, chỉ trừ đáy mắt có một ít tơ máu.
Cô ấy nói: "Tô Anh, không cần như vậy, cậu gọi Lâm Thành Phong lên đây cùng nhau ăn cơm đi."
Tô Anh nói: "Không sao, vừa lúc Thành Phong trông cửa hàng giúp tớ. Đói bụng không? Ăn cơm trước đi."
Lưu Vận không nói gì nữa, cô ấy không có quá nhiều tâm tư để quan tâm.
Chỉ là mới vừa ăn một lát, cô ấy đột nhiên hỏi: "Tô Anh, cậu có thể ăn thịt?"
Tô Anh cười cười nói: "Đúng nhỉ? Hôm nay tớ đi đến chợ bán thức ăn, cứ nghĩ thấy thịt sẽ không chịu nổi, không ngờ là không có phản ứng gì, hình như bệnh đó đã hết khi hết bệnh cảm rồi."
Cô thử ăn một miếng, thịt bò tươi ngon trong miệng bỗng trở nên khô khốc, không nuốt được, nghĩ nghĩ cô vẫn còn thấy nó có chút ảnh hưởng, vậy chứng tỏ cô không hoàn toàn khỏi hẳn.
Lưu Vận cảm thán: "Vậy là tốt rồi, cậu không có việc gì thì tốt rồi."
Tô Anh ừ một tiếng: "Chúng ta đều phải tốt!"
Lưu Vận liền cười: "Đương nhiên!"
Sau khi ăn xong Lưu Vận trở về phòng nghỉ ngơi Tô Anh thu dọn chén đũa xuống lầu, cái chén lớn đầy đồ ăn kia bị ăn đến sạch sẽ, chút cơm thừa cũng không còn. Lâm Thành Phong đang tưới nước, nhóm hoa rất thích anh, cả đám đều kêu: anh đẹp trai, bên này, bên này!
Tô Anh đi qua nói: "Những hạt giống đằng đó anh đừng tưới nước nha, em sợ tưới nhiều quá nó sẽ úng nước!"
Lâm Thành Phong nghi hoặc hỏi: "Em trồng loại gì thế?"
"Trồng một ít loại hoa thường thấy thôi." Tô Anh đặc biệt chỉ vào chậu hoa kế bên chậu xương rồng: "Cái này mới là loại hoa mới đặc biệt, ông chủ cửa hàng hạt giống cũng không biết đây là hoa gì, em muốn thử xem có trồng ra không, không chừng có thể trồng ra loại quý hiếm nào đó, vậy là phát tài rồi!"
Lâm Thành Phong chỉ chỉ vào cái trán Tô Anh: "Nằm mơ!"
Tô Anh nhăn lại cái mũi: "Hứ! Không tin anh chờ coi!"
Lâm Thành Phong thực thích Tô Anh như vậy, chỉ có niềm vui và hi vọng đơn giản, sạch sẽ mà thuần túy.
"Đúng rồi, bạn của em có phải đã gặp chuyện gì rồi hay không?"
Tô Anh ngạc nhiên nhìn Lâm Thành Phong: "Cái này mà anh cũng nhìn ra sao?"
Lâm Thành Phong ngửa đầu: "Anh không có ngốc, nhất định là Lưu Vận không tiện gặp ai nên em mới đuổi anh đi! Nhà cô ấy ở cách vách, còn ở nhà em ăn vạ, lần trước gặp anh, anh thấy tính cách của cô ấy rất sảng khoái, lại không sợ gặp người, như vậy tưởng tượng ra thì nhất định đã có chuyện gì đó!"
"Anh không ngốc nha!"
"Em mới ngốc!"
Tô Anh sờ sờ cằm suy tư, cảm thấy có Lâm Thành Phong đi theo sẽ không tệ, nếu so với cô thấp cổ bé họng, thì Lâm Thành Phong lại bất đồng, phân lượng lời nói của anh so với cô thì lớn hơn rất nhiều.
Huống chi cô cùng Lưu Vận đi bắt gian, khó tránh khỏi việc xảy ra tranh chấp, lúc này nên có thêm một người đàn ông để trấn áp, hậu thuẫn.
Tô Anh lên lầu, nói ý nghĩ này cho Lưu Vận biết, lại nói: "Tớ không nói với anh ấy cái gì cả, cho anh ấy đi chung với chúng ta, lúc cần giúp đỡ thì giúp đỡ, ok?"
Lưu Vận ngẩn người: "Phạm Nghị... Anh ta sẽ tệ đến như vậy sao?"
"Cái này...lo trước khỏi họa?"
Lưu Vận trầm mặc, rốt cuộc một lúc sau cô ấy mới gật đầu đồng ý.
Tô Anh liền đi tìm Lâm Thành Phong, nói cho anh ấy biết rằng sau này có một việc đăc biệt, đặc biệt quan trọng, nhờ anh hỗ trợ, Lâm Thành Phong lập tức hiếu kì hỏi: "Chuyện gì?"
Tô Anh: "Cái này trước tiên phải giữ bí mật, đến lúc em tìm anh, nhất định anh phải tới đấy!"
Tô Anh thần thần bí bí, làm cho Lâm Thành Phong càng thêm tò mò, nhưng Tô Anh không nói, anh cũng chỉ biết đè nén, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, nhưng anh làm phiền Tô Anh cả buổi trưa, Tô Anh cũng không nói một chữ, anh chỉ có thể tặng cho Tô Anh bốn chữ: "Ý chí sắt đá!"
Sau ngày nghỉ thì Lưu Vận cũng đi làm theo thường lệ, ngẫu nhiên vào giữa trưa Phạm Nghị cũng hẹn cô đi gặp mặt, cô đều lấy lý do bận quá, được vài lần, cô cảm nhận được anh ta đang tức giận, nhưng tính tình anh ta cũng tốt, không phát cáu với cô, chỉ có một lần, là cúp điện thoại trước.
Lưu Vận thở dài, lúc cô mềm lòng, cô đều nhớ tới người phụ nữ mặc váy ngủ màu đỏ, rồi cô nhận ra hiện tại mỗi lần nhìn đến màu đỏ cô đều cảm thấy phiền chán, thấy màu đỏ, cô không nhịn được mà ghê tởm!
Cô thật không rõ, tại sao lúc theo đuổi người khác hoặc trong tình trạng đã có bạn gái, còn không biết kiêng nể gì mà quan hệ với người khác?
Như vậy rất yên tâm, thoải mái sao?
Thật sự cực kì chán ghét!
Tới thứ năm, vào lúc cô đang làm ca tối, Tô Anh gọi điện thoại tới, nói cho cô biết, Tề Duyệt đến nhà Phạm Nghị.
Một phút kia, cô cảm thấy trái tim an tĩnh của mình đột nhiên ngừng đập, âm thanh của cô như keo sáp: "Thật hả?"
Tô Anh thấp giọng: "Thật. Nếu cậu không tiện tới đây, thì tớ đi một mình?"
"Tớ...."
"Tiểu Vận, không cần miễn cưỡng chính mình, tớ hiểu!"
Lưu Vận xoa xoa đôi mắt nói: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
Tô Anh: "Tớ tới trước rồi."
Sắc mặt Lưu Vận tái nhợt, cười tự giễu: "Tớ muốn tới, tớ muốn tận mắt nhìn thấy, tự mình chấm dứt hết hi vọng với anh ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...