Tiệm Hoa Của Tô Anh

Edit: Bạc

Beta: Mun

"Tưởng Hiểu Hiểu đi tìm Anh Anh?"

Người đàn ông trước mặt mặc bộ trang phục màu đen đầy rẫy từng xấp tài liệu, áo sơ mi của anh mở hai nút áo cổ, lộ ra hầu kết và xương quai xanh gợi cảm, anh hơi ngửa đầu dựa trên đầu ghế, bàn tay có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nhịp ở trên bàn.

Trợ lí Diêu liếc mắt nhìn Khương Triết một cái, nói: "Cùng đi với Tưởng Hiểu Hiểu là Lăng Dao, ngoài ra còn có một người trợ lí và một người tài xế, trong lúc hai người đó đứng đợi Tưởng Hiểu Hiểu, thì có xuống xe đi xung quanh đó, rồi đến cửa hàng tạp hoá mua bao thuốc lá, nhìn dáng vẻ khá lén lút."

Khương Triết: "Gần đây Tưởng Hiểu Hiểu có liên hệ với ai không?"

Trợ lí Diêu: "Không có người nào đáng nghi cả, ngoại trừ hôm nay đi tìm Tô tiểu thư, thời gian khác đều theo quy luật đi làm rồi tan làm, hoặc hẹn với Lăng Dao cùng nhau đi dạo phố. Theo tin tức phía bên Lăng Dao, hình như cũng không có hành động gì đặc biệt."

"Tưởng Nghị đâu?"

"Tưởng Nghị chưa trở về đế đô, còn ở thành phố C."

"Tưởng Long thì sao? Cũng chưa đi sao?"

"Tường Long có đi về, anh ta đã đặt vé máy bay lúc 9h sáng mai."

Anh gật gật đầu, hai người đều đáng nghi, nhìn bên ngoài có vẻ như Tưởng Nghị đáng nghi nhiều hơn, nhưng Tưởng Long là một con cáo già, cũng rất khó nói, mấu chốt là Tưởng Hiểu Hiểu, cô ta là em gái ruột của Tưởng Nghị, so với Tưởng Long thì thân thiết hơn rất nhiều, huống chi ngày thường quan hệ của Tưởng Hiểu Hiểu với Tưởng Long đều có vẻ như rất bình thường, không có gì đặc biệt.

"Những mặt khác đều không quan trọng, Anh Anh quan trọng nhất, hiểu không?"

"Đã rõ. Tổng tài yên tâm."

"Được."

Anh xua xua tay, trợ lí Diêu lập tức rời khỏi văn phòng.

Khương Triết châm một điếu thuốc, anh đứng dậy đi tới trước cửa sổ.

Anh nghe nói, ban đêm hôm qua Triệu Vũ lại đi tìm Tô Anh, từ tối đến sáng, sáng sớm hôm sau mới rời đi, đổi lại như ngày xưa, anh sẽ đi tìm cô giống như lúc trước, trong cơn tức giận sẽ làm ra những việc rất khó nói, nhưng bây giờ lại không như thế, vật nhỏ kháng cự với anh không như bình thường, anh ép buộc cô, chỉ sợ kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

Huống chi sau việc anh cưỡng ép chạm vào cô lần trước, giờ khuôn mặt cô anh cũng không được chạm vào.

Thật đau đầu.

Rõ ràng là một cô gái rất tinh tế, nhã nhặn nhưng tính tình lại vô cùng dữ dội.

Anh không giống như người trong mơ kia của cô, nếu bởi vì giấc mơ kia mà chối bỏ anh, anh sẽ không đồng ý.


Bé hoa nhài là bảo bối anh phát hiện, chỉ thuộc về một mình anh.

Anh nheo nheo mắt, cười lạnh một tiếng.

...

Mà giờ phút này, Tô Anh vừa mới tiễn Lâm Thành Phong ra khỏi cửa, anh quyết tâm đi làm một sự nghiệp to lớn, thế nên không rảnh rỗi một ngày nào cả, bây giờ anh đã quyết định được các vị trí trong công ty, tất cả công thiết bị đều sắp xếp tốt, hiện giờ anh muốn đi quan sát, thuận tiện đưa ra thông tin tuyển dụng một số nhân tài!

"Anh Anh, hiện giờ anh đã là một người bận rộn rồi, giờ anh đi làm, tối sẽ về chơi với em!"

Tô Anh bĩu môi nói: "Thật ra anh không cần phải phiền phức như vậy, anh sống ở căn nhà riêng của anh cho thuận tiện là được, huống chi nhà em lại nhỏ như vậy!"

Lâm Thành Phong hừ một tiếng: "Dù sao anh cũng mặc kệ! Anh đi đây!"

Anh ngồi lên xe máy, đội nón bảo hiểm, nhanh như chớp đã chạy đi xa.

Tô Anh đứng ở cửa một lát, quay trở vào trong tiệm.

Cô dặn dò: "Xương rồng, thuỷ tiên, chị muốn ra ngoài một lát, không thể nào khoá cửa tiệm lại được, các em chú ý một chút nhé!"

Xương rồng lập tức nói: "Anh Anh, chị muốn đi đâu?"

Tô Anh: "Chị có hẹn, muốn lén đi ra ngoài một chút."

Cột lông xanh liền chạy tới, những phiến lá xanh nhỏ run rẩy cực kì kích động, mang em đi! Mang em đi!

Tô Anh vỗ vỗ lá cây của nó: "Không được đâu, em cũng phải canh chừng cửa hàng, không thể đi cùng chị. Hơn nữa, em quá lớn, rất dễ bị phát hiện, chị không thể mang em đi được."

Cột lông xanh liền gục xuống dưới đất, dáng vẻ không hề có sức sống, ủ rũ nằm xuống, cô cảm giác như nó đang rất tuyệt vọng.

Tô Anh phát hiện cột lông xanh cực kì muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài, cũng không biết vì sao, ngoại trừ thuỷ tiên muốn ngồi xe, những bông hoa khác đều không la hét muốn ra ngoài nha, còn cột lông xanh lúc nào cũng kích động không chịu được, nhưng cô không có cách nào mang nó ra ngoài mà, xương rồng cũng như vậy thôi.

Cô đi sắp xếp tốt hết, lại nhờ ngô đồng: "Làm phiền ông canh chừng chúng nó một chút, đặc biệt là cột lông xanh, nó gặp nhiều nguy hiểm nhất cũng gây chuyện nhiều nhất."

Ngô đồng nói: "Yên tâm đi. Cô thật sự muốn đi gặp Tưởng Nghị sao?"

Tô Anh gật gật đầu: "Ừ, tôi đã hẹn với anh ta rồi. Hơn nữa anh ta biết quá nhiều chuyện tôi không biết, tôi cần phải đi."

Cô lên lầu, đổi quần jean, mặc áo len bó sát thêm áo khoác ngắn, mang thêm một đôi ủng da, lúc này mới cẩn thận di chuyển từ ban công tầng hai xuống, có lão ngô đồng chỉ đường, thật ra cô cũng không lo lắng bảo vệ sẽ phát hiện.

Cô hẹn với Tưởng Nghị ở công viên trung tâm. Cô đến nơi nhưng lại không thấy ai, gọi điện thoại cũng không bắt máy.

Đợi một lúc lâu, Tô Anh bắt đầu lo lắng, không phải là không tới đó chứ? Hay là Khương Triết hay phía bên cảnh sát chặn lại? Nhưng lần trước cô và anh ta so tài thử với nhau, đó là bản thân cô còn có thể sử dụng tâm thực vật bất cứ lúc nào, nếu không cô đối mặt với anh ta giống như người lớn và trẻ con, cơ bản là không thể hơn thua được mấy đòn.


Lúc cô nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô, mang mắt kính gọng bạc, khẩu trang che mặt, mặc bên ngoài áo sơ mi là áo lạnh màu đen, giày da cao cổ, nhìn có vẻ giống như một thiếu gia nhà giàu dịu dàng, thanh lịch.

Không có cảm giác chiếm đoạt, áp bức nguồi khác như đêm hôm đó, cả người nhìn ôn hoà hơn rất nhiều.

"Tưởng Nghị."

"Đi theo anh, đừng quay đầu lại."

Cô đi theo Tưởng Nghị một đoạn thật dài, anh cố vẻ như rất quen thuộc với địa hình ở đây, đi thằng qua bãi cỏ công viên và những dàn hoa, anh đi rất nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng kéo theo cô bỏ chạy!

Rốt cuộc cô cũng nghe thấy âm thanh đang chạy của ai đó phía sau lưng, hình như còn có người la lên mau đuổi theo!

Tô Anh bị anh kéo chạy đi, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên có mấy người đàn ông cường tráng đuổi theo: "Anh..."

Tay người đàn ông dùng sức một cái, cô liền lảo đảo chạy theo, cánh tay của anh ôm lấy cô: "Không nghe lời."

Tô Anh: "..."

Phía sau truyền đến âm thanh: "Ở bên kia! Mau đuổi theo!"

Anh mang cô đi xuyên qua ngõ nhỏ, không ngờ ở phía trước cũng có người, hình như chỉ trong chốc lát anh liền gỡ cái mũ xuống che chắn trước mặt Tô Anh: "Che chắn mặt cho tốt!"

Anh đã xông đến trước mặt gã!

Tô Anh cầm cái mũ của người đàn ông và che chắn nó ở trước người, tuy cô không lợi hại giống như Tưởng Nghị, nhưng đá một cú vẫn rất chuẩn, bỏ sức ra rất lớn, đá cho người kia la ó kêu to, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi! Tưởng Nghị ngạc nhiên nhìn nhìn, Tô Anh nói: "A Triết đã dạy tôi."

Anh dẫn cô đi, lại chạy loanh quanh lòng vòng trên con đường nhỏ trong mảnh rừng lần nữa, cho đến khi chạy vào bụi cỏ nhỏ hình nửa quả cầu, hai người mới cẩn thận ngồi xổm trên mặt đất, Tô Anh nhỏ giọng thở dốc, bị người đàn ông kế bên che miệng lại.

Một lát sau những người đàn ông đó đuổi theo tới, nói vài câu lại tản đi, tiếp tục truy lùng tìm kiếm.

- --

Cho đến một lúc lâu sau, Tô Anh kéo bàn tay che miệng mình xuống, nhỏ giọng hỏi: "Anh không phải là chạy vào nhà ai đó, trộm đồ rồi bị phát hiện, nên bị người ta đuổi theo đó chứ?"

Tưởng Nghị cười, dùng ngón tay chọc chọc vào cái trán của cô: "Anh cũng không phải là em, dùng một chút võ mèo cào cũng dám xưng vương, còn dám học mấy con mèo đó chạy loạn ra ngoài vào ban đêm."

Tô Anh cũng cười tủm tỉm, châm chọc: "Nếu tôi không đi, cũng không thể bắt được con chuột lớn này đâu."

Tưởng Nghị hừ: "Anh đây là thương hương tiếc ngọc, đổi lại chỉ một mình bé hoa nhài em thì có thể trở thành một đoá hoa tàn đấy."

Tô Anh cười cười: "Chuyện này còn cảm ơn anh. Thế nào, đã trộm được đồ gì rồi sao?"


Anh lắc đầu, sắc mặt nhìn có vẻ không tốt lắm.

Anh đứng lên: "Đi thôi, trước tiên nên đổi địa điểm, ở đây không an toàn."

- --

Tưởng Nghị dẫn Tô Anh đi bằng xe buýt, đổi hai chuyến xe, hơn một tiếng sau mới đến nơi đã định.

Anh trầm mặc một lúc, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt lại, nhíu mày trầm tư cái gì đó.

Tô Anh nghi ngờ nhìn anh vài lần, cuối cùng cũng không hỏi cái gì cả.

Cho đến khi dừng lại dưới chân một ngọn đồi, Tô Anh nhìn bốn phía trống trải hoang vu, nói: "Có việc gì đó mới tới nơi này sao?"

"Có việc chứ, vị trí này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, là một nơi tốt để giết người, cướp của." Dáng vẻ anh cười rộ lên, chính xác là giống như một tên cặn bã văn nhã bại hoại: "Ừ, trước khi giết người cướp của còn có thể làm một việc gì đó khác?!"

Tô Anh nghẹn họng, trợn trắng mắt, trước đây cô chưa từng qua đây lần nào, nhưng nơi này lại rất quen thuộc, khoảng thời gian cô còn là vợ của Khương Triết, mỗi tiết thanh minh đều đến đây cúng tế. Ở ngay phía trước, có một nghĩa trang.

Tưởng Nghị muốn bái tế ai ở đây?

Thật ra là anh lại không đi đến đó, ngồi xổm ở ven đường châm điếu thuốc, nhìn có vẻ nhã nhặn tri thức, nhưng làm hành động này lại không chướng mắt một chút nào.

Tô Anh: "Hôm nay Tưởng Hiểu Hiểu đi tìm tôi, nói là đến cảm ơn tôi vì đã gửi món quà sinh nhật. Cô ta dẫn theo Lăng Dao, một người tài xế và một người trợ lí."

Tưởng Nghị cười nói: "Nếu em đến gần Triệu Vũ, thì em ấy không chỉ cảm ơn em thôi đâu."

Tô Anh im lặng hồi lâu: "Cô ta thật sự rất hận tôi vì Triệu Vũ, giống như Tề Duyệt."

Tưởng Nghị: "Còn em? Ghét Tưởng Hiểu Hiểu, không ghét Triệu Vũ?"

An ngửa đầu nhìn vào mắt cô, có chút hài hước cũng có chút dò hỏi, Tô Anh cười cười: "Muốn nghe câu trả lời của tôi, có phải nên nói một ít chuyện cho tôi biết trước hay không?"

"Nhỏ mọn vậy sao?"

"Cũng như nhau thế thôi."

Tưởng Nghị hút xong một điếu thuốc, dập tắt ở dưới đất, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Anh đứng lên: "Tuy không biết em nghe nơi nào mà biết chuyện của Tưởng Hiểu Hiểu, nhưng chính xác thì, anh đã theo dõi họ rất lâu. Tai nạn xe cộ của Tưởng Diễn anh cũng biết trước, hơn nữa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cho nên khi anh ta giải quyết xong chuyện này, thì Tưởng thị cũng liền vào trong tay anh."

"Còn việc anh từ đâu nghe được, hay ai đó mưu đồ bí mật kế hoạch nào đó, họ có quan hệ gì với Tưởng Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu đi tìm ai để đối phó em..." Anh nhìn về phía Tô Anh, ánh mắt dừng trên cánh môi cô: "Anh Anh, vậy thì em muốn biết chuyện nào?"

Tô Anh: "Anh sẽ nói cho tôi biết chuyện nào?"

Anh cười: "Nếu anh thích, sẽ nói hết mọi thứ."

Tô Anh nói: "Tưởng Nghị, chúng ta hợp tác đi?"

Tưởng Nghị hứng thú: "Hợp tác? Anh Anh, em muốn lấy điều kiện gì để nói hợp tác với anh?"


"Thật ra lúc trước, tôi có đem lời nói buột miệng lúc say của Tưởng Hiểu Hiểu nói cho A Triết biết, A Triết lại nói cho Tưởng Diễn và cảnh sát biết, bây giờ, Tưởng Hiểu Hiểu mới là người an toàn nhất."

Tưởng Nghị nheo nheo mắt, nhìn Tô Anh.

Tô Anh nói: "A Triết và Tưởng Diễn cảm thấy anh đáng nghi rất nhiều, tôi cảm thấy việc chúng ta hợp tác, không phải có thể liên lạc tin tức với nhau hay sao?"

Tưởng Nghị: "Anh nghĩ em có thể làm bất cứ điều gì, haiz, nhưng cùng nói chuyện với anh ở đây, không bằng ở trong lồng ngực cậu ta làm một đoá hoa nhài xinh đẹp, như vậy không phải rất tốt sao? Huống chi nếu anh có vấn đề gì đó, không phải em sẽ gặp nguy hiểm sao?"

Tô Anh đương nhiêu hiểu rõ, cô thực sự không có điều kiện gì để bàn bạc với Tưởng Nghị, có lẽ cô nên nói tất cả với Khương Triết, nhưng cô nhớ tới kiếp trước, kết quả kiếp trước như thế nào? Ngoại trừ cô chết thảm, tất cả mọi người đều tốt cả, kể cả Tưởng Hiểu Hiểu hay Tề Duyệt.

Cô không tin bọn họ, có lẽ bọn họ rất thương cô, sẽ bảo vệ cô, nhưng trong chuyện này, cô tin tưởng chính mình hơn.

Tô Anh: "Chuyện liên quan đến tôi, tất nhiên tôi cảm thấy tự bản thân tôi làm thì tương đối tốt hơn nhiều."

"Nhưng sao anh lại cảm thấy, em và Tưởng Hiểu Hiểu không có thù oán gì cả?"

"Thật ra quan hệ giữa tôi và cô ta không tốt lắm."

Tưởng Nghị cười, anh khoanh tay trước ngực, rũ mắt nhìn Tô Anh: "Anh không cần em thám thính tin tức gì cả, chỉ có một yêu cầu."

Tô Anh: "Yêu cầu gì?"

Tưởng Nghị: "Rời khỏi Khương Triết, trở thành người phụ nữ của anh."

Tô Anh: "...Tưởng tiên sinh, anh cứ nói đùa."

Tâm trạng của Tưởng Nghị đang tốt lắm, cười: "Anh Anh, chúng ta có thể đi từng bước, nắm tay, ôm đều có rồi, bây giờ hẳn là chúng ta nên hôn môi, nếu em thẹn thùng, anh có thể đợi một chút nữa."

"..."

Hình như đối với việc gần gũi da thịt với cô, Tưởng Nghị là loại đặc biệt cố chấp, rõ ràng cô đã đưa ra rất nhiều điều kiện tốt, thế mà anh ấy lại...

Giống như một người có bệnh.

- --

Nghĩa trang tự nhiên trở nên thê lương. Giống như mùa đông hiu quạnh, nửa ngày cũng không thấy một bóng người.

Tưởng Nghị đứng trước một phần mộ, trước tấm bia đặt một bó hoa hồng trắng, hình ảnh trên tấm bia là một người phụ nữ mày liễu mắt hạnh, là điển hình của sự dịu dàng tú lệ miền sông nước Giang Nam, giữa mày, có vài phần giống Tưởng Nghị.

Anh đứng trước mộ hồi lâu, cho đến khi màn đêm buông xuống.

Tô Anh cũng nhanh chóng về nhà, cô không nghĩ tới chính là: "Tô Anh, Khương Triết tới, ở trên lầu."

Lời ngô đồng nói làm cô im lặng một lúc lâu, lúc đó cô vừa mới chuẩn bị leo tường.

Lại không nghĩ vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Khương Triết đứng ở ban công nhìn xuống.

Đôi mắt của người đàn ông bình tĩnh không gợn sóng, thần sắc khó lường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui