Tiệm Hoa Của Tô Anh

Edit: Xuân Cung Đồ

Beta: Thư Thư

Giúp Tưởng Hiểu Hiểu theo đuổi Triệu Vũ ư?

Tô Anh bật cười: "Chuyện này tôi không có cách nào giúp được cô."

Tưởng Hiểu Hiểu nghi ngờ hỏi: "Tại sao không thể? Tôi thấy cô và anh Triệu Vũ chơi với nhau rất thân đó nha, chắc chắn cô hiểu rất rõ tính tình anh ấy, hơn nữa tôi cũng không cần cô làm chuyện gì khó, chỉ là thỉnh thoảng giúp tôi hẹn anh ấy cùng ăn một bữa cơm, hoặc giúp tôi nói vài lời trước mặt anh ấy, không được sao?"

Tô Anh buông tay, nói: "Tôi không muốn nhúng tay vào tình cảm của người khác, cô thích Triệu Vũ thì cô theo đuổi anh ấy, đó là việc riêng của hai người, cho dù tôi có thể nói mấy câu với Triệu Vũ, tôi cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của anh ấy."

Tô Anh cự tuyệt rất dứt khoát, không hề do dự hay xoay chuyển, Tưởng Hiểu Hiểu mất hứng nói: "Thật sự không được sao? Tôi thật sự rất thích anh ấy..."

Tô Anh gật đầu: "Thật tình tôi không có cách nào giúp được cô trong chuyện này, hơn nữa Triệu Vũ cũng không ngốc, tôi giúp cô, chắc chắn anh ấy có thể nhìn ra, với tính tình nóng nảy của anh ấy không chừng chúng ta xong đời luôn đấy. Nếu là giúp chuyện khác, có lẽ tôi sẽ thử xem nhỉ?"

Tưởng Hiểu Hiểu chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Thôi được rồi, tôi đã làm khó cô. Nếu tôi cần chuyện khác, cô sẽ không chối từ chứ?"

Tô Anh cười cười, nói lời có thương có lượng (vừa đắn đo vừa suy tính): "Nếu là chuyện có thể làm được, chắc chắn tôi sẽ giúp cô."

Tô Anh và Tưởng Hiểu Hiểu đều có mưu đồ với đối phương, nói mấy lời đó xong đều cười khanh khách.

Tưởng Hiểu Hiểu không nán lại lâu, bởi vì công ty có việc nên cô ta phải đi trước.

Ra khỏi phòng bệnh, nét cười trên mặt cô ta lập tức nhạt hẳn.

Thật ra cô ta đời nào yêu cầu Tô Anh giúp mình theo đuổi Triệu Vũ chứ? Triệu Vũ vốn có ý với Tô Anh, cô ta lại bảo Tô Anh tiếp xúc với Triệu Vũ nhiều hơn, đó chẳng phải là tạo cơ hội cho họ sao? Cô ta chẳng ngốc đâu.

Điều cô ta muốn, chẳng qua là thử thăm dò mà thôi.

Nếu Tô Anh đồng ý giúp đỡ, điều đó chứng tỏ cô không có ý gì với Triệu Vũ, nhưng nếu cô không đồng ý thì chứng tỏ mọi chuyện không đơn giản. Bất kể vì lý do gì, cô cũng không muốn nhúng tay vào tình cảm người khác ư? À há!

Tô Anh đứng tại cửa sổ, nhìn Tưởng Hiểu Hiểu lên xe rời đi.

Thật ra bây giờ cô chưa thể xé rách mặt với Tưởng Hiểu Hiểu, ít nhất phải đợi đến khi có chút tin tức hữu dụng mới được.

Huống hồ năng lực ngụy trang của đối phương thật sự rất tốt. Vừa rồi khi nói chuyện với Triệu Vũ, Tô Anh cố ý quan sát Tưởng Hiểu Hiểu. Tuy cô ta tươi cười khéo léo nhưng chỉ cần vừa nhìn đã biết trong mắt cô ta có sự tổn thương và chờ mong Triệu vũ, ngoại trừ những điều đó, thật sự không nhìn ra một chút tâm cơ tính kế hay ganh tỵ nào.


Cô ta ngụy trang cảm xúc của mình đến mức thiên y vô phùng (áo trời không kẽ hở - không một chút sai sót), khiến người ta không thể nhìn ra bất kỳ chỗ nào không thỏa đáng.

Nhưng Tô Anh vẫn cảm giác được đối phương có ác ý với mình.

Có lẽ là do tâm của thực vật quấy phá, thực vật có thể cảm nhận được hơi thở một người thoải mái hay không, đương nhiên cô cũng cảm giác được hơi thở của người khác khiến mình thoải mái hay khó chịu, Tưởng Hiểu Hiểu vừa vặn là người như vế sau.

Tô Anh nghĩ, lúc Tưởng Hiểu Hiểu tức đến mức không tài nào che giấu cảm xúc được nữa, có phải cô ta sẽ làm một vài chuyện điên cuồng hay không?

Chỉ khi cô ta làm cái gì đó, cô mới có thể tìm lỗ hổng dò ra đáp án, không phải sao?

- --

Tô Anh muốn xuất viện, Khương Triết tới đón cô.

Thân hình cao lớn của người đàn ông dựa vào phía trước xe, ngón tay kẹp một điếu thuốc, mặt mày thâm thúy mà lạnh băng.

Trợ lý Diêu bỏ hành lý của Tô Anh vào trong cốp xe.

Tô Anh đến gần, ngửa đầu nhìn anh.

Khẽ gọi: "Khương Triết."

Anh phủi phủi khói bụi: "Hả?"

Tô Anh: "Hình như anh không xem lời nói của em là sự thật, tại sao?"

Người đàn ông rũ mắt xuống, trông thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô gái nhỏ, thật ra anh có thể nhìn rõ Tô Anh nói lời chia tay rất nghiêm túc, càng hiểu cô hạ quyết tâm không tiến vào cửa nhà họ Khương, nhưng thế thì sao chứ? Cho dù không gả, cô vẫn là bé hoa nhài của anh.

Anh dập tắt điếu thuốc, đứng thẳng người lên: "Lên xe trước rồi nói sau."

Anh kéo cửa xe ra, tự mình ôm lấy cô gái nhỏ vốn không tình nguyện và đặt cô lên ghế phụ, trợ lý Diêu biến mất một cách thông minh, Khương Triết rất ít lái xe, hiếm khi ngồi vào chỗ điều khiển.

Tô Anh thắt chặt dây an toàn.

Khương Triết đạp chân ga, xe chạy như bay.


Khương Triết lái xe khác trợ lý Diêu, trợ lý Diêu chỉ mong bình an, nhưng Khương Triết lại thích vượt qua xe người ta, thậm chí tốc độ cũng đặc biệt nhanh. Tô Anh thắt chặt dây an toàn, cố kìm nén nỗi sợ hãi nên không nói gì cả.

Mãi đến khi tới một giao lộ có đèn đỏ, cô mới yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Bàn tay của người đàn ông kia đột nhiên vươn tới trước mắt cô, lòng bàn tay anh nắm chặt lấy cánh tay nhỏ của cô: "Bé hoa nhài, còn nhớ lời anh nói lúc cầu hôn không?"

Tô Anh rút tay lại, nhưng người đàn ông kia nắm quá chặt, cô không thể cử động một chút nào, đành im lặng lắc đầu.

Khương Triết chớp mắt lạnh băng, lòng bàn tay nắm chặt hơn, anh lạnh lùng lặp lại lời một lần nữa: "Anh nói anh cần em cả đời. Em nghĩ anh nói đùa à? Anh Anh, em có thể giận dỗi cáu kỉnh ầm ĩ đòi chia tay với anh, tất cả đều được, nhưng từ đầu tới cuối em vẫn là người phụ nữ của anh!"

Anh đột nhiên cười ra tiếng, xoa xoa cánh tay nhỏ mềm mại không xương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt Tô Anh. Cặp mắt cô thật đẹp, sáng lấp lánh khiến anh vừa nhìn đã cảm thấy yêu thích: "Anh Anh, đừng sợ, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh không tốt sao?"

Tô Anh thấy Khương Triết như vậy, ánh mắt anh quá nghiêm túc, bởi vì quá nghiêm túc và chăm chú nên mới dẫn tới một chút cố chấp, trong lòng cô vẫn chưa đến mức căng thẳng.

Cô lắc đầu, dùng sức rút tay mình lại, mu bàn tay cô hơi ửng đỏ và tái xanh. Hai tay cô đan vào nhau rồi lại lắc đầu: "Không, em có cuộc sống của mình, thế giới của anh quá phức tạp, đó không phải là điều em muốn."

Đèn xanh, Khương Triết giẫm lên chân ga, xe lại chạy đi như bay.

Khương Triết nhìn Tô Anh, cười cười: "Bé hoa nhài, ngoan một chút, đừng nói dối."

Tô Anh: "Em không thích anh!"

Chiếc Maserati màu đen "két" một tiếng rồi dừng lại nơi ven đường.

Đại khái Khương Triết không ngờ sẽ nghe Tô Anh nói như vậy, sắc mặt anh u ám, ánh mắt lạnh băng giống như gió lạnh tuyết bay bên ngoài cửa sổ. Anh xích lại gần, nắm lấy cằm Tô Anh, đè cô xuống ghế xe.

"Để anh nhìn xem, cái miệng nhỏ này nói gì vậy nhỉ?"

"Em..."

Đôi môi mỏng khẽ giương lên của người đàn ông đã đè xuống dưới, nụ hôn nóng rực đến mức có thể cướp đoạt toàn bộ hơi thở của cô, môi lưỡi quấn lấy nhau. Trong khoang miệng sóng cuộn biển gầm toàn là hơi thở của đàn ông, lành lạnh và kèm theo cả mùi thuốc lá.

Cô không thể phản kháng, hơi thở và giọng nói đều bị cướp đi!

Tình cảm mãnh liệt kích thích, không cho cô cơ hội thở dốc.


- --

Khi Tô Anh được đưa về tới

nhà đã là buổi chiều. Cô đứng ở ven đường, nhìn Khương Triết lạnh mặt lái xe rời khỏi. Lời nói của cô thật sự làm anh tức điên, hôn cô một cách liều mạng như vậy, hôn đến độ bây giờ môi lưỡi của cô đều đau. Có thể tưởng tượng được những lời của. Khương Triết, thậm chí là những chiếc hôn, quả nhiên anh vừa càn rỡ vừa bá đạo, muốn có cái gì là phải nắm chặt trong tay từng chút từng chút một.

Về đến nhà, đầu tiên Tô Anh trông thấy chậu hoa Cột Lông Xanh kích động muốn tới gần mình, cô lớn tiếng ho khan, Cột Lông Xanh hoảng sợ vội rụt lại, vui sướng phe phẩy mấy chiếc lá xanh nho nhỏ.

"Anh Anh đã về rồi!"

Đám cây trong tiệm hoa đang reo hò.

Tô Anh đã sớm thành khách quen của bệnh viện, Xương Rồng và Hoa Nhài, Ngô Đồng - chúng nó không kích động như trước kia nữa, lo lắng Tô Anh bỏ rơi chúng nó, bây giờ thấy cô trở về, thấy cô khỏe mạnh, cả bọn lập tức cao hứng, cũng không truy hỏi gì cả.

Tô Anh ngẫm nghĩ, quả nhiên vẫn là nhà mình thoải mái, có cây có hoa bầu bạn, cõi lòng trống vắng của cô cũng được lấp đầy.

Đúng vào đêm ngày thứ hai sau khi Tô Anh trở về, cô đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ dãy số lạ.

"Tô Anh."

Giọng nói vừa lạnh vừa cứng, đối phương còn trực tiếp gọi tên khiến cô hơi giật mình, nghi ngờ hỏi: "Ông là ai?"

"Cậu là Hoắc Khâu, cậu của con."

Giờ phút này, Hoắc Khâu đang ở trong một rừng cây hoang dã, xung quanh đen như mực, chỉ có ánh trăng sáng rõ càng làm nổi bật bóng dáng gầy yếu của ông, làn da ngăm đen gần như hòa cùng một thể với đêm tối.

Tô Anh kinh ngạc đến mức không còn buồn ngủ, cô bò dậy khỏi giường: "Cậu! Thật sự là cậu ạ?"

"Ừ, cô nhóc nhỏ trưởng thành rồi." Giọng nói của ông mang theo ý cười: "Cậu nghe nói con tìm cậu à? Đừng tìm nữa, có thời gian, cậu sẽ về thăm con."

"Con đã thấy cậu chuyển tiền cho mẹ."

"Ừ, con cầm lấy số tiền ấy, tùy ý mua đồ đi."

Đại khái là ông không biết làm sao để đối tốt với cô gái nhỏ, chỉ biết bảo cô tùy ý mua.

Tô Anh bỗng nhớ tới cảnh cậu mình đỏ hoe cả mắt và lạnh giọng quát lớn. Cô rũ mắt xuống: "Cảm ơn cậu." Lại hỏi: "Vậy khi nào cậu rảnh ạ?"

"Còn phải đợi thêm." Giọng nói cứng rắn lạnh lùng của ông bỗng trở nên nghiêm túc: "Không nói trước được, Tô Anh, cậu cúp máy đây."

Tô Anh cất tiếng ôi chao, muốn hỏi sau này làm sao cô tìm được ông đây? Tiếng cúp điện thoại đã truyền từ bên kia tới, cô cầm di động mà mờ mịt, cảm thấy vừa cao hứng vừa kích động.


Lại nói tới việc Hoắc Khâu cúp điện thoại, ấy là vì bộ đàm bên kia truyền tín hiệu tới, nói là đám buôn lậu có hành động rồi.

Bọn họ đã canh giữ tại đây hơn nửa tháng, thay phiên nhau nghỉ ngơi giám thị, cả người bẩn tới mức không chịu nổi.

"Đội trưởng." Đột nhiên có một cái đầu ló ra từ phía sau lưng Hoắc Khâu, khuôn mặt đen nhánh hòa trong bóng đêm không thể thấy rõ gì cả, người đó nhỏ giọng nói: "Hóa ra anh còn có một cô cháu gái bên ngoại à?"

"Ừ." Nhắc tới Tô Anh, Hoắc Khâu trầm tư, lần trước ông gặp cô, hình như cô mới mười sáu tuổi: "Bây giờ đã là một cô gái trưởng thành rồi."

"Cô gái trưởng thành? Đã kết hôn chưa?"

Hoắc Khâu gỡ sim điện thoại ra, chỉ còn chiếc điện thoại to bị giấu đi trong lòng bàn tay, ông nhanh chóng xóa sạch dấu vết chỗ có người nằm: "Nghe nói nó có bạn trai."

"Vậy được rồi, nhưng cô gái tốt ngàn vạn lần đừng để heo ăn[1], em trai tôi là một hoa hoa công tử (Play boy, mấy cậu chàng ăn chơi gái gú), mỗi lần gặp là thấy bên cạnh nó có một người phụ nữ khác! Thế thì sẽ làm hư mấy cô gái nhỏ."

[1] Trích từ câu "Cải trắng lại để heo ăn" bên Trung, từa tựa như câu "Bông hoa lài cắm bãi phân trâu"

Hoắc Khâu nhíu mày.

"Đúng rồi, nghe nói cháu gái bên ngoại của anh sống ở thành phố C, tôi cũng ở đó, đợi có dịp, tôi qua thăm giúp anh."

"Không cần đâu, tự tôi tìm dịp tới thăm."

"... Sao tôi không thể gặp người?"

"Cậu là một con sói, em trai cậu lại là hoa hoa công tử, thấy cháu ngoại tôi đẹp rồi muốn động vào à? Gia tộc di truyền, không thể tin được!" 

"... Móa!"

Hai người mau chóng biến mất trong bóng đêm.

- --

Bởi vì cậu ruột liên lạc, Tô Anh vui sướng mấy ngày, tuy cô không thể chủ động liên hệ với đối phương, nhưng ông chịu liên lạc với cô là được rồi.

Hơn nữa chứng bệnh đặc thù của Tô Anh cũng không tái phát nữa, chỉ cần không đề cập tới thịt, xem ra bình thường cô vẫn không có gì khác biệt.

Điều duy nhất khiến cô buồn rầu là Khương Triết và Triệu Vũ - dường như hai người họ vẫn không từ bỏ việc đả thông tâm lý giúp cô, tuy họ cam đoan sẽ không tìm hiểu việc cô thăm dò, nhưng Tô Anh vẫn không muốn tiếp thu, cũng sẽ không tiếp thu.

Đúng lúc này, Tưởng Hiểu Hiểu bỗng có động tác tiến thêm một bước.

Cô ta muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, mời Tô Anh qua chơi một chuyến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui