Edit: Xuân Cung Đồ
Beta: Thư Thư
"Bé Hoa Nhài, cửa lớn không đi lại đi cửa sau, em đang làm gì vậy?"
"..."
"Đi đâu thế? Quay lại đây, anh chưa từng thấy Bé Hoa Nhài leo tường lần nào, em leo thử anh xem?"
"..."
Khương Triết không ngờ Tô Anh vì tránh né tầm mắt vệ sĩ mà lén chuồn ra ban công trốn đi. Lúc anh đến đây, đối mặt với căn phòng trống vắng, không thấy tăm hơi cô đâu, anh đã giận đến mức suýt phá hủy cả căn phòng này!
Mấy tên đàn ông to lớn mà không trông nổi một cô nhóc nhỏ? Đúng là đám phế vật!
Tô Anh ngửa đầu. Thấy gương mặt anh không cảm xúc, dáng người u ám, cô bỗng nhớ tới lần trước, bàn tay kia của anh cường đại đến mức có thể hoàn toàn áp chế cô, thậm chí cô còn nhớ rõ độ mạnh yếu khi anh nắn bóp ngực cô. Bởi vì khi ấy anh giận dữ nên mỗi một hành động đều khiến cô khó chịu... Tô Anh không thể kiềm chế nổi mà lùi về phía sau một bước, cắn chặt môi, chau mày lại.
Đồng tử trong mắt Khương Triết co rút, anh cực kỳ không thích việc Bé Hoa Nhài đề phòng mình như thế, Anh Anh của anh không nên làm thế.
Đột nhiên, anh chống một tay lên ban công, cả cơ thể nhảy xuống nhẹ nhàng, hầu như không cần bất cứ thứ gì phụ trợ, anh dừng thẳng trước mặt Tô Anh, động tác xuất sắc khiến người ta trợn mắt há mồm! Cánh tay dài của anh tóm lấy, ôm chặt thân mình nho nhỏ muốn trốn chạy kia vào trong lòng.
"Bé Hoa Nhài, Bé Hoa Nhài của anh..."
Người đàn ông này ôm chặt lấy Tô Anh, hơi khom người xuống, vùi đầu vào cần cổ mảnh khảnh duyên dáng của cô, cọ cọ ra vẻ thân mật. Anh cúi đầu nỉ non, cất giọng khàn khàn ảm đạm bên tai cô: "Anh phải làm sao để bắt được em bây giờ..."
Câu nói tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều khiến Tô Anh ngẩn ra, cô vốn cho rằng anh sẽ nổi lửa giận dữ giống như lần trước vậy.
Cô đẩy anh ra.
"Bốp" một phát, bàn tay người đàn ông đánh thật mạnh hai cái vào mồn Tô Anh: "Bé Hoa Nhài, em đúng là ngày càng vô pháp vô thiên! Có biết tình cảnh của mình là gì không, thế mà còn dám chạy loạn?"
Tô Anh thuận thế đẩy Khương Triết rồi nhảy ra xa một chút, nhìn anh đầy vẻ phòng bị, giống như một chú mèo bị giẫm phải đuôi vậy! Nhưng anh lại thong thả ung dung sửa lại nếp nhăn trên cổ áo, nhìn cô cười lạnh: "Ngây ra làm gì, lại đây với anh!"
Tô Anh nhìn bóng lưng Khương Triết đi xa, cô gãi gãi chân mày. Lâm Thành Phong ghé vào trên ban công đưa mắt ra hiệu với cô: "Anh Anh ngốc, em lén chạy ra ngoài làm gì thế?"
Tô Anh ngửa đầu trợn mắt nhìn anh ta: "Anh cứ đứng đó nhìn, không tới giúp em nhỉ?"
Lâm Thành Phong sờ sờ mũi: "Anh nào dám, em không phát hiện lúc em biến mất, mặt của Khương Tứ tái hẳn đi à?! Anh mà dám nói điều gì đó thì anh cũng không còn đâu!"
Tô Anh cắn răng hừ một tiếng, tên nhát gan!
Cô đi theo Khương Triết, từ cửa trước trở về tiệm hoa.
Xương Rồng và Hoa Nhài, chúng còn đang hoảng sợ!
"Anh Anh Anh Anh!"
"Lộ tẩy rồi lộ tẩy rồi lộ tẩy rồi!"
"Làm chuyện xấu bị bắt gặp thì phải làm sao bây giờ? Á á kích thích quá đi!"
"Choáng váng mất!"
Cột Lông Xanh ve vẩy mấy chiếc lá nhỏ, nóng lòng muốn thử.
Lại nói đến bên kia. Giờ phút này, trợ lý Diêu cũng sắp điên rồi, hận không thể ngất đi để chẳng phải phiền lòng chuyện này. Rõ ràng anh ta đã tìm vệ sĩ giỏi nhất, từng người đều có khả năng kháng cự, thị lực sáng rõ, sao có thể để một cô gái nhỏ trốn thoát được chứ?
Anh ta sắp điên, vệ sĩ cũng muốn điên theo. Rõ ràng họ luôn trông chừng, rốt cuộc Tô Anh đã chạy ra từ lúc nào? Bọn họ thật sự không hề nhìn thấy bóng dáng của cô!
Tóm lại... Bây giờ đã khá nhiều người muốn điên.
Tô Anh còn đang xoay chuyển ý nghĩ xem nên đối mặt với Khương Triết như thế nào.
Cô ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn anh ngồi trên sofa. Nhớ lúc trước, rõ ràng cô còn ngồi tại vị trí của anh, vậy mà không bao lâu đã thay đổi...
Anh dùng thái độ "việc công xử theo phép công": "Nói đi, em ra ngoài làm gì?"
"Em chỉ muốn ra ngoài ngắm cảnh." Cô nói: "Không muốn bị người ta đi theo."
"Anh Anh, cách làm của em rất nguy hiểm."
"Em rất cẩn thận, hơn nữa em không bị phát hiện, em chạy từ trong nhà ra vẫn chưa bị phát hiện."
"..."
Mẹ nó, Khương Triết không còn lời nào để phản bác!
Khuôn mặt lạnh lùng của anh trầm xuống, anh càng cảm thấy đám người bên ngoài toàn là phế vật!
Trong lúc Khương Triết lạnh mặt không nói lời nào, chẳng biết Tô Anh đột ngột nghĩ tới điều gì đó khiến cô nhíu mày, sắc mặt cũng khá khó coi.
Lâm Thành Phong nhìn Khương Triết rồi lại nhìn sang Tô Anh, sờ sờ mũi. Thật ra lần này anh ta đứng về phía Khương Tứ. Tô Anh lén chạy trốn, lúc biết được tin này anh ta cũng khiếp sợ! Đương nhiên không phải nói không cho cô đi ra ngoài, Lâm Thành Phong càng hy vọng cô ra bằng cửa chính để đám người bên cạnh có sự chuẩn bị, nếu lỡ bị bắt cóc như lần trước thì phải làm sao bây giờ?
Ngay lập tức, anh ta dùng lời lẽ chính nghĩa: "Anh Anh, em như vậy là không đúng!"
Tô Anh chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Em sai rồi."
Lâm Thành Phong càng nghiêm khắc hơn: "Về sau không cho phép em như thế nữa."
"Được."
"Vậy giờ Khương Tứ tha cho Anh Anh đi!"
Khương Triết: "...?!"
Lâm Thành Phong: "Được rồi, chuyện này bỏ qua đi thôi."
... Thế này giống như mấy gia đình bình thường quá, Khương Triết cảm thấy sự uy nghiêm của mình bị mất sạch!!!
Lời editor: Ở đây mình giải thích một chút, cảnh này giống như người cha nghiêm khắc là Triết, người mẹ mắng vài câu rồi bảo cha tha cho con là Phong, còn Tô Anh là đứa con phạm lỗi cúi đầu ngoan ngoãn trước hai người.
Lâm Thành Phong cảm thấy chuyện này không còn gì thì coi như xong, anh ta khẽ thở ra, lôi kéo Tô Anh nói: "Anh Anh, tối nay chúng ta ăn gì?, anh đói quá."
Tô Anh đứng dậy: "Không biết nữa, để em xem tủ lạnh còn món gì ăn."
Lâm Thành Phong tích cực: "Anh cũng đi, anh phụ em!"
Trong phòng khách chỉ còn sót lại Khương Triết. Anh yên lặng ngồi một hồi lâu, xoa xoa ấn đường. Không biết vì sao, anh không kìm được mà cong môi dưới một cách mơ hồ, thoáng một cái đã không thấy tăm hơi.
Cô nhóc lừa đảo.
- --
Tô Anh hơi mất hồn, cô cảm thấy mình giống như bị lừa, bị Tưởng Nghị lừa.
Nhất định Tưởng Nghị đã nhìn ra Tô Anh không muốn phát sinh chuyện gì với anh ta, cho nên mới lấy việc hôn môi và đi theo anh ta để nói điều kiện với cô? Bằng không...
Nhưng cho dù như thế, tại sao anh ta lại trêu chọc cô mấy lần? Lại còn hẹn cô ra ngoài, không ngại lãng phí thời gian sao?
Cô thật sự không nghĩ ra.
Bởi vì trong mắt Tưởng Nghị: "Tô Anh ngốc nghếch ngây thơ, tôi cảm thấy ở cùng cô ấy thật là thả lỏng. Ừ, nếu có thể phát sinh chuyện gì đó, tôi nghĩ mình sẽ càng cao hứng."
Tưởng Nghị đang nói chuyện điện thoại với bác sĩ tâm lý, dáng vẻ cực kỳ hưng phấn.
"Đương nhiên chờ mong, lần đầu tiên tôi gặp phải một cô gái khiến mình cảm thấy thoải mái, tôi còn muốn hôn môi, làm tình với cô ấy."
"Nhưng ánh mắt lẫn đầu óc của cô nhóc chỉ toàn nghĩ tới việc tìm được bí mật mình muốn, lúc nhìn tôi chẳng có chút tình yêu nào cả, lần trước tôi ôm cô ấy như vậy, cô ấy chỉ thở phì phì, tuy mặt ửng đỏ nhưng lại không thẹn thùng! Sức hấp dẫn của tôi mất tác dụng rồi sao? Nếu tôi không dùng mấy hành động kia để quyến rũ cô ấy, cô ấy vốn sẽ chẳng phản ứng đâu, hơn nữa còn cực kỳ cảnh giác với tôi đấy."
Tưởng Nghị rất nhớ cái ôm ngày đó, hai chân cô kẹp chặt eo anh, chiếc bụng mềm dán vào ngực anh ta, hai cánh tay ôm chặt lấy cô, mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt nho nhỏ ửng hồng, răng cắn vào đôi môi đỏ mọng, mông nhỏ mềm mại, đẹp đẽ triền miên...
"Tôi không hề lừa cô ấy. Nếu cô ấy chịu đi theo, vậy tôi sẽ nói cho cô ấy biết bí mật của tôi, không phải điều đó là tất nhiên sao?"
"Nhưng hiện giờ bên cạnh cô nhóc ấy có Khương Tứ và Triệu Nhị. Không sao, tôi nghe nói gần đây bọn họ có mâu thuẫn rất lớn, Tô Anh cũng không hoàn toàn tin Khương Tứ, có hoài nghi thì sẽ có kẽ hở, tôi có thể lợi dụng chỗ trống đó để xâm nhập vào."
"Yêu ư? Tôi không hiểu."
Tưởng Nghị không hiểu tình yêu. Sau khi mẹ anh ta bị giết, anh ta đã không còn biết yêu là gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...